Edit: Cám
Một người thon dài từ trong đám người đi ra, nam tử tướng mạo âm nhu, khi nhìn về phía nữ tử mang giáp trụ, ánh mặt chợt lóe tham lam, khóe miệng tươi cười cũng hiện lên một tia dâm ý: “Ta ra giá một ngàn hai, Hồng Cô, Minh Nguyệt Các các ngươi có thể ra giá cao hơn a?”
Nữ tử giáp trụ - Hồng Cô kiều dung lạnh lùng: “1300!”
Âm nhu nam tử: “1500!”
Hồng Cô cắn chặt răng.
Nàng vừa rồi trừng tiếp dùng 1000 điểm cống hiến kêu giá, chính là muốn làm người khác chấn động, kết quả tên hỗn trướng Đoạn Thủy Đường cũng đuổi giết theo, là muốn nàng tức hộc máu đây mà!
Hồng Cô là phụ tá đắc lực của Hoa Nguyệt Dung, biết rõ đám hoang lang này rất quan trọng, một khi có được số hoang lang này, bọn họ có thể từ thế hạ phong xoay chuyển a. Nhưng nếu bọn họ tiêu hao quá nhiều điểm, lúc sau tài nguyên vẫn không đuổi kịp, vậy liền uổng phí cơ hội lân này.
Hiện tại đối phương vẫn tăng giá, các nàng không đủ lực cạnh tranh để cho hoang lang bị cướp đi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Hồng Cô hít sâu một hơi: “1600!”
Âm nhu nam tử mặt không thay đổi: “2000!”
Mắt thấy, lần cạnh tranh này vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Công Nghi Thiên Hành lên tiếng: “Không biết còn có người nào muốn kêu giá nữa không?”
Những thế lực khác than nhẹ, nhưng không có người nào lên tiếng.
Công Nghi Thiên Hành liền khẽ cười: “Một ngàn điểm cống hiến, hoang lang bán cho Hồng Cô sư tỷ Minh Nguyệt Các.”
Ý tứ rõ ràng chính là, âm nhu nam tử kêu giá lúc sau, hết thảy đều không tính!
Trong phút chốc, hiện trường vỡ òa!
Cư nhiên có người đem điểm cống hiến đẩy ra ngoài? Hiện tại chính là hai bên không ngừng tăng giá, bất luận kết quả thế nào chiếm tiện nghi vẫn là người bán, theo lý nên là bán giá càng cao càng tốt mới phải!
Không chờ người xung quanh nghị luận sôi nổi, âm nhu nam tử phẫn nộ mở miệng: “Ngươi có ý gì hả, khinh thường Đoạn Thủy Đường chúng ta sao?”
Trong mắt Hồng Cô mang theo tia vui mừng, nhưng cũng nghi hoặc khó hiểu: “Vị sư đệ này, ngươi.....”
Âm nhu nam tử nhìn Hồng Cô, tự cho là đúng, phát ra tiếng cười lạnh: “Ta hiểu rồi, ngươi là coi trọng ả đàn bà này? Nữ nhân trên đời này nhiều như vậy, ngươi cũng không nên vì nhỏ bỏ lớn, vì một nữ tử mà đối đầu với Đoạn Thủy Đường ta.”
Hồng Cô nhíu mày liễu, trong lòng hoài nghi, cẩn thận đánh giá Công Nghi Thiên Hành. Nữ tử Minh Nguyệt Các trước nay được rất nhiều nam đệ tử theo đuổi, chẳng lẽ đúng là — — nhưng nhìn biểu tình của y, đúng là không nhìn ra a?
Diễn biến thay đổi quá nhanh, Cố Tá nhất thời theo không kịp. Chờ hắn phản ứng được, khóe miệng bắt đầu run rẩy không thôi. Hiểu lầm này lớn quá đi.... Ít nhất hắn không nhìn ra đại ca nhà mình có tí xíu ái mộ nào đối với vị Hồng Cô kia.
