Ta Có Dược A!

Chương 139: Chương 139: Người quen




Edit: Cám

Sau khi thở dài, Cố Tá tiếp tục tìm cái nhiệm vụ mình có thể hoàn thành, đem đan phương bổ toàn, gửi đi qua. Kế đó hắn liền rút lại lệnh bài, tạm thời rời khỏi điện.

Hoắc trưởng lão thấy hắn đi ra, dò hỏi: “Cố sư điệt muốn trở về?”

Cố Tá gật gật đầu, ngượng ngùng nói: “Ta tìm mấy câu có thể biết trả lời trước, còn mấy thứ chưa chắc chắn, phải trở về hỏi ý công tử nhà ta... Đến lúc đó lại đến sau.”

Hoắc trưởng lão lần nữa nghe hắn nhắc đến “Công tử”, không khỏi tò mò: “Còn chưa hỏi sư điệt là theo dưới trướng vị đệ tử nào, là làm Luyện dược sư chuyên chúc cho hắn sao?”

Cố Tá nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không có gì không thể nói: “Công tử tên gọi “Công Nghi Thiên Hành”, vốn là tân đệ tử ngoại môn năm nay, sau lại...” Nói đến đây, hắn không khỏi tự hào ưỡn ngực: “Không đến hai tháng công tử liền đột phá Tiên Thiên, trở thành đệ tử nội môn.” Càng nói về sau càng khen ngợi không dứt, tuy rằng không đến mức khoa trương táng dương, nhưng cũng đem sự ngưỡng mộ đối với Công Nghi Thiên Hành bày ra sáng tỏ.

Hoắc trưởng lão nhìn vẻ mặt hắn, nghe hắn nói chuyện, coi như đã hiểu.

Chờ Cố Tá nói xong, lão vuốt râu cười: “Nếu là như thế, tất nhiên tiềm lực rất lớn, cũng không hổ ngươi đối với hắn kính yêu như vậy.”

Cố Tá đỏ mặt: “Lúc trước nếu không có công tử, ta sớm đã chết rồi, hiện tại tuyệt sẽ không vong ân phụ nghĩa. Hắn đối với ta như thân nhân, ta đương nhiên đối hắn phải càng thêm kính trọng.”

Hoắc trưởng lão khen ngợi gật đầu: “Cố sư điệt nói rất đúng.”

Hai người đối đáp vài câu, Hoắc trưởng lão cũng không nán lại lâu, Cố Tá cũng liền xoay người rời Dược Các, sau khi cùng Lưu Báo hội hợp liền vội vàng chạy về.

Công Nghi Thiên Hành vốn dĩ đang muốn nuốt một lượng lớn Hợp Khí Đan ngưng tụ Thiên Cương Cốt Châu, lại nghe được tiếng bước chân lạch bà lạch bạch, biết Cố Tá về rồi, ngẩng đầu lên.

Cố Tá thở hồng hộc, đi vào ngồi luôn trên đất đối diện với Công Nghi Thiên Hành: “Đại ca, ta có chuyện này muốn hỏi huynh nha...”

Công Nghi Thiên Hành vuốt vuốt sống lưng hắn, cười nói: “Hỏi nha! Gặp cái gì khó xử sao?”

Cố Tá vội nói: “Chính là đan phương Cố Tâm Đan...”

Kế tiếp, hắn đem chuyện đã trải qua ở Dược Các tỉ mỉ nói một lần, đối với phương pháp xử lí đan phương Cố Tâm Đan, hắn thật sự rất khó lựa chọn đó.

Bản thân nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể giải quyết, còn không bằng nghe Công Nghi Thiên Hành phân tích, tiếp thêm cho hắn chút động lực.

Công Nghi Thiên Hành nghe xong, khóe miệng hơi cong lên: “Kì thật trong lòng A Tá sớm đã muốn đem đan phương này đổi lấy điểm cống hiến, có phải không?”

Cố Tá nhẹ nhàng sờ sờ ngón tay: “.... Vâng.”

Công Nghi Thiên Hành nói: “Người có thể ở bên trong tuyên bố nghi nan hơn phân nửa chính là đồng môn, hoặc là người có quan hệ thâm sâu với đồng môn. Mặc dù trong tông môn vì ích lợi đan xen mà kéo bè kéo cánh, hoặc là vì thù đối địch, nhưng nói tóm lại vẫn phải có một phần giao tình.”

