Editor: Đào Sindy
“Thái Tử.” Thạch thị đi vào thư phòng, buông hộp cơm trong tay xuống: “Đây là canh ta cho người nấu, ngài uống một ngụm đi.”
“Đặt ở đó là được. “ Thái Tử cầm một tấu chương chưa mở ra, để chồng lên tấu chương mình đang phê duyệt: “Ngươi khổ cực rồi.”
Thạch thị chú ý động tác hắn phòng bị mình, trong lòng hơi chua, bỏ hộp cơm xuống rồi phúc thân với Thái Tử: “Ngươi chú ý nghỉ ngơi, đừng chịu quá hại thân thể.” Nàng ta mở hộp cơm, bưng canh ra, để trước mặt Thái Tử: “Ta nhìn ngươi uống.”
“Không cần. “ Thái Tử ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Ta xem xong sớ này sẽ uống, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Mùi canh thịt thơm nhàn nhạt lượn lờ trong phòng, Thái Tử Phi lui về sau một bước: “Thiếp thân cáo lui.”
“Ừm.” Thái Tử cúi đầu xuống, không nhìn nàng ta.
Thạch thị chậm rãi đi tới cửa, quay đầu nhìn Thái Tử, Thái Tử vẫn không nhìn nàng ta như cũ, chỉ có chén canh bị lãng quên kia, tản ra nhiệt khí, không biết lúc nào thì nguội.
Từ khi Thái Tử bắt đầu giám quốc trở lại, thì cách chức hai quan viên thay thế chức vị Dung Hà và Diêu Bồi Cát, sau đó tự mình đến Diêu gia mời Diêu Bồi Cát hồi triều, làm đủ tư thế chiêu hiền đãi sĩ*.
*thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài.
Diêu Bồi Cát hồi triều, đám người liền suy đoán, lúc nào thì Thành An Hầu hồi triều. Để mọi người không nghĩ tới là, Thái Tử tự thân đến cửa bái phỏng Thành An Hầu, Thành An Hầu lại từ chối Thái Tử thỉnh cầu.
Mọi người lại tưởng tượng, Thành An Hầu có tính tình văn nhân, sau khi y vào triều đã nhiều lần làm việc thực, kết quả Ninh Vương nói miễn liền miễn, ngay cả chút mặt mũi cũng không cho, lúc này người ta vừa thành thân không lâu, là thời điểm giai nhân đang nghi ngờ, sao cam tâm tình nguyện trở về?
Huống chi nói không chừng người ta cũng là huyết mạch hoàng gia, bị làm nhục như thế, cục tức này nuốt được mới là lạ.
Quan viên phe Thái Tử rất tức giận, Thành An Hầu thật sự không biết điều, Thái Tử lấy thân phận Thái Tử tôn quý đến cửa mời, y lại không cho mặt mũi, chẳng lẽ muốn Thái Tử cầu xin y mới được sao?
“Thái Tử. “ Một tên tiểu quan lục phẩm lệ thuộc vào Đông cung không cam lòng nói: “ Trên đời này không chỉ mỗi mình Dung Hà có tài, thân phận ngài cao quý, sao có thể vì hắn hạ mình quanh co, lần nữa tới cửa mời chứ?”
“Nhân tài thường gặp, kỳ tài khó cầu. “ Thái Tử vươn hai tay ra, để cung nữ thay hắn chỉnh lý áo choàng trên người, đối với thuyết pháp tiểu quan này nói vạn phần không tán thành: “Có Dung quân tương trợ, cô như hổ thêm cánh.”
“Thế nhưng mà...”
“Xưa có Thánh Quân vì nhân tài nhiều lần tới cửa bái phỏng, mặc dù cô không dám tự so, nhưng vì cơ nghiệp Đại Nghiệp trăm năm, cô đi thêm mấy chuyến thì khó gì?”
“Thái Tử cao thượng!”
“Là chúng ta tầm nhìn hạn hẹp rồi.”
Thái Tử cười khổ, không phải hắn cao thượng, chỉ là hiện tại trên triều đã là một cục diện rối rắm, kêu ca nổi lên bốn phía, tham quan ô hợp giống như sâu mọt hủy cơ nghiệp, quan viên trong triều giống như năm bè bảy mảng*, cản trở lẫn nhau, muốn quản lý thực sự không dễ.
*không đoàn kết.
