Edit: Cám
Trong phút chốc, giọng nói thiếu nữ áo lông chồn kia liền biến mất. Hai môi mở ra đóng lại, một chữ không phát ra tiếng, biểu tình vặn vẹo miệng đầy tức giận mắng chửi, đáng tiếc không có bất luận kẻ nào nghe được.
Dần dà, nàng phát hiện không ai để ý tới mình, hậm hực ngậm miệng, trong ánh mắt chứa đầy oán độc, tựa như độc tiễn, bắn tới trên người Cố Tá.
Cố Tá: Ha hả? Ai sợ ngươi a? Cái đồ độc phụ!
Kì thật hắn có một loại Quỷ Đan nháy mắt có thể làm người khác hủy dung, hắn giận tới mức thiếu chút nữa đã bắn ra loại đó rồi, chỉ là ngẫm lại dù sao người ta cũng là nữ tử, còn chưa biết thân phận ra sao, nếu quá tay chỉ sợ chọc ra phiền toái. Bất quá nếu không làm nàng tạm thời câm miệng, chỉ sợ nghe nàng mắng mỏ hắn không nhịn được sẽ mắc “sai lầm”, cho nên mới ra quyết định như vậy.
Thiếu nữ áo lông chồn thuộc về dạng không thể câu thông, Cố Tá liền mặc kệ nàng, ánh mắt dừng trên mấy người nam nữ Tiên Thiên còn lại.
Mấy người họ đều trốn tránh, không muốn cùng hắn đối diện.
––– cũng phải, dù sao cũng là tù binh, hơn nữa cũng không giống như thiếu nữ áo lông chồn kia không biết rõ thời thế, đương nhiên tâm tình rối loạn, không muốn trở thành chim đầu đàn.
Cố Tá không quan tâm, lại hỏi: “Các ngươi là ai, đi vào Thương Vân quốc có mục đích gì?”
Mấy nam nữ kia không hề hé răng.
Cố Tá có chút mất hứng: “Không nói lời nào liền cho ăn độc dược a!”
Mấy nam nữ kia vẫn không hề hé răng.
Cố Tá: “......”
Hắn cảm thấy mình không thích hợp làm mấy chuyện bức cung, suy xét một chút, có nên cho một tên trong đó nếm thử chút độc dược không ha?
Công Nghi Thiên Hành nhẫn cười nhìn một lát, sau đó đến bên người Cố Tá, hai tay đè đè vai hắn, trấn an nói: “Hà tất gì phải lãng phí độc dược chứ? Chỉ cần trong ba canh giờ bọn họ còn chưa giải độc, tự nhiên sẽ hóa thành một bãi máu, dù có thân phận thế nào, cũng không cần để ý, chúng ta lát nữa cũng sẽ rời đi, những người này cũng không ai quen biết, có chết ở đây cũng không quan trọng.”
Cố Tá nghiêng đầu nhìn y, thật không sao ư? Sao đó chợt hiểu, đây là đại ca hắn lừa đám người kia a!
Công Nghi Thiên Hành mỉm cười: Tuy là lừa bọn họ, nhưng bọn họ nếu vẫn không chịu nói, thì cứ xử trí như vậy.
Cố Tá gật gật đầu: Đại ca luôn đúng.
Đoàn người không nói lời nào.
Công Nghi Thiên Dương theo lời Công Nghi Thiên Hành, ra ngoài cổng lớn xách lấy một Võ giả Tiên Thiên trúng kịch độc tiến vào, vứt trên đất cùng đám người kia.
Vì thế liền biến thành năm nam hai nữ, đồng dạng xụi lơ trên mặt đất, mặt mày xám tro. Đặc biệt là tên trúng độc sớm nhất, sắc mặt hắn tối đen, cả người như phủ một tầng hắc khí, tướng mạo vô cùng đáng sợ. Hắn hiện tại hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, đại khái không bao lâu, một người sống sờ sờ cứ thế chết trước mặt mọi người.
Thuần thú tràng một mảnh yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở dồn dập của đám người kia.
