Edit: Đào Sindy
Trong điện rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi ngay cả một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Vân Khánh Đế nhìn Dung Hà, Dung Hà cung cung kính kính đứng tại chỗ, mặc cho Hoàng Đế dò xét.
“Quân phách. “ Vân Khánh Đế trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mở miệng: “Trẫm biết ngươi sẽ không để trẫm thất vọng.”
Nghiêm Huy là người ông một tay kéo lên, thế nhưng ông phát hiện mấy năm gần đây Nghiêm Huy càng ngày càng không nghe lời ông, dung túng người trong nhà, thậm chí còn có người bán quan bán tước, nhưng ông không muốn nhà Hữu tướng độc quyền, cho nên chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt, nhưng đây cũng không đại biểu cho việc ông ta có thể nhúng tay vào chuyện hoàng thất.
Thái Tử tuy có chút không quả quyết, nhưng phẩm chất nhân hậu, ngày sau kế thừa đế vị, nhất định có thể đối xử tử tế với huynh đệ tỷ muội, thế nhưng Nghiêm Huy lại là cổ đông của Thái Tử đối phó Nhị Hoàng Tử, đối phó với thân huynh đệ của hắn. Thân là Đế Vương, ông không chịu được cảnh này, mặc dù ông cũng không phải là một người yêu thương huynh đệ.
“Chỉ tiếc ngươi còn quá trẻ, không ở vị trí Tả tướng, để ngươi ngồi trẫm mới yên tâm.”
“Bệ hạ. “ Ngữ khí Dung Hà bình tĩnh nói: “ Vì bệ hạ làm việc, vì thiên hạ bách tính làm việc, là việc thần mong muốn, chức vị gì cũng không quan trọng.”
“Ngươi đó. “Vân Khánh Đế thấp giọng cười: “Không mê nữ sắc, không sợ quyền thế, đó giờ như một vị tăng sư khổ hạnh vậy sao?”
“Bệ hạ, vi thần có hoa phục, nô bộc thành đàn, không giống tăng sư khổ hạnh đâu. “ Dung Hà suy nghĩ: “Vi thần không thể làm cao tăng xuất thần như vậy.”
“Người sống nên có điều cầu. “ Vân Khánh Đế vui mừng cười một tiếng: “Tuy ái khanh không phải nhi tử của trẫm, nhưng với trẫm mà nói, như chàng rễ bên ngoài của trẫm.”
Dung Hà xá dài đến cùng: “Bệ hạ coi trọng nhi thần quá rồi.”
Vương Đứcđứng trong góc cúi đầu nhìn mũi giày, yên tĩnh không nói. Bệ hạ nhìn nam nữ trẻ tuổi thuận mắt đều hận không thể là hài tử nhà mình, đây là không hài lòng với nhi tử nhà mình, mới luôn có cảm giác này?
“Có gì mà coi trọng chứ. “ Vân Khánh Đế vỗ vai y: “Đi, bồi trẫm ra ngoài hít thở không khí.”
Dung Hà đi theo sau lưng Hoàng Đế, đi tới ngự hoa viên. Ngự hoa viên là nơi y bồi Hoàng Đế đến nhiều lần, đối với y mà nói, nơi này không có gì đặc biệt, cũng không có thần kỳ như thoại bản viết ngoài kia.
“Trẫm lớn tuổi, những triều thần này càng ngày càng không bớt lo.” Hoàng Đế đứng cạnh ao sen, mặt không thay đổi nhìn sóng nước nhộn nhạo trên mặt hồ: “Bây giờ trẫm còn mà họ đã thế, nếu qua sang năm trẫm băng hà, triều này sẽ có dáng vẻ ra sao đây.”
Ao sen cuối thu không nhìn thấy gì, thái giám trong cung đã sớm vớt sạch tàn lá héo úa, lúc này trong ao sen ngoại trừ nước thì không còn gì, nhìn quạnh quẽ cực kỳ.
“Bệ hạ đang vào độ tuổi tráng niên, sao lại nghĩ vậy?” Dung Hà vừa thần bí vừa kinh ngạc hỏi bệ hạ: “Vi thần sợ hãi.”
