Edit: tracy
Trên đống lửa treo ba cái nồi to, thịt tươi trong nồi quay cuồng, mùi hương nồng thoáng qua mũi, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Cố Tá tập trung tinh thần nấu món Long Lộc Báo Tam Hương Thiện.
Đây là ba loại dược thiện với rất nhiều dược liệu trộn lẫn nhau hầm thành, đủ loại mùi hương, giai vị lại càng thêm nồng đậm thơm ngọt.
Không quá nửa khắc, ba nồi lớn đồng thời thay đổi màu sắc, Cố Tá không dám chậm trễ, dùng tốc độ nhanh nhất, tay cầm muỗng nhanh chóng múa may, liên tục ba muỗng đem tinh hoa trong nồi múc ra để vào trong một chén lớn.
Thoáng chốc một mùi hương đặc biệt lan tỏa ra, kích thích cổ họng người khác chỉ hận không thể lập tức cướp đoạt nuốt vào trong bụng.
Đương nhiên, nơi này không ai cướp đoạt.
Cố Tá bởi vì là đầu bếp, hắn dùng ý chí mạnh mẽ khống chế chính mình mới không trực tiếp ăn đi chén dược thiện này, sau đó bóp mũi chạy thật nhanh đến bên người Công Nghi Thiên Hành, vội vàng cầm chén đưa qua: “Thiên Hành công tử, thừa dịp còn nóng mau ăn đi. Chờ một lát hương vị tan đi, hiệu quả sẽ không tốt.”
Công Nghi Thiên Hành buồn cười: “Lần sau A Tá nếu muốn ăn, cũng không cần đưa cho ta trước.”
Cố Tá thấy y nhận lấy, vội lui về sau bốn năm bước, mới thở hổn hển nói: “Thiên Hành công tử hiện tại đều dốc toàn lực luyện võ, tất nhiên phải dùng những thứ tốt nhất, nếu chỗ ta có thứ tốt nhất, thì cũng sẽ không để cho công tử chịu thiệt. Khát vọng ăn uống cũng là chuyện thường tình, nhưng cũng không phải trọng yếu.”
Ăn cái gì lúc nào mà ăn chả được? Để cho kim chủ nhà mình ăn no thực lực dồi dào mới là tốt nhất. Cùng lắm thì chờ sau khi trở về biệt viện, hắn sẽ hảo hảo bù đắp lại cho chính mình, tin rằng kim chủ cũng sẽ không tiếc rẻ một chút nguyên liệu dược liệu nấu ăn với hắn đâu ha.
Công Nghi Thiên Hành cũng không từ chối.
Thực tế t y cũng biết, thực lực của y không ngừng tiến bộ, sức ăn cũng vì thế càng ngày càng lớn, nhưng đây cũng là trạng thái bình thường của Võ giả. Thịt hoang thú chứa lượng lớn tinh khí cùng năng lượng, có thể bổ dưỡng và cường hóa thân thể Võ giả.
Cho nên bình thường, chỉ cần võ giả có năng lực liền sẽ đi săn bắt hoang thú, lấy tinh thịt* chúng cung cấp năng lượng cho thân thể chính mình. Ngược lại hoang thú ăn thịt người, ăn đồng loại cũng tương tự như vậy.
*tinh thịt (tinh nhục): thịt ngon, thường chỉ thịt nạc không có mỡ.
Thân thể Công Nghi Thiên Hành tương đối đặc biệt, nhưng cũng giống như những người khác, lúc đầu cũng không thể ăn tinh thịt, nếu không trong lúc luyện võ sẽ bị một lực lượng khổng lồ bạo phát nổ tung. Về sau có thể luyện võ, y mỗi ngày đều phải ngâm nước thuốc, mỗi ngày ăn dược thiện để cung cấp năng lượng cần, đồ ăn ngày thường cùng trước kia giống nhau, cũng không có gì đặc biệt.
