Edit: Đào Sindy
Tuyết rơi liên tục hai ba ngày, cuối cùng cũng ngừng.
Dung Hà ngồi trên ghế nệm thêu chữ Phúc, lẳng lặng để Trưởng Công Chúa dò xét.
“ Khách quý đến nhà, không biết Dung Bá gia đến vì chuyện gì?” Trà nóng trong tay Trưởng Công Chúa bốc hơi, bà ngồi đoan chính, hai má đỏ thẩm, cười lễ phép, nhưng không có ý thân cận.
“ Hôm nay vãn bối đến, chỉ muốn thỉnh an điện hạ.” Dung Hà nhấp một miếng trà, lá trà là loại trà hoàng cung chuyên dụng, hàng năm sản xuất không đến hai cân.
“Làm phiền Dung Bá gia rồi. “ Trưởng Công Chúa cười nhạt một tiếng: “Bản cung rất tốt.”
“Điện hạ phượng thể an khang, vãn bối cũng yên tâm. “ Dung Hà để chén trà lên bàn: “Nghe nói loại trà này không tốt cho dạ dày, điện hạ ít uống thì tốt hơn.”
Ánh mắt Trưởng Công Chúa lập tức trở nên sắc bén, ánh mắt của bà dừng lại trên người Dung Hà một lát, nụ cười trên mặt biến mất: “Dung Bá gia thật quan tâm người khác.”
“ Phụ mẫu vãn bối chết sớm, huynh trưởng đi sớm, không có người quan tâm vãn bối, nên vãn bối phải dưỡng thành tính biết quan tâm mọi người. “ Dung Hà rủ mí mắt xuống, có chút cúi đầu, thái độ rất cung kính.
Trưởng Công Chúa thấy bộ dáng này của y, khẽ cười một tiếng: “Đều nói thích quan tâm người khác, tính tình trầm ổn, không biết Dung Bá gia có ổn không?”
Dung Hà ôm quyền với Trưởng Công Chúa: “Vãn bối tất nhiên tốt.”
“Nói đi. “ Trưởng Công Chúa nhàn nhạt nói: “ Hôm nay Bá gia đến, đến tột cùng có chuyện gì?”
“Điện hạ, vãn bối muốn biết, gia phụ gia mẫu vì sao mà chết.”
Ánh nắng xuyên thấu qua song cửa sổ phản xạ vào trong nhà, mí mắt Trưởng Công Chúa khẽ run lên, lập tức lau miệng: “Bản cung không biết lời này của ngươi là ý gì.”
“Vãn bối biết điện hạ biết rất rõ.” Dung Hà nhìn Trưởng Công chúa, một bước cũng không nhường.
Trưởng Công Chúa nhìn người trẻ tuổi xuất sắc trước mắt này, thần sắc có chút hoảng hốt, giống như mình nhìn Lâm thị mấy chục năm trước. Mẹ đẻ Lâm thị do tài nhân trong hậu cung sinh ra, cũng là muội muội của bà, sau khi xuất giá vì cuốn vào cuộc tranh đoạt hoàng vị nên bị biếm thành thứ dân, sau đó thì tự sát.
Lâm thị ở Lâm gia không hề tốt, bởi vì vì tất cả mọi người biết tiên đế không thích đại thần hoặc là Công Chúa đã từng đã giúp các huynh đệ khác, cho nên Lâm gia cũng không vì trên người bà ấycó huyết mạch hoàng thất mà hậu đãi. Nhưng Lâm thị bình thường xinh đẹp vô cùng, đồng thời rất giỏi thư hoạ, cuối cùng được Thành An Bá đời trước cầu hôn.
Nói theo lý, bà vốn là a di Lâm thị, nhưng mẹ đẻ Lâm thị sớm đã bị trục xuất khỏi hoàng thất, biếm thành thứ dân, cho nên Lâm thị trước mặt bà, chỉ có thể kính xưng bà một tiếng Trưởng Công Chúa.
Nhưng may mắn mẹ đẻ bà ấy không được tiên đế chào đón, cho nên con của bà hiện tại mới có thể được đương kim bệ hạ trọng dụng. Không người nào rõ ràng hơn Trưởng công Chúa, đương kim đối với tiên đế không có tình phụ tử, mà có hận ý nhiều hơn. Cho nên sau khi ông đăng cơ, mới có thể sửa lại án sai cho một số người, nên được mỹ danh nhân đức.