Bất quá, hiểu lầm như vậy cũng rất hiếm thấy, Cố Tá tuy giật mình, nhưng cảm thấy có chút ý tứ.
Cũng không biết đại ca nhà mình sẽ ứng đối như thế nào? Tâm tình hiện tại ra sao?
Công Nghi Thiên Hành tươi cười đơ lại trong 1 giây, tuy từ trước đến nay y đều tính toán không bỏ sót thứ gì, nhưng cũng không đoán được sẽ gây ra loại hiểu lầm này. Nhưng y rất nhanh thong dong nói: “Không phải thế, chỉ vì ở Minh Nguyệt Các có cố nhân của ta, còn Đoạn Thủy Đường lại có người cùng ta có chút hiểu làm nho nhỏ mà thôi.”
Nhóm thế lực vây xem nháy mắt liền hiểu.
Đây là từng có xích mích nha! Đem đồ vật lấy lòng người từng gây xích kích với mình không phải là ngu ngốc sao? Còn có cố nhân gì đó thật giả khó phân biệt, lúc này cũng không quan trọng lắm.
Âm nhu nam tử thần sắc thay đổi: “Cái gì?” Hắn lấy lại bình tĩnh, đổi giọng: “Hiểu lầm nho nhỏ hà tất coi là thật? Sư đệ nếu có gì không vừa lòng cứ nói ra, Đoạn Thủy Đường ta sẽ bồi thường, từ nay mọi người biến chiến tranh thành hòa bình, chẳng phải là không thể tốt hơn sao?”
Tâm tư hắn ta âm trầm, nếu không nhìn thấy tia tàn nhẫn trong mắt, sợ là sẽ thật cho rằng lòng dạ hắn rộng lượng, không so đó mấy cái thị phi đó.
Công Nghi Thiên Hành lại thở dài: “Xin lỗi, thật sự là..... Ai!” Sau đó y liền hướng âm nhu nam tử chắp tay, lại nhìn về phía Hồng Cô: “Không biết sư tỷ có còn cần bầy hoang lang này không?”
Hồng Cô cũng biểu hiện tại không phải thời điểm tra xét đến cùng, nàng chắp tay, sảng khoái nói:“Vậy xin đa tạ vị sư đệ này.”
Âm nhu nam tử kia biểu tình trở nên âm lãnh, cũng không lại dây dưa nữa, vung tay bỏ lại một câu: “Chúng ta đi!”
Lúc này, kế hoạch Đoạn Thủy Đường thất bại, không thể lại khó dễ Minh Nguyệt Các, mà Minh Nguyệt Các thành công mua được hoang lang, thực lực tăng lên, bọn họ sau khi trở về, cần phải thương lượng lại kế hoạch.
Chờ người Đoạn Thủy Đường đi rồi, Hồng Cô nói: “Sư đệ, ta đem điểm cống hiến chuyển qua cho ngươi.”
Công Nghi Thiên Hành lấy lệnh bài ra.
Hồng Cô dùng lệnh bài của mình, tức khắc chuyển qua một ngàn điểm cống hiến, nàng lại lấy ra một chồng kim phiếu thật dày, hai tay dâng lên, biểu tình cảm kích.
Công Nghi Thiên Hành nhận lấy, cười nói: “Lồng sắt cùng bầy sói, liền giao lại cho sư tỷ. Bất quá chúng nó vẫn chưa được thuần phục, còn có việc khuân vác, cũng phải nhờ sư tỷ tự mình xử trí.”
Hồng Cô có được bầy hoang lang, thập phần vui mừng, lúc này cười tươi: “Không sao! Ta có mang theo người tới, sư đệ không cần quan tâm!” Còn việc thuần phục, phàm là Võ giả trong tông môn, đều có thể tự mình tìm xem biện pháp thuần phục hoang thú, việc cỏn con này, thật là không đáng nhắc tới.
