Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 55: Chương 55




Edit:Đào Sindy

Trưởng Công Chúa nhìn nhi tử chạy về phía mình, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt giống như thiếu nữ đôi tám*, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng dịu dàng.

*mười sáu tuổi

“ “Hành hành trọng hành hành, dữ quân sinh biệt ly*. Tương khứ vạn dư lý, các tại thiên nhất nhai**... Tư quân lệnh nhân lão, tuế nguyệt hốt dĩ vãn***... Khí quyên vật phục đạo, nỗ lực gia xan phạn****.” Nắm tay Trưởng Công Chúa nằm trong tay Ban Hoài, thì thào nói: “ Nỗ lực gia... xạo phạn...”

*đi đi lại đi đi. Cùng chàng sinh biệt ly

** Cách xa hơn vạn dặm.Mỗi người một phương trời.

*** Nhớ chàng người già héo. Chợt sắp hết tháng năm

**** Lời xưa thôi nói lại.Chỉ mong bữa thêm cơm

Bỗng nhiên tinh thần bà tỉnh táo lại, hai mắt sáng lên giống như ngôi sao trên trời.

“Thuỷ Thanh à. “ Bà cười nhìn lấy nhi tử: “ Hoạ Hoạ của chúng ta tìm được tiểu lang quân thật tuấn tú, trở về ta sẽ nói cho phụ thân con biết.”

“Dạ.” Ban Hoài nghẹn ngào dạ một tiếng.

Bỗng nhiên, tay Trưởng Công Chúa vô lực rũ xuống, hai mắt sáng rỡ cũng chậm rãi nhắm lại, bà mỉm cười mà ngủ, chỉ là vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.

Ban Hoài hé miệng không ngừng run rẩy, thế nhưng ông không phát ra được tiếng nào, thậm chí ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi xuống, giống như nhảy ra ao cá, miệng cực lực há hốc, nhưng lại không biết nơi nào là cứu rỗi.

“Đức Ninh Trưởng Công Chúa điện hạ... Đi.”

“Hầu Gia.” Âm thị ôm Ban Hoài vào lòng, vỗ lung ông nhè nhẹ, trên rồi dưới. Rốt cục, Ban Hoài khóc ra tiếng, giống con yến non mất mẫu thân, một tiếng so với một tiếng càng tuyệt vọng, từng tiếng đẫm máu và nước mắt.

Ban Họa kinh ngạc ngồi dưới đất, thấp giọng nỉ non, giống như đã mất đi lý trí. Dung Hà nắm chặc tay nàng, từng chút từng chút móc mở ngón tay nàng, mới phát hiện lòng bàn tay nàng đã sớm máu thịt be bét, không biết lúc nào bị móng tay nàng cấu nát, da thịt dính cùng một chỗ, nhìn thấy mà giật mình.

“Là ta vô dụng...”

Dung Hà nghe rõ lời Ban Hạ nói, y nắm chặt bàn tay lạnh buốt của nàng, giọng điệu kiên định nói: “Không trách ngươi, đây không phải lỗi của ngươi.” Y quay đầu lại, nhìn về phía ngự y quỳ ở bên ngoài: “ Tay Quận Chúa bị thương.”

Vân Khánh Đế kịp phản ứng, phất tay để ngự y tới: “Cẩn thận chút, đừng làm đau Quận Chúa.”

Ngự y nhìn thấy Ban gia đang sinh ly tử biệt, trong lòng thật sự là ngũ vị tạp trần, nghe được mệnh lệnh Hoàng Thượng, mới giật mình hoàn hồn: “Vâng.” Khi ông ấy thấy rõ người nắm chặt cổ tay Phúc Nhạc Quận Chúa là ai, kinh ngạc nhìn Dung Hà một chút, lại cúi đầu xử lý vết thương trong lòng bàn tay Ban Họa.

“Bệ hạ. “ Mấy người xử lí vết thương cho Ban Hoạ xong, Dung Hà đi đến trước mặt Vân Khánh Đế, quỳ xuống nói: “ Vừa rồi vi thần ngay trước mặt rất nhiều người, hủy danh tiết Quận Chúa, vi thần nguyện cưới Quận Chúa để bảotoàn mỹ danh của người.”