Cố Tá gật gật đầu.

Công Nghi Thiên Hành cười nói: “Trong tay A Tá có nhiều đan phương như vậy, thiếu một hay hai cái như vậy để kiếm tiền cũng không có gì ghê gớm. Nhưng thật ra nếu vì chuyện này mà nhớ mãi không quên, tích tụ trong lòng ngược lại không ổn. Dù là đối phương có thân phận địa vị thế nào... A Tá không cần sợ, đến lúc đó ta bồi đệ cùng tìm hiểu, chịu không.”

Cố Tá tức khắc tỉnh táo hẳn.

Đúng nga! Hắn có rất nhiều đan phương đó! Có dùng hay không đều sợ sẽ khiến người ta mơ ước, băn khoăn lo lắng tưởng chừng to bự của hắn nháy mắt biến thành chuyện nhỏ xíu như con muỗi rồi nè!

Tựa như ở hiện đại, đồng học trong trường nếu bệnh nặng, trong tay hắn có hơn ngàn vạn, lấy mười vạn ra làm từ thiện cứu người, cũng không có gì đi?

Mục đích là kiếm tiền không sai, nhưng hắn có thể đem Cố Tâm Đan đi nơi nơi kiếm được bao nhiêu chứ? Lại nói, dù là đem Cố Tâm Đan bán cho người ta, hắn cũng đâu phải không thể dùng đan phương này.

Cũng đâu phải ở hiện đại, làm gì có chuyện bán đứt bản quyền!

Hắn thật là...

Cố Tá xoa xoa mặt: “Đại ca, chúng ta nắm chặt thời gian, đi tìm cái tên coi tiền như rác kia lừa chút điểm cống hiến đi!”

Tươi cười sáng lạng, tràn đầy nguyên khí.

Công Nghi Thiên Hành buồn cười: “Đều theo ý A Tá.”

Hai người định xong, dựa theo phương pháp mặt nghị trong nghi nan kia đi đến một thị trấn trong nội môn.

Ở đây, không ít đệ tử nội môn đều có cửa hàng, cũng có không ít tửu lầu trà quán.

Chỗ bọn họ chọn, chính là quán trà.

Quán trà này có hai tầng tiểu lâu, trên lầu chính là nơi an tĩnh thanh nhã, ngồi sát cửa sổ có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh bên ngoài, thật ra cũng có chút thú vị.

Mà tại quán trà này, một hai năm liên tiếp đều có một người ngồi cố định một chỗ, uống chút trà, lẳng lặng chờ đợi.

Chờ lâu nhất chính là cả ngày.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Thời điểm Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá đến quán trà này, vừa ngẩn đầu liền thấy một Võ giả áo chàm dài ngồi bên cửa sổ. Đó là đệ tử kí danh — nghe nói mỗi một ngày đệ tử kí danh chờ ở đây đều không giống nhau. Nhưng bọn họ đều đồng dạng mặc một thân áo chàm dài.

Không chút do dự, hai người trực tiếp lên lầu hai, đi đến trước bàn trà kia.

Công Nghi Thiên Hành ôm tay mà đứng, cũng không tiến lên, chỉ nhìn Cố Tá.

Cố Tá hiểu rõ, liền mở miệng hỏi: “Xin hỏi, là đồng môn sư huynh lưu lại dược thủy trong nghi nan có phải không?”

Trương Khánh Quân là đệ tử kí danh trong nội môn, y may mắn theo được chủ tử tốt, mà vì chử tử tốt nên mặc dù đã thăng tiến Tiên Thiên nhưng vẫn tiếp tục làm đệ tử kí danh, chỉ để có thể gần bên người hầu hạ.

Hiện tại bởi vì chủ tử khó khăn, y cam tâm tình nguyện đưa ra nhiệm vụ, cách mấy ngày lại đến chỗ buồn tẻ này chờ đợi, y cũng không hề nửa câu oán hờn — vì một phần trung tâm này y lại càng thêm được nhiều ban thưởng.

Chẳng qua càng kéo dài, chủ nhân tốt của Trương Khánh Quân càng thêm nôn nóng, nếu tình trạng này cứ tiếp tục, nói không chừng chủ nhân sẽ không thể kiên nhẫn thêm nữa.

Cho nên vẫn không ngừng ban thưởng xuống, Trương Khánh Quân cũng hy vọng sớm có thể tìm được người giải quyết được nghi nan này.

