Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 96: Chương 96: Chương 94




Edit: Đào Sindy

Không biết có phải là ảo giác hay không, Ban Họa phát hiện mình đi vào cửa lớn Dung gia rồi, nụ cười của quản gia đối với mình so với ngày xưa càng thêm xán lạn.

“Quận Chúa, mời.”

“Làm phiền.” Qua hành lang, Ban Họa nhìn thấy một nam nhân trung niên mặc trường bào màu xanh đứng trong góc nhỏ, nàng nhíu mày, không hỏi nhiều. Nhưng quản gia lại chú ý tới ánh mắt của nàng, nhỏ giọng đáp: “Đó là môn khách Bá gia nuôi.”

Ban Họa hiểu gật đầu, nhóm văn nhân đều thích nuôi một số môn khách ở nhà, thảo luận thi từ ca phú, hội họa thư pháp, người thân phận càng cao, sẽ nuôi một số môn khách thanh khách, không giống Ban gia bọn họ, nuôi đều là con hát, gánh xiếc gánh hát, ca cơ vũ cơ còn có tiên sinh kể chuyện, so với Dung gia, Ban gia bọn họ thực sự quá tục, đơn giản tục không chịu được.

“Thì ra là thế.” Ban Họa nhẹ gật đầu, quay đầu thấy môn khách kia đang dò xét nàng, nàng hơi nhíu mày:“ Môn khách quý phủ đều vô lễ như vậy sao?”

Quản gia quay đầu nhìn lại, chú ý tới ánh mắt môn khách còn rơi trên người Ban Họa, lập tức xạm mặt lại, đang lúc ông chuẩn bị phát tác, môn khách lui lại một bước, làm một đại lễ với Ban Họa rồi lui ra ngoài.

Ban Họa bị thái độ của môn khách làm cho không hiểu thấu, nhưng nghĩ đến đối phương chỉ là một môn khách không có công danh, thế là cũng không để người này trong lòng, quay đầu đi đến nội viện.

Hạ nhân phủ Thành An Bá không tính quá nhiều, nhưng gã sai vặt, nha hoàn đều cực kỳ có quy củ, thấy nàng đến, nhao nhao né tránh hành lễ, ngay cả chút mạo phạm cũng không có.

Tiến vào nội viện, Ban Họa vừa vặn đối đầu Đỗ Cửu từ bên trong đi ra, nàng dừng bước.

Đỗ Cửu đi hai bước, hành lễ trước mặt Ban Họa. Từ lần trước Tĩnh Đình Công giúp đỡ khi gặp chuyện, Đỗ Cửu cung kính hơn rất nhiều với Ban Họa: “Bái kiến Quận Chúa.”

“ Hôm nay Bá gia nhà các ngươi thay thuốc chưa?” Ban Họa thấy cửa phòng mở ra: “Đã gần đến trưa rồi.”

“Bẩm Quận Chúa, thuốc đã thay.” Đỗ Cửu cúi đầu trả lời.

“Vậy chàng dùng cơm chưa?”

“Bá gia còn chưa dùng cơm.”

“Ta biết rồi.” Ban Họa nhẹ gật đầu, nâng mép váy lên đi vào trong nhà, hai tỳ nữ mặc kỵ trang sau lưng nàng đứng ngoài cửa, không cùng đi vào.

Mặc dù Dung Hà và Vân Khánh Đế đều dùng thuốc, thế nhưng mùi thuốc trong phòng Dung Hà rất nhạt, sẽ không để người khác buồn nôn, cùng mùi buồn bực lại khó ngửi trong Đại Nguyệt cung rất khác biệt. Ban Họa vào cửa, gặp Dung Hà còn nằm lỳ trên giường đọc sách, tiến lên rút đi sách của y: “Nằm lỳ trên giường đọc sách gì chứ, không cần mắt sao?”

“Nàng không có ở đây, ta nằm lỳ ở trên giường cũng không trò chuyện, không đọc sách giết thời gian, còn có thể làm gì đây?” Dung Hà mở to hai mắt nhìn Ban Họa, nước trong con ngươi trơn bóng, Ban Họa nhìn thêm mấy lần, trái tim nhịn không được mềm nhũn ra.

“Các chàng là những văn nhân, thích nuôi gì mà môn khách, bây giờ chàng bị thương, bọn họ có thể cùng chàng làm thơ hay vẽ tranh sao?” Ban Họa ngồi xuống cạnh giường: “Nhà ta nuôi nghệ nhân gánh xiếc, ngày mai ta cho bọn họ tới ở trong phủ chàng vài ngày, nếu như chàng rảnh đến không có việc gì, thì gọi họ đến làm thú vui.”

“Sao ta có thể đoạt lấy thú vui của nàng.”

“Không sao, những tiểu xảo của gánh xiếc ta xem nhiều rồi, để chỗ chàng mấy ngày, ta còn có thể tiết kiệm một khoản tiền ăn.”

