Ta Có Dược A!

Chương 199: Chương 199: Giao dịch




Edit: Cám

Lý Duẫn Tuyền trên mặt lộ vẻ kinh sắc.

Hắn cẩn thận suy tư, hồi tưởng, liền phát hiện ra manh mối.

Trong vòng chung tái đấu đan, Đan Tâm Môn tham gia tổng cộng tám người, trong đó bảy người thực lực mạnh đều được an bài xung quanh ba người Cố Tá, Hứa Linh Tụ cùng Tân Bạch Lân, mà ba người này, ngược lại đều đoạt được tốp đầu.

Sự tình phía sau quả nhiên như mong đợi, Tân Bạch Lân cùng Hứa Linh Tụ trực tiếp đào thảo hơn phân nửa Luyện dược sư xung quanh họ, Cố Tá lại càng khoa trương hơn, phàm là Luyện dược sư tương đối ở gần hắn, cơ bản tất cả đều tạc lò, hủy đan!

Cho nên so với bảy người thực lực kia vận khí không tốt, toàn quân bị diệt, một đệ tử còn lại kia tuy có chút thân phận ở Đan Tâm Môn nhưng thực lực lại tương đối yếu, bởi vì không ngồi gần ba người kia nên thuận lợi được lưu lại.

Chỉ là thành tích cũng chẳng ra gì.

Đan Tâm Môn âm mưu quỷ kế muốn chặn Kình Vân Tông cùng Đan Vân thành một đầu, nhưng nếu là đường đường chính chính đấu đan, Kình Vân Tông cùng Đan Vân thành cũng sẽ không sợ hãi mà nhận khiêu chiến, nhưng bọn hắn lại lựa chọn mưu ma chước quỷ, nào biết Kình Vân Tông cùng Đan Vân thành hợp lại cũng không phải dễ nói chuyện như vậy.

Chỉ tùy ý thay đổi vị trí chỗ ngồi, đã có thể đem Đan Tâm Môn dẫm dạo dưới lòng bàn chân rồi.

Hứa Linh Tụ nói: “Bất quá chỉ là trừng phạt nhỏ mà thôi, ngày sau bọn họ phải mở to mắt ra mà nhìn! Kình Vân Tông ta tôn quý cỡ nào, tuyệt không phải nơi mà một tên hề có thể tùy ý nhảy nhót khiêu khích!”

Lý Duẫn Tuyền đối với tông môn cũng rất kính sợ, nghe vậy phụ họa nói: “Hứa sư đệ nói đúng lắm. Một Đan Tâm Môn nhỏ bé, là cái thá gì chứ!”

Nói xong, hai người cũng không tiêu phí quá nhiều thời gian về chuyện Đan Tâm Môn này, nếu không phải vì Đan Tâm Môn quá phận, lấy địa vị của Kình Vân Tông, cũng sẽ không đem bọn họ để trong mắt. Trên đại lục này Luyện dược sư rất đáng để tôn trọng, nhưng một khi thế lực nào đó có Luyện dược sư vượt qua môn phái luyện dược, mà giá trị vũ lực của thế lực kia lại chấn động bát phương, thì cái gọi là môn phái luyện dược, cũng chỉ có thể cúi đầu khuất phục, không thể cùng thế lực kia tranh phong.

Lý Duẫn Tuyền có chút chần chờ mở miệng: “Hứa sư đệ, không biết ngươi đối với Phê Linh Đan của Cố sư đệ... Có ý kiến gì không?”

Hứa Linh Tụ đờ người, sau đó cười nhạo nói: “Có thể có ý kiến gì chứ? Đan phương kia của Cố sư đệ, đương nhiên thuộc về Cố sư đệ, vinh quang hắn đoạt được, cũng chính là vinh quang của Kình Vân Tông ta.”

Lý Duẫn Tuyền càng do dự: “Chính là... Hứa sư đệ nghĩ như vậy, những người khác có lẽ lại không nghĩ như vậy.” Hắn thấy Hứa Linh Tụ không phản bác lời mình, tiếp tục nói: “Đan pháp Phệ Linh Đan đúng là không giống bình thường. Nếu học được loại phương pháp luyện đan này, tại cảnh giới Tiên Thiên, cực phẩm đan cũng còn là kỳ tích ngẫu nhiên có được nữa.”

