Ta Có Dược A!

Chương 30: Chương 30: Gặp lại Tề Phong




Edit: Tracy

Cố Tá không biết kim chủ sao có được số liệu chuẩn xác đến như vậy, sau khi hắn nghĩ nghĩ vẫn quyết định không hỏi thêm.

Thứ nhất là do điểm tâm hương vị không tồi, hắn cảm thấy có thể phân tích học tập một chút trù nghệ gì đó, thứ hai chính là hắn đại khái cũng biết được phương thức làm việc của kim chủ, nếu y không chủ động giải thích với hắn, thì cũng sẽ đợi sau khi chuyện xảy ra sẽ nói với hắn.

Thế thì hắn chỉ cần thành thành thật thật chờ là tốt rồi.

Không bao lâu, đấu giá hội chính thức bắt đầu.

Long Nhất đem vải mành phía trước kéo ra, liền lộ ra một khối lưu ly trong suốt rất lớn. Loại ngọc lưu ly này nếu nhìn từ ngoài vào thì không thấy, nhưng từ trong nhìn ra ngoài, lại có thể thấy rất rõ.

Thạch đài dần nâng lên ở phía trước, một trung niên thuộc hàng ngưng mạch tam trọng võ giả, liền xuất hiện đứng trên đài.

Hắn là người chủ trì đại hội đấu giá lần này.

Sau khi hắn vỗ tay vài tiếng, từ phía sau hơn mười thiếu nữ nối đuôi nhau bước ra, trong tay mỗi người đều đang cầm một cái mâm, trêm mỗi mâm, đều phủ một tấm vải gấm, khiến vật bên trong, được che đậy đến cẩn thận.

Cố Tá nhìn đến hào hứng.

Khung cảnh này, ngoại từ mọi người tham dự đều mặc cổ trang ra, còn lại thoạt nhìn đều không khác trên TV là bao.

Điểm khác nhau nữa, đại khái là một thiết bị cũng không có. Đợi lát nữa tranh nhau hô giá, nếu không có loa để khuếch trương âm thanh, chẳng phải phụ thuộc vào ai giọng to hơn sao?

Hắn tưởng tượng một chút, trong lòng yên lặng buồn cười.

Trên đài bán đấu giá, người chủ trì kia cũng không thừa lời, chỉ nhanh chóng nói hoan nghênh khách đến, sau liền rút khăn gấm che phủ chiếc mâm thứ nhất trong tay cô gái — cửa hiệu lớn như Thương Long, cử hành đấu giá hội trên mọi phương diện đều hoàn hảo, vì giá trị, tuy cũng để những nữ tử mỹ mạo tiếp khách cùng giữ vật bán đấu giá, nhưng cũng không như mấy cửa hiệu nhỏ dùng mấy trò bịp bợm để hấp dẫn người đến.

Sẽ không, vật bán đấu giá vừa lộ ra, người chủ trì bán đấu giá kia, bắt đầu hàm súc giới thiệu.

Giọng Công Nghi Thiên Hành ngay lúc này vang lên: “A Tá, hiện vật bán đấu giá, phần lớn là một số vật tương đối hiếm nhưng cũng không có giá trị mấy, số lượng hẳn cũng tầm ba bốn cái.”

Cố Tá vội gật đầu.

Đây là tự kim chủ nói cho hắn quy trình của hội đấu giá, hắn đương nhiên cảm kích. Hơn nữa, thanh âm kim chúa từ tính dễ nghe, được nghe cũng là một loại hưởng thụ!

Quả nhiên tấm gấm thứ nhất nhất xốc lên, bên trên phần lớn là khoáng thạch để rèn vũ khí, dược liệu hiếm thấy, trang sức đáng giá hay tinh xảo vân vân.

Cố Tá nhìn thoáng qua xem như bổ sung kiến thức, bất quá khoáng thạch cùng trang sức hắn không hiểu biết, chỉ có dược liệu hắn biết tương đối nhiều, nhưng mấy dược liệu đó kim chúa nhà hắn cũng có thể tự mình lấy đến, hắn cũng không dậy nổi hứng thú.