Công Nghi Thiên Hành trên mặt mỉm cười, phẫn nộ trong mắt đám người Công Nghi Thiên Dương biến thành khoái ý, Cố Tá quan sát phản ứng độc tính của Quỷ Đan trên những người sống này –––– Độc Đan rất quỷ dị, Quỷ Đan thường có độc, hai cái này kết hợp với nhau, hiệu quả thật đáng mong chờ.
Thái độ đám người Công Nghi Thiên Hành lạnh nhạt thậm chí là quái dị, không khí lại yên lặng đến đáng sợ, bảy Võ giả Tiên Thiên lúc đầu còn có thể chịu đựng, về sau, càng cảm nhận được sinh mệnh hao mòn, càng sinh ra came giác sợ hãi.
Điều này làm họ.... Cả người run rẩy, không thể chịu nổi.
Lúc này, Công Nghi Thiên Hành hỏi Cố Tá: “A Tá, chờ cũng được lúc lâu rồi, còn bao nhiêu thời gian nữa, bọn họ sẽ biến thành vũng máu?”
Cố Tá nghĩ nghĩ, thành thật trả lời: “Ước chừng không quá nửa canh giờ đâu, đại ca nếu không muốn chờ, ta có thể rãi thêm chút độc phấn, nhanh chóng giải quyết chúng.”
Công Nghi Thiên Hành tựa như suy xét đề nghị này, gật đầu: “Một khi đã thế, vậy liền......”
Không đợi y nói xong, thiếu nữ áo lông chồn tích lũy được chút sức lực liền giãy giụa, điên cuồng xô đẩy thiếu nữ váy phấn bên người. Thiếu nữ bị xô đẩy cũng gấp gáp, nhưng nàng không có sức lực, hơi hơi hé miệng, đầy mặt thê lương. Thiếu nữ áo lông chồn kiều dung trắng bệch, ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía các nam Võ giả Tiên Thiên, môi nhanh chóng đóng mở, gắng chút sức lực như muốn nhào qua.
Đại khái trong đám người này thân phận cao nhất là thiếu nữ áo lông chồn đi, nếu không có sự đồng ý của nàng, bọn họ chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ, nhưng hiện tại, bọn họ cũng không muốn chủ động nói chuyện ––– bởi vì nếu là người đầu tiên nói ra thân phận, chưa chắc có thể lấy lòng thiếu nữ áo lông chồn, cũng có khả năng rất lớn sẽ bị người phía sau nàng giận chó đánh mèo.
Nhưng mà, thiếu nữ áo lông chồn đã phẫn nộ như vậy, nếu lại không ai nói chuyện, có thể sẽ bị ghi hận, vẫn là nam Tiên Thiên chịu đựng không nổi, mở miệng: “Chúng ta, chúng ta là người Kình Vân Tông.......”
Công Nghi Thiên Hành hơi dừng lại: “Nga?”
Một Tiên Thiên Võ giả khác vội vàng nói: “Các ngươi...... Cư nhiên biết Kình Vân Tông?”
Nguyên lai bọn họ không chịu nói, là lo lắng nơi này không ai biết tông môn ––– dù sao ở trong mắt bọn họ Thương Vân quốc chỉ là một nước nho nhỏ, người có thể đi vào tông môn đếm trên đầu ngón tay, dân chúng bình thường, căn bản không biết nơi bí ẩn đó. Nếu đã vậy, dù có đem thân phận ra uy hiếp, thì có ích lợi gì chứ?
Hiện tại bất đồng, đối phương biết tông môn, có thể vẫn còn đường sống!
Kế tiếp, một Tiên Thiên phía sau bước lên:
“Huynh đài nếu biết Kình Vân Tông, vậy có phải cũng là sư huynh đệ đồng môn hay không? Chúng ta đều là người trong nội môn, không nên ở chỗ này giết hại lẫn nhau.”
