Ta Có Dược A!

Chương 113: Chương 113: Đồng môn tương tàn




Edit: Tracy F

Dưới sự phối hợp của chúng Võ giả, đoạn đường phía trước thuận lợi hơn rất nhiều, số lượng Địa Quỷ bọn họ giết được cũng càng ngày càng nhiều, quỷ hạch thu được cũng không ngừng gia tăng.

Bất luận là Cố Tá hay Dao Mẫn công chúa cũng đều quen thuộc việc thu quỷ hạch từ thi thể Địa Quỷ, không kể đến phàm là Địa Quỷ do Công Nghi Thiên Hành giết chết thi thể đều bị Cố Tá thu lấy, mà ngay cả Dao Mẫn công chúa cũng đã khắc phục chướng ngại tâm lí, dùng Phương Thốn Bố thu lại thi thể Địa Quỷ, chuẩn bị trở về nghiên cứu một phen.

Hành động này làm cho nhóm đệ tử hoàng thất có chút dở khóc dở cười. Nhưng bọn họ càng hiểu rõ, Dao Mẫn công chúa có thể bình tĩnh đối mặt với thứ chính mình chán ghét, thì nàng sẽ càng tiến xa trên con đường Luyện dược sư, cũng có thể thích ứng với thế giới tranh phong thuộc về Võ giả.

Dưới đề nghị của Công Nghi Thiên Hành, đoàn người Thương Ngự liền vòng quanh ngọn núi này, lộ trình đi ngang, chứ không lại mù quáng mà leo lên trên cao.

Ngoại trừ Công Nghi Thiên Hành có cảm giác được một tia nguy hiểm, bản thân Cố Tá cũng dùng tinh thần lực dò xét qua, cảm giác được nếu càng đi hướng lên trên núi sẽ gặp được Địa Quỷ thực lực càng mạnh hơn, không giống với những con bọn họ đã gặp trước đó, đại khái cũng phải tương đương với cảnh giới Hậu Thiên thất bát trọng, bọn họ cơ bản cũng có thể vững vàng áp chế. Nhưng một khi gặp gỡ Địa Quỷ càng cường đại, không chỉ là mạnh hơn một vài trọng (cấp), lại thêm có kịch độc cùng tốc độ, bọn họ cũng không dám lỗ mãng.

Rất nhanh, chúng Võ giả đã quét sạch một vòng.

Bỗng nhiên có một ít âm thanh phóng thích võ kỹ ở không xa truyền tới, khiến bọn họ không khỏi quay đầu nhìn lại.

Tây Sơn rất lớn, khó mà đi hết được, rõ ràng có rất nhiều đệ tử ngoại môn tiến vào, nhưng đã qua hai gần hai canh giờ, bọn họ hoàn toàn không gặp gỡ được bất kì đồng môn nào.

Hiện tại lại có thể chạm mặt.

Không nói đến tình nghĩa đồng môn gì đó, nhưng nếu có thể nhìn thêm đồng môn khác làm thế nào ứng phó Địa Quỷ, cũng coi như là một loại kinh nghiệm. Nếu đôi phương muốn kết giao, cùng nhau trao đổi phương pháp đối phó Địa Quỷ cũng là không tồi.

Đoàn người vẫn rất cẩn thận.

Công Nghi Thiên Hành cùng đám người Thương Ngự đề chú ý đến động tĩnh sau lưng, bọn họ đồng loạt chậm rãi cẩn thận đi về phía đang đánh nhau.

Cố Tá là người đầu tiên thấy được rõ ràng — mắt hắn bình thường có lẽ không có tốt như vậy, như tinh thần lực của hắn quả là công cụ “gian lận” quá tốt đi. Những người khác còn bị những tảng đá vách núi rừng cây nho nhỏ gì đó che mắt, còn hắn tinh thần lực đã “vèo vèo” bay tới chỗ mục tiêu luôn rồi.

Hắn một bên nhìn, một bên phát sóng trực tiếp cho Công Nghi Thiên Hành.

[Đại ca, kia khẳng định là đệ tử lâu năm.]