Giờ phút này Dung Hà ở trước mặt bà tự xưng vãn bối, chỉ sợ cũng muốn nhắc nhở bà, ngoại tổ mẫu của y là muội muội của bà, cho dù muội muội này đã bị loại khỏi gia phả hoàng gia.
Trong phòng an tĩnh thật lâu, cho đến khi Trưởng Công Chúa nhịn không được nữa ho vài tiếng, mới phá vỡ yên tĩnh như chết trong phòng.
“Điện hạ. “ Thường ma ma lo âu đi đến.
“Lui ra.” Trưởng Công Chúa lau miệng, môi của bà bây giờ đỏ như nhỏ máu. Mắt Thường ma ma nhìn Dung Hà, thấy thái độ Công Chúa kiên quyết, đành phải bất đắc dĩ lui ra.
“Lâm thị chết vì đậu tương tư*.” Trưởng Công Chúa bình tĩnh nói: “Đậu đỏ sinh tương tư, tương tư cắt ruột người.”
*Đậu tương tư: ở Việt Nam còn gọi là đậu gió, trạch quạch, cườm đỏ, giống đậu có màu đỏ rất đẹp, nhưng có độc. Dùng trị thấp khớp mạn tính, khử độc, tiêu viêm, trị rắn cắn, v.v...
Mí mắt Dung Hà run lên: “Là ai?”
Trưởng Công Chúa hỏi lại: “Bản cung cho là trong lòng ngươi hiểu rõ.”
Dung Hà trầm mặc một lát: “Đã như vậy, tại sao giữ ta lại?”
Ánh mắt Trưởng Công Chúa chậm rãi đảo qua trên người Dung Hà, bỗng nhiên cười nói: “Đương kim bệ hạ là ta nhìn lớn lên, hắn là người có lòng dạ ác độc, nhưng lại có một sở thích không biết tốt hay xấu, hoặc nói Hoàng tộc Tưởng gia đều có tật xấu, đó là thích chưng diện.”
“Vô luận là nam hay là nữ nhân, chỉ cần dáng dấp đẹp mắt, đều có thể gây ra lòng từ bi khó có được. “ Trong nụ cười của Trưởng Công Chúa còn có chút trào phúng: “Ngươi có thể sống sót, là bởi vì ngươi có tài hoa, ngươi rất thông minh, và… Dung mạo ngươi tốt.”
Trưởng Công Chúa xem ra, dáng dấp Dung Hà rất khá, phóng nhãn toàn bộ Kinh Thành, hình như không ai bằng.
“Điện hạ. “ Dung Hà bỗng nhiên nhìn bà:“Người từng hối hận chưa?”
“Sinh ra là người hoàng gia, không có tư cách nói chữ này.” Trưởng Công Chúa nhàn nhạt nâng chung trà lên, không quan tâm mình không thể uống trà, cúi đầu uống một ngụm: “Năm đó nếu bản cung không thận trọng từng bước, như vậy kết cục của bản cung sẽ giống ngoại tổ mẫu ngươi.”
Ánh mắt Trưởng Công Chúa vừa tang thương lại bình tĩnh, cứ như những âm mưu quỷ kế giết người kia, đều đã bị thời gian vùi lấp, không ảnh hưởng gì đến bà.
“Đa tạ điện hạ nói cho vãn bối những thứ này. “ Dung Hà đứng người lên, cúi đầu thật thấp với Trưởng Công Chúa: “Xin ngài bảo trọng thân thể, Tĩnh Đình Hầu phủ còn cần ngài.”
“Bản cung không bảo vệ được họ. “ Trưởng Công Chúa nhìn người trẻ tuổi hành đại lễ với mình, bỗng nhiên nói:“ Theo lý, ngươi nên gọi ta một tiếng di tổ mẫu đấy.”
Bà đứng lên chầm chậm,lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong ngăn kéo bên cạnh, đưa tới trước mặt Dung Hà: “Ngươi đã lớn như vậy, bản cung chưa bao giờ đưa ngươi lễ vật gì, thứ này xem như lễ gặp mặt của bản cung đi.”