Vân Khánh Đế và Hoàng Hậu nghe vậy sững sờ, chợt nhớ tới vừa rồi Dung Hà cõng Ban Họa vào đại điện, còn trước mặt Trưởng Công Chúa nói mình là phu quân Ban Hoạ. Đây vốn là kế tạm thời không thể coi là thật, nhưng hôm nay nơi này có ngự y cùng thái giám, nếu truyền đi quả thực không tốt cho thanh danh của Ban Hoạ.

“Quân phách, trẫm biết ngươi là chính nhân quân tử, không đành lòng hủy danh tiết nữ tử, chỉ là...” Vân Khánh Đế nhìn người Ban gia đang lâm vào bi thống: “Hôn nhân là đại sự, ngươi không cần để bản thân uất ức.”

Dung Hà trong Kinh Thành được nữ nhi bao nhà hâm mộ, nam tử này muốn cưới một người tài mạo song toàn, thân phận hiển hách cũng không phải là một việc khó, Ban Họa là nữ tử như vậy, chỉ sợ không phải dạng y thích.

Bởi vì lo lắng danh tiết nữ tử bị hao tổn, liền muốn cầu hôn, nam nhân như vậy đúng là quân tử khó có được.

“Quận Chúa thiện lương đáng yêu, vi thần ngưỡng mộ Quận Chúa trong lòng, có thể cưới được nàng, chính là may mắn của vi thần.” Dung Hà quỳ đại lễ với Vân Khánh Đế: “Mong bệ hạ và nương nương làm mai thay vi thần.”

Vân Khánh Đế âm thầm cảm khái trong lòng, quân tử như Dung Hà, nói chuyện như vậy đúng là bảo vệ mặt mũi cho nhà gái, để người ta tìm không ra chút sai lầm nào, mặc dù ông và Hoàng Hậu đều biết, Dung Hà vốn không thích Họa Họa, giờ phút này cũng nói không nên lời.

“Ngươi chờ chút, đợi Trưởng Công Chúa...”

Yết hầu Vân Khánh Đế giật giật, vành mắt đỏ nói không ra lời. Ông có ý tốt tìm lang quân như ý cho Ban Hoạ, nhưng lúc này, ông không mở miệng được, chỉ sợ Ban gia cũng không có lòng đàm hôn sự.

Người lễ bộ đến lại đi, hình như còn có những người khác đến, bốn người Ban gia chỉ biết ngơ ngác nghe theo Hoàng Đế phân phó, thậm chí ngay cả Hoàng Đế nói, để linh đường Trưởng Công Chúa trong cung, quy chế lễ nghi mai táng chỉ thấp hơn Thái Hậu một chút, trên mặt người Ban gia cũng không lộ ra bao nhiêu vui mừng. Bọn họ giống như tiểu hài tử không biết chuyện gì, Vân Khánh Đế nói cái gì thì chính là cái đó, không có nửa phần hoài nghi.

Bọn họ càng như vậy, Vân Khánh Đế thì càng áy náy, cô mẫu là vì ông mà chết, nếu không phải cô mẫu đứng ra, như vậy giờ phút này người nằm trên linh đường chính là ông, mà không phải cô mẫu.

Càng nghĩ như vậy, ông làm lễ mai tang cho Trưởng Công Chúa càng long trọng. Dựa theo lễ nghi Thái Hậu để mai táng, bình thường phải đặt linh cữu hai mươi bảy ngày, được tăng đạo siêu độ, đồng thời cả nước giữ đạo hiếu sáu tháng. Vân Khánh Đế có lòng muốn dựa theo quy chế Thái Hậu, thế nhưng không có tiền lệ mà theo, ông rơi vào đường cùng, chỉ có thể dựa theo nghi thức mai táng Quan Công Chúa trong sử sách ghi chép quy chế cao nhất để xử lý.

Đặt linh cữu hai mươi bốn ngày, Kinh Thành phàm là mệnh phụ quan viên tam phẩm trở lên đều khóc nức nở cho Trưởng Công Chúa, cả nước trên dưới giữ đạo hiếu ba tháng, không được uống rượu mua vui, không được thành thân, nếu có người thất lễ, nhất định phải phạt nặng.