[Chỉ có một người, nhưng rất lợi hại. ]

[ Uy lực võ kỹ của hắn phi thường lớn, bất quá Địa Quỷ hắn đối phó chỉ là con nhỏ, chúng ta vừa rồi gặp qua một nửa đều là con lớn, thực lực rất cao, ít nhất cũng mạnh gấp hai lần con trước mắt. ]

[ Thoạt nhìn, vị sư huynh kia không có nguy hiểm gì... ]

Nói một hồi, chúng Võ giả đã dần dần tiếp cận được.

Cố Tá cũng không cần lại phát sóng trực tiếp, Công Nghi Thiên Hành đã có thể tự nhìn thấy, vị kia đang cùng một con Địa Quỷ đấu đến khí thế hừng hực, Võ giả cầm trong tay thanh trường kiếm anh tuấn bất phàm.

Địa Quỷ kia hoàn toàn không dễ dàng đối phó, thân thể nó nằm trên mặt đất, không giống như những con mà nhóm Công Nghi Thiên Hành đã gặp qua một kích không trúng liền bỏ chạy, mà ngược lại dùng thân pháp linh hoạt cùng lão bài đệ tử triền đấu. Chúng nó không chỉ có diện mạo giống con khỉ, ngay cả lúc công kích cũng thường xuyên thay đổi cùng sử dụng phương thức du tẩu cực kì nhanh nhẹn giống khỉ, thế nên trong bất tri bất giác trên người lão bài đệ tử đã xuất hiện một ít dấu vết nhỏ do Địa Quỷ cào để lại.

Địa Quỷ có kịch độc.

Theo thời gian chiến đấu kéo dài càng lâu, lão bài đệ tử cũng không thể bắt lấy Địa Quỷ, sau sẽ vì vết thương chảy máu mà bị dính một ít chất độc không ngừng thâm nhập tiến vào cơ thể, không quá một ngày những dấu chỉ mang một chút màu đen sẽ biến thành một màu đen đậm.

Đồng thời sắc mặt lão bài đệ tử cũng càng thêm khó coi — nếu một người một Địa Quỷ cứ tiếp tục giằng co như vậy, hơn phân nửa bên thắng thuộc về Địa Quỷ!

Đám người Công Nghi Thiên Hành đang suy có nên cứu người này hay không.

Cố Tá âm thầm truyền âm: Đại ca, bằng không để ta âm thầm ra tay với Địa Quỷ kia?

Công Nghi Thiên Hành suy nghĩ, lắc đầu: Trước không vội.

Người xung quanh rất nhiều, lão bài đệ tử cũng không dễ lừa gạt, vẫn là không nên tùy tiện bại lộ bản lĩnh của của Cố Tá mới tốt. Nếu muốn cứu, không bằng y tới đánh lén, lại cùng mấy người Thương Ngự có thực lực cùng nhau kiềm chế, ngược lại sẽ tốt hơn.

Cố Tá dĩ nhiên là nghe theo Công Nghi Thiên Hành, nếu Công Nghi Thiên Hành bảo hắn không cần làm, vậy hắn sẽ thành thành thật thật tiếp tục làm ổ trên lưng y, yên lặng quan sát.

Công Nghi Thiên Hành cùng Thương Ngự nhìn nhau, thời điểm chuẩn bị xông ra cứu người, lão bài đệ tử kia đột nhiên rung lên, hai tay xoay tròn, giơ lên trọng kiếm làm ra một tư thế kì lạ, hung ác công kích...

Chỉ nghe một tiếng vang lớn, Địa Quỷ kia tức thì ngã xuống đất, thân thể cơ hồ bị một chiêu võ kỹ cường hãn kia trảm thành hai đoạn!

Bất quá lão bài đệ tử kia cũng không hoàn toàn dễ chịu.

Lúc này sắc mặt hắn ửng hồng, khí huyết sôi trào, một kích vừa rồi hiển nhiên là dốc ra toàn lực, hơn nữa tuy rằng khí sắc hắn tạm được, nhưng ấn đường lại cố một cổ khí đen, là dấu hiệu của trúng độc.