Mặc dù Dung Hà tuổi trẻ, nhưng trong triều rất có uy vọng, lúc trước hắn bị phụ hoàng trách phạt, tất cả mọi người trong thiên hạ cho là hắn bị chán ghét mà vứt bỏ, còn có một số quan viên trên triều đình nói chuyện vì hắn, có thể thấy được ảnh hưởng.
Hắn không cầu Dung Hà có thể thay hắn làm bao nhiêu chuyện, nhưng nhất định phải bày ra tư thế trọng dụng Dung Hà, đến trấn an trái tim người đọc sách trong thiên hạ.
“Xe ngựa đã xong chưa?” Thay xong y phục, Thái Tử hỏi người hầu bên người: “Nghe nói hôm qua Thành An Hầu đã chuyển về Hầu phủ?”
“Bẩm điện hạ, Thành An Hầu xác thực đã đến phủ Thành An Hầu.”
“Đây giống chuyện hắn hay làm.”
“Nhưng tương truyền là vì Phúc Nhạc Quận Chúa thích chơi trong Kinh Thành, Hầu Gia lo lắng nàng ra vào không tiện, cho nên cố ý chuyển về Hầu phủ.”
Thái Tử nghe vậy cười ra tiếng: “Họa Họa nha đầu này, coi như xuất giá rồi, cũng sẽ không để mình bị thiệt.”
“ Dáng dấp Phúc Nhạc Quận Chúa xinh đẹp như vậy, sao Thành An Hầu có thể bỏ tay để nàng chịu ấm ức chứ. “ Người hầu biết Thái Tử thích người một nhà phủ Tĩnh Đình Công, cho nên chọn lời dễ nghe mà nói: “Tiểu nhân còn nghe nói, Thành An Hầu bồi Phúc Nhạc Quận Chúa về phủ Tĩnh Đình Công qua giao thừa, không ít người trong Kinh Thành đều đang hâm mộ Quận Chúa.”
Thái Tử nghe thế, ấn tượng với Dung Hà càng tốt hơn, hắn thấy, một nam nhân nguyện ý tốn nhiều tâm tư đối đãi người cùng chăn gối của mình như vậy, nội tâm nhất định là dịu dàng.
Nghĩ đến Thạch thị đã thành thân cùng hắn nhiều năm, Thái Tử than nhẹ một tiếng, thần sắc có chút lạnh lẽo.
Phủ Thành An Hầu hiện tại đang ở trong một mớ rối ren, bởi vì đồ cưới của Ban Họa thực sự quá nhiều, một khố phòng không đủ dùng, phải sắp xếp thêm khố phòng nữa mới đủ.
Vàng bạc ngọc khí vô số món, quản gia phụ trách đăng ký tạo danh sách loay hoay đầu đầy mồ hôi, Hầu Gia nhà bọn họ cưới về một vị cực giàu. Lại nhìn quản sự từ Ban gia bồi gả tới mặt mũi tràn đầy bình tĩnh, quản gia hít sâu một hơi, bảo hạ nhân dọn đồ tay chân càng cẩn thận.
“Đồ vật đã thu dọn xong chưa?” Dung Hà đi tới, thấy trong viện còn bày biện rất nhiều rương, quay đầu nhìn nhà: “Phu nhân giao chuyện này cho ngươi, là tín nhiệm đối với ngươi, ngươi đừng phụ tín nhiệm của phu nhân.”
“Vâng. “ Lúc Ban Họa còn chưa gả vào cửa, quản gia còn lo lắng Quận Chúa có thể để người nàng mang tới lợi dụng quyền vô căn cứ không, nhưng ông không nghĩ tới là, phu nhân không chỉ không có quyết định này, còn để chuyện trông coi khố phòng và của hồi môn để ông cùng phụ trách.
Cái này khiến ông thở dài một hơi, lại cảm thấy cảm động, phu nhân không xem hạ nhân Hầu Gia là người ngoài.
“Hầu Gia, vàng bạc ngọc khí đều đã thu dọn tốt rồi, chỉ là những tranh chữ cổ vật này...” Lúc Quản gia nhìn thấy tên của những bức tranh chữ này, kém chút cho là mình bị hoa mắt, hoặc là người Ban gia đang trêu đùa ông, việc này ông không dám nói cho những người khác, chỉ sợ làm lớn chuyện không tốt.
“Tranh chữ thế nào?” Dung Hà nhíu mày: “Là hạ nhân tay chân vụng về, làm hư đồ sao?”
Quản gia lắc đầu liên tục, ông nào dám để người làm hư, nếu như những vật này đều là đồ thật, tùy tiện thì cũng có giá trị liên thành. Đừng nói làm hư, ngay cả chạm vào cũng không dám. Dùng ngôn ngữ hình dung khiếp sợ trong lòng không được, ông chỉ có thể đưa tờ đơn tới trước mặt Dung Hà.
