Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 126: Chương 126: Chương 109




Editor: Đào Sindy

Nghe được ba chữ này, Dung Hà hơi ngẩn ra rồi nắm lấy tay Ban Hoạ.

“Hoàng Hậu nương nương, Thành An Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa cầu kiến.”

“Nhanh mời bọn họ vào. “ Hoàng Hậu nghe phu thê Ban Họa tới, vội để cung nhân ra nghênh đón. Khang Ninh Quận Chúa ngồi bên dưới có chút lúng túng nhìn Hoàng Hậu, trong lúc nhất thời không biết mình nên đi hay nên ở lại.

Từ khi Huệ Vương Phủ xảy ra chuyện, nàng ta được nuôi bởi Hoàng Hậu, mặc dù còn có phong hào Quận Chúa, nhưng nàng ta sống khoảng thời gian ăn nhờ ở đậu trung cung, ngay cả cung nữ và thái giám cũng không đủ cung kính với nàng ta, thế nhưng nàng ta biết phụ thân từng làm gì, cho nên ngay cả phàn nàn cũng không có.

Bây giờ nghe nói Ban Họa và Thành An Hầu tới, nàng cảm thấy hết sức xấu hổ, tuyệt không muốn hoàn cảnh hai người này nhìn thấy mình lúng túng.

“Nương nương, thần nữ...”

“Nương nương, thần nữ rất nhớ ngươi.” Nữ tử mặc váy xoè đỏ tươi bước nhanh đến, mặc dù nàng chải búi tóc phụ nhân, nhưng trong lúc giơ tay nhấc vẫn mang theo nét ngây thơ khiến người khác không khỏi sủng ái.

Khang Ninh nhìn thấy Ban Họa, lời còn chưa nói đã nuốt xuống, nàng ta nhìn thoáng qua ngoài điện thấy nam nhân mang theo nụ cười dịu dàng. Nàng có chút hốt hoảng thu hồi tầm mắt của mình, vội vàng cúi đầu.

“Vi thần bái kiến Hoàng Hậu nương nương.” Dung Hà đi vào trong điện, thấy Ban Họa đã ngồi nói chuyện bên cạnh Hoàng Hậu, y cười nhìn Ban Họa một chút, tiến lên thi lễ với Hoàng Hậu.

“Không cần đa lễ như vậy. “ Hoàng Hậu thấy bộ dáng hai hậu bối liếc mắt đưa tình, liền biết tình cảm của họ vô cùng tốt: “Ở Bạch Thủ viên có quen không?” d^đ.l=q”đ

“Đa tạ nương nương quan tâm, hết thảy đều rất tốt.”

“ Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã có tính này, cái gì cũng nói tốt. “ Hoàng Hậu quay đầu nhìn Ban Họa: “Ta hỏi Họa Họa vậy.”

Ban Họa suy nghĩ: “Thứ khác đều tốt, nhưng vườn quá lớn, ta còn chưa kịp dạo hết vườn.”

Hoàng Hậu bị lời này của Ban Họa chọc cho bật cười, bà đang định trêu Ban Họa vài câu, chỉ thấy một tiểu thái giám lộn nhào chạy vào.

“Nương nương, không xong, Ninh Vương và Ninh Vương Phi đánh nhau.”

“Ngươi nói cái gì?” Bỗng nhiên Hoàng Hậu từ trên ghế đứng lên, bởi vì đứng lên quá nhanh, bà kém chút ngã quỵ trên ghế, may mà Ban Họa tay mắt lanh lẹ đỡ lấy.

Hoàng Hậu vội vàng nói: “Không phải để Ninh Vương đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm à, sao hắn lại xảy ra tranh chấp cùng Vương Phi?”

Nghĩ đến bây giờ Tạ gia đại lang còn nửa chết nửa sống, Hoàng Hậu đã cảm thấy có lỗi với Ninh Vương Phi. Lúc này lại truyền ra hai phu thê đánh nhau, bà đã cảm thấy mệt mỏi trong lòng.

Hoàng Hậu vội vàng đi ra ngoài, Ban Họa do dự một chút, cũng đi theo. Quay đầu nàng nhìn thấy Khang Ninh ngồi ở trong góc, nhẹ gật đầu với nàng ta, cũng bước nhanh đi ra.

Khang Ninh há to miệng, đáng tiếc nàng ta chỉ thấy một mảnh góc áo nhanh chóng biến mất.

“Quận Chúa cáo từ.” Dung Hà ôm quyền với nàng ta, đi theo sau lưng Ban Họa.

Khang Ninh kinh ngạc nhìn đại điện trống rỗng, chợt nhớ tới, một năm trước, nàng ta còn ôm tâm tư kiều diễm với nam nhân này. Thế nhưng nàng ta tiến cung mới bao lâu, thì trái tim đã tĩnh lặng như nước.

Nàng ta được nuôi dưỡng trong thâm cung, về sau đại khái chỉ có hai đường có thể đi.