Sau có rất nhiều nam nữ đệ tử Minh Nguyệt Các đi ra, tìm mọi cách đem lồng sắt kia chuyển đi, các thế lực khác vây xem không khỏi tò mò dò hỏi manh mối bắt giữ bầy hoang lang này.
Công Nghi Thiên Hành lui về sau một bước, vẫn là Long Nhị giỏi ăn nói tiến lên, giải đáp thắc mắc, ứng phó đám động. Chỉ là chuyện về Thú Mê Vụ, bọn họ tự nhiên sẽ không đề cập tới, chỉ dùng “Vận khí” cùng “May mắn” đem chuyện này lướt qua.
Sau một hồi tra hỏi đều không có kết quả, đám người Công Nghi Thiên Hành cũng đã thuận lợi rời đi, mặc kệ mấy người đó có tin hay không tin, lại có thế lực muốn tìm hiểu, hay ý đồ nghe ngóng, đó là một chuyện khác.
Cố Tá đi theo sau Công Nghi Thiên Hành, trở về sơn cốc.
Điểm cống hiến kiếm được lần này tuy rằng so ra kém với lần bán đan phương Cố Tâm Đan, nhưng bầy hoang sói này làm sao sánh với giá trị Cố Tâm Đan? Nhưng bầy hoang sói này lại có thể xoay vòng 3000 vạn kim,lại có thể đánh bóng chút thanh danh, về sau lại sẽ có người mượn sức đầu nhập vào, đây mới là thu hoạch chính đó.
Chẳng qua, phiền toái về sau hẳn là không ít.
Chẳng cần chờ lâu, vừa mới trở về, đã có người tìm tới tận cửa rồi.
Đương nhiên, đều là người quen.
Cố Tá trong phòng cầm khay đi ra, trên bàn bày không ít thức ăn — tất nhiên đây đều là dựa theo thân thể Công Nghi Thiên Hành mà chuẩn bị, đối với người kinh mạch không bị gì, ăn vào cũng không hại. Mặc khác còn có rượu ngon, tất cả đều chuẩn bị đầy đủ.
Khách có ba người, ngoại trừ Phúc Mãn Đa, còn lại chính là Tuân Tố Anh và Liễu Vô Ngôn.
Lại nói tiếp, từ sau khi tiến vào nội môn, mỗi người đều bận chuyện của riêng mình, ngoại trừ Phúc Mãn Đa vẫn sai người đến chỗ Công Nghi Thiên Hành lấy hàng ra, liền ít khi gặp mặt giao lưu, hiện tại nhân cơ hội này, đến cửa viếng thăm củng cố lại chút tình nghĩa.
Phúc Mãn Đa vỗ vỗ cái bụng bự của mình, giọng nói có chút oán trách: “Được lắm cái Công Nghi sư đệ nhà ngươi, có thứ tốt như vậy, trước cũng không thèm nói trước cho ca ca một tiếng? Nếu là sớm biết trước, nào có thể để rơi vào tay người khác?”
Liễu Vô Ngôn cũng nói: “Thủy Thanh Tạ ta đối với bầy hoang lang này, cũng rất có hứng thú.”
Tuân Tố Anh ngược lại nói: “Ta biết tin này chậm nhất, vẫn là nghe Phúc sư huynh nhắc tới, mới biết được chuyện này.”
Công Nghi Thiên Hành nghe bọn họ nói, vội nâng ly cáo tội: “Xin lỗi, xin lỗi, đây chỉ là thứ đầu tiên thôi.... Ta ở nội môn cần chút chỗ đứng, mới nghĩ ra biện pháp như vậy thôi, còn có, sao ta có thể quên chư vị sư huynh sư tỷ được chứ?”
Phúc Mãn Đa không hổ là gian thương, hắn lập tức nghe ra ẩn ý trong lời Công Nghi Thiên Hành: “Thứ đầu tiên? Công Nghi sư đệ ý là, sau đó còn có nữa ư?”
Công Nghi Thiên Hành cười tươi, y vén tay áo, một ngón tay chỉ chỉ: “Phúc sư huynh mời xem.”