Dung Hà cười ra tiếng: “Đường đường là Quốc Công phủ còn thiếu bạc sài ư?”

“Ai mà ngại có nhiều tiền chứ?” Ban Họa cười tủm tỉm nói: “Cho nên chàng cứ việc giữ đi, nhà chúng ta những thứ khác không nhiều, nhưng nuôi người thú vị không ít.”

“Được.” Khóe mắt đuôi lông mày của Dung Hà đều tràn ngập ý cười, ngọt ngào như đồ chơi làm bằng đường, ăn thêm vài miếng vẫn muốn ăn nữa.

“Chàng đừng cử động, ta xem vết thương trên lưng thế nào.” Ban Họa đi lên trước, lúc Dung Hà chưa kịp phản ứng, đã tiến lên cởi áo gấm lộ tấm lưng bóng loáng, lộ ra nửa người trên trần nhẵn bóng.

Làn da Dung Hà rất trắng, vết thương trên lưng đã kết vảy, đen nhánh dúm dó kéo dài trên lưng, nhìn vặn vẹo đáng sợ, không có chút mỹ cảm nào. Y lo lắng Ban Họa nhìn thấy vết thương rồi, sẽ có hình ảnh không tốt với mình, muốn kéo chăn lại bị Ban Họa đè tay xuống.

“Đừng nhúc nhích. “ Ban Họa xoay người xích lại gần nhìn vết thương: “Vết thương khôi phục không tệ, mấy ngày nay có phải sau lưng ngưa ngứa?”

Dung Hà nhẹ gật đầu, ý thức được Ban Họa nghe không rõ, lại ừ một tiếng.

“Vậy chàng nhớ kỹ tuyệt đối đừng cào, lưu lại vết sẹo là nhỏ, làm đổ máu sinh mủ mới là chuyện lớn.” Ánh mắt Ban Họa có chút hướng xuống, xem xét eo Dung Hà vừa trắng nõn căng mịn vừa khêu gợi, kéo chăn mền, phủ lên nửa người y: “Dùng cơm chưa?”

“Vẫn chưa.” Dung Hà không thích nằm lỳ trên giường ăn, cho nên cứ việc rời giường sẽ có chút đau, y chật vật từ trên giường đứng lên.

“Thân thể gặp tội lớn như vậy, còn không ăn cơm cho đàng hoàng.” Ban Họa thở dài, quay người đi tới cửa, vẫy tay với hạ nhân Dung gia: “Mau bưng cơm trưa vào phòng.”

“Vâng.” Hạ nhân hành lễ lui ra, hoàn toàn không chất vấn mệnh lệnh của Ban Họa, thậm chí không cần nhìn sắc mặt của chủ nhân chân chính. Từ hôm đó đến nay, bọn họ nhìn thấy Quận Chúa quở trách Bá gia, mà Bá gia chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, ngay cả những quản sự trong phủ, cũng toàn diện nghe theo mệnh lệnh Quận Chúa, bọn họ là hạ nhân sao dám đắc tội Quận Chúa.

Dù sao sớm muộn gì cũng là nữ chủ nhân phủ Bá gia, bọn họ tiếp nhận cực kỳ bình tĩnh.

Nhìn thấy Ban Họa bận rộn vì mình, đáy mắt Dung Hà đầy ấm áp.

Chẳng được bao lâu, đồ ăn lên bàn, tất cả đều là đồ thanh đạm, Đỗ Cửu và một gã sai vặt đỡ Dung Hà từ giường đứng lên, sau đó khoác áo lụa mềm mại rộng rãi lên người y, vịn y ngồi xuống bàn cơm.

Áo lụa mềm rộng rãi mặc dù không ma sát lên làn da, nhưng vì rộng quá mức, khó tránh khỏi sẽ lộ ra nơi từ cổ trở xuống, ví như xương quai xanh, ví như ngực. Có người nói, như ẩn như hiện, nửa hở nửa che, mới là thời khắc mê người nhất.

Ban Họa cảm giác mắt mình có chút không nghe lời, lén nhìn nơi từ cổ xuống của Dung Hà nhiều lần.

Nhưng mà Dung Hà hết lần này tới lần khác không chú ý, khi cầm đũa, một đầu đũa không cẩn thận kéo vạt áo, chỗ ngực lộ càng thêm rõ ràng.

Làn da trắng nõn trơn bóng, cơ ngực cân xứng, tràn đầy cảm giác hấp dẫn thần bí, khiến Ban Họa còn chưa ăn cơm, cũng đã cảm thấy hài lòng trong lòng. Nàng lau gò má, rất tốt, không có đỏ mặt.

Tổ tiên đã sớm nói, sắc đẹp mê người, xem ra lời này rất có đạo lý đấy.

“Họa Họa, nàng ăn không quen những thức ăn này sao?” Dung Hà cười khanh khách nhìn nàng, nhếch miệng lên, đẹp đến mức làm lòng nàng cũng nhũn ra.