Một là vì hoàng gia cầu phúc, đi đạo quan làm ni cô, cả đời không gả.

Hai là được ban cho phong hào Công Chúa, hòa thân xuất giá ra ngoại tộc.

Bất kể là kết cục nào, đều không thể tự mình nàng ta chọn, cho nên qua lại hết thảy đều giống như nằm mơ. Lúc phụ vương và mẫu thân còn sống, nàng ta cảm thấy khắp nơi không hài lòng. Hiện tại phụ vương không còn, nàng ta bị nuôi trong cung, mới biết được cái gì gọi là tình người ấm lạnh. So sánh với thời gian bây giờ, cuộc sống trước kia càng giống nằm mơ.

Trong tay Ninh Vương cầm đao, trong tay Ninh Vương Phi là một thanh kiếm, hai người cách một vườn hoa đứng đấy riêng phần mình, mặc dù không sử dụng bạo lực, nhưng trong miệng mắng ra lại không dễ nghe.

“Tạ gia các ngươi là thá gì chứ, nếu như lúc trước không phải nhà các ngươi ham vị trí Vương Phi này, không thì sao để ngươi gả cho ta?”

“Tưởng Lạc, ngươi không phải người. “ Tạ Uyển Dụ tức giận đến toàn thân phát run: “Nếu như ngươi không phải Hoàng Tử, ngươi cho rằng ai sẽ nhìn ngươi? Ngươi là cái thá gì, ngay cả một nửa của Thái Tử cũng không sánh nổi.”

“Tiện nhân.” Ninh Vương giơ đao muốn xông lên phía trước, bị mấy cung nhân ôm chân.

“Vương gia, ngài không thể làm như thế. “ Một thái giám áo lam khóc cầu nói: “ Đây là Vương Phi của ngài, nếu để bệ hạ biết...”

“Cút ngay. “ Ninh Vương vốn nghe không vô những người này cầu tình: “Toàn bộ triều Đại Nghiệp, có Vương gia nào lấy một Vương Phi nâng đao động tiễn cùng mình chứ? Chỉ có bổn vương không may, bị buộc lấy nữ nhân này, hôm nay ta không thể tha cho nàng ta.”

“Ngươi muốn cưới dĩ nhiên không phải ta.” Tạ Uyển Dụ cười lạnh: “Đáng tiếc nữ nhân ngươi muốn cưới ở Tây Châu, có bản lĩnh ngươi đi Tây Châu, đi đồng cam cộng khổ cùng nàng ta.”

“Ngươi câm miệng cho ta.”

“Có bản lĩnh ngươi hãy giết ta, không thì đừng mong ta im miệng.” Tạ Uyển Dụ thật hận không thể một kiếm giết Tưởng Lạc, nếu không phải hắn ta, đại ca của mình sao lại sống chết chưa biết, bây giờ còn bốn phía cầu y hỏi thuốc?

Đây là một tên súc sinh, một tên súc sinh không có trái tim.

Hắn ta có thể huyết tẩy nạn dân, cũng có thể nâng đao với đại ca của mình, sau này cũng có thể nâng đao với những người khác trong Tạ gia.

Tạ Uyển Dụ đã hối hận, nếu như nàng ta có thể chọn lại, nàng tuyệt đối sẽ không gả cho Tưởng Lạc. Gả cho ai cũng được, chí ít người đó sẽ không hại đại ca nàng, sẽ không muốn giết hắn.

“Hoàng Hậu nương nương giá lâm.”

Nghe thái giám truyền báo, Tưởng Lạc quay đầu nhìn lại, thấy Hoàng Hậu và một đoàn người đi đến bên này.

“Còn không buông vũ khí xuống!” Hoàng Hậu thấy tư thế của hai người, tức giận giọng run lên: “Đây là đại nội hoàng cung, không phải sân khấu gánh hát vui đùa, các ngươi còn không bỏ đao kiếm xuống.”

Tưởng Lạc trầm mặt ném đao cho hộ vệ sau lưng, thi lễ với Hoàng Hậu.

Hai mắt Tạ Uyển Dụ đỏ lên, nàng ta giơ kiếm nhìn Hoàng Hậu: “Mẫu hậu, năm đó là ngài và bệ hạ muốn Tạ gia kết thân cùng hoàng gia, đến tột cùng Tạ gia chúng ta thiếu Tưởng Lạc cái gì, hắn lại lạnh lùng ra tay với đại ca ta chứ? Đó là của ta đại ca, là cữu huynh của hắn!”

Đoạn này là Tạ Uyển Dụ gào lên, giọng nàng ta run rẩy, mang theo oán hận và bi thương: “Đó là đại ca ta, thân đại ca!”

Trong lòng Hoàng Hậu run lên, trên mặt lại không lộ vẻ gì: “Ninh Vương Phi, bản án của Tạ gia chúng ta sẽ xem kỹ, nhưng ngươi không được làm chuyện dại dột, mau buông kiếm xuống.”