Nói ngắn gọn, hắn hoặc là lập tức xuống núi tìm Luyện dược sư giải độc, hoặc là ở chỗ này thêm một lát.... Ân, chờ chết! Không còn đường nào khác.

Lão bài đệ tử lấy ra một nắm đan dược cho vào trong miệng.

Ngoài dự đoán chính là, trước đó đám người Thương Ngự dùng đan dược hoàn toàn vô dụng, nhưng đan dược vị lão bài đệ tử này sử dụng lại rút đi một tia hắc khí trên mặt hắn.

Đừng nhìn một tia không nhiều lắm, nhưng ít nhất có thể áp chế độc đố, sẽ không để hắn dễ dàng ngủm được.

Đám người Thương Ngự giật mình.

Không biết đan dược giải độc thần hiệu đó là gì....

Một đám người vốn dĩ cho rằng chuyện này sẽ dừng ở đây, bọn họ nếu đã không sớm giúp đỡ, cũng không có ý định đi ra, nếu nhân lúc người ta trọng thương mà xuất hiện, cũng không phải là chuyện thỏa đáng.

Vì thế bọn họ liền chuẩn bị rời đi.

Nhưng chúng Võ giả không nghĩ tới lúc bọn họ chuẩn bị rời khỏi, phương xa có một bóng hình cực nhanh bay tới, còn mang theo một chuỗi tiếng cười to, người tới tựa hồ... Không có ý tốt?

Ánh mắt Công Nghi Thiên Hành khẽ động.

Đám người Thương Ngự cũng tiếp tục ẩn náo.

Cố Tá có chút nghi hoặc: Đại ca, người kia...

Công Nghi Thiên Hành truyền âm giải thích: Chỉ sợ người tới không có ý tốt.

Cố Tá nhíu nhíu mày.

Không phải đều là đồng môn sao? Người nọ tới chẳng lẽ có muốn đánh chủ ý xấu gì?

Rất nhanh không cần bọn họ tiếp tục suy đoán.

Bởi vì người mới tới kia, mang theo vài phần bừa bãi đứng trước vị lão bài đệ tử.

Lão bài đệ tử biến sắc: “Vưu Huýnh, ngươi tới làm gì, tới để chê cười ta sao?”

Khi hắn nói chuyện, ngón tay khẽ nhúc nhích, đem chuôi trọng kiếm lúc nãy nắm thật chặt.

Vưu Huýnh âm trầm cười: “Khang Văn Hồng, ngươi đây là muốn chọc ta cười chết sao?”

Trong mắt Khang Văn Hồng ánh lên tia sáng lãnh lẽo.

Vưu Huýnh tựa hồ rất có hứng thú thưởng thức bộ dạng suy nhược của Khang Văn Hồng, hắn khoanh tay đi một vòng, nói, “Nhìn bộ dáng chật vật của ngươi bây giờ, ta thật sự rất cao hứng. Ngươi không phải rất đắc ý sao? Mỗi một lần tiểu võ trên bảng xếp hạng đều đạp trên đầu ta? Nhưng hiện tại ngươi chỉ là con kiến trong tay ta, ta muốn vuốt ve như thế nào thì vuốt ve như thế đấy. Chỉ nghĩ đến bộ dạng ngươi chịu không được thống khổ cầu xin tha, ta liền đặc biệt vui vẻ, lại tưởng tượng đến về sau không còn gặp được vẻ mặt đắc ý dào dạt của ngươi, ta liền cơ hồ muốn nhảy dựng lên.”

Khang Văn Hồng ngực hơi phập phồng, dĩ nhiên là bị tức giận không nhẹ.