“Ngươi chắc chắn sẽ có một ngày như thế. “ Vân Khánh Đế nhíu mày: “Người khác tung hô vạn tuế,nhưng cũng không sống nổi trăm năm.”
“Bệ hạ. “ Dung Hà lui về sau một bước, hành đại lễ với Vân Khánh Đế: “Mong bệ hạ đừng nhắc lại lời này, trong lòng vi thần cảm thấy khó chịu. Phụ mẫu vi thần mất sớm, những năm này là bệ hạ chiếu cố vi thần, nói câu đại bất kính, với vi thần mà nói, bệ hạ là trời của vi thần, cũng là đại thụ của vi thần, trong lòng vi thần, ngài cũng quân Diệc phụ, vi thần tự biết thân phận thấp, không dám vọng tưởng, nhưng luôn mong thân thể bệ hạ khoẻ mạnh, vô bệnh vô tai.”
Vân Khánh Đế nghe vậy trong lòng xúc động, ông nhớ lại hai năm trước từng có người nói với ông, Thành An Bá ở Trường Sinh dựng cho ai đó bia trường, về sau ông bảo người tra mới biết được, trên tấm bia trường sinh kia là tục danh của ông. Có lẽ thân là thần tử viết xuống tục danh Đế Vương là đại nghịch bất kính, cho nên Thành An Bá làm cẩn thận vô cùng, không dám để cho bất luận kẻ nào phát hiện.
Hôm nay nếu như người khác nói với ông những lời này, ông sẽ cảm thấy người khác đang lấy lòng ông, nhưng Dung Hà lại khác, ông biết đứa bé nàythật coi ông là trưởng bối thân nhất mà quan tâm, đến mức y luôn làm việc phong độ nhẹ nhàng, hai năm trước lại làm ra việc lén lút như vậy.
Về sau ông nghe mật thám báo lại, nói Thành An Bá vì một người thư sinh nói lời bất kính với ông, lập tức thi đấu mười trân thi từ với đối phương, khiến thanh danh thư sinh kia mất hết, từ đó không mặt mũi nào lại xuất hiện ở Kinh Thành. Chỉ cần mình phân phó cho y, y sẽ nghiêm túc hoàn thành, từ trước tới giờ coi như bị thương cũng không đến trước mặt ông nhận thưởng.
Triều thân có năng lực không ít, nhưng có thể giống Dung Hà, toàn tâm toàn ý vì ông làm việc, triều thần xưa nay không nịnh nọt khoe mẽ, lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lần nữa đưa tay vỗ vai Dung Hà, tâm tình Vân Khánh Đế dần tốt hơn: “Được, trẫm không nói những thứ này.”
Thần sắc Dung Hà hơi buông lỏng, lại duy trì phong độ quân tử nhẹ nhàng đứng sau lưng Vân Khánh Đế. Gặp y như thế, ngược lại Vân Khánh Đế có chút tâm tư trêu ghẹo: “Nghe nói, hai ngày trước ngươi ở ngay trước mặt rất nhiều người đọc sách, nói xấu Nghiêm Tả tướng?”
“Bệ hạ, vi thần chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.” Dung Hà nhíu mày: “Phúc Nhạc Quận Chúa là biểu chất nữ ngài xem trọng, sao có thể để ngoại nhân khi dễ?”
Lời này lọt vào tai Vân Khánh Đế, ý tứ liền biến thành: Người của ngài, sao vi thần có thể để cho người khác khi dễ?
VânKhánh Đế nghe được lời giải thích này, lập tức toàn thân thư thái, liền cười nói: “Không nghĩ tới vậy mà Nghiêm Huy lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy, những lời kia của ngươi rất đúng, dáng dấp biểu chất nữ của trẫm xinh đẹp, đó là trời cao ban ân, Nghiêm gia khóc nháo như thế để Quận Chúa gả cho, thực sự quá đáng.”