Bất quá lần này xuất môn, Cố Tá cẩn thận châm chước, cách mấy ngày cho y ngâm nước thuốc một lần, dược thiện mỗi ngày đều thay đổi đa dạng.
Công Nghi Thiên Hành tuy rằng không hiểu nhiều về luyện dược, nhưng bản thân từ trước mắc bệnh nan y, đối với y đạo* cũng có nghiên cứu qua. Người theo y đạo tác dụng đối với võ giả không lớn, võ giả theo y đạo lại càng ít, nhưng tóm lại cũng giúp y hiểu biết được một số thứ, cũng có thể đoán được chỗ đặc biệt của mấy món dược thiện.
*y đạo: con đường y thuật/ngành y
Tiểu luyện dược sư của y, vì thân thể y mà suy nghĩ, chuẩn bị đồ ăn cho đều có kế hoạch cả, nếu bữa này là Ngũ hành thiên hỏa, thì bữa tiếp theo sẽ dùng Ngũ Hành thiên thủy để trung hòa dược thiện, kế tiếp sẽ là thiên kim, thiên mộc, thiên thổ nhất nhất* chuẩn bị, như vậy dược thiện ôn hòa giúp y cân bằng ngũ hành.
*nhất nhất: từng cái từng cái một
Cũng vì thế mà Công Nghi Thiên Hành mỗi ngày đều dư thừa tinh lực, ngẫu nhiên bị thương liền sẽ gia tăng thêm chút dược tính, dược thiện giúp vết thương nhanh chóng khép lại, để y không phải lo lắng về sau.
Suy nghĩ rất nhiều nhưng kì thật chỉ trong chớp mắt, ánh mắt Công Nghi Thiên Hành trở nên hòa hoãn, một phen xoa đầu Cố Tá: “A Tá cũng mau đi ăn đi, đừng để chính mình phải đói lả.”
Cố Tá cười hắc hắc, nhanh chóng chạy đi đưa cho Long Nhị cùng Hứa Văn Hạt mỗi người một chén lớn Tam hương thiện, cùng bọn họ ăn đến thống khoái.
Chờ mọi người ăn xong, Công Nghi Thiên Hành mới công bố, cố thể rời khỏi chỗ này.
Bôn Ngưu Lĩnh là một nơi thí luyện không tồi, sâu kín rộng lớn, tài nguyên phong phú, đáng tiếc hiện tại đối với y không có tác dụng lớn, phần lớn hoang thú Ngưng Mạch cấp ba ở nơi này đều bị y đánh qua, dược liệu tốt nhất có thể tìm đều được Cố Tá thu lại, ở lại đây mà nói chính là lãng phí thời gian.
Đoàn người chậm rãi rời núi, Cố Tá liền hỏi: “Thiên Hành công tử, chúng ta hiện tại đi đâu?”
Công Nghi Thiên Hành không trả lời, mà hỏi lại thuộc hạ bên cạnh: “Văn Hạt, phụ cận có nơi nào có thể tôi luyện thân thủ? “
Hứa Văn Hạt nghĩ nghĩ, trả lời: “Là Lôi đài sinh tử.”
Công Nghi Thiên Hành nhướng mày: “Nói cụ thể chút.”
Sau đó, Hứa Văn Hạt liền cẩn thận nói.
Lôi đài sinh tử này là do một tổ chức sát thủ dựng nên ở chợ đêm, địa điểm tương đối bí mật, cơ bản là cứ điểm bên ngoài của tổ chức kia. Thông thường nếu Võ giả biết được địa điểm kia, liền có thể thông qua người dẫn tiến vào, sẽ cùng sát thủ trong tổ chức đó giao thủ.