Vưu Huýnh lại càng cao hứng: “Ngươi không nghĩ tới ta sẽ đi theo ngươi đi? Ngươi vẫn luôn ngu xuẩn như vậy, luôn thích dùng chiến đấu sinh tử để gia tăng thực lực chính mình. Rõ ràng vào Tây Sơn săn quỷ phải mang theo Luyện dược sư giúp nhặt quỷ hạch gia tăng điểm khảo hạch, ngươi lại một mình tiến vào, chỉ vì muốn đối chiến cùng Địa Quỷ. Nhưng đối chiến thì thế nào? Không có Luyện dược sư ở bên cạnh, dù kéo dài thời gian khôi phục một ít cũng là vô dụng thôi.” Thanh âm hắn mang theo đắc ý: “Bởi vì thời gian ngươi kéo dài càng lâu, kịch độc sẽ thâm nhập càng sâu, sau đó có dùng Thanh Độc Đan cũng vô dụng, ngươi sẽ bị thất khiếu chảy máu, chết ở trong Tây Sơn này... “

Khi hắn không ngừng công kích Khang Văn Hồng, một đạo kiếm quang bỗng nhiên xuất hiện trước mắt hắn!

Vưu Huýnh cười to: “Đợi lát nữa cũng là chết, ngươi công kích ta, khí huyết lưu chuyển, chết càng mau!” Trong tay hắn xuất hiện hai thanh móc sắt “keng keng” một tiếng, liền đen trọng kiếm giữ chặt, lúc này càng làm Vưu Huýnh thêm kiêu ngạo: “Khang Văn Hồng, ngươi chưa ăn cơm sao? Chỉ có chút sức đó thôi ư?” Khi nói lại gia tăng thêm chút lực, hất văng trọng kiếm ra ngoài, lại nhìn Khang Văn Hồng lui ra sau vài bước, “Ngươi ngày thường một kiếm xuất ra, song câu của ta đều không ngăn cản được, đều phải lui về phía sau, hiện tại rốt cuộc cũng đến phiên ngươi ha? Ha ha ha.”

Tiếng cười vừa dứt, hắn đột nhiên đi tới, song câu huy động, đánh ra từng chiêu sắc bén.

Tiếng xé gió, âm thanh binh khí vang lên không dứt, Khang Văn Hồng dưới công kích đỡ trái hở phải, chật vật bất kham.

Nhưng Khang Văn Hồng vẫn tận lực trầm ổn ứng đối, dù cho là miễn cưỡng hay tựa hồ càng lúc càng khó ứng phó, cũng không chịu nhận thua, lại càng không cầu xin tha.

Trong miệng hắn ngược lại quát: “Kiểu như ngươi là tiểu nhân đê tiện, ngày thường so kém ta, liền thừa dịp lúc ta gặp nguy bức bách, căn bản không đáng nhắc tới. Ta nếu không trúng độc, ngươi há có thể trụ được qua mười chiêu? Vưu Huýnh ngươi bất quá cũng chỉ có chút bản lĩnh này, làm đồng môn với ngươi chính là sỉ nhục ta.”

Vưu Huýnh vừa nghe, biểu tình cũng trở nên khó coi: “Chết đến nơi rồi, vẫn còn mạnh miệng! “

Lúc sau hắn tựa hồ bị chọc giận mà càng thêm tàn nhẫn, cũng không lại múa mép khua môi, song câu công kích càng thêm âm hiểm, tựa hồ trong giây lát có thể đem Khang Văn Hồng xé nát dưới song câu!

Khang Văn Hồng không kịp ứng đối, ngay sau đó liền liên tục bị thương, mắt thấy yết hầu sắp bị cắt đứt, đem hắn giết chết —

Trong mắt hắn tràn ngập mãnh liệt không cam tâm.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn phải chết ở trong tay tên tiểu nhân bỉ ổi này?

Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên có thứ gì đó bay nhanh đánh tới, trực tiếp đập vào.song câu kia, đem nó đánh văng ra.

Đồng thời, có mấy đạo thân ảnh bay nhanh xuất hiện....

———

Editor lảm nhảm: tui mần khúc đầu lúc cha Vưu nói nhiều như oán phụ cứ ngỡ hai nó có gian tình, ai dè...

Ps: pháo hôi bộ này nhiều quá, ra tầm 1 chương là lĩnh cơm hộp hà, haiz... Cầu yêu thương, cầu vote, cầu ủng hộ... Moah...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.