Ông quay đầu mắt nhìn Dung Hà, ý cười trở nên càng thêm rõ ràng: “Chỉ tiếc ngươi đối với Phúc Nhạc Quận Chúa vô ý, với tình tình cẩn trọng của ngươi, cưới Họa Họa cũng không tệ.”
Dung Hà trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Khánh Đế: “Phúc Nhạc Quận Chúa xinh đẹp tựa phi tử thần tiên, xuất thân cao quý, linh động mẫn tú, vi thần không xứng với nàng.”
Mỗi chữ y đều nói cực chậm, không giống như đang từ chối, lại giống như đang trần thuật sự thật. Nhưng Vân Khánh Đế vốn không để chuyện này trong lòng, nói giỡn vài câu, liền cho qua việc này.
Ngược lại Vương Đức đứng ở sau lưng Vân Khánh Đế, bỗng hơi nhúc nhích bước chân, hình như đã nghe ra ý gì đó.
“Đêm thu đằng đẵng, tỷ tỷ không ngủ cũng không sao, thế mà kéo đệ đến đây làm gì?”Ban Hằng bọc áo choàng thật dày trên người, hận không thể rút đầu vào trong y phục.
“Ngắm trăng đó.” Mắt Ban Họa nhìn ánh trăng sáng trong trên trời, ngồi trên ghế đá trước’ cửa hàng nệm’: “Một mình ta thật tẻ nhạt, chỉ có thể gọi đệ ngắm cùng.”
“Trời lạnh như vậy, ngắm trăng gì chứ. “ Ban Hằng đưa tay rờ trán Ban Họa: “Đầu óc tỷ không phải có vấn đề rồi chứ?”
“Đầu óc đệ có vấn đề đấy, ta làm sao có vấn đề. “ Ban Họa đẩy tay hắn ra:“Chiều ta ngủ quá lâu, hiện tại ngủ không được.”
Ban Hằng nghĩ đến mấy ngày nay Ban Họa vẫn luôn đợi trong phủ, ngay cả cửa lớn cũng không bước ra, lại có chút đồng tình với nàng: “Vậy được rồi, đệ ngồi với tỷ một lát.”
Hai người đều không phải là người phong nhã, nhìn chằm chằm ngây ngốc mặt trăng trong chốc lát, Ban Họa chỉ mặt trăng nói: “Hằng đệ,đệ nói Hằng Nga mặcy phục gì, chải búi tóc gì?”
“Không phải là váy à. “ Ban Hằng không có hứng thú với y phục của nữ nhân, hắn quantâm hơn là quan hệ giữa Ngô Cương, Hậu Nghệ, Hằng Nga: “Cung Quảng Hàn rất lạnh, vậy sao uống trà, cơm nấu ra sao, suy nghĩ một chút thì cảm thấy thời gian này không tốt lắm.”
“Thần tiên cần ăn sao?” Ban Họa lườm Ban Hằng: “ Nếu như Cung Quảng Hàn không có những người khác, mặc y phục đẹp đẽ, thì khoe khoang với ai?”
“Tỷ, chúng ta có thể đừng nói già nói váy không?” Ban Hằng im lặng: “Cũng không biết giày của nữ nhân các người sao mà có nhiều hoa văn như vậy, cũng không chê mệt.”
Ban Họa hừ một tiếng, không trả lời hắn.
Thấy hình như tỷ tỷ tức giận, Ban Hằng đành phải cười nịnh hót: “Tỷ, những người đọc sách ngoài kia đều khen tỷ, nói tỷ hiếu thuận, nói dung mạo tỷ khuynh thành, có tính chính trực, tỷ không hiếu kỳ đãxảy ra chuyện gì sao?”
“ Xảy ra chuyện gì?” Ban Họa hơi kinh ngạc: “Ta còn tưởng rằng những người kiasẽ mắng ta hồng nhan họa thủy đấy.”
“Ngay từ đầu bọn họ đúng là mắng như thế. “ Ban Hằng thấy Ban Họa nhìn mình chăm chú, ngượng ngùng sờ mũi: “Nhưng sau khi Dung Bá gia khen tỷ hơi quá xong, thuyết pháp bên ngoài liền thay đổi.”