Không chỉ có Phúc Mãn Đa, Tuân Tố Anh cùng Liễu Vô Ngôn đều theo hướng y chỉ mà nhìn qua.
Vừa nhìn, bọn họ liền phát hiện đồng ruộng trong cốc, lại có vài con hoang hùng, dưới sự chỉ dẫn của thanh niên đang chậm rãi lao động — đó là, hoang hùng đã thuần phục?
Phúc Mãn Đa bỗng nhiên quay đầu lại, hai mắt tỏa sáng: “Cho nên nói, Công Nghi sư đệ thật sự có biện pháp bắt sống được hoang thú?”
Công Nghi Thiên Hành mỉm cười gật đầu, trong tay cầm bầu rượu rót cho hắn một ly: “Chuyện này vốn là cơ mật, nhưng Phúc sư huynh trước nay chiếu cố ta rất nhiều, ta cũng không dám che giấu.”
Lúc này không chỉ có Phúc Mãn Đa dừng hô hấp, mà Tuân Tố Anh cùng Liễu Vô Ngôn cũng chấn động.
Bọn họ tuyệt đối chưa từng nghĩ tới, cư nhiên sẽ có biện pháp như vậy.
Công Nghi Thiên Hành hòa nhã nói: “Nói đến.... Việc này cũng là vừa khéo thôi!” Y thở dài: “Sau khi đến sơn cốc này, ta liền muốn trồng chút Xích Huyết Mễ, đem đồng ruộng kia cày xới một lần, cũng muốn ngày sau trồng thêm chút dược liệu, chính là không lường trước, đồng ruộng kia thế như cơ hồ là tử địa, một khắc kia, thật sự như đem ta đẩy vào hầm băng, chỉ cảm thấy số phận thật là quá kém!”
Đám người Phúc Mãn Đa lại hiểu rõ, nếu thật sự là như vậy, nơi nào là do số phận không tốt, rõ ràng là có người tính kế! Đặc biệt là Tuân Tố Anh và Liễu Vô Ngôn, bọn họ nhớ tới chuyện khi Công Nghi Thiên Hành tiến vào nội môn bị Đoạn Thủy Đường ngáng chân, nhất thời càng thêm hiểu rõ. Phúc Mãn Đa cũng nhớ tới, liền cảm thấy, khó trách vừa rồi Công Nghi sư đệ nửa phần mặt mũi cũng không cho Đoạn Thủy Đường, nguyên lai là thù mới hận cũ, gom lại trả một lần.
Công Nghi Thiên Hành nói tiếp: “Không còn cách nào, cũng không thể đem mảnh ruộng này bỏ phế? Sau chỉ đành đem Xích Huyết Mễ trồng lên, nghĩ vật đó cũng không quá mức kiều quý, nói không chừng trồng vài lần, liền có thể đem đồng ruộng cứu trở về, cũng có khả năng a? Nhưng lúc đầu chúng đều không chịu nảy mầm... Ta vốn đã tuyệt vọng, liền cứ bỏ mặc không quan tâm nữa, lại không nghĩ tới qua hơn mười ngày, Xích Huyết Mễ kia bắt đầu nảy mầm, chỉ trong một vài ngày ngắn ngủi đã thành thục.”
Giờ phút này, đám người Phúc Mãn Đa đã đoán được, chuyện bắt sống haong thú hẳn là liên quan đến Xích Huyết Mễ này.
Quả nhiên, Công Nghi Thiên Hành đem đoạn sau nói tiếp: “Xích Huyết Mễ thành thục khi đó cực kì cổ quái, tựa như biến dị, chúng ta cẩn thận hái xuống, mới phát hiện đó giải dược độc dược tương sinh tương khắc, đặc biệt là độc dược kia, chỉ cần đem nó mở ra, đối với người thì chính là kịch độc, đối với hoang thú thì có thể làm chúng mê choáng. Giải dược kia chính là giải độc tính này.” Nói tới đây, y xấu hổ cười cười: “Chúng ta khi đó không hề phòng bị, suýt chút nữa đã bỏ mạng giữa đồng rồi, nếu không phải A Tá nhạy bén, nhớ tới đạo lí tương sinh tương khắc, ngắt lấy giải dược tới, sợ là chúng ta lấy ấy đều ngã xuống rồi.”