Hứa Linh Tụ kéo kéo khóe miệng: “Ha?” Hắn bỗng nhiên nhìn về phía Lý Duẫn Tuyền: “Những người khác tạm thời nghĩ như thế nào không nói, Lý sư huynh, ngươi có suy nghĩ thế nào? Ngươi..... là muốn phương pháp luyện đan này?”

Lý Duẫn Tuyền vừa nghe, trên trán rịn ra tầm mồ hôi lạnh.

Hắn tuy rằng được coi là sư huynh của Hứa Linh Tụ, thực lực trước mắt cũng cao hơn Hứa Linh Tụ, nhưng hắn cũng không dám nói chính mình so với Hứa Linh Tụ mạnh hơn chỗ nào, luận thân phận địa vị, hắn đều kém xa Hứa Linh Tụ. Hắn biết Hứa Linh Tụ cùng Cố Tá quan hệ không tồi, hiện giờ nghe qua, trong giọng Hứa Linh Tụ cơ hồ có chút bất mãn, hắn đương nhiên liền có chút hoảng sợ, e sợ bị hiểu lầm.

Vì thế, Lý Duẫn Tuyền vội vàng xua tay: “Không không không --- “ Hắn dừng một chút, “Không dối gạt Hứa sư đệ, nếu nói không muốn, tất nhiên là giả. Nhưng mọi người đều là đồng môn sư huynh đệ với nhau, ta dù muốn cũng tuyệt đối không ngầm mưu đoạt. Ta chỉ là nghĩ, phương pháp luyện đan như vậy nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều thế lực chú ý đến, sợ là Đan Vân thành cũng khó tránh khỏi động tâm. Bất luận chúng ta nghĩ thế nào, ít nhất cũng nên bảo vệ Cố sư đệ, khiến hắn không đến mức bị người ta lừa mới đúng.”

Hứa Linh Tụ sắc mặt hơi diệu lại: “Ta hiểu ý của ngươi, nhưng phương pháp luyện Phệ Linh Đan là kỳ ngộ của Cố sư đệ, muốn xử lí thế nào cũng do hắn định đoạt. Nếu Đan Vân thành muốn gặp hắn, nhất định sẽ cho hắn rất nhiều chỗ tốt, chúng ta dựa vào đâu muốn hắn bỏ qua? Hơn nữa, phương pháp này rất hữu ích, có thể đề cao đan dược lên một cấp bậc, như thế có thể bồi dưỡng ra càng nhiều thiên tài, càng nhiều lực lượng trung kiên, bất luận là Đan Vân thành hay Kình Vân Tông ta, tất nhiên đều muốn có được, sẽ không từ bỏ.”

Lý Duẫn Tuyền thở dài: “Ý Hứa sư đệ là?”

Hứa Linh Tụ nói: “Cố sư đệ không phải là người không biết giao dịch, Đan Vân thành nếu muốn tìm hắn bàn bạc, chúng ta chỉ cần im lặng chống lưng cho hắn, còn nếu tông môn cũng muốn pháp môn kia.... Trả giá tiền cao là được thôi.”

Lý Duẫn Tuyền giật mình: “Nếu độc chiếm phương thuốc này, chính là một con gà mái đẻ trứng vàng cuồn cuộn.... Cố sư đệ hắn sao lại chịu cùng người chia sẻ chứ?”

Hứa Linh Tụ nghe tới đó, biểu tình liền có chút khó coi: “Tuy rằng ta không muốn nhắc tới chuyện này, nhưng cái tên gia hỏa Cố sư đệ thiếu tâm nhãn kia, vì muốn tích góp tư bản cho “công tử” nhà hắn, chỉ sợ sẽ không tiếc rẻ thứ này đâu. Hơn nữa, chúng ta cho dù đổi lấy được pháp môn, có được đan dược cực phẩm cũng sẽ cung cấp cho số ít người, cũng không ảnh hưởng gì đến vị Cố sư đệ đi theo, tự nhiên là không quan trọng. Hơn nữa theo ta thấy, vị kia dã tâm.... Hừ.”