Cố Tá có chút khó hiểu: “Sát thủ có thể gặp người? “
Hứa Văn Hạt cười nói: “Cố dược sư có điều không biết, sát thủ U Linh Đạo huấn luyện tương đối máu lạnh. Trên Lôi đài sinh tử bất kể sống hay chết, sát thủ cần chính là cùng người trên lôi đài đánh nhanh lẹ, tiến hành tôi luyện sinh tử. Nghe nói làm như vậy có thể luyện ra sát thủ thị huyết, tâm tính lãnh ngạnh, về sau thời điểm đi ám sát sẽ không nương tay.” Hắn suy tư một chút, nói tiếp, “Mặt khác, nếu muốn giao nhiệm vụ cho U Linh Đạo, những cứ điểm này là chỗ tốt để câu thông liên lạc, người bên ngoài cùng tổ chức sát thủ giao lưu, có thể đề cao thanh danh tổ chức, đối với việc mở rộng làm ăn của U Linh Đạo cũng rất có lợi.”
Cố Tá lại tiếp nhận một số kiến thức mới.
Đầu năm nay sát thủ cũng bắt kịp thời đại, phong trào mới, so với trước kia không hề cần bảo trì thần bí sao?
Hứa Văn Hạt còn chưa nói xong: “Nhưng mà cứ điểm này chỉ mở rộng một nửa, U Linh Đạo bản bộ* ở chỗ nào vẫn là rất bí ẩn, những người có ý đồ thông qua cứ điểm để điều tra tin tức đều không ai tìm được. Điều này ngược lại càng làm thêm cho bọn họ tăng thêm phần thần bí, cũng khiến cho U Linh Đạo thanh danh lan truyền.
Thì ra là thế.
U Linh Đạo này đúng là tuyên truyền không tồi a.
Cố Tá có chút vô ngữ.
Lúc tiến vào núi có chút khó khăn, hiện tại đi ra lại nhanh hơn rất nhiều.
Đoàn người rất mau rời khỏi Bôn Ngưu Lĩnh, nối tiếp nhau đi về phía trước. Công Nghi Thiên Hành “phóng” một cái liền nhảy lên xe ngựa, tất cả mọi người cũng lên sau, là xe trước kia có Viêm Sư Hoang mã kéo, cùng nhau lên đường — Viêm sư hoang mã chỉ ở Đoán Cốt Cảnh, nhưng được huấn luyện rất khá, trong khoảng thời gian này bọn chúng được thả ra tự mình sinh tồn, thế nhưng có thể né tránh các hoang thú khác săn giết, hiện tại nghe Long Nhị hô lên một tiếng, rất nhanh liền xuất hiện trước mặt bọn họ.
Không cần tự mình đi bộ, đám người Cố Tá cũng thoải mái hơn nhiều.
Luôn có cảm giác có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào.
Phong Thông Thành.
Là một thành trì cỡ trung của Thương Vân quốc, có tường dài bao quanh, bốn phía đều có cửa thành liên hệ các phương hướng với nhau thập phần trôi chảy.
Bởi vậy, dòng người lui tới đây rất nhiều, có thể nói là long xà hỗn tạp*. U Linh Đạo đem cứ điểm đặt ở chỗ này cũng là chuyện rất bình thường.
*đủ mọi loại người
Hứa Văn Hạt như cũ đều có cách của hắn, hắn chỉ đi vào ngõ nhỏ một chuyến, lúc đi ra bên người liền có thêm một thiếu niên cao gầy.
Cố Tá cẩn thận quan sát người nọ, phát hiện thiếu niên này một chút cũng không “thiếu niên”, chỉ nhìn gương mặt nộn oa oa kia, hẳn là ba mươi tuổi. Cặp mắt thâm trầm kia, hoàn toàn không có sự linh động của một thiếu niên.
Hứa Văn Hạt đối với đám người Công Nghi Thiên Hành giới thiệu: “Người này chính là người dẫn đường tiến vào lôi đài sinh tử - Kiêu Cửu, hiện tại có thể mang chúng ta đi qua.” Hắn lại đối với người dẫn đường bên kia nói: “Vị này chính là cố chủ của ta Lý đại công tử, hộ vệ Lưu Nhị, gã sai vặt Cố Tam.”