Đáng tiếc vẫn luôn không có.

Lúc này Trương Khánh Quân nghe được có người dò hỏi, cứ cho rằng giống như trước kia người ta chỉ là dò hỏi mà thôi, nhưng vẫn là ôm một tia hy vọng, duy trì lễ tiết thích hợp trả lời: “Không sai, tại hạ Trương Khánh Quân, thay chủ nhân đợi ở đây... Hai vị tới, chính là có tin tức tốt gì sao?”

Cố Tá gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Trương Khánh Quân gật đầu, ngẩng đầu lên.

Cố Tá còn đang nói: “Đan phương Cố Tâm Đan, ta có.”

Trương Khánh Quân ngón tay run run lên.

Không nghĩ tới, không nghĩ tới.... Tia hy vọng nhỏ nhoi này cư nhiên thành thật?

Y hít thở thật sâu, sau khi bình tĩnh lại, dò hỏi lần nữa: “Vị này.... Sư huynh xác định?”

Cố Tá: “.... Xác định.”

Y so với hắn nhỏ tuổi hơn ư.........

Trương Khánh Quân chỉ là rất cao hứng, cơ hồ có chút nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, mạnh mẽ khống chế chính mình đánh đổ chung trà, trong miệng còn liên tục nói: “Việc này Trương mỗ không thể tự quyết định, mong hai vị sư huynh chờ một chút, Trương mỗ liền mời chủ nhân đến ngay...” Lại nhanh gọi người đến đây hầu trà, liên thanh phân phó: “Hai vị sư huynh này nếu cần gì, ngươi cứ đưa đến, ghi lại dưới tên Trương mỗ.”

Một năm này, người trong quán đều biết rõ chuyện Trương Khánh Quân, tự nhiên hiểu rõ thái độ của y là có chuyện gì. Giờ phút này không dám chậm trễ, liền chạy tới trước bàn hầu trà.

Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành sóng vai ngồi một bên — chính là chỗ đối diện Trương Khánh Quân ngồi ban nãy.

“A Tá muốn uống trà gì?”

“Nghe theo đại ca.”

“Ta đây liền tùy ý chọn....”

“.... Từ từ, ta uống gì cũng được, nhưng đại ca có vài loại không thể uống a...”

Cuối cùng vẫn là Cố Tá tới chọn.

Không bao lâu, trà được đưa lên, hai người còn rất hưởng thụ mà uống.

Đại khái vì tin tức vất vả mới có được, Trương Khánh Quân đi cũng mau, tới cũng mau.

Ước chừng qua một khắc, phía dưới liền truyền tới tiếng bước chân “đông đông”, hiển nhiên tâm trạng rất vội vàng.

Cố Tá không nhịn được ngẩng đầu nhìn qua.

Người tới hẳn là chủ nhân của Trương Khánh Quân kia đi, không biết là cái dạng người gì... Hả?

Làm hắn kinh ngạc chính là.... Tới đâu chỉ có một người.

Mà không phải một người thì thôi đi, còn tới tận ba người, trong đó còn có một người mà hắn biết!

“Nghe nói có người biết? Ta ngược lại muốn nhìn thử là người nào, đến tột cùng là thật sự biết hay vẫn là cố tình lừa đảo! Nếu là giả, ta tuyệt đối sẽ không buông tha hắn!”

Người còn chưa tới, đã nghe tiếng rồi.

“Người quen” này còn không phải đã gặp qua ở Dược Các hay sao, nghe nói là Luyện dược sư được tông môn đặt hy vọng trở thành Luyện dược sư chuẩn Hoàng cấp Hứa Linh Tụ đó sao?

Vẫn ngang ngược bá đạo như vậy, trong miệng không một lời hay.

Một người khác khuyên nhủ: “Linh Tụ, không nên vô duyên vô cớ đắc tội người ta!.”

Hứa Linh Tụ hừ lạnh, ngậm miệng.

Nhưng thật ra có một người, giờ phút này vẻ mặt lo âu, tựa hồ lòng nóng như lửa đốt.

Xem ra, người vội vàng muốn có đan phương Cố Tâm Đan, chính là hắn...

————

Editor lảm nhảm: quá lười cho một mùa tránh dịch........... Vote & cmt ủng hộ tui nhaaaaaaaaAA

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.