Lý Duẫn Tuyền sớm biết Cố Tá không phải người của Luyện Dược Đường, cũng biết hắn chỉ là một đệ tử kí danh, nhưng không biết lấy thiên phú như vậy của Cố Tá, lại khăng khăng một mực đi theo một người khác.

Chỉ một thoáng, hắn có chút tò mò: “Người Cố sư đệ đi theo rốt cuộc là dạng người gì?”

Hứa Linh Tụ có chút khó chịu: “Một tên vừa nhìn liền khiến người chán ghét.” Nói đến đây hắn mím môi: “... Nhưng mà, cũng không phải cái bao cỏ.”

Lý Duẫn Tuyền thấy Hứa Linh Tụ như vậy, cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ là chậm rãi lộ ra tươi cười.

Có thể để cho Hứa sư đệ này đánh giá như vậy... Nhất định không phải người thường.

Cố Tá ở tầng thứ tư thu hoạch rất lớn.

Trước đó có nói, dược liệu tầng này có giá hơn vạn kim, mỗi loại đều rất sang quý, mà Cố Tá còn đến 200 vạn trong tay, căn bản không sợ mua không nổi.

Phải biết rằng, hiện tại không giống như trước đó phải dốc lòng tích lũy tư bản, tình huống hiện giờ chính là, vạn kim phiếu dễ kiếm, dược liệu tốt nhất khó cầu.

Cố Tá dã tâm bừng bừng, muốn ở nơi này đem tất cả dược liệu hữu ích đều muốn gom hết!

Lúc này, ánh mắt đầu tiên hắn nhìn trúng chính là nhân sâm vạn năm.

Mọi người đều biết, loại nhân sâm này đối với người bình thường đều rất trân quý, nhưng đối với Võ giả mà nói, là dược liệu tương đối dễ dàng có được. Hơn nữa hoàn cảnh sinh trưởng không kén chọn, muốn tự mình trồng trọt cũng không thành vấn đề, vấn đề không nằm trên thân thể nó, mà là niên đại tồn tại.

Vì thế, nhân sâm hơn trăm năm Võ giả rất thường dùng, qua ngàn năm là trân quý, qua vạn năm mới có thể coi là hiếm thấy.

Cố Tá hỏi giá, nhân sâm vạn năm này cũng không phải tiện nghi nhất, một củ hơn một vạn kim, giá cụ thể, còn phải xem trọng lượng.

Trên quầy hàng kia, củ nhân sâm vạn năm thô dài nhất báo giá là hai vạn kim, tiếp theo còn có một vạn năm ngàn kim, một vạn hai ngàn kim cùng với một vạn một ngàn kim, tổng cộng có bốn củ.

Ngẫm lại dược tính nhân sâm, thứ đồ này có hiệu quả bổ dưỡng đối với thân thể.... Cố Tá hơi suy nghĩ chút, liền đem bốn củ mua hết.

Tức khắc tám ngàn kim liền thanh toán ra ngoài.

Bính Kim: “....”

Hảo đi, vị này mỗi lần nhìn trúng dược liệu yêu thích đem càng quét sạch sẽ, hắn sớm nên bình tâm mà nhìn thôi.

Sau khi mua xong khu vạn năm, Cố Tá tiếp tục xem tiếp.

Nói thật, dược tính dược liệu nơi này đúng là phi thường khoa trương, chẳng ngại bị vật ngăn cách, vẫn có thể để người ta nhìn được màu sắc no đủ của nó, phảng phất như không lúc nào không tản mát ra dược hương nồng đậm.

Cố Tá xem đến hoa mắt, hắn chốc lát cảm thấy thứ này tốt, chốc lát lại cảm thấy cái kia tốt hơn, trong chốc lát lại cảm thấy có rất nhiều rất nhiều thứ hắn đều muốn a! Đến cuối cùng, cảm thụ liền biến thành cảm khái.