Đương nhiên, người thi nhau lên giá cũng rất sôi nổi.

Đối với người của những đại thế gia mấy thứ đồ vật đó không tính là gì, nhưng đối với một ít võ giả cùng tiểu gia tộc ở tầng dưới mà nói, có vật để đấu giá cũng đã tốt rồi, tự nhiên phải tranh đoạt một phen.

Cứ vậy bốn lượt bán đấu giá qua đi, không khí cũng sôi nổi hơn không ít, xem như đúng lúc làm nóng cục diện.

Người chủ trì bán đấu giá kinh nghiệm nhiều năm, sau khi nắm rõ tràng cục, lại vung tay lên, để mấy nữ tử tươi trẻ rời đi, lúc sau thế chỗ các nàng, là bốn vị võ giả luyện huyết tam trọng.

Bốn vị võ giả thân hình cường tráng, nửa người để trần lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, có thể nhìn ra thực lực cũng không tầm thường, đối với một ít võ giả tầng thấp nhất mà nói, đã rất lợi hại.

Cố Tá nhìn mấy cơ thể có thể so với những người đi thi thể hình ở hiện đại, cũng có chút sợ hãi mà than.

Nhưng hắn cũng chỉ sợ hãi than một chút rồi thôi, ở bên kim chủ lâu vậy, hắn cũng biết loại hình luyện thể đều đã đi sai hướng, không có tương lai đáng nói. Nhóm võ giả tu luyện công pháp tốt, lại có dược liệu tẩm bổ, thân thể vốn sẽ không biến thành hình dáng nhìn cường tráng nhưng thật ra lại có vẻ mập mạp như vậy — đừng nói đến con ma bệnh là kim chủ nhà hắn, cứ nhìn Tứ đại công tử xem, thời điểm xuất hiện người nào không phải ngọc thụ lâm phong? Cho dù thân thể có phần cường tráng, nhưng cơ thể cũng đều rất cân xứng, cùng một kiểu cao phú suất.

Sự thật cũng là như thế, mấy tráng hán đó cũng chỉ thuộc loại hình dùng để biểu diễn.

Bọn họ nhìn đã thấy sức lực rất lớn, nhưng sức lực lớn như bọn họ lại cùng nhau thở hồng hộc mà nâng lên một thanh binh khí, nếu vậy sức nặng của binh khí này, vậy rốt cuộc thanh kiếm này nặng bao nhiêu a?

Một ít võ giả phía dưới phát ra âm thanh hít khí.

Cố Tá 囧囧.

Tiếng người chủ trì ngay trong giây lát lại vang lên: “Thanh đao Vượn Ma Hậu Bối này, được rèn thành từ nghìn người lão luyện, trọng lượng một ngàn lẻ ba mười lăm cân, là binh khí được các võ giả dốc sức tìm kiếm. Giá quy định năm nghìn kim, mỗi một lần tăng giá không ít hơn trăm kim, mời chư vị ra giá!”

Chỉ một thoáng, các âm thanh cạnh tranh thi nhau vang lên.

Cố Tá líu lưỡi: “Thậc quý a......”

Năm nghìn kim chính là năm vạn hai ngân, một lượng bạc năm mươi khắc, một khắc bạc không sai biệt lắm hai lượng tiền...... Tính toán, năm nghìn kim chính là năm trăm vạn lượng a! Chỉ một cây đao bán giá năm trăm vạn, cũng không phải đồ cổ, lại quý như vậy. Trước kia khi còn làm học việc ở tiệm thuốc, không bao ăn không bao ở, một tháng cũng chỉ có năm trăm lượng mà thôi.

Làm một người nghèo, hắn khó tránh khỏi có chút cảm thán.

Nhưng, Cố Tá vừa nói ra lời ấy, ngay cả hai trung khuyển Long Nhất cùng Long Nhị vốn ít thể hiện biểu cảm, giờ phút này đều mang vẻ mặt cổ quái.