“Sau đó, Cố Tá đem độc dược cẩn thận phân tích, lại dò hỏi một ít Luyện dược sư, làm chút thí nghiệm, rốt cuộc có thể nghiên cứu ra kỳ bảo dùng làm mê choáng hoang thú.” Công Nghi Thiên Hành lại thở dài: “Chỉ tiếc Xích Huyết Mễ biến dị số lượng có hạn, lần thu hoạch trước đó đều đã dùng hết, hiện giờ trồng đợt thứ hai, lại không biết có thể biến dị hay không..... Nhưng ta nghĩ, Xích Huyết Mễ biến dị hẳn là có quan hệ với mấy thứ tạp chất trong tử địa, trước đó đã hấp thu qua, lần thứ hai này, không biết có dễ dàng như vậy hay không.”
Đám người Phúc Mãn Đa nghe xong biểu tình kì dị.
Bọn họ không nghĩ là Công Nghi Thiên Hành cố tình lừa gạt, dù sao nếu hắn không nói, bọn họ cũng không thể trách tội có phải không? Hiện tại nghe xong, tựa hồ là người có ý đồ tính kế Công Nghi Thiên Hành biến khéo thành vụng rồi, ngược lại đem đến rất nhiều chỗ tốt cho y.
Chỉ có Cố Tá, dở khóc dở cười.
Còn không phải sao, rất lâu rồi không thấy đại ca đại lừa gạt xuất hiện a — mà không đúng, trên cơ bản đại ca nói đều là sự thật a, nhưng nghe vào sao lại có chút không thích hợp vậy chứ? Đại khái, vẫn là do vấn đề kỹ thuật nói chuyện đi?
Hắn im lặng 囧, cúi đầu, không dám để người khác nhìn ra.
Được rồi được rồi, phía sau còn có trò hay để trình diễn nữa đó......
Khi Công Nghi Thiên Hành nói chuyện, bên kia hoang hùng cùng nhau lao động, Long Nhất yên lặng tưới chút nước lên đất, nước này thoạt nhìn không có gì đặc thù, kì thật chính là Thường Sinh Thang, hiện tại bọn họ canh chuẩn thời gian, sau khi tưới lên, hẳn là không qua bao lâu, Xích Huyết Mễ đợt thứ hai vừa lúc thành thục.
— — không thể nghi ngờ, đây cũng là một phần trong kế hoạch.
Cố Tá giọng vang vang, quyết định cho thêm tí lửa, tinh thần lực hắn vừa phát hiện ra dị trạng Xích Huyết Mễ, liền lập tức kinh hô ra tiếng: “Công tử —”
Công Nghi Thiên Hành nhẫn cười quay đầu: “A Tá, làm sao vậy?”
Cố Tá tựa hồ rất khẩn trương nói: “Xích, Xích Huyết Mễ lại dài ra rồi.”
Đám người Phúc Mãn Đa cả kinh, đều nhìn qua.
Vì thế trong tầm mắt của mọi người ở đây, bọn họ nhìn thấy Xích Huyết Mễ nguyên bản chỉ dài bằng cọng hành không hề trỗ bông, cư nhiên lại nảy ra bông lúa thật dài, bông lúa nặng trĩu áp cong thân cây, cư nhiên hiện ra cảnh tượng “bông lúa chồng chất” kì dị này.
Phúc Mãn Đa trợn mắt há mồm, nhảy dựng lên: “Đây là làm sao vậy?”
Tuy rằng đồ ăn trên bàn dọn ra còn chưa kịp ăn, nhưng hiện tại, lại không có tâm tư ăn uống gì đó.
