Phản ứng đầu tiên của Cố Tá là: Thất bại cũng không bị gạt bỏ!
Tuy số lần không nhiều nhưng từ ban đầu bị hệ thống uy hiếp nói nếu không làm liền tự bạo cùng chết đã để lại ấn tượng quá sâu trong lòng hắn. Hện giờ nhiệm vụ thăng cấp lại không có trừng phạt khiến Cố Tá sinh chút thiện cảm với hệ thống.
Hắn nghĩ hệ thống đại khái chỉ cần có thể duy trì vận hành thì sẽ không có nguy cơ bị gạt bỏ nhỉ? Nhiệm vụ thăng cấp cũng chỉ để thăng cấp, không thăng cấp hệ thống vẫn có thể duy trì nên cũng không cần bị gạt bỏ… đi.
Nếu quả thực là vậy thì hệ thống vẫn là không tồi. Hơn nữa Cố Tá cũng rất hứng thú với công năng và quyền hạn được mở ra sau khi hệ thống thăng cấp.
Nhưng Cố Tá cũng không tiếp tục thăm dò, hắn trước xác nhận tiếp nhận nhiệm vụ sau lại lo lắng vấn đề khác.
Cố Tá: Hệ thống, nếu muốn biết đáp án về vận may của Hoàng Phủ Trường Hạo thì cần bao nhiêu dược khí?
【Năm sợi dược khí.】
Cố Ta ngốc ra: Hời như thế?!
Hắn còn tưởng ít nhất phải tới trăm sợi, kết quả chỉ năm sợi dược khí đã có thể mua được hệ thống? Thật có chút khó tin.
Cố Tá không vội đồng ý mà truyền âm hỏi đại ca.
Công Nghi Thiên Hành thoáng trầm ngâm: Hệ thống một tháng cần ba mươi sợi dược khí để vận hành, một vấn đề năm sợi dược khí cũng không tính tiện nghi. Đây sợ chỉ là mới bắt đầu, chúng ta thân tại Thương Vân quốc nhãn giới có hạn. Đợi khi đến thế giới rộng hơn chúng ta chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện không biết, nếu muốn hảo hảo sinh tồn chắc chắn sẽ có rất nhiều câu hỏi như ngày hôm nay. Vấn đề càng nhiều dược khi tự nhiên cũng tiêu hao nhiều.
Cố Tá lĩnh ngộ.
Đúng vậy, nếu hắn muốn hỏi bảy tám vấn đề chẳng phải cần tốm mấy chục điều dược khí sao? Đây là chuyện rất có thể nha.
Hắn liền gật đầu: Vậy hệ thống ngươi cho ta đổi đi.
Ngay sau đó Cố Tá phát hiện vô số dược khí trong trữ vật cách đột nhiên mất đi năm điều.
Tiếp hệ thống bắt đầu cất tiếng.
【Tình huống của Hoàng Phủ Trường Hạo do số mệnh điệp lên dẫn đến.】
【Tại đại chiến trăm quốc thực lực của hắn không kém, vốn là bị người đánh chết, chủ nhân lại cho hắn một viên Hồi Xuân đan khiến hắn né qua nạn tử, số mệnh xoay mình, trong thời gian ngắn bộc lộ rõ trên người hắn.】
【Vì chủ nhân giúp hắn tránh đi nạn tử giữa chủ nhân và hắn có một tia liên hệ.】
【Thiên đố thân thể ứng kinh tài tuyệt diễm, số mệnh hùng hậu thượng thiên kiêng kị, thường sống không quá trưởng thành. Nhưng trừ tử kiếp không thể tránh khỏi, vận may của thiên đố thân thể là không giảm, một khi né được tử kiếp số mệnh liền tăng lên, vận may vượt lên lúc trước. Chủ nhân vì thiên đố thân thể né đi tử kiếp, lại có khế ước che chở, hai người hỗ trợ lẫn nhau, số mệnh cũng có tương liên.】
【Lấy chủ nhân làm môi giới, số mệnh của thiên đố thân thể vì bảo vệ chủ thể nên đem một phần số mệnh cho Hoàng Phủ Trường Hạo mượn, lấy hào quang của Hoàng Phủ Trường Hạo làm lá chắn che dấu thiên đố thân thể, giúp thiên đố thân thể thuận lợi từ từ tăng trưởng.】
【Có số mệnh điệp lên, Hoàng Phủ Trường Hạo mới có thể thuận buồm xuôi gió.】
Cố Tá 囧: Cho nên tóm lại là do số mệnh của đại ca chọn hắn làm tấm mộc?
【Không sai.】
Cố Tá: …
Ngẫm lại cũng đúng, nếu không có Hoàng Phủ Trường Hạo lúc này đại ca khẳng định sẽ không chỉ bị chú ý như hiện giờ. Ngược lại đợi khi Hoàng Phủ Trường Hạo đến Kình Vân tông chắc chắn sẽ có rất nhiều phiền toái.
Loại cảm giác giá họa này… Tuy hắn là không cố ý, đại ca cũng vậy nhưng sao nghĩ thế nào cũng làm thấy như thế là không đúng chứ?