“Rất tốt. “ Ban Họa bỏ một miếng măng non vào miệng, vốn không ăn ra mùi vị gì, liền nuốt xuống.

Dung Hà cười đến híp lại mắt, y nhớ kỹ hình như Họa Họa không thích ăn măng non?

“Hí...iiiiii.” Y duỗi đũa ra muốn gặp một món ăn cách đó không xa, thế nhưng tay vừa vươn ra, liền đau đến hít vào một ngụm khí lạnh.

“Chàng đừng cử động. “ Ban Họa bận bịu chuyển đồ ăn đến trước mặt y: “Muốn ăn cái gì thì nói cho ta biết, đừng động tới vết thương.”

“Ừm.” Dung Hà gật đầu, bắt đầu gắp thức ăn theo vòng cung nhỏ.

Ban Họa thỏa mãn gật đầu, nam nhân nghe lời đáng yêu nhất.

Một bữa cơm ăn gần nửa canh giờ, đợi Dung Hà nằm lại trên giường, Ban Họa nói với y: “Chàng nghỉ ngơi thật tốt, ta phải về.”

Dung Hà: “Được.” Chỉ là đáy mắt đầy không nỡ.

“Đúng rồi. “ Ban Họa móc ra hai bình thuốc nhỏ bỏ lên trên bàn: “Đây là thứ tốt ta cầm từ chỗ bệ hạ, trị vết thương ngứa ngáy rất hay, nơi bệ hạ có tổng cộng không đến mấy bình, ta đã đòi cho chàng hai bình đó.”

“Bệ hạ đối đãi nàng thật tốt.” Dung Hà nhìn hai bình thuốc còn không to bằng nắm tay trẻ con, tự nhiên biết bên trong chứa gì.

“Đúng vậy.” Ban Họa cười gật đầu: “Vậy đợi ta đi rồi, sau đó bảo người xoa thuốc cho chàng nhé.”

Cười đáp ứng, chờ sau khi Ban Họa rời đi, Đỗ Cửu đi đến. Hắn nhìn hai bình này thuốc, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc: “Bá gia, đây không phải bí dược trong cung à, Phúc Nhạc Quận Chúa mang tới sao?” Vừa rồi cũng chỉ có Phúc Nhạc Quận Chúa ở đây, cho nên hai bình này thuốc sẽ chỉ là Quận Chúa mang tới.

“Ừm. “ Dung Hà cầm qua một bình thuốc, mở nắp bình liền có thể ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt. Đậy nắp bình, y vuốt vuốt bình thuốc nho nhỏ này, bỗng nhiên nói: “ Đỗ Cửu, ngươi nói chuyện thành rồi, Phúc Nhạc Quận Chúa có oán hận ta không?”

Đỗ Cửu sửng sốt, hắn trầm mặc một lát: “Bá gia, thuộc hạ không biết.”

Dung Hà đặt bình thuốc ở chóp mũi nhẹ ngửi: “Đúng vậy, ngươi không biết đâu.” Ngay cả y, cũng không dám khẳng định y và Họa Họa ngày sau có thể xảy ra mâu thuẫn vì người nhà họ Tưởng không.

“Bá gia, vì sao ngài không nói chuyện của lão Tĩnh Đình Công cho Phúc Nhạc Quận Chúa biết? Còn có chủ sử sau màn ám sát Tĩnh Đình Công chân chính là người Tạ gia, chỉ là bệ hạ giúp Tạ gia yểm hộ. “ Đây là chỗ Đỗ Cửu không hiểu nhất: “Nếu Phúc Nhạc Quận Chúa biết những điều này, nàng chắc chắn hiểu người thêm.”

Dung Hà trầm mặc lắc đầu.

Y thích nhìn Họa Họa sống không buồn không lo, mặc váy hoa mỹ nhất, ăn đồ ăn ngon nhất, nàng không chút kiêng kỵ mà khoe khoang, đây hết thảy quá mức mỹ hảo, y không nỡ phá hư.

Y của thời thơ ấu đã từng tưởng tượng tới những điều đó, nhưng lại không được trải qua; giờ chỉ cần nàng sống tốt, y đã cảm thấy giấc mộng thuở bé được thỏa mãn.

“Việc này đừng nhắc lại. “ Dung Hà chăm chú giữ bình thuốc trong lòng bàn tay: “ Tâm lý ta đã nắm chắc.”

“Nhưng đương kim bệ hạ đối với Phúc Nhạc Quận Chúa tốt như vậy, làm sao nàng trơ mắt nhìn...”

“Nhưng rất nhanh, thiên hạ này sẽ không còn là của đương kim bệ hạ nữa.” Dung Hà đặt bình thuốc bên gối, nhàn nhạt nói: “Đứa nhi tử bất hiếu của ông ấy đang ngóng trông ông ấy đến tuổi trăm năm qua đời. Hộ vệ dù có hết sức che chở cho ông ấy, cũng khó tránh khỏi có lúc sơ sẩy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.