Đan Vân thành, Vạn Dược Lâu, quả nhiên danh bất hư truyền a!

Sau Cố Tá cũng mặc kệ tất cả, tuy rằng dược liệu trên này tất cả hắn đều muốn, nhưng vẫn từ bên trong chọn ra những thứ cần thiết nhất cho đại ca, những cái hắn thích, càng hiếm thấy càng mạnh bạo mua, có thể mau hết thì toàn bộ mua hết, mua không hết thì chọn cái tốt nhất.

Một màn này trong mắt người khác chính là “ra tay ngoan độc”, hoàn toàn không chừa “đường sống” cho Luyện dược sư đến sau a.... Chính là, hắn có tiền!

Có tiền chính là có được dược!

Cứ mua lại mua, Cố Tá lưu luyến lựa chọn hai cây dược liệu cuối cùng, vài lần mâu thuẫn, rốt cuộc cũng dùng mười vạn kim còn sót lại mua một gốc Cửu Diệp Liên, còn lại khối ngũ sắc xà gan kia, cũng chỉ có thể từ bỏ. Dù sao hai thứ này tuy rằng đều rất tốt, nhưng cái trước lại hiếm thấy hơn, ngược lại cái sau có thể tìm bắt giết, chính là cũng có chút khó khăn mà thôi....

Sau khi thở dài một hơi, Cố Tá dừng lại tại đây một hồi lâu, mới luyến tiếc mà rời đi.

Lúc này ngay cả đầu hắn cũng không quay lại, sợ chính mình sẽ không muốn rời đi.

Bây giờ, trong tay Cố Tá chỉ còn lại một ngàn kim.

Một ngàn kim thì có thể làm được gì chứ?

Đối với Võ giả bình thường mà nói có thể là không ít, nhưng đối với Cố Tá, đại khái không thể làm được gì.

Mang theo dược liệu đã thu mua được rời khỏi Vạn Dược Lâu, Cố Tá ngẩng đầu liền nhìn thấy Long Nhất đang chờ ở cửa.

Làm hộ vệ tùy thân của Cố Tá, hắn vẫn theo Cố Tá đến đây, chỉ bởi vì là Võ giả không phải Luyện dược sư, cjo nên không thể tiến vào Luyện dược sư, chỉ có thể đứng chờ ngoài cửa mà thôi.

Đi theo Công Nghi Thiên Hành đã lâu, Thiên Long Vệ giỏi nhất nhìn mặt đoán ý, khoảnh khắc Cố Tá vừa ra tới, Long Nhất liền phát hiện biểu tình Cố Tá không đúng.

Thoạt nhìn chính là..... Mặt ủ mày ê a.

Long Nhất được Công Nghi Thiên Hành an bài đến đây, mà Công Nghi Thiên Hành làm sao chỉ có thể an bài cho hắn bảo vệ Cố Tá, xử lí chuyện vặt vì Cố Tá thôi chứ?

Vì thế, Long Nhất ôm ấp nhiệm vụ “Làm A Tá tâm tình thoải mái” mà đến, bắt đầu vì công tử nhà mình -- đúng, chính là Công Nghi Thiên Hành -- phân ưu: “Cố dược sư, chuyến đi này có gì không thuận lợi sao?”

Cố Tá sửng sốt.

Long Nhất cũng tốt Long Nhị cũng thế, phàm là Thiên Long Vệ kì thật đều là hũ nút, hũ nút này hôm nay sao lại đột ngột quan tâm đến hắn chứ? Nhưng vừa nghĩ liền biết là do đại ca nhà mình an bài, liền thành thật nói cho Long Nhất: “Không phải không thuận lợi, mà là.....”

Có chút khó mở miệng thành lời a.

Long Nhất đương nhiên tiếp tục dò hỏi: “Cố dược sư?”

Cố Tá có chút bĩu môi: “.... Kim phiếu không đủ.”

Long Nhất: “....”