【Số mệnh cũng không phải vạn năng, nếu được số mệnh thêm thân lại có đủ nỗ lực thì dù số mệnh giả trở về bản thể thì số mệnh người đó vẫn có thể lớn mạnh tăng lên, duy trì phúc vận về sau.】
【Hoàng Phủ Trường Hạo mượn số mệnh của thiên đố thân thể nhưng nếu có tâm có thể bắt lấy rất nhiều cơ hội, tuy vì vậy mang đến không ít hiểm nguy nhưng bình thường đều có thể tránh đi, mà một khi tránh được số mệnh tự thân cũng sẽ tăng trưởng.】
Hệ thống lời ít ý nhiều tóm lại.
【Là hắn chiếm được tiện nghi.】
Cố Tá càng 囧.
Mặc kệ nói thế nào đều là không trải qua sự đồng ý của người ta đã… nhưng nghĩ lại, chuyện này cũng không do bọn họ quyết được, lúc đó đại ca chẳng phải không biết gì sao? Thật sự cũng không cần vì loại chuyện này mà đeo cho mình một đống trách nhiệm.
Cố Tá cảm nhận chút áy náy trong mình mới “phụt” lên đã dập tắt.
Kỳ thật hắn biết nếu lúc đó để Hoàng Phủ Trường Hạo chọn hắn chắc chắn cũng sẽ chấp nhận… ừm, giao dịch này.
Hơn nữa hắn cũng không cần nghĩ lung tung vì Hoàng Phủ Trường Hạo mà suy nghĩ này đó, vì nếu dù cho hắn chọn một lần nữa cậu cũng sẽ chọn cứu Hoàng Phủ Trường Hạo, để hắn trở thành tấm mộc.
Cố Tá yên lặng thở dài.
Dù sao Công Nghi Thiên Hành tốt cũng chính là hắn tốt, hắn phải tốt mới có thể sinh tồn mói có hi vọng trở về tìm papa.
Chuyện này dù nghĩ nhiều hơn cũng thế.
Rất nhiều chuyện trên thế giới này vốn đã không công bằng, hắn cần làm chính là cố gắng củng cố bản thân, về sau khi tranh đoạt cũng sẽ có lúc phải đối xử bất công với người khác mà không phải để người khác bất công mình.
Tự thuyết phục mình sau Cố Tá cũng hiểu được bản thân vẫn đang lấy những chuẩn tắc của thế giới kia mà xem xét thế giới này. Nhưng thế giới này sao có thể hòa bình như thế giới kia chứ? Huống chi cho dù thế giới kia cũng có rất nhiều chuyện không công bằng đâu, điều duy nhất hắn có thể làm đó chính là tìm một điểm cân bằng ma thôi. Đến thế giới này rồi mà hắn vẫn còn lối suy nghĩ đó thì có lẽ… hắn cũng không tồn tại lâu được.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận Cố Tá vẫn chưa nói với Công Nghi Thiên hành, cậu cũng chỉ đơn giản nói cho Công Nghi Thiên Hành biết vận may của Hoàng Phủ Trường Hạo là thế nào tới.
Công Nghi Thiên Hành cũng có chút ngạc nhiên, thật lâu sau hắn mới nhẹ gật đầu: Nếu đã thế thì cũng là một loại duyên phận. Vận mệnh về sau của Hoàng Phủ Trường Hạo còn phải nhìn chính hắn. Nhưng hết thảy hành sự của chúng ta cũng không thể đổ cho số mệnh hư vô mờ mịt kia, chỉ cần chú ý chút là được rồi.
Cố Tá có chút ngượng ngùng.
Trước đó hắn vẫn luôn mãi quấn quýt suy tư, nhưng đại ca vừa nghe xong cách nhìn nhận lại cũng là không giống, đây quả nhiên còn do chênh lệch trong lối suy nghĩ mà.
Vì vậy hắn cũng ngoan ngoãn đáp: Đã biết, đại ca cứ yên tâm.
Bên kia Tịnh Kiên vương cũng đã đem mọi chuyện kể cho Thương Vân đế nghe ngay trước mặt mọi người, Thương Vân đế trong mắt linh quang ẩn hiện, ánh mắt cũng dừng tại Hoàng Phủ Trườn Hạo cùng Công Nghi Thiên Hành nhiều chút.
Công Nghi Thiên Hành mặt mang mỉm cười khiến người không nhìn ra sơ hở.
Hoàng Phủ Trường Hạo mặc dù vô cùng vui sướng nhưng sâu trong mắt vẫn không giấu được vẻ không yên.
— — Đó cũng không thể trách hắn, lực lượng bản thân không đủ lại có thể chiếm được vị trí cao, nếu là một người lý trí chắc chắn sẽ không… ngu ngốc đơn thuần tiếp nhận mà không nghi kỵ.
Nhưng cũng giống như Cố Tá đã nghĩ trước đó, đây là một cơ hội.