Công Nghi Thiên Hành cũng đứng dậy, cười nói: “Đúng là thật khéo a, vốn dĩ còn không biết đợt Xích Huyết Mễ thứ hai này bao giờ mới thành thục không nghĩ tới cư nhiên lại là hôm nay. Chư vị sư huynh sư tỷ nếu có hứng thú, không ngại đi coi một chút?”
Tuân Tố Anh tự nhiên đồng ý: “Cũng được!”
Trên mặt Liễu Vô Ngôn, cũng có một tia động dung.
Dù bọn họ bình tĩnh thế nào, giờ phút này cũng không nhịn được mà bừng bừng phấn chấn, vô cùng hiếu kì.
Vì thế, dưới sự dẫn dắt của Công Nghi Thiên Hành, đoàn người cuồn cuộn đi về phía đồng ruộng kia.
Cố Tá chạy chậm đuổi theo, kì thật, hắn đối với Xích Huyết Mễ lần này cũng có chút tò mò — thứ đồ chơi này hoàn toàn không nằm trong tầm khống chế a!
Rất nhanh đã tới đồng ruộng, Cố Tá giương mắt, nhìn đến một mảnh Xích Huyết Mễ chật ních kia, đa số đã là trạng thái bình thường, nhưng vẫn còn hai ba cây biến dị, vẫn là màu sắc sặc sỡ, màu đen cùng màu xám.
Phúc Mãn Đa đối với mấy cây bình thường kia rõ ràng không có gì hứng thú, lại chỉ chỉ một cây quái dị, âm thanh hưng phấn có chút run run: “Công Nghi sư đệ, hay là, chính là cái này sao?”
Công Nghi Thiên Hành gật gật đầu: “Bên trong màu sắc rực rỡ kia chính là kịch độc, màu đen cùng màu xám đều là giải dược. Nếu Phúc sư huynh cảm thấy thú vị, có thể hái xuống một bông chơi đùa, nhưng mà vạn lần không thể tùy ý cắt ra, nếu không chỉ cần ngửi được chút kịch động bên trong, cũng sẽ trúng chiêu.... Lúc trước ta cũng bởi vì cảm thấy kì quái nên đem chúng cắt ra, mới đưa tới hậu quả như vậy.”
Ngoài dự đoán chính là, Phúc Mãn Đa vốn dĩ muốn duỗi tay hái lấy, lại rụt tay trở về, không có tiếp tục: “Không cần, không cần. Vật này đối với sư đệ hữu dụng, ta nếu là nhất thời hứng thú mà lãng phí một bông, thật sự là không cần a!”
Nghe hắn nói vậy, Cố Tá nhịn không được mà nhìn hắn thêm vài lần. Chẳng lẽ Phúc Mãn Đa này không muốn đem Xích Huyết Mễ nghiên cứu một phen hay sao?
Chuyện kế tiếp xảy ra, làm cho Cố Tá cảm thấy mình quá ư ngây thơ rồi.
Bởi vì Công Nghi Thiên Hành tự mình ngắt lấy một bông, cường ngạnh nhét vào trong tay Phúc Mãn Đa: “Phúc sư huynh nói lời này, chính là xem thường ta sao? Bất quá chỉ là một bông lúa mà thôi, sư huynh cứ cầm đi chơi đùa là được, có chỗ nào lãng phí? Chỉ mong chuyện trước đó Phúc sư huynh chớ có trách ta, ta liền cảm thấy mỹ mãn.”
Cố Tá run lập cập.
Loại phương thức nói chuyện này......
Phúc Mãn Đa lại cùng Công Nghi Thiên Hành chối từ.
Công Nghi Thiên Hành lại hắn đưa đẩy.
Đẩy tới đẩy lui, đẩy qua đẩy lại.
Rốt cuộc, Phúc Mãn Đa thở dài nói: “Sư đệ nhiệt tình như thế, này, này..... Ca ca nếu lại từ chối thì bất kính rồi.”