Công Nghi Thiên Hành lắc đầu: “A Tá, ngươi biết ích khí đan trị giá bao nhiêu không?”

Này Cố Tá đương nhiên biết, trong trí nhớ Tề Thiên Hữu có, vì ích khí đan là đan dược võ giả không thể thiếu, phàm là luyện dược sư đều phải học. Mà ích khí đan là một loại đan dược tương đối rẻ, mỗi viên cần một hai kim, không khác lắm thì cần một ngàn lượng.

Từ từ, một viên ích khí đan đã một ngàn lượng?

Vậy số tiền mỗi ngày hắn tạo ra, số lượng đó......

Cố Tá không khỏi ngẩn người.

Nhưng cậu lập tức nhớ tới, cậu dùng lò luyện đan cũng cần đến tiền, dược liệu cũng cần tiền, năng lượng cũng cần tiền, khấu trừ đi mấy thứ đó, hẳn cũng chẳng dư lại bao nhiêu.

Công Nghi Thiên Hành nhìn vẻ mặt cậu luân phiên biến hóa, khóe môi gợi lên. Hắn hơi cúi đầu, nói bên tai Cố Tái: “A Tá, ngươi có biết ích khí đan ngươi luyện chế, dược hiệu ra sao không?”

Cố Tá nghĩ nghĩ, đúng là hắn chưa từng để ý, chỉ biết so với trên phố thì mạnh hơn một phần, nhưng cụ thể mạnh hơn bao nhiêu, hắn cũng không rõ lắm.

Công Nghi Thiên Hành đè thấp thanh tuyến: “Cực phẩm ích khí đan dược hiệu gấp trăm lần, thượng phẩm mười lần, trung phẩm gấp ba.”

Cố Tá mắt trợn to.

Công Nghi Thiên Hành buồn cười cười: “Cực phẩm định giá gấp hai mươi, thượng phẩm mười lần, trung phẩm gấp ba.”

Nếu không phải vì cực phẩm ích khí đan và hợp khí đan dược hiệu kém, mà giá hợp khí đan đã lên tới hai mươi hai kim, như vậy cực phẩm ích khí đan còn có thể đẩy cao hơn nữa.

Mắt Cố Tá trừng càng lớn.

Hắn cảm thấy có chút chóng mặt.

Nói vậy, kỳ thật hắn luyện một lò ích khí đan, chính là...... một ngàn nhân hai mươi nhân bốn mươi tám...... chín mươi sáu vạn? Phí tổn tiêu xài còn chưa đến một ngàn, quả thực là món lãi kếch sù mà!

Lại tính đến giá cả thanh đao kia, hình như, cũng không mắc đến thế.

Trong nháy mắt, Cố Tá cảm thấy bản thân cũng coi như buôn bán lời được rất nhiều tiền cho kim chủ, nhưng ý nghĩa vừa chuyển hắn lại áp chế một chút đắc ý nho nhỏ kia xuống.

Nguyên liệu công cụ tất cả đều do kim chủ lo liệu, tuy hắn có công rất lớn, nhưng cuối cùng, vẫn là nhờ con đường cùng mưu kế lợi hại của kim chủ, nếu để hắn tự lo, cũng chưa chắc có thể có giá trị này.

Công Nghi Thiên Hành quan sát phản ứng của Cố Tá, ánh mắt nhu hòa hơn. Hắn nhẹ vỗ lên bả vai của tiểu luyện dược sư, cười nói: “Kế tiếp sẽ xuất hiện một ít đồ quý, A Tá, nếu ngươi muốn thứ nào, chỉ cần nói ra, ta sẽ giúp ngươi trả giá, lấy tới tặng ngươi.”

Cố Tá ngẩn người, cười vui vẻ: “Đa tạ Thiên Hành công tử!”

Kim chủ nhà hắn, quả nhiên là thủ trưởng tốt.

Công Nghi Thiên Hành bật cười.

Vậy mà vẫn không đưa ra chuyện chia lợi nhuận......đúng là không tiến bộ mà.