Chữ thư pháp đại gia ngàn năm trước, bút tích Hoàng Đế tiền triều, bản độc nhất đệ tử danh môn nào đó vẽ, họa tác Hoàng Hậu tiền triều trước trước, một đống danh sĩ thư hoạ bản độc nhất hay là bản chép tay đã không xuất bản nữa, đám đồ chơi này vạn kim khó cầu, làm sao Ban gia có nhiều như vậy, không lẽ nhà họ đưa tất cả tranh chữ thư tịch chuyển đến Hầu phủ sao?
Dung Hà nhận tờ giấy, càng xem càng kinh hãi, y hạ giọng nói: “Chuyện này còn ai biết?” Dung gia là đại tộc mấy trăm năm, đồ tốt không ít, thư tịch tranh chữ cũng có cất một ít, nhưng tuyệt đối không có mấy thứ ghi trên giấy khiến y giật mình. Lúc trước Ban gia để tờ đơn hồi môn ngoài sáng, cũng không có những vật này, cho nên y còn không biết phu nhân mình âu yếm vậy mà mang theo tài sản lớn như thế gả cho y.
Lúc trước Họa Họa đưa cho y vài cuốn sách, đã để y giật mình không thôi, không nghĩ tới Ban gia vẫn còn đồ tốt nhiều người đọc sách tha thiết ước mơ như vậy.
“Ngoại trừ thuộc hạ ra, cũng chỉ có thị tì phu nhân phái tới xử lý khố phòng biết.”
“Chuyện này ngươi làm rất khá. “ Dung Hà thu tờ đơn này: “Đồ vật thu vào hết, không thể để lọt tin tức.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Dung Hà cầm tờ đơn đến hậu viện tìm Ban Họa, nàng đang ghé vào trên cầu cẩm thạch cho cá ăn, bởi vì thời tiết còn lạnh, toàn thân nàng mặc lông xù, đứng xa nhìn, giống như một con hồ ly lười mỹ lệ.
“Họa Họa. “ Dung Hà đi đến bên người nàng, cầm áo choàng trên tay tỳ nữ, khoác trên người nàng: “Ta vừa mới nhìn thấy đồ cưới của nàng, ta thấy vẫn nên đến nhà nhạc phụ nhạc mẫu ở rể thôi.”
Ban Họa bị y chọc cười, giơ tay lên lắc lắc, để người hầu bên người lui ra, mới nói: “Bị những vàng bạc tài bảo kia dọa rồi à?”
“Không. “ Dung Hà lắc đầu: “Bị những cuốn sách kia dọa sợ.”
“Đây đều do tổ tiên và thái tổ chúng ta lúc giành chính quyền có được, lấy những đồ tướng quân khác không cần. “ Ban Họa thở dài: “Nghe nói khi đó thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, mỗi lần tổ tiên và thái tổ theo chủ công công phá một toà thành, sẽ cùng các huynh đệ khác phân chia một số đồ của kẻ giàu. Vì tránh để giữa huynh đệ vì tài bảo nổi lên mâu thuẫn, thái tổ liền để mọi người cùng nhau rút thăm, thái tổ Ban gia chúng ta vận khí không tốt, mỗi lần đều rút phải chữ hư tranh nát người khác không cần, rồi thái tổ không đành lòng, sau khi chủ công xưng đế, ban thưởng thái tổ Ban gia không ít vàng bạc châu báu, đời thứ nhất nhà chúng ta tích góp là như thế.”
Đế Vương đời đầu tiên của Đại Nghiệp, cũng là một người quê mùa không có nhiều kiến thức, nghe nói lúc vừa mới bắt đầu giành chính quyền, ngay cả nhận thức còn không được đầy đủ, ai có thể tin tưởng một người như vậy, có thể làm Hoàng Đế đây?
Lúc nghe được bốn chữ “ Chữ hư tranh nát”, bình tĩnh như Dung Hà, cũng không nhịn được giật lông mày mấy lần. Nhưng nhớ đến loạn thế khi đó, những tranh chữ cổ vật này, nói không chừng còn không có giá trị bằng một giỏ hủ tiếu. Khi bụng người còn chưa lấp đầy, đối với người bình thường mà nói, những tranh chữ này có ích lợi gì?