Công Nghi Thiên Hành cười nói: “Phúc sư huynh là coi trọng ta.” Y tiếp tục hái xuống hai bông, chia ra đưa cho Tuân Tố Anh cùng Liễu Vô Ngôn, biểu hiện ra ý đối xử bình đẳng.
Cố Tá yên lặng lau lau mặt.
Cho nên vừa rồi hoàn toàn là làm màu a! Hắn đã nói, cái tên gian thương Phúc Mãn Đa này, làm sao có thể bỏ qua cơ hội phát tài này chứ!
Sau đó, dưới sự biểu diễn của Công Nghi Thiên Hành, một hạt màu sắc rực rỡ được cắt ra, giải dược đen xám cũng cắt ra, biểu hiện quả nhiên là kịch độc, còn là độc không bình thường. Bất quá mấy người này bởi vì cảnh giới tương đối cao, độc tính trên người họ tác dụng cũng không kịch liệt như vậy, sau khi làm rõ thứ này đối với mê hoang thú không khác gì mê dược, cũng liền không cảm thấy thần bí như vậy. Chỉ là trò chuyện một phen, bọn họ lại cảm khái vận khí Công Nghi Thiên Hành thật tốt mà thôi.
Sau đó mọi người lần thứ hai ngồi lại bàn cơm, có thể nói là khách chủ đều vui.
Phúc Mãn Đa cuối cùng mở miệng: “Ngày sau nếu có gì mới mẻ, mong rằng sự đệ đừng quên cho ca ca ta mở rộng tầm mắt, ha ha ha “
Công Nghi Thiên Hành tự nhiên là chắp tay: “Nhất định, nhất định.”
Mà Liễu Vô Ngôn cùng Tuân Tố Anh trước khi rời đi, lại đặt cái đơn hàng. Bọn họ chỉ nói, nếu ngày sau lại có một đàn hoang thú lớn, hy vọng có thể giữ lại cho Thủy Thanh Tạ bọn họ, bọn họ tất nhiên sẽ dùng giá cao mua lại.
Công Nghi Thiên Hành cũng liên tục đáp ứng.
Chờ bọn họ rời đi, Cố Tá nhịn không được hỏi: “Đại ca, đem mấy thứ này nói với bọn họ có ổn không?”
Công Nghi Thiên Hành khoanh tay nói: “Không sao, lúc trước A Tá còn không xác định được tạp chất trong bùn, đám người Phúc Mãn Đa chẳng lẽ tìm ra được sao? Cho dù hắn tìm được người quấy phá lúc trước, việc biến dị này cũng không phải ai cũng có thể khống chế. Mặc dù hắn có mánh khóe thông thiên, có thể tìm được biện pháp, chỉ sợ cũng là mất lượng lớn thời gian. Huống chi hắn hoàn toàn không có Linh Ngọc Bách Sinh Thang, hai là không có Thường Sinh Thang, tuyệt đối không thể đoạt sinh ý của chúng ta.”
Cố Tá suy nghĩ một chút, thật đúng là như vậy, hắn liền không đem chuyện này để trong lòng.
Còn rất nhiều chuyện khác phải làm đó.
Lúc này trong tổng bộ Minh Nguyệt Các.
Hồng Cô thân mặc giáp trụ, hấp tấp đi vào trong lâu, phía sau nàng có mấy tâm phúc mặt đầy vui mừng, bừng bừng hứng thú.
Vào lầu các, đi đến đỉnh tầng, các nàng chỉ cảm thấy một cổ hơi thở nát lạnh chính diện đánh tới, chỉ một thoáng, tâm tình nóng bỏng liền bình tĩnh vài phần.
Một giọng nữ thanh lãnh dễ nghe từ bên trong truyền ra: “Hồng Cô, có chuyện gì cao hứng như vậy?”
Thanh âm như một cổ sơn tuyền chảy xuôi, thanh thanh tĩnh tĩnh, chảy vào trong lòng các nàng.
_______________
Cám: “Tác giả tiêm máu gà hửm, 1 chương dài quá đi à.... Hận!”