“Vị sư huynh này, Thiên Thiên sư muội ở nội môn có rất nhiều đồng bạn, nếu nàng có bất trắc gì, đối với cuộc sống của sư huynh ở nội môn cũng bất lợi, còn thỉnh sư huynh nương tay cho.”
“Không đánh không quen biết, hiện giờ vẫn chưa tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì, mong sư huynh thủ hạ lưu tình!”
“Nếu sớm biết sư huynh là người nhà, tất nhiên sẽ không hành sự lỗ mãng, mong sư huynh tha thứ, chúng ta sẽ nhớ rõ nhân tình này.!”
“Các huynh trưởng của Thiên Thiên sư muội ở nội môn thanh danh cực lớn, mong sư huynh chớ mắc sai lầm...chỉ cần sư huynh tha chúng ta, chúng ta tất nhiên không quên ân đức sư huynh.!”
Đám người này mồm năm miệng mười xin tha, trong giọng nói còn chứa hứa hẹn cùng uy hiếp, đúng là vì mạng nhỏ của mình, hao tốn rất nhiều tâm tư.
Thiếu nữ áo lông chồn ngẩng cao đầu, biểu tình uy hiếp, cực kì kiêu căng, đặc biệt khi nhắc tới huynh trưởng nàng, trong mắt lập lòe cổ ác ý.
Cố Tá thấy thế, lại bắn một viên giải dược qua.
Quả nhiên thiếu nữ áo lông chồn kia liền mở miệng: “Hừ, nhị ca ta là xếp thứ ba Địa Bảng, đại ca là cường giả Thiên Bảng, các ngươi thức thời liền thả bổn tiểu thư ra, nếu không, các ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.”
Cố Tá nhíu mày.
Quả nhiên vẫn cái thùng rỗng kêu to –– bất quá nghe nàng nhắc tới thân phận hai vị huynh trưởng kia, cũng hiểu rõ nàng lấy tự tin ở đâu ra.
Hắn liền hỏi: “Ngươi nói ta liền tin à? Huynh trưởng ngươi tên gọi là gì?”
Thiếu nữ áo lông chồn đắc ý: “Hạc Thành Ngọ, Hạc Thành Hồng, các ngươi đã nghe qua rồi đi!”
Nghe xong lời này, phản ứng đầu tiên của Cố Tá là ––– Hạc Thành Phong.
Hắn còn nhớ rõ khi đại chiến trăm quốc, đại ca vì không muốn gây thù chuốc oán nên lặng lẽ đem vị trí đứng đầu nhường cho Hạc Thành Phong, bởi vì Hạc Thành Phong ra tay ngoan độc, mà đại ca đối với hắn ta hạ ám tay. Sau khi vào tông môn, bọn họ cũng không có tìm hiểu qua tình hình Hạc Thành Phong, hiện tại xem ra, trước mặt đây chính là người Khang Thương Quốc?
Nếu như vậy, thiếu nữ áo lông chồn kia tên gọi Hạc Thiên Thiên, là con cháu Hạc gia, mà Hạc gia ở Khanh Thương quốc là đệ nhất thế gia, nếu bàn về địa vị, hẳn là tương tự với Công Nghi gia ở Thương Vân quốc. Hạc gia nhiều năm qua cùng hoàng thất Khanh Thương quốc có liên hôn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Hạc Thiên Thiên có hai huynh trưởng thiên tài làm chỗ dựa, sẽ trở thành đối tượng được hoàng thất Khanh Thương quốc chọn làm dâu.
Nếu là như thế, Hạc Thiên Thiên từ nhỏ được chúng tinh phủng nguyệt lớn lên*, bị bồi dưỡng thành cái tình tình kiêu ngạo ương ngạnh này, ngược lại cũng không có gì kì quái.
*chúng tinh phủng nguyệt: một đám sao tôn lên ánh trăng; một đám người vây quanh ủng hộ một người mà họ tôn kính quý trọng. (Nguồn: gg).
Cố Tá do dự, chờ Công Nghi Thiên Hành quyết định.
Thân phận Hạc Thiên Thiên đã rõ, những người này, nên xử lí thế nào mới tốt đây?