Dung Hà không nhận hộp gỗ này, mà chỉ nói: “Điện hạ hi vọng vãn bối làm gì?”
“Làm gì à?” Trưởng Công Chúa cười một tiếng, tiếng cười có chút kỳ quái: “Bản cung không cần ngươi làm gì, lúc đầu thứ này bản cung định chuẩn bị mang vào đất, nhưng hôm nay ngươi tới rồi, nói rõ nó và ngươi có duyên phận.”
Dung Hà tiếp nhận chiếc hộp này, chân thành nói: “Ngày sau, vãn bối sẽ chiếu cố Tĩnh Đình Hầu phủ thật tốt.”
“Đứa bé ngoan.” Trưởng CôngChúa vỗ vai Dung Hà nhẹ nhàng, động tác của bà rất nhẹ, Dung Hà lại cảm thấy trọng lượng tay bà.
“Không cần. “ Trưởng Công Chúa đã thoải mái: “Mọi người tự có duyên phận với nhau, ngươi có thể bảo vệ bọn họ nhất thời, lại không thể bảo vệ bọn họ một đời.”
“ Trước khi bản cung đi sẽ cho bọn họ bùa hộ mệnh cuối cùng.”
Dung Hà xiết chặt hộp gỗ: “Vãn bối nguyện giúp ngài một chút sức lực.”
Trưởng Công Chúa cười không nói gì, bà mở cửa sổ ra, tỉ mỉ đánh giá người trẻ tuổi này một lần, chậm rãi khoát tay nói: “Ngươi trở về đi.”
Dung Hà cảm thấy tâm tình mình hết sức kỳ lạ, hình như vui vẻ, nhưng cũng khó chịu, lúc y đi đến cửa, lại quay đầu mắt nhìn sau lưng.
Trưởng Công Chúa đứng phía trước cửa sổ, ánh nắng vẩy lên người bà, bà hiền hoà giống như là nữ Bồ Tát bên trong miếu thờ. Dung Hà không nhịn được nghĩ, vài chục năm trước, vị Công Chúa này là một nữ tử khuynh thành đến thế nào?
Ngày tuyết ngừng rơi, thời gian Ban Họa rời giường muộn hơn ngày thường, chờ nàng rửa mặt xong, mặt trời đã lên cao, tuyết trong viện đã được quét dọn sạch sẽ, tuyết trên nhánh cây, đều bị hạ nhân đập xuống sạch sẽ.
“Quận Chúa. “ Một ma ma đi đến: “Thế Tử mời ngài đi chính sảnh, có khách nhân đến rồi.”
Ban Họa có chút kỳ lạ, khách nhân nào mà muốn nàng đi gặp?
Đi vào chính sảnh, Ban Họa liền nhìn thấy Ban Hằng ngồi cạnh Dung Hà.
“Dung Bá gia?”
“Quận Chúa. “ Dung Hà đứng người lên thở dài với Ban Hoạ: “ Đa tạ ân tình hai ngày trước Quận Chúa cho mượn dù.”
Mượn?
Ban Họa sửng sốt một chút, không phải cây dù kia cho y sao, biến thành mượn khi nào thế?
Mọi người nói vài câu chuyện phím với nhau, Dung Hà trả dù lại cho Ban Hoạ, áy náy nói: “Hoa tai trên chuôi dù không biết rơi ở đâu rồi, trong lòng tại hạ rất áy náy, cho nên đổi một hoa tai mới.”
Lúc này Ban Họa mới chú ý tới trên chuôi dù treo hồng ngọc biến thành một miếng ngọc mẫu đơn, đóa Mẫu Đơn này điêu khắc cực kỳ xinh đẹp, Ban Họa vẻn vẹn nhìn một chút liền thích: “Dung Bá gia quá khách khí, chỉ là viên hoa tai thôi mà.”
“Quận Chúa cho tại hạ mượn dù lụa là ý tốt, tại hạ lại làm mất đồ, đây là tại hạ không phải. “ Nụ cười trên mặt Dung Hà càng sâu: “Quận Chúa không chê chứ.”