“Dung Bá gia?” Ban Họa kinh ngạc:“Hắn giúp ta nói chuyện?”
“Hắn không chỉ giúp ngươi nói chuyện, còn phê bình Nghiêm Tả tướng.”Ban Hằng cảm khái: “Dung Bá gia nói rất xác thực, nghĩa khí, là người đọc sách trong sạch hiếm thấy.”
“Ừm, có thể khiến những người đọc sách kia khen ta, quả thật rất trong sạch, người bình thường không làm được.” Ban Họa nhẹ gật đầu, bình thường nàng không nghe được người đọc sách nào khen mình hơi quá, cũng chỉ có Dung Hà có lực ảnh hưởng lớn đối với người đọc sách như vậy, để bọn hắn “Vứt bỏ thành kiến”với Ban gia,giúp đỡ nói chuyện Ban gia.
“Hắn không sợ đắc tội Tả Tướng?” Ban Họa nhớ tới một chuyện quan trọng: “Trong triều hắn có thực chức, Tả Tướng có thể gây khó dễ cho hắn không.”
“ Dáng dấp Dung Bá gia đẹp như thế, hẳn là sẽ không bị làm khó dễ chứ?” Ban Hằng không dám khẳng định nói: “ Nếu không... Ta cho người hỏi thăm một chút?”
“Được, ngày mai đệ bảo người ta hỏi thăm một chút.” Ban Họa uống một ngụm trà nóng nha hoàn bưng tới: “Xem ra tặng lễ là cử chỉ sáng suốt, ngay cả Dung Bá gia là chính nhân quân tử như thế, cũng dám ra mặt nói chuyện vì ta.”
“Hả?” Ban Hằng không hiểu nhìn Ban Họa: “Tỷ, tỷ đã làm gì?”
“Lần trước phụ thân đưa tạ lễ cho Thành An Bá, ta thả vài cuốn sách bên trong, bởi vì 《Trung Thành Luận 》 trong thời gian ngắn không tìm được, mới cho hắn trễ mấy ngày.” Ban Họa thở dài: “Dù sao đồ nhà chúng ta sớm muộn gì cũng bị lấy, đồ vật để người khác cướp mất, còn không bằng đưa cho mỹ nhân ta thấy thuận mắt.”
“Chính là bên trong Đông Nam Tây Bắc?” Ban Hằng không nhớ danh tự năm bản sách kia, nhớ duy nhất là năm bản sách tạo thành một khối, đúng lúc tạo thành các hướng Đông Nam Tây Bắc.Từ đây nhìn lại,Ban Hằng cảm thấy các tài tử tiền triều có bản lĩnh hơn tài tử triều nay, chí ít bọn họ đặt tên sách dễ nhớ, ngay cả hoàn khố như hắn cũng có ấn tượng.
“Nhưng mà... Dung Bá gia không phải loại ngụy quân tử thu lễ liền giúp người nói chuyện. “ Ban Hằng rất tin tưởng nhân phẩm của Dung Hà: “Tỷ đang lấy lòng nữ nhân đo lòng quân tử đấy.”
“Hử?” Ban Họa sờ gương mặt của mình: “Chẳng lẽ hắn coi trọng sắc đẹp của ta?”
Ban Hằng trầm mặc một lát: “Đại khái... Thật sự là bởi vì tỷ đưa lễ cho hắn?”
Đưa tay vặn chặt lỗ tai Ban Hằng, Ban Họa tức giận cười: “Tiểu tử thúi, đệ có biết nam nhân không biết nói chuyện sẽ bị đánh không hả?”
Ban Họa dùng sức không lớn, nhưng Ban Hằng vẫn như cũ làm ra bộ dạng bị đau: “Tỷ, tỷ, ta sai rồi, sai rồi, kỳ thật ta muốn nói là, Dung Bá gia không phải loại người tham hoa háo sắc, không phải nói tỷ không đủ đẹp.”
Ban Họa buông tay ra, phóng khoáng vỗ bàn: “Không sao, dù sao ta cũng chỉ thưởng thức sắc đẹp của hắn mà thôi.”