Mặc kệ nhất nhị tam hay là cửu, tất cả đều là tên giả.
Kiêu Cửu sau khi nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ ân cần tươi cười: “Thì ra là Lý công tử, ngưỡng mộ đã lâu.”
Công Nghi Thiên Hành tươi cười ngạo mạn: “Nói hay lắm.”
Cố Tá: Kim chủ lại bắt đầu diễn...
Kiều Cửu lúc sau như là tập mãi thành quen, nhanh chân bước về phía bên cạnh đường phố đi đến: “Chư vị xin đi theo ta, không biết lúc này các vị muốn đi sinh môn* hay là tử môn*”
*cửa sống hay cửa chết.
Công Nghi Thiên Hành theo sau: “Sinh môn thì thế nào? Còn tử môn ra sao?”
Kiêu Cửu liền nói: “Sinh môn chính là lôi đài sinh tử, tử môn chính là tốn chút tiền tài. Sinh môn là chính mình sống, tử môn là người khác chết. Sinh sinh tử tử, còn không phải đều là như vậy sao?”
Cố Tá nhịn không được trào phúng: gian trá nga, không phải ta sống chính là ngươi chết, nói như thế nào đều có đạo lí đúng không.
Không bao lâu, Kiêu Cửu liền mang theo một hàng ba người tiến vào.... Thanh lâu.
Thanh lâu này chính là không rồi, tuy rằng chỗ này không giống như như tên gọi “Thanh lâu”, nhưng chào đón bọn họ đều là các muội tử tươi cười kiều mị, chỗ này không phải cũng là giả đi? Đi vào thanh lâu, hơi thở dâm mĩ cùng động tĩnh không thể nào gạt được cảm quan của võ giả, cái này cũng là giả sao hử?
Nếu nói cứ điểm kia chính là thanh lâu này, U Linh Đạo lựa chọn cũng rất khôn lường.
Viêm Sư hoang mã cùng xe ngựa đều được quản sự dắt đi an bày, Kiêu Cửu dẫn người tiến vào từ cửa bên, rất nhanh một ít ý vị ái muội đều dần dần tan đi.
Thì ra thanh lâu này không phải cứ điểm, mà là cửa vào cứ điểm.
Lại nhìn về phía trước, một mảnh hắc ám qua đi, Kiêu Cửu cùng người ở đó nói vài câu ám hiệu, liền có một cánh cửa mở ra.
Cố Tá không khỏi run lập cập.
Trong cửa là một lối đi nhỏ duỗi tay không thấy năm ngón, hoàn toàn không có bất kì âm thanh gì, hơn nữa còn cho người ta cảm giác... Rất là âm lãnh.
Đúng lúc này, một bàn tay đặt trên vai hắn.
Cố Tá thiếu chút nữa sợ đến nhảy dựng lên, may mắn trong nháy mắt liền cảm giác được quen thuộc khiến hắn nhận ra là kim chủ nhà mình, mới làm cho hắn có chút cảm giác an toàn.
Đúng vậy, hắn đang ở cùng kim chủ.
Một đoạn đường này không dài, Công Nghi Thiên Hành nửa ôm lấy vai Cố Tá, tuy rằng không hề lên tiếng, nhưng trong vô hình đã cho hắn an ủi rất lớn.
Cố Tá dần bình tĩnh trở lại, đối với phản ứng trước đó của mình có chút hổ thẹn.
Hắn hiện tại có thể mặt không đổi sắc mổ xẻ thi thể hoang thú, vậy mà phản ứng trong bóng tối lại giống với trước kia, này là không thể được a. Sau khi trở về, hắn có nên xin ý kim chủ, an bài cho hắn khóa huấn luyện thích nghi hoàn cảnh khác nhau gì đo không ha? Chứ gặp tình huống xa lạ liền lúc kinh lúc rống, hoàn toàn không thích hợp sinh tồn trong thế giới này.
Hắn muốn sống sót a!
——