Ta Có Dược A!

Chương 147: Chương 147: Chó săn lật mặt




Edit: Cám

Tử Nhất Lâu nổi danh toàn bộ nội môn.

Trước đó có nói, đệ tử nội môn có thể tự mình lựa chọn nơi ở, bình thường đều là tiểu sơn cốc hoặc đại viện, nhưng thực lực càng mạnh địa vị càng cao, đãi ngộ không chỉ có như vậy.

Tỷ như nói Võ giả Thoát Phàm cảnh trở lên có thể làm chủ một sườn núi nhỏ, đồng thời thân phận cũng là đệ tử hạch tâm - mỗi người khi đạt đến Thoát Phàm cảnh, đều trở thành đệ tử hạch tâm.

Còn đệ tử chân truyền là thân phận có chút đặc thù, không phân chia theo thực lực, nhưng thường là đệ tử chân truyền, rất ít khi không thể đạt tới Thoát Phàm cảnh.

Nói nhiều như vậy, kỳ thực chính là nói Hứa Linh Tụ đã bái sư trở thành đệ tử chân truyền, mà sư tôn của y, là Luyện dược sư Hoang cấp duy nhất toàn bộ Kình Vân Tông này.

Không sai, đồ đệ thiên phú chuẩn Hoàng cấp thì chỉ có Luyện dược sư Hoàng cấp mới dạy được.

Vì vậy Luyện dược sư Hoàng cấp rất được tôn sùng, tuy rằng không phải thái thượng trưởng lão, thì cũng là Đường chủ Luyện Dược Đường. Hắn chưởng quản Luyện Dược Đường hình thành một cái vòng tròn lớn, từng tầng từng tầng bao phủ đại sơn cốc. Vị trí tận cùng chính là trung tâm Luyện Dược Đường, mà bên ngoài vòng tròn kia chỉ có đệ tử luyện chế ra đan dược dùng cho Võ giả Thoát Phàm cảnh mới có thể kiến lập một nơi ở cho riêng mình, nếu không thì chỉ có thể ngoan ngoãn “Học ngoại trú“.

Hứa Linh Tụ là ngoại lệ.

Hắn là người duy nhất chỉ mới luyện chế ra được đan dược Tiên Thiên cảnh đã có thể kiến tạo chỗ ở đây, còn lại là một tòa tiểu lâu.

Tử Nhất Lâu.

Bất quá cửa Tử Nhất Lâu không thể ai cũng vào được.

Đệ tử nội môn có thể đến đây xin thuốc, nhưng không thể tiến vào, chỉ có thể đi loanh quanh bên ngoài, tiếp hay không tiếp đều phải xem tâm tình của Hứa Linh Tụ. Mà người có thể được Hứa Linh Tụ cho phép đi vào, ngoại trừ được Hứa Linh Tụ coi trọng, chính là số ít Luyện dược sư có tài nghệ cao siêu.

Cố Tá có thể được Hứa Linh Tụ mời đến, nói thật, nếu hắn thật sự chỉ là một tiểu Luyện dược sư bình thường, thì hắn thuộc về vận khí lớn.

Chẳng qua, Tiền Hổ chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

Sau khi tìm được đến nơi, Cố Tá ngẩng đầu nhìn tiểu lâu tím rịm một mảng kia, cảm thấy.... Mắt bị tổn thương rồi.

Từ quần áo Hứa Linh Tụ mặc hằng ngày có thể thấy được y thật rất thích màu tím, nhưng thẩm mỹ có phải hơi kém đúng không? Dù y lớn lên trông rất tuấn tiếu, nhưng cả người lúc nào cũng dát lên một màu tím rịm thật sự làm người không chịu nổi mà!

Trông nhất thời, Cố Tá muốn bỏ chạy.

Nhưng mà Hứa Linh Tụ có bao nhiêu bá đạo chứ? Y mời ngươi, tới cũng đã tới rồi, còn nghĩ muốn chạy, sao có thể chứ.

Cơ hồ khoảnh khắc Cố Tá xuất hiện trước cửa Tử Nhất Lâu, có một đệ tử hoa y khí chất làm người ta khó nói vội đi tới.

Trí nhớ Cố Tá rất tốt, lập tức nhận ra, người này chính là một trong hai tên tùy tùng trước đó đi cùng Hứa Linh Tụ a! So với chó săn càng giống chó săn hơn! Tên đó tới đây làm chi đó? Chẳng lẽ lại muốn diễu võ dương oai một hồi?

Nhưng lúc này, Cố Tá đoán sai.

Tùy tùng chân chó đến đây cũng không phải để diễu võ dương oai, ngược lại mặt đầy tươi cười nói: “Vị này chính là Cố sư huynh phải không? Hứa sư huynh chúng ta sớm đã phân phó, nếu nhìn thấy Cố sư huynh thì phải nhanh chóng đem người mời vào, Hứa sư huynh chờ ngươi đã lâu rồi đó, ha ha...”

Cố Tá: “.......”

Cảm giác so với lần trước nhìn thấy hoàn toàn không phải một người a!

Sư huynh này sư huynh nọ, da mặt gia hỏa này cũng không phải quá dày đi... Bất quá đây là đặc kỹ của chó săn cũng không chừng...

Nghĩ vậy, Cố Tá bình tĩnh gật đầu đi theo theo chó săn vào Tử Nhất Lâu.