Cho dù trong ngọt ngào ẩn chứa hậu quả xấu thế nào đi nữa, thân là một võ giả hắn đều sẽ không do dự tiến đến tiến lên bắt lấy!
Sau khi quan sát xong Thương Vân đế cũng không tránh được thoáng thổn thức.
Hiển nhiên hắn cũng đã có chút đoán được về Công Nghi Thiên Hành, nhưng Hoàng Phủ Trường Hạo lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, thành tích của Thương Ngự cũng tốt hơn so với hắn tưởng nhiều.
Cho dù thế nào thì đây đối với Thương Vân quốc đều là chuyện tốt.
Trong vài năm nữa dưới sự cai trị của hắn, hắn nhất định sẽ đem nội tình Thương Vân quốc càng tăng thêm vài bậc!
Tất cả, đều vì Thương Vân quốc!
Lúc sau Thương Vân đế cũng không nói gì nhiều, hắn biết tiếp đó sẽ còn rất nhiều chuyện phải làm cũng như an bài. Nhưng thời gian lại không nhiều.
Trước khi trở về những võ giả thoát phàm cảnh đó đều nói còn lại một tháng trước khi tiến nhập tông môn. Lộ trình từ Thương Vân quốc đến Kình Vân tông có hơn mười ngày, khi về cũng đã tốn mất chừng đó thời gian nên không thể bỏ lỡ cơ hội, thời gian còn lại của nhóm người Công Nghi Thiên Hành tại Thương Vân quốc nhiều nhất cũng chưa đến ba ngày.
Mà trong ba ngày vài vị thiên tài võ giả cần sắp xếp tốt chuyện sau này, còn phải lo lắng chọn lựa người đi theo dựa trên số danh nghạch được cho.
Chuyện phiền phức có một đống lớn, thật sự không thể trì hoãn quá lâu.
Nhóm người Công Nghi Thiên Hành chờ khi yến hội chấm dứt, từ biệt xong Thương Vân đế liền nhanh chóng quay về tổ trạch tại đế đô.
Trong khoảng thời gian này Công Nghi Thiên Hành cũng không có thời gian lại quay về biệt viện.
•
Nhà tổ.
Gia chủ Công Nghi Yên cùng một số trưởng lão biết được nội tình cũng đã sớm tụ tại một chỗ bí mật trong sảnh đường chờ đợi. Giờ phút này thông qua đủ loại đường ngang ngõ tắt cũng đã biết tin những người tham gia đại chiến trăm quốc đã trở về, nhưng thành tích, tình huống cụ thể thế nào lại không biết được.
Đương nhiên hiện tại tâm tình đều là gấp gáp.
Đột nhiên lúc này vài đạo khí tức quen thuộc từ ngoài truyền đến, Công Nghi Yên vội vàng đứng lên đi ra nghênh đón, nhìn đến phụ thân mình Công Nghi Trác Nhạc, con cả Công Nghi Thiên Hành còn có nghĩa tử Cố Tá đều trở lại, sắc mặt cũng không có chút gì uể oải mới buông xuống một nửa tâm sự.
— — Thực tế mọi người có thể trở về an toàn đã khiến hắn thật cao hứng.
Công Nghi Thiên Hành làm việc từ trước đến nay đều là quyết đoán, tiến vào phòng ân cần thăm hỏi chư vị trưởng lão xong liền lưu loát dùng tối ngắn gọn câu từ kể lại mọi chuyện tại đại chiến trăm quốc cho bọn họ.
Dù là Công Nghi Yên hay các trưởng lão sau khi nghe xong đều khiếp sợ không nhẹ, đồng dạng còn là đều lộ vẻ mừng rỡ như điên.
Ngay sau đó các trưởng lão đồng dạng tập trung một điểm.
Thế nhưng có thể mang theo mười danh nghạch tiến nhập tông môn!
Vật có phải con cháu của bọn họ đều có cơ hội tranh một phần?
Công Nghi Thiên Hành thấy đủ loại phản ứng của bọn họ, vẻ mặt vẫn là nét nghiêm túc lúc đầu: “Chư vị trưởng lão xin an tâm chớ nóng vội! Việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn.”
Cố Tá đi theo phía sau Công Nghi Thiên Hành ngoan ngoãn im lặng, trong lòng lại nghĩ hắn khó được có thể thấy đại ca nghiêm túc như thế… thật quá uy nghiêm, khuôn mặt kia khiến ai đều phải yếu thế mất một phần đó có được không.
Các trưởng lão tốt xấu cũng biết Công Nghi Thiên hành mới tối là người có quyền lên tiếng, hơn nữa trước kia vô tri vô giác Công Nghi Thiên Hành cũng đã có tiếng nói liên quan đến đại sự của gia tộc nên mọi người rất nhanh cũng an tĩnh lại.
Lúc này Công Nghi Thiên Hành cũng mở miệng, lời cất lên lại khiến bọn họ đều có chút xao động*.
*nóng nảy
Công Nghi Thiên Hành nói: “Lần này đi ta cũng không định mang theo huynh đệ trong gia tộc.”
________________