Công Nghi Thiên Hành thấy thế, liền nói: “Thì ra là thế. Nếu đều là đồng môn, ta cũng không tiện so đo với tiểu nữ tử, A Tá, cho họ giải dược, để bọn họ nhanh chóng rời đi.”
Cố Tá nghe xong, trong lòng khựng lại, nhưng vẫn làm theo lời nói Công Nghi Thiên Hành, trực tiếp ném bình giải dược qua chỗ Võ giả Tiên Thiên tam trọng.
Võ giả Tiên Thiên tam trọng kia nhanh chóng ăn giải dược, sau đó đưa giải dược cho Hạc Thiên Thiên, sau đó là các Tiên Thiên khác, không bao lâu, liền khôi phục như thường. Chỉ là trước đó trúng độc tiêu hao chút khí huyết, hiện tại nhìn có chút suy yếu.
Hạc Thiên Thiên cho rằng đám người Công Nghi Thiên Hành sợ nàng, mặt đầy nhạo mạng, còn hướng tới bọn họ phất phất roi, sau đó đem nửa người đều dựa trên thiếu nữ váy hồng, rời đi thuần thú tràng.
Bảy người này không dám ở lại lâu tí nào, nhanh chóng rời khỏi mắt Công Nghi Thiên Hành.
Chờ bọn họ đi khỏi, Cố Tá khó hiểu hỏi: “Đại ca, cứ để bọn họ đi như vậy sao?”
Nhìn thế nào, cũng không phải phong cách của đại ca nha....
Công Nghi Thiên Hành cong cong môi: “A Tá, đệ dùng tinh thần lực dò xét phản ứng của bọn họ, nghe một chút có phải bọn họ vẫn còn có lời chưa nói hay không.”
Cố Tá nháy mắt đã hiểu.
Hắn đã nói mà, đại ca sao có thể ra quyết định khinh suất như vậy được chớ!
Đám người Công Nghi Thiên Dương cũng không hiểu hai người nói cái gì, nhưng biết chuyện này vẫn chưa xong đâu, đối với quyết định của Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành bọn họ chỉ liếc nhìn nhau, cũng chưa có dị nghị gì.
Lúc này, Cố Tá đem tinh thần lực kéo dài, gắt gao đi theo Hạc Thiên Thiên.
Công Nghi Thiên Hành xua xua tay với đám người Công Nghi Thiên Dương: “Các ngươi đi dắt Thiết Giáp Hoang Tê Thú, chúng ta nên rời khỏi đây.”
Đám người Công Nghi Thiên Dương nghe xong, đương nhiên tuân lệnh mà làm.
Lại nói đến Cố Tá, biểu hiện của đoàn người Hạc Thiên Thiên, đều bị hắn dùng tinh thần lực “Xem” hết.
Hạc Thiên Thiên được đỡ ra ngoài, cảm thấy thân thể không thoải mái, trong lòng khó chịu không vui, vung roi trong tay, nhắm ngay những Võ giả bên đường hung hăng quất vài đường, đến khi trên người mấy Võ giả rơm rớm máu, nàng mới chút hài lòng.
Sau đó, trong miệng không sạch sẽ mà mắng: “Tiện dân! Tiện dân tiện dân! Dám đối đãi với bổn tiểu thư như vây! Sau khi trở về nhất định phải báo cho đại ca nhị ca! Giết chết bọn họ! Tiện dân! Thật đê tiện!”
Mắng chửi một lát, Hạc Thiên Thiên còn chưa thỏa mãn: “Các ngươi sau khi trở về, điều tra rõ thân phận những người đó, biết không?” Ngón tay dùng chút sức lực, hung hăng phát tiết.
Thiếu nữ váy hồng không dám nói lời nào, cúi đầu chịu đựng Hạc Thiên Thiên cấu véo cánh tay nàng.
