Ta Có Dược A!

Chương 283: Chương 283: Cứu giúp đồng môn




Edit: Cám ❤. ( CamsVitiba)

Mấy chục Võ giả Thoát Phàm cảnh nhập môn đều không phải đối thủ của Cố Tá, khi Công Nghi Thiên Hành cùng Tam thống lĩnh đối chiến, hắn lấy ra một loại khí thế không thể ngăn cản dùng ba cây Lang Nha Bổng đem toàn quân diệt sạch.

Sau đó Cố Tá thở hổn hển mấy hơi, giữa mày ngân quang chợt lóe, ba cây Lang Nha Bổng được thu về.

Tinh thần lực cũng không bị mớ huyết nhục vấy bẩn, sau khi thu hồi vẫn sạch sẽ tinh thuần. Chỉ là bởi vì thời gian đối chiến không ngắn, tinh thần lực cũng có hao tổn nhất định, hiện giờ tinh thần lực trong thiên phủ Cố Tá chỉ còn lại bảy thành.

–– cái này cũng không quan trọng, Cố Tá lập tức vận chuyển tâm pháp hấp thu hàng ngàn hàng vạn dược khí, tinh thần lực nháy mặt được bổ sung! Đại khái không bao lâu liền có thể tràn đầy trở lại.

Lúc này, song kích trong tay Công Nghi Thiên Hành càng ngày càng nhanh, đột nhiên thân hình y chuyển động, cả người nhưng một cây cung tên thật lớn, lao tới!

Song kích vừa ra hóa thành một đôi lợi cắt hướng tới cổ Tam thống lĩnh.

Lực lượng đánh tới quá cường đại, Tam thống lĩnh khó khăn nâng đại đao quét ngang chống đỡ, Công Nghi Thiên Hành nghiêng người tránh né, mặc dù Công Nghi Thiên Hành bị đao khí đả thương vùng bụng nhưng đồng thời cùng lúc đầu Tam thông lĩnh bị mũi kích sắc bén chém rớt!

Một cái đầu người chết không nhắm mắt lăn tròn trên đất, một dòng máu nóng phun trào bắn tung tóe trước ngực, Công Nghi Thiên Hành không chút để ý thu lại song kích, đột nhiên nhấc chân đạp thi thể không đầu trước mặt ra xa.

Hiện giờ Tam thống lĩnh chết một cách rất triệt để.

Cố Tá ôm cổ Công Nghi Thiên Hành, cả giận nói: "Mấy tên này cũng thật khó chơi."

Tuy nhìn hắn giải quyết rất nhẹ nhàng, nhưng thực tế nào có đơn giản như thế –– sử dụng tinh thần lực áp lực cũng rất lớn đó.

Nhưng biểu hiện của đại ca vừa rồi đúng là quá lãnh khốc quá đẹp trai.

Công Nghi Thiên Hành cõng Cố Tá, dẫm lên thi thể tiếp tục đi về trước: "Thống lĩnh này đích xác so với trước kia lợi hại hơn một chút, chắc là nhân vật trọng yếu trong số thống lĩnh. A Tá, sợ là không bao lâu nữa, liền ta liền phải đối đầu trực diện với Tam vương gia rồi."

Cố Tá động động mũi liền ngửi được mùi huyết tinh, tức khắc cau mày –– đại ca bị thương.

Nhưng quan tâm thì quan tâm, cũng không còn giống như trước kia kinh hô cuống cuồng, hắn trực tiếp lấy ra đan dược nhét thẳng vào miệng Công Nghi Thiên Hành, nhìn miệng vết thương không ngừng thu nhỏ lại, rồi mới trả lời Công Nghi Thiên Hành: "Tới thì tới thôi, ta thật sự muốn xem thử hắn so với tên gia hỏa lúc nãy mạnh đến cỡ nào!"

Nhưng mà lúc này, dường như Công Nghi Thiên Hành đã đoán sai.

Qua hai ngày, hai người liên tiếp vượt qua hai tòa cổ thành, lại không hề gặp phải người Tam vương gia chặn đường đuổi giết, ngược lại gặp được không ít thiên tài các đàn vực khác kết bạn cùng đồng hành.

Nhưng người này có thể sống sót đến bây giờ, cũng coi như có chút bản lĩnh.