“Người trong nhà nghĩ có thể chàng sẽ thích những tranh chữ này, cho nên để ta đem qua. “ Ban Họa rủ mí mắt xuống, không nhìn Dung Hà, mà cúi đầu nhìn cá chép trong nước: “Chờ sau khi Hằng đệ có hài tử, chúng ta lại phân một nửa cho hắn, thời gian mấy năm này, đủ để chàng có thể vẽ phỏng theo.”
“Đi thôi.”
Một bàn tay trắng nõn giơ đến trước mặt Ban Họa.
“Đi đâu?” Ban Họa ngẩng đầu nhìn Dung Hà, trên mặt của y tất cả là ý cười, cười đến tim Ban Họa mềm nhũn.
“Dẫn nàng đi xem khố phòng của ta.”
Ban Họa nháy mắt, bỏ tay vào lòng bàn tay Dung Hà. Dung Hà kéo nàng lên, hai người tựa như tiểu hài tử, dẫn theo bảo bối của riêng mình.
Khố phòng sản nghiệp tổ tiên Dung gia rất lớn, Ban Họa thấy Dung Hà mở mấy cánh cửa mới tiến vào khố phòng.
Bên ngoài bày mấy rương son lớn, Dung Hà ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, trực tiếp dẫn Ban Họa đi vào trong. Ở giữa phòng bày rất nhiều đồ cổ tranh chữ, Ban Họa không có hứng thú với đám đồ chơi này, liếc mắt qua, thu lại lòng hiếu kỳ.
Phòng cuối cùng cũng rất lớn, trên kệ từng dãy bày biện từng hộp tinh sảo to nhỏ, có gỗ lim, có đàn mộc, gỗ trầm hương, thậm chí còn có gỗ trinh nam. Sau đó nàng mở ra một hộp gỗ trầm hương, ngọc bội bên trong đầy cả hộp, tùy ý giống như bày một đống đá cuội.
Mở ra hộp gỗ đỏ thẫm cách nàng gần nhất, bên trong bày một bộ trang sức bằng vàng, cánh hoa mẫu đơn bên trên mỏng như cánh ve, vô cùng khéo léo.
Kim sức* mà có thể làm được tinh xảo như thế?!
*trang sức bằng vàng
Lại mở hộp khác, gì mà áo trân châu, ngọc chẩm, hồng ngọc phối sức, các loại châu báu giá trị liên thành, đẹp đến mức làm Ban Họa không dời nổi mắt.
“Dung Hà...” Ban Họa cẩn thận từng li từng tí lấy ra một cây trâm cánh phượng, trâm này đẹp đến mức làm nàng quên cả hô hấp: “Tổ tiên các chàng không phải Kim Tướng Quân chứ?”
Ban gia họ cũng coi là hiển hách, vàng bạc châu báu không ít, nhưng châu báu loại này có tiền cũng khó tìm, nhà họ không có nhiều đến đầy cả khố phòng thế này.
“Dĩ nhiên không phải. “ Dung Hà cười ra tiếng, cầm trâm phượng trong tay Ban Họa cài lên giữa tóc cho nàng: “ Tổ tiên Dung gia, từng có người làm thừa tướng tiền triều, còn có người cưới được Công Chúa tiền triều. Chắc hẳn nàng không nhớ bản nhạc khi còn bé rồi.”
Đại gia xuất thân công tử quý nữ, đều cõng trên lưng gia phả của gia tộc, tổ tiên nhà ai làm đại sự gì, tổ tiên nhà ai có bao nhiêu phong quang, phần lớn có thể nói lên vài câu, ngày bình thường trao đổi, cũng có thể thổi phồng lẫn nhau một phen. Dung gia họ là một đại gia tộc phong quang hai ba triều đại, không ít người trong Kinh Thành đều biết sự tích tổ tiên họ phong quang.
“Những quan hệ kia thực sự quá phức tạp, ta chỉ xem những gia tộc có quan hệ tốt với nhà mình. “ Ban Họa lấy một cái gương khảm châu báo trên kệ soi lên tóc mình, vui vẻ nhìn Dung Hà: “Cây trâm này thật đẹp.”
Dung Hà đua chùm chìa khoá vào tay Ban Họa: “ Châu báu đồ trang sức ở đây tất cả đều của nàng, nàng thích gì liền đeo, mỗi ngày một kiểu cũng được.”
“Tất cả?” Chìa khoá trong tay Ban Họa phát ra tiếng va chạm leng keng, nàng không dám tin nhìn Dung Hà, đây là đồ tổ tiên Dung gia để lại, y dám để nàng tùy tiện lấy ra đeo chơi thật à?