Toàn bộ Đại Nghiệp đều biết Trưởng Công Chúa vì cứu giá mà chết, bởi vậy không người nào không có mắt nói này nói kia trước mặt Hoàng Thượng. Còn có một số tài tử danh sĩ vì hành động lần này của Trưởng Công Chúa mà viết sách lập truyền, có người khen bà trung liệt, một số khen bà nhân nghĩa, các loại tốt đẹp đều khen ngợi trên người Trưởng Công Chúa.

Từ trước đến nay Tĩnh Đình Hầu phủ luôn náo nhiệt, những ngày này trở nên yên lặng, mặc kệ lời đồn bên ngoài thành bộ dạng gì, cũng không thấy bọn họ nói một câu.

“Quận Chúa. “ Thường ma ma hành ba đại lễ với Ban Hoạ: “Lão nô phụng di mệnh điện hạ, đến hầu hạ bên người Quận Chúa.”

“Thường ma ma. “ Ban Họa tự tay đỡ Thường ma ma dậy, hai mắt sưng đỏ nói: “ Tổ mẫu lão nhân gia bà, có từng nói qua gì không?”

Thường ma ma nhìn Quận Chúa trước mắt đã gầy đi rất nhiều, vui mừng cười nói: “Điện hạ nói, ngài giống bà nhất, bà hi vọng người có thể sống như khi bà còn trẻ, sống vui tươi tuỳ ý, tự do tùy tâm.”

Ban Họa đi tới trước cửa sổ, nhìn đèn lồng giấy treo trắng bên ngoài viện, khàn giọng nói: “Tổ mẫu lúc còn trẻ, nhất định rất xinh đẹp.”

“Đúng vậy.” Thường ma ma cầm lấy áo choàng khoác lên đầu vai Ban Hoạ: “Nô tỳ nghe nói, trước khi điện hạ xuất giá, từng là người đẹp nhất Đại Nghiệp, thế gia công tử muốn cầu hôn bà, từ thành Đông có thể xếp tới Thành Tây.”

Khóe môi Ban Họa run lên: “Ta không bằng tổ mẫu.”

“Không, ngài rất tốt.” Thường ma ma hiền hoà nhìnBan Họa: “Cùng điện hạ tốt.”

Ban Họa kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau nói: “ Tuyết lại rơi.”

Thường ma ma nhìn viện trắng phau, trầm mặc đứng bên người Ban Họa, không nói một lời.

Giao thừa không lâu sau, Trưởng Công Chúa hạ táng, trên đường đưa ma, dọc đường rải đầy tế lễ.

Lăng Công chúađã xây xong từ sớm, đợi sau khi chết, bà rốt cục được nằm cùng Phò Mã mình yêu.

Sinh không cùng thời, chết lại cùng huyệt. Mong hai người đời sau ân ái triền miên, vĩnh viễn không chia lìa.

Ban Họa hành đại lễ ba bái chín khấu với lăng mộ, từng cái dập đầu nàng đều dập cực mạnh, tiếng vang nặng nề giống như tưởng niệm nàng đối với tổ mẫu, cho dù hết thảy đã qua, chỉ có thể nhìn người ăn mặc hoa lệ dần dần vùi vào trong.

“Bế lăng!”

Thời khắc cửa lăng mộ đóng lại, vô số cơ quan trong huyệt mộ phát ra tiếng cạch cạc, Ban Họa kinh ngạc nhìn hết thảy trước mắt, mặc cho bông tuyết bay xuống đầy đầu.

“Biểu muội, xin nén bi thương.” Thái Tử mặc y phục trắng đi đến sau lưng Ban Họa, hắn để thái giám sau lưng thay Ban Hoạ che dù, thay nàng che kín tuyết lớn tung bay trên đầu: “Cô tổ mẫu trên trời có linh thiêng, nhất định hi vọng ngươi sống thật tốt, mà không phải vì bà mà thương tâm khổ sở.”

“Thái Tử biểu ca. “ Ban Họa quay đầu nhìn Thái Tử, sửng sốt nửa ngày sau mới nói: “Cảm ơn.”

Thái Tử biết nàng căn bản không nghe lời mình nói, đành phải nói với nàng: “ Tuyết càng rơi càng lớn rồi, trở về đi.”