Điều đáng mừng chính là bên trong không phải dát đầy màu tím, thiết kế bày trí tương đối bình thường, thoạt nhìn còn rất thanh nhã.

Bên trong có không ít người, tốp năm tốp ba ngồi cùng nhau, tranh đến mặt đỏ tai hồng - cẩn thận nghe, bọn họ hình như đang thảo luận một số đan phương tàn khuyết? Tựa hồ là bởi vì còn thiếu ba loại dược liệu, bọn họ đã nghiên cứu ra một loại, hai loại còn lại làm bọn họ tranh cãi rất lớn.

Cố Tá trong lòng im lặng niệm một câu: Ba vị dược liệu cuối cùng của Bạch Phượng Đan là Vô Bối Tử, Thiên Tinh Thảo cùng Ma Khê Căn, mà đem Ma Khê Căn nghĩ sai rồi, thì đem hai cái kia hợp lại đương nhiên là tìm không ra....(?)

Nhưng lời này hắn sẽ không nói ra.

Dù sao bọn họ cũng không thân, nghiên cứu nhiều chút đối với đề cao thực lực chính mình cũng có lợi.

Ân...

Chờ khi trở về, đến trụ giải đáp nghi vấn trong Dược Các tìm coi có nhiệm vụ nào tốt hay không.

Tùy tùng chó săn dẫn đường phía trước vẫn rất ân cần, rất nhanh đưa Cố Tá dẫn lên lầu hai, lại lên lầu ba. Thời điểm đi qua lầu hai Cố Tá nhìn thoáng qua, phát hiện Luyện dược sư trên này rất nhiều, bởi vì ở đây có nhiều thư tịch, mọi người ở đây đều lẳng lặng lật xem.

Cố Tá cũng có chút muốn nhìn.

Chỉ là... Hắn còn phải đi gặp tiểu Thái Tử.

Sau khi tới lầu ba, Cố Tá rốt cuộc gặp được người quen rồi.

Nơi này không nhiều phòng lắm, đối diện là chính sảnh, đặt vài đan lô, mà người ở đằng trước đang nhìn chằm chằm lửa luyện đan không phải Hứa Linh Tụ thì còn là ai?

Mà hai người bên cạnh Hứa Linh Tụ cũng rất quen mắt, một người là Tịch Dương Vân, người còn lại là thanh niên thúy sam.

Cố Tá ngửi được mùi hương trong đan lô truyền tới, giật mình.

Đây không phải là... Mùi hương dược liệu có trong Cố Tâm Đan sao? Hứa Linh Tụ này, là đang luyện chế Cố Tâm Đan?

Chó săn tùy tùng cũng rất biết điều, sau khi đưa Cố Tá đến nơi, chính mình cũng không dám ở lại lâu, âm thầm rời đi.

Chỉ để lại Cố Tá một mình đứng đó, không biết là nên đi vào, hay là đứng chờ ở cửa.

Một người to lớn như vậy đột nhiên xuất hiện ở đây, tự nhiên khiến người bên trong chú ý.

Tịch Dương Vân quay đầu nhìn, cười nói: “Cố sư đệ tới ư? Mau mau vào đi!”

Cố Tá dừng một chút, nghe lời đi vào, không xa không gần mà ngồi bên cạnh Tịch Dương Vân.

Hứa Linh Tụ đang hết sức chăm chú luyện đan, hiển nhiên không thể nói chuyện với Cố Tá, tích cách Tịch Dương Vân lại thân thiết ôn hòa, liền chủ động bắt chuyện: “Cố sư đệ trước cứ xem Linh Tụ luyện đan, hắn rất ít khi ra tay trước mặt người khác, nếu đã thấy, hẳn là sẽ có chút lĩnh ngộ.”

Cố Tá có chút chần chờ: “Hứa sư huynh sẽ không để ý chứ?”

Tịch Dương Vân cười nói: “Nếu là hắn mời ngươi tới, đương nhiên sẽ không để ý.”

Cố Tá gật gật đầu, nhìn qua: “Đa tạ Tịch sư huynh đề điểm.”

Nói thực, hắn cũng có chút hứng thú.

Hứa Linh Tụ hẳn có thể xem là một trong số những người nắm giữ kỹ thuật cao thâm nhất Kình Vân Tông đi? Xem y luyện đan thế nào, nói không chừng sẽ tìm được chút ý tưởng mới.

Hứa Linh Tụ thi triển thủ quyết, mười ngón tay đan xen vào nhau làm người hoa cả mắt.

Thiếu niên ngày thường kiêu ngạo đến không chịu được, giờ phút này trên mặt không còn ngạo mạn, ngược lại trở nên ngưng trọng, chuyên chú. Không thể không nói, y là một Luyện dược sư rất dụng tâm.

Nhưng Cố Tá lại có chút 囧.

Bởi vì hắn nhìn ra thủ pháp Hứa Linh Tụ thi triển có chút.....

Hảo xảo bất xảo*, đúng là một loại trong “Một trăm loại kỳ môn thủ quyết luyện dược” đó.

*hình như là khéo quá thành vụng, tha thứ cho ta lười tra từ điển....

Nhưng mà khiến hắn bối rối nhất chính là, Hứa Linh Tụ thi triển tựa hồ....

Tựa hồ.... Không hoàn chỉnh.

- ----

Cám: chương này ngắn bao nhiêu chương sau dài dài dài dài dài........ Nghe đồn chương sau pháo hôi xuất hiện muốn chia rẻ Hành ca và bé Tá, ahihi....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.