Chỉ là mặc dù không gặp phải người của Tam vương gia, nhưng đám quái vật trên Tử vong chi lộ đúng là không ít, tựa hồ không muốn để bọn họ ngừng nghỉ giây nào. Thời điểm hai người tiến vào một tòa cổ thành tương đối yên bình, ngoài ý muốn lại gặp được người không tính như xa lạ –– nhìn phục sức trên người, căn bản chính là đệ tử Trùng Vân Tông.

Cố Tá rối rắm: "Đại ca, vận khí của chúng ta.... Cũng thật chẳng ra làm sao cả."

Công Nghi Thiên Hành ngược lại thoáng nâng mí mắt: "A Tá, đám người Trùng Vân Tông kia tựa hồ cũng không phải dạng thành thật."

Cố Tá gật đầu, không chút do dợ phóng xuất tinh thần lực theo sát đám người Trùng Vân Tông đó. Dù cho trong bọn họ cũng có Luyện dược sư, nhưng thực lực của đám Luyện dược sư đó làm so có thể so với Cố Tá đã đột phá Đan Thần Cảnh chứ?

Cho nên, mớ từ ngữ khinh miệt lăng ngục đều theo tinh thần lực truyền vào tai Cố Tá.

"Ha hả, lại là mấy tên vô dụng...."

"Phế vật.... Kình Vân...."

"Đều.... Giết...."

".... Chạy đâu cho khỏi.... Hừ!"

Mấy câu ngắn ngủi, tin tức ẩn chứa bên trong lại rất nhiều.

Dự cảm chẳng lành.

Cố Tá cười khổ: "Đại ca, chúng ta chỉ sợ là phải qua đó nhìn một cái."

Công Nghi Thiên Hành nhướng mày: "Sao vậy?"

Cố Tá nói: "Bọn họ hình như gây bất lợi cho đệ tử Kình Vân Tông a."

Công Nghi Thiên Hành dừng một chút: "Việc này không nên chậm trễ, nếu Trùng Vân Tông đã có tà niệm, chúng ta thay Kình Vân Tông trừ bỏ đống phiền phức này là được."

Hai người đạt thành nhất trí, Công Nghi Thiên Hành lấy tốc độ cực nhanh đuổi theo phía sau đám người Trùng Vân Tông.

Không bao lâu, liền đi tới trước một khách điếm.

Bởi vì hai người thảo luận mất vài giây, cho nên lúc đuổi kịp, Trùng Vân Tông đã vào trong gây nhiễu loạn khắp nơi.

Cổ thành ban ngày không có quái vật, bá tánh "bình thường" trên đường nếu gặp phải Võ giả "đi tới đi lui" liền sẽ co đầu rụt cổ trốn đi. Có người đến khách điếm quậy phá, bọn họ chỉ có thể tránh đi nhường chỗ, mặc người tung hoành.

Cố Tá vừa nhìn liền thấy cửa sổ lầu hai đã bị đánh nát, hiển nhiên trước đó có người từng ở qua, lại nhìn sang một ít phòng ốc khác, có mấy Võ giả nhào tới đánh nhau thành đoàn, người tới ta đi, rất náo nhiệt!

Đây cũng không phải trận chiến thế lực ngang nhau, chỉ giây lát đã có mấy người bị đánh bay ra, đồng thời nhóm người đứng phòng ngự kinh hô một tiếng chạy tới đỡ người, nhanh chóng tránh né qua một bên.

Theo sau là một đám người bạch y bay bay đáp xuống đất, bao vây một hàng năm sáu người vừa bị đánh rớt xuống –– năm sáu người này, đúng là là đệ tử Kình Vân Tông.

Có năm nam một nữ, nữ tử duy nhất này lại là một Luyện dược sư.

Bọn họ cùng Công Nghi Thiên Hành, Cố Tá cũng không có giao tình gì, nhưng bởi vì cùng là đệ tử tiềm tu, trong năm nam Võ giả kia cũng có người từng cùng Công Nghi Thiên Hành luận bàn qua, cũng coi như là một nửa người quen rồi.

Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá lắc mình tránh một bên, nhìn tình hình phía trước.

Người Kình Vân Tông rơi vào thế hạ phong, cũng không biết Trùng Vân Tông lúc này định xử lí thế nào?

Trùng Vân Tông đem người Kình Vân Tông vây lại xong, tên cầm đầu khoanh tay cao ngạo đắc ý đứng đó. Đám người vừa rồi đem đệ tử Kình Vân Tông đánh rớt xuống lúc này tràn đầy đắc ý: "Quả nhiên giống y như lời các sư đệ sư muội nói, người Kình Vân Tông đúng là đám phế vật vô dụng! Khi ở Kình Vân Tông, chư vị sư đệ sư muội thủ hạ lưu tình nên đám phế vật này cũng ra hình ra dạng một chút, hôm nay Thiên tuyển chi lộ này không phải đều đã lộ nguyên hình rồi đấy sao?"