“Sớm biết có hôm nay, lúc đầu ta sẽ không gả vào hoàng gia. “ Tạ Uyển Dụ nhẹ buông tay, kiếm rớt xuống đất, nàng ta lệ rơi đầy mặt: “Tưởng Lạc, ngươi sẽ gặp báo ứng!”

Tưởng Lạc không kiên nhẫn nhìn nàng ta một cái, không nói gì.

Tạ Uyển Dụ nhìn kiếm trên mặt đất, lau khô lệ trên mặt, bỗng nhiên xoay người nhặt kiếm trên đất lên, muốn cắt vào cổ mình.

“Keng.”

Kiếm rơi xuống đất, Tạ Uyển Dụ mờ mịt quay đầu, thấy được Ban Họa cách nàng ta hai bước. Nàng ta kinh ngạc sờ khuỷu tay hơi tê tê, còn không biết kiếm trong tay mình rơi xuống đất thế nào.

“Nếu ta là ngươi, sẽ không dùng kiếm cắt cổ mình. “ Ban Họa nhặt lên thanh kiếm, phát hiện thanh kiếm này không chỉ mở lưỡi kiếm, hơn nữa còn rất sắc bén. Nàng ném kiếm cho thái giám kế bên, nói với Tạ Uyển Dụ: “ Lỡ như không chết được, còn lưu sẹo ở cổ, thì thật khó coi.”

“Chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm.” Tạ Uyển Dụ cắn môi, nạt Ban Họa một câu.

“Ai cần quản ngươi, ta chỉ sợ máu của ngươi dọa Hoàng Hậu nương nương và những người khác. “ Ban Họa không chút lưu tình bước trở về: “Dù sao ngươi chết rồi, tên cặn bã Tưởng Lạc này sẽ cưới Vương Phi một lần nữa, xui xẻo chân chính chỉ có Tạ gia các ngươi.”

“Ban Họa!” Tưởng Lạc thấy Ban Họa chải búi tóc phụ nhân, càng thấy nàng ngứa mắt: “Ngươi muốn làm gì?”

“ Coi như ta muốn làm gì, cũng sẽ không làm với ngươi. “ Ban Họa xùy cười một tiếng: “Ngươi tranh luận cùng ta, không bằng nghĩ thỉnh tội với Hoàng Hậu nương nương thế nào.”

“Ngươi...” Tưởng Lạc muốn mở miệng mắng to, nhưng lời nói còn không chưa ra miệng, liền cảm thấy phía sau lưng mình có chút lạnh. Quay đầu nhìn lại, Dung Hà đứng cách hắn ta mấy bước, trên mặt cười như không cươi, không biết là vui hay là giận.

“Ninh Vương điện hạ. “ Dung Hà đi hai bước đến cạnh hắn ta: “Dùng binh khí trong cung, là đại bất kính. Điện hạ đang giám quốc, tất nhiên hiểu quy củ trong cung.”

“Ngươi câm miệng cho ta. “ Tưởng Lạc cười lạnh: “Dung Hà, ngươi có thời gian quản chuyện của ta, không bằng về nhà ôm thê tử cho ấm giường, dưỡng thân thể.”

“Ninh Vương!” Cuối cùng thì Hoàng Hậu không thể chịu nổi nhi tử hoang đường này, bà đưa tay đánh vào mặt Tưởng Lạc: “Nếu như ngươi lại ăn nói xằng bậy, ngay cả ta cũng không thể cứu được ngươi.”

Tính tình bệ hạ bây giờ hỏng bét, như chuyện này truyền đến tai bệ hạ, thì nhị nhi tử này của bà không chết cũng rơi mất phân nửa da. Bệ hạ nhìn trúng Dung Hà bao nhiêu, bà rõ ràng hơn ai hết, cho nên cũng so với ai khác không muốn hai đứa nhi tử của mình đắc tội tàn nhẫn với Dung Hà.

“Đa tạ Ninh Vương điện hạ lo lắng thân thể nhà ta*. “ Ban Họa đi đến bên người Dung Hà, dắt tay Dung Hà, cười tủm tỉm nói: “Vậy chúng ta liền về nhà ngủ cho ấm giường đi.” d0đ)leee-quyyy+đônnnn

* tiếng gọi chồng mình trước người khác

Nói xong, nàng quay người phúc thân với Hoàng Hậu: “Nương nương, thần phụ cáo lui.”

“Họa Họa...” Hoàng hậu thở dài: “Ngươi đi đi.”

Dung Hà thi lễ với Hoàng Hậu, quay người dắt tay Ban Họa, dần dần đi xa.

“Mẹ nó!” Tưởng Lạc nhìn bóng lưng Dung Hà, thấp giọng mắng.

“Bốp!”

Lại là một cái tát rơi trên mặt hắn ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.