Nhưng, y sẽ không bạc đãi hắn.

Thời điểm hai người nói chuyện, Thanh Vượn Ma Hậu Bối đã được bán đi, giá cả thành giao cuối cùng là tám ngàn ba trăm kim, đoạt được là một vị võ giả độc hành.

Kế tiếp lại là vài món vũ khí, phần lớn đều có chỗ đặc biệt, như có thể tăng cường sức mạnh thuộc thuộc tính hỏa, gồm công thủ nhiều mặt, hay như cần đồng thời tu luyện hai môn cùng vũ kỹ quái lạ mới có thể sử dụng dễ dàng......tất cả đều dùng mấy ngàn hơn vạn kim đấu giá ra ngoài.

Không khí càng lúc càng nóng, cuối cùng, lại một vật đấu giá được bán đi, thì đạt tới cao trào.

Được một tráng hán nâng lên, cư nhiên là tiểu đan lô vô cùng tinh xảo!

Nó không chỉ có vẻ ngoài không tầm thường, nghe nói thiết kế bên trong cũng rất xảo diệu, phẩm chất thượng đẳng, đối với một ít luyện dược sư gần tới nhập phẩm hay vừa nhập phẩm mà nói, có thể coi là một thứ cực tốt.

Cố Tá thoáng nhìn qua, không có cảm giác gì.

Kim chủ chuẩn bị cho hắn ba loại lớn vừa nhỏ, tất cả đều là mặt hoàng thuộc loại định chế cao nhất, phẩm chất còn hơn đan lô nhỏ này nhiều lắm. Hội đấu giá cửa hiệu Thương Long lại dùng tiểu đan lô này, cũng không phải để gây chú ý cho mấy luyện dược sư được bao dưỡng như hắn.

Nhưng hắn cũng có chút hứng thú, dù sao, hắn cũng muốn biết đan lô giống vậy giá trị ra sao thôi!

Sau đó Cố Tá có phần kinh ngạc.

Giá quy định của đan lô nhỏ này, lại lên tới tám ngàn kim?

Vậy phòng dược của hắn —

Khóe mắt Cố Tá giật giật.

Hắn vốn nghĩ kim chủ là người có tiền, hiện tại xem ra, kim chủ so với tưởng tượng của hắn còn có nhiều tiền hơn.

......Cũng rất tín nhiệm hắn.

Hoàn hảo, hắn cũng không cô phụ phần tâm tư này của kim chủ.

Lúc đang nghĩ ngợi, một tiếng nói quen thuộc từ phía dưới truyền lên, thoáng chốc làm lưng Cố Tá thẳng tắp.

Tùy hứng lại ngạo mạn, từng chữ đều mang tới loại khí thế “Toàn bộ thế giới đều ở dưới chân”, đây không phải Tề Phong thì là ai?

Giọng nói mang theo khinh thường đã gắn bó với mười lăm năm sinh mệnh ngắn ngủi của Tề Thiên Hữu, cho đến cuối cùng, đều tràn ngập ác ý với Tề Thiên Hữu......cho dù tai điếc, hắn cũng sẽ không nghe lầm.

Nói cách khác, Tề Phong cũng tới đại hội đấu giá này? Hắn muốn có đan lô này?

Giờ khắc này, trong lòng Cố Tá nhịn không được cười lạnh.

Hắn quay đầu, nói với người bên cạnh: “Thiên Hành công tử, ta muốn khiến người nọ tiêu hao số tiền vượt quá giá trị của đan lô đó mua nó, ngài có thể giúp ta không?”

Công Nghi Thiên Hành nhìn vẻ mặt của hắn có chút khó coi, nhíu mày: “A Tá không thích hắn?”

Cố Tá cũng không giấu diếm: “Hắn là Tề Phong.”

Công Nghi Thiên Hành lập tức hiểu ra.

Lúc sau, hắn cười cười, ý vị thâm trường nói: “Ta sẽ giúp A Tá trút cơn tức này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.