Đệ tử tiềm tu Kình Vân Tông đương nhiên không yếu, nhưng vận khí đúng là quá kém. Bọn họ vốn cũng không phải đệ tử tiềm tu mạnh nhất, những người xuất sắc nhất đều đã phân tán khắp nơi, hiện tại lại đụng phải đám người này, lại còn là đệ tử cao cấp Trùng Vân Tông phái tới, mỗi một người tư chất thực lực đều không tầm thường, rất khó đối phó. Nhóm đệ tử tiềm tu Kình Vân Tông này đương nhiên không phải đối thủ của họ.

Bởi vậy, sau khi bị trào phúng, năm nam Võ giả đều nhanh chóng nuốt đan dược, sau đó đứng lên, bảo hộ trước người nữ Luyện dược sư –– hiện giờ Luyện dược sư cũng có vài phần lực lượng, nhưng so với Võ giả mà nói lực công kích cũng kém quá xa.

Nhìn biểu tình khuất nhục của Kình Vân Tông, đám người Trùng Vân Tông rất hài lòng.

Đám đệ tử Trùng Vân Tông trào phúng khinh miệt một hồi, đột nhiên có một tên đệ tử mang theo ánh mắt dâm uế dừng ở trên người nữ Luyện dược sư: "Vừa rồi đúng là không phát hiện ra, lúc này nhìn kỹ.... Ha ha, Kình Vân Tông phế vật tuy nhiều, nhưng mỹ nữ tư chất rất cao a!"

Khi nói chuyện, tròng mắt hắn chuyển động lên xuống, tựa hồ như muốn đem y phục trên người nữ Luyện dược sư lột sạch.

Lời này khiến cho vẻ mặt nhóm đệ tử Kình Vân Tông trở nên cực kì khó coi. Đặc biệt là nàng kia, trong vô hạn chán ghét còn dâng lên một tia hoảng sợ.

Tình hình hiện tại, rõ ràng chính là ––

Tên đệ tử hạ lưu liền không có ý tốt cười cười: "Các vị sư huynh, tiểu nương tử này để ta chơi đùa sảng khoái một phen trước có được không?" Hắn lại nhìn sang tên cầm đầu: "Bằng không thỉnh đại sư huynh "vào đầu tiên" vậy? Chỉ cần lúc sau chừa cho tiểu đệ chút cơm thừa canh cặn..."

Đại sư huynh Trùng Vân Tông nghe thế hừ lạnh một tiếng: "Không cần!"

Tuy hắn cự tuyệt "vào đầu tiên", nhưng lại không có ý tứ ngăn cản đệ tử kia.

Đệ tử kia cười càng thêm dâm uế, duỗi tay muốn bắt lấy nàng kia: "Chư vị sư huynh, có thể giúp tiểu đệ chặn đám người dư thừa này một lúc được không, đừng làm hại tiểu đệ...."

Hắn chưa nói xong hết câu, những từ còn lại nghẹn trong cổ họng không có cơ hội nói ra nữa.

Chỉ thấy cái đầu còn mang theo ý dâm đãng chưa tiêu bị người chém rớt, lăn lốc trên đất vài vòng rồi dừng lại.

Cả quá trình không một ai phát giác ra đã xảy ra chuyện gì, là ai đã ra tay?

Một đám nhất thời yên tĩnh bất động.

Ngay sau đó, đại sư huynh Trùng Vân Tông đột nhiên bạo nộ rống lên: "Là ai! Là ai dám ở đây giả thần giả quỷ, giết chết đệ tử Trùng Vân Tông ta?"

Đây là tát vào mặt hắn, tát vào mặt Trùng Vân Tông!

Hắn nhất định phải bắt được tên đó!

Đệ tử Kình Vân Tông vốn còn đang phẫn nộ, lúc này từ phẫn nộ chuyển sang kinh ngạc, lại bởi vì biến hóa xảy ra quá nhanh, biểu tình nhất thời cũng không kịp thay đổi, vì thế thần sắc mỗi người đều đặc biệt quái dị.

Này.... Là ai ra tay?

____________________

#cám: thằng lớn thích chặt rụng đầu, thằng nhỏ thích xay thịt nát bét.... Ok fine!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.