Ban Họa mím môi một cái, nhanh chân chạy đến trước mộ bia, lấy tay lau đi bông tuyết trên bia mộ, nói khẽ: “Tổ mẫu, sau này ta nhất định sẽ thường xuyên đến thăm ngài và tổ phụ, hai người ở dưới đất sống cho tốt, đợi... khi Hoạ Hoạ đến tìm hai người, hai người đừng ghét bỏ Họa Họa.”

“Thái Tử điện hạ.” Dung Hà cầm dù đi đến bên người Thái Tử, thi lễ với Thái Tử, thì đi đến chỗ Ban Họa.

Ban Họa mặc trên người đồ tang, trên mặt không bôi son phấn, tóc cũng chỉ dùng một trâm bạc cố định thành một búi tóc, không còn đồ trang sức gì khác. Dung Hà để dù dưới đất, cởi áo choàng trắng thuần trên người choàng trên người Ban Họa, lại nhặt dù lên che trên đỉnh đầu Ban Hoạ: “Quận Chúa.”

“Dung Bá gia. “ Ban Họa xoa khóe mắt: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Thấy Quận Chúa ăn mặc đơn bạc đứng trong tuyết, Dung mỗ liền tới xem một chút. “ Dung Hà dừng một chút: “Người nhà của ngươi ở bên kia chờ ngươi.”

Ban Họa quay đầu, nhìn thấy phụ thân mẫu thân còn có đệ đệ đứng nơi xa, trái tim lạnh lẽo dần dần ấm lại, nàng phúc thân với Dung Hà: “Đa tạ Bá gia.”

Nàng bước ra khỏi dù, chạy như bay về phía người Ban gia.

Dung Hà lặng yên nhìn nàng rời đi, sau đó chui vào dưới dù mẫu thân nàng, quay đầu mắt nhìn mộ bia gần mình tích một tầng tuyết mỏng, đưa tay nhẹ nhàng phủi tầng tuyết này, lui lại một bước, buông dù xuống, bái mộ bia.

“Tỷ, tỷ nhìn gì vậy?” Ban Hằng để ý tới Ban Họa dừng bước, lo lắng nàng còn đang đau lòng khổ sở, duỗi tay vịn chặt tay áo của nàng: “Tỷ cẩn thận dưới chân.”

Ban Họa nhìn người đứng trong tuyết cúi đầu với tổ mẫu, thu hồi ánh mắt của mình, nhỏ giọng nói: “Ừm, chúng ta phải cẩn thận dưới chân.”

Trưởng Công Chúa điện hạ chết rồi, đối với rất nhiều người mà nói, đó cũng không phải một chuyện đại sự, nhưng đối với một ít người mà nói, lại là một chuyện vui mừng.

Bởi vì không có Trưởng Công Chúa, Ban gia đã mất đi ỷ vào, từng chịu Ban gia làm nhục nhã, nội tâm bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy. Thế nhưng ngay tại ngày thứ ba Trưởng Công Chúa được hạ táng, trong cung hạ một đạo ý chỉ, tấn phong Ban Hoài là Tĩnh Đình Công, hưởng Quận Vương lệ.

Sau chuyện của Trưởng Công Chúa, Hoàng Thượng khổ sở bỏ lên triều ba ngày, thậm chíngàyTrưởng Công Chúa hạ táng, khóc đến không thể đứng vững. Nhân tài muốn trả thù Ban gia chợt bừng tỉnh,Trưởng Công Chúa là vì đương kim bệ hạ mà chết, chỉ cần người nhà họ Tưởng cần mặt mũi, chỉ cần người Ban gia không đáng tội lớn tru cửu tộc, như vậy đương kim Hoàng Thượng và Đế Vương đời sau, đều hậu đãi người Ban gia.

Án ám sát Trưởng Công Chúa kết thúc, nhưng chủ tử sau màn ám sát còn chưa tìm được, bệ hạ giận dữ, hạ lệnh nhất định phải tra nghiêm, đồng thời thống lĩnh cấm vệ quân, Phó thống lĩnh đều nhận trách phạt nghiêm khắc.

“Tra ra được không?” Vân Khánh Đế không nghĩ đến hạ nhân bên người lại có khả năng muốn giết mình, liền ăn không ngon ngủ không yên, loại bỏ hậu cung nhiều lần vẫn không yên lòng như cũ, cho đến khi chủ tử sau màn được kéo ra khỏi mặt nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.