Những Võ giả Tiên Thiên khác thấy thiếu nữ váy hồng gặp nạn, trong lòng có chút thương tiếc, nhưng không hiểu hiện ra ngoài ––– thiếu nữ váy hồng tên Hồng Nghi, chính là thị nữ được Hạc gia chọn lựa, bởi vì có chút tư chất nên vẫn luôn hầu hạ bên người Hạc Thiên Thiên, đừng nói chỉ bị cào vài cái, ngược đãi đánh đập cũng là chuyện thường. Nếu hiện tại thay nàng cầu tình, ngược lại sẽ khiến nàng thê thảm hơn.
Một nam nhân Tiên Thiên nghe Hạc Thiên Thiên nói xong, nịnh nọt nói: “Thiên Thiên sư muội yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm ra thân phận đám người đó, đem chúng bắt lại, để cho Thiên Thiên tiểu thư tùy ý hả giận.”
Võ giả Tiên Thiên khác cũng nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Có hai vị Hạc sư huynh chống lưng cho Thiên Thiên sư muội, mấy cái đệ tử nội môn thấp kém kia, thì tính là gì? Dám đối đãi với Thiên Thiên sư muội như vậy, nhất định đem chúng ngũ mã phanh thây mới được!.”
Kế tiếp, lại có hai Võ giả Tiên Thiên tiến lên nịnh hót.
“Đúng vậy, lột da moi tim.”
“Ngũ mã phanh thây!”
“Đem bọn chúng cắt thành từng mảnh, đem cho dã thú ăn.”
“Đến lúc đó, đám Thiết Giáp Hoang Tê Thú kia cũng đều băm ra, nấu nướng cho Thiên Thiên tiểu thư hưởng dụng, bọn chúng còn không chạy nhanh tới bái phục dưới chân ngọc Thiên Thiên tiểu thư sao....”
“Xem” tới đây, tinh thần lực Cố Tá thiếu chút nữa cũng “hụt chân“.
Mấy cái Tiên Thiên này cũng quá.... Ghẻ tởm!
Thân là một Võ giả, có thể đến thành tựu Tiên Thiên cũng nên có ý chí võ đạo cường hãn sao, tại sao ở trước mặt Hạc Thiên Thiên lại khúm núm nịnh bợ như chó ghẻ ngoài đường thế kia?
Quả là làm người nghẹn họng trân trối.
Nhìn tới đây, Cố Tá cảm thấy không sai biệt lắm, bất quá tinh thần lực còn chưa đạt đến phạm vi giới hạn, hắn nghĩ nghĩ, liền chịu đựng chán ghét mà “Xem” tiếp.
Lúc này, Võ giả Tiên Thiên tam trọng có chút do dự mở miệng: “Thiên Thiên tiểu thư, ta nghĩ chỉ là hiểu lầm mà thôi. Nếu đã là đồng môn, đối phương cũng thả cho chúng ta một con ngựa, chuyện này không bằng cứ.... Bỏ đi?”
Hạc Thiên Thiên khó chịu, trở tay vung qua một roi: “Ngươi nói cái gì? Ngươi dám làm trái ý ta sao? Ta sẽ nói lại cho các ca ca, hảo hảo giáo huấn ngươi một trận!”
Võ giả Tiên Thiên tam trọng nghiêng đầu tránh thoát, nhưng bên sườn mặt vẫn có chút dấu vết, sau đó giải thích nói: “Ta không có..... Ta chỉ là thấy hai người kia cũng không đơn giản, vẫn là đừng nên gây thù chuốc oán....”
Chờ hắn, chính là “bá bá bá” ba roi liên tiếp.
Tiên Thiên khác cũng bắt đầu cười nhạo:
“Ta thấy là ngươi bị dọa vỡ mật rồi, hai người kia bất quá chỉ nhờ uy phong độc dược, nếu bàn thực lực chân chính, sao có thể là đối thủ của chúng ta?”
“Cho dù bọn họ có chút bản lĩnh, có thể đối phó được hai vị Hạc sư huynh ư? Đừng nói đùa!”
“Vừa rồi bọn chúng vũ nhục chúng ta như vậy, sao có thể buông tha bọn họ!”
“