Cố Tá phục hồi tinh thần cảm thấy việc này có chút kì cục, ngượng ngùng nói: “Là ta quá tham, thấy được dược liệu tốt đều muốn tích góp lại hết, nhưng Vạn Dược Lâu lớn như vậy, dược liệu nhiều như vậy, mới mua một ít, còn lại đều không mua được nữa rồi.”

Long Nhất đã hiểu, hắn cũng không nói thêm gì, trực tiếp trong tay áo sờ soạng một phen, trong tay liền nhiều thêm một chồng kim phiếu. Hắn cũng mang theo Phương Thốn Bố trên người.

Cố Tá lắc đầu: “Huynh tích góp chút tiền cũng không dễ dàng, ta không thể mượn của huynh được.....”

Long Nhất biểu tình rất nghiêm túc: “Đây là kim phiếu trước kia đi công tử giao cho thuộc hạ, phân phó thuộc hạ nếu Cố dược sư không đủ kim phiếu, liền lấy ra cho Cố dược sư mua dược liệu.”

Cố Tá sửng sốt: “Đại ca phân phó?”

Đan Vân thành dược liệu rất nhiều, nhưng Kình Vân Tông dược liệu cũng chưa bao giờ thiếu, hắn cũng chưa từng phải gánh vác nhiệm vụ đi mua dược liệu, trước đó mua số lượng lớn dược liệu như vậy, hắn đơn thuần chỉ muốn dự trữ nhiều thêm một chút, chuẩn bị ngày sau cho hắn cùng đại ca mà thôi.

Chính là không nghĩ tới, đại ca hắn cư nhiên..... Điều này khiến Cố Tá không khỏi ấm áp trong lòng.

Long Nhất nói: “Công tử sớm biết Cố dược sư sẽ thích.”

Cố Tá: “.....”

Cho nên đại ca đã sớm nghĩ đến hắn vì mua mua mua mà khiến cho tiền không đủ dùng đó à.

Long Nhất như cũ hai tay dâng tiền.

Bởi vì là kim phiếu đại ca nhà mình, Cố Tá cũng không lại chấp nhất, một bên tiếp nhận, một bên dò hỏi: “Đại ca đưa bao nhiêu kim phiếu đến đây?”

Long Nhất nghiêm túc nói: “300 vạn kim phiếu.”

Cố Tá đứng đờ người, đầu “ong ong” nhìn qua: “Bao nhiêu?”

Long Nhất: “300 vạn.”

Cố Tá: “Đều để ta dùng ư?”

Long Nhất: “Toàn bộ đều giao cho Cố dược sư chi phối.”

Cố Tá hít sâu.

Những dược liệu trước đó nhìn trúng lại có tiền mua tiếp rồi! Hắn nhất định không thể bỏ qua cơ hội này!

Quyết định xong, Cố Tá nói thẳng: “Huynh đem tất cả kim phiếu đều giao cho ta đi.”

Long Nhất không chút do dự, từ trong Phương Thốn Bố lấy tất cả kim phiếu đều lấy ra, hết thảy giao cho Cố Tá.

Cố Tá nắm chặt kim phiếu, quay đầu chạy vọt vào Vạn Dược Lâu.

Mặc kệ! Dù sao thiếu tiền đại ca, trở về hắn luyện dược bù lại không phải được rồi sao!

Dược liệu tầng thứ tư! Cố Tá ta tới đây!

Trong lâu, Bính Kim nhìn thấy Cố Tá quay trở lại như cơn gió xoáy mà tiến lên lầu, vẻ mặt không khỏi có chút đờ đẫn.

Quên đi, hắn cùng vị Luyện dược sư lắm tiền kia, thiệt tình không phải người cùng thế giới a.....

Long Nhất thấy Cố Tá biến mất, cả người lại căng thẳng, lần thứ hai chờ ngoài Vạn Dược Lâu.

Giờ phút này, hắn giống như một cây cột, đứng sừng sững tại chỗ rất lâu.

Chờ người hắn được yêu cầu bảo hộ quay trở về.

Một giờ sau.