Ban Hằng ngồi bên cạnh một mặt hờ hững nhìn tỷ tỷ và Thành An Bá trò chuyện với nhau thật vui, nhàm chán uống một ngụm trà, Dung Bá gia có ý gì?
“Thế Tử. “ Dung Hà như mọc mắt sau ót, biết Ban Hằng nhàm chán, lại nói chuyện cùng hắn: “Mấy ngày trước đây có một môn nhân không biết lấy từ đâu ra một con gà chọi, nói là lấy để ta chơi buông lỏng tâm tình. Nhưng ta không chơi mấy thứ này, trong lúc nhất thời lại không biết làm sao với con gà chọi kia. Nghe nói Thế Tử có hứng với chọi gà, không biết tại hạ có thể đưa con gà chọi kia đến quý phủ không? Nếu ngươi không nhận, tại hạ chỉ có thể để phòng bếp dùng nó nấu canh thôi.”
Ban Hằng nghe nói về gà chọi xong, lập tức gật đầu nói: “ Tuyệt đối đừng nấu canh, loại gà này một con phải trên trăm lạng bạc, ngươi cứ việc đưa tới, ta cam đoan sẽ nuôi nó đến lông sáng cường tráng, vô địch thủ trong Kinh Thành!”
“Vậy làm phiền Thế Tử rồi.” Trên mặt Dung Hà lập tức lộ ra cảm giác nhẹ nhõm vì giải quyết xong phiền não, vẻ mặt này lấy lòng Ban Hằng. Ai nói hắn hoàn khố vô dụng, không phải hắn đã giúp Dung Hà giải quyết một vấn đề khó sao?
Thế nhân luôn dùng thành kiến mà nhìn người, thói quen này cũng không tốt.
“Đúng rồi tỷ, hôm nay không phải tỷ định đi qua chỗ tổ mẫu sao?” Mắt Ban Hằng nhìn sắc trời bên ngoài: “Gần trưa rồi, sao tỷ còn chưa lên đường?”
“Tối hôm qua ma ma bên người tổ mẫu tới nói, tổ mẫu phải vào cung, không cho ta qua. “ Ban Họa có chút bất đắc dĩ nói: “ Lúc đầu ta mới tìm được một số đồ chơi thú vị, muốn đưa qua cho tổ mẫu.”
“Nếu không chờ sau khi tổ mẫu trở về lại đưa qua?” Ban Hằng biết gần đây tỷ tỷ không có việc gì thì lại thích đến phủ Công Chúa của tổ mẫu: “Đợi chút nữa dùng cơm trưa, ta và tỷ cùng nhau đi.”
“Ừm.” Ban Họa nhẹ gật đầu, tay vô thức vuốt dây ngọc mẫu đơn trên chuôi dù.
“Nhắc tới cũng đúng dịp. “ Dung Hà đột nhiên nói: “ Tại hạ mới vừa đi bái phỏng Trưởng Công Chúa điện hạ, khó trách Công Chúa Điện Hạ trang phục lộng lẫy, thì ra là phải vào cung.”
“Ngươi gặp qua tổ mẫu?” Ban Họa quay đầu nhìn về phía Dung Hà, có chút kỳ quái nói: “Vậy tại sao bà không có thời gian gặp ta?”
“Đại khái là bởi vì tại hạ ngồi một lát sẽ đi chăng?” Dung Hà cười: “Công Chúa điện hạ sủng ái Quận Chúa như thế, nếu ngươi đi, lão nhân gia sẽ không muốn vào cung rồi.”
“Thật sao?” Ban Họa sờ cằm, đứng lên nói: “Được rồi, ta cũng tiến cung xem một chút. Lần trước vạn thọ bệ hạ, ta còn chưa nói chuyện thật tốt với Hoàng Hậu nương nương.”
Là Quận Chúa được Đế Hậu sủng ái, Ban Họa có quyền lợi tiến cung tùy thời, nhưng sau khi nàng tròn mười lăm, mới có ý giảm bớt số lần tiến cung.
“Tại hạ cũng có chuyện phải vào cung gặp bệ hạ, nếu Quận Chúa không ghét bỏ, tại hạ nguyện cùng Quận Chúa đi chung.”