Cố Tá vẻ mặt thỏa mãn đi ra.

Tiêu tiền tiêu tới thật sảng khoái!

Sau khi nhìn thấy Long Nhất, Cố Tá nói cảm tạ với hắn: “May mắn có huynh, bằng không ta nhất định sẽ phải thất vọng rồi.”

Long Nhất: “Hết thảy đều là công tử nhìn xa trông rộng.”

Cố Tá gật gật đầu, cười càng tươi: “Đúng vậy, nên cảm tạ nhất vẫn là đại ca.”

Đến lúc này, Cố Tá mới phát hiện ra bụng có chút đói.

Cũng không có gì kì quái, từ sáng sớm hắn đã đến đây mua dược liệu, vẫn luôn ở đây mua mua mua, nơi nào còn để tâm đến chuyện ăn cơm? Thời gian cơm trưa đã sớm qua rồi, thậm chí có thể ăn cơm chiều, bụng đói kêu to cũng là đương nhiên.

Tiền còn lại tuy rằng có mấy ngàn kim, bất quá ăn một bữa tốt cũng không thành vấn đề.

Chờ sau khi lắp đầy bụng, hắn mới trở về phủ thành chủ, xem nhiệm vụ khen thưởng là gì....

Cố Tá trở về phủ thành chủ, sắc trời cũng đã tối.

Vừa vào sân, hắn đã thấy Hứa Linh Tụ cùng Lý Duẫn Tuyền đã ngồi đó, tựa hồ đang chờ hắn.

Nhìn thấy Cố Tá, Lý Duẫn Tuyền cười nói: “Cố sư đệ đến Vạn Dược Lâu, thu hoạch thật lớn a.”

Cố Tá ho nhẹ một tiếng: “Đúng là có mua một chút....”

Hứa Linh Tụ giật khóe miệng: “Một chút? Ta chính là nghe nói ngươi thiếu chút nữa đem trữ hàng của Vạn Dược Lâu đều dọn sạch!”

Cố Tá cười gượng: “Ta nào có bản lĩnh đó chứ, trữ hàng Vạn Dược Lâu, không đến mức ít như vậy....”

Hứa Linh Tụ liếc hắn một cái, không cười nhạo hắn nữa.

Cố Tá cũng biết biểu hiện của mình ở Vạn Dược Lâu căn bản không gạt được đám người Hứa Linh Tụ, đại khái người phủ thành chủ tất cả đều đã biết luôn rồi.

Thái độ Lý Duẫn Tuyền rất tốt: “Cố sư đệ có gì không đủ dùng, có thể nói với chúng ta một tiếng, chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi.”

Hứa Linh Tụ không nói chuyện, xem như cam chịu.

Cố Tá vốn không muốn thiếu nợ nhân tình của hai người nọ, nhưng vẫn gật gật đầu: “Vậy đa tạ hai vị sư huynh.”

Lúc sau, Hứa Linh Tụ cùng Lý Duẫn Tuyền không nói gì nữa, Hứa Linh Tụ chỉ xua xua tay, để Cố Tá đi vào.

Cố Tá có chút khó hiểu, hai người kia chẳng lẽ không phải đợi hắn à? Nếu là đợi hắn, không phải chỉ để nói hai câu liền đuổi đi chứ? Hay là chờ hắn chỉ để cho hắn biết có thể tìm bọn họ vay tiền?

Nhưng nếu hai người đã không nói, Cố Tá cũng không nhiều chuyện hỏi thêm, liền mang theo Long Nhất về phòng.

Bên ngoài Hứa Linh Tụ bĩu môi: “Công Nghi Thiên Hành kia, đối với Cố sư đệ cũng coi như có tâm.”

Lý Duẫn Tuyền xấu hổ cười cười: “Chúng ta không cần nói chuyện Đan Vân thành muốn gặp Cố sư đệ để hắn phòng bị sao?”

Hứa Linh Tụ lạnh lùng nói: “Chuyện này chúng ta không tiện nhắc tới, tránh cho Cố sư đệ trong lòng bất an, cứ để cho Đan Vân thành kia tự mình tới nói.”

Lý Duẫn Tuyền ngẫm lại cũng đúng, vì thế cũng không rối rắm chuyện này.

Ngày hôm sau, phủ thành chủ quả nhiên có người tới mời, muốn thỉnh Cố Tá dự tiệc, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Đêm qua Cố Tá đều chìm đắm trong số dược liệu vừa mới có được, trong lúc nhất thời liền có chút mơ hồ, vì sao chỉ mời một mình hắn, trong lòng khó hiểu cũng liền hỏi ra.

Người đến mời Cố Tá cũng là người quen, hơn nữa còn chính là người hôm đó đấu đan cùng Cố Tá - Tân Thu, đại khái bởi vì tuổi tác không sai biệt lắm, nên khi tiếp xúc với Cố Tá, Cố Tá cũng cảm thấy được tự nhiên hơn.

Cố Tá quay đầu nhìn Hứa Linh Tụ: “Vậy.....”

Hứa Linh Tụ thấy Cố Tá phản ứng như vậy, vẻ mặt vẫn luôn kiêu ngạo có chút hòa hoãn lại: “Không cần nghĩ nhiều, ngươi cứ đi theo liền sẽ biết thôi. Chính mình nắm chắc là được, không cần đáp ứng lung tung.”

Mấy câu nói đó tựa hồ không vui, tựa hồ lại như báo cho, thoáng chốc càng làm Cố Tá thêm mơ hồ.

Nhưng nếu Hứa Linh Tụ để hắn đi một mình, vậy hẳn là không có gì nguy hiểm, vì thế Cố Tá cũng không rối rắm nữa, liền đi theo Tân Thu ra ngoài.

- - mặc kệ là chuyện gì, cứ đến đó không phải sẽ biết sao?

Tân Thu mang theo Cố Tá đi đến một một gian trắc phòng tương đối riêng tư, phòng vẫn rất lớn, bên trong còn có một ít người, trên người bọn họ đều nồng đậm dược hương, thoạt nhìn đều là Luyện dược sư tài nghệ không thấp.

Cố Tá nhìn những người Luyện dược sư so với hắn lớn tuổi hơn không ít, có chút ngốc. Bất quá tốt xấu gì cũng trải qua không ít việc đời, sau khi lấy lại bình tĩnh, cũng liền dựa theo Tân Bạch Lân chỉ điểm, ngồi xuống vị trí cách hơi xa một chút.

Vốn dĩ có thể coi là hai quân đối chọi, nhưng đối phương cũng không cố tình phóng ra áp lực gì, nhóm Luyện dược sư ngồi xuống rải rác tùy ý, cho nên Cố Tá cũng không có gì không thoải mái.

Ân, chỉ là cảm thấy có chút xa lạ mà thôi.

Cố Tá là vãn bối, bèn mở miệng trước: “Chư vị tiền bối không biết gọi vãn bối đến là vì.....”

Đây thoạt nhìn không giống như mở tiệc a!

Tân thành chủ tươi cười hòa ái: “Mời Cố tiểu hữu đến lần này, tất nhiên là muốn để cho mọi người gặp mặt, cũng mở một yến tiệc nhỏ, để chiêu đãi người đạt được kim lệnh trẻ tuổi nhất a. Bất quá.....”

Cố Tá ngưng thần, hắn biết, sắp tới đây mới là trọng điểm.

Tân thành chủ nói: “Bất quá trước đó, còn có một việc muốn thương lượng cùng tiểu hữu.” Nói đến đây hắn dừng một chút, tiếp lời: “Chuyện liên quan đến...... Phương pháp luyện dược kia của tiểu hữu.”

___________

Cám: edit đến chương này, cũng là thời gian buồn tủi nhất của tui! Một mình nếu có thể vượt qua được mọi khó khăn buồn tủi trước mắt, ngày sau có ai bên cạnh hay không, cũng chẳng quan trọng gì!

Ps: hết chương dự phòng rồi, nên sắp tới mọi người sẽ rơi vào tình trạng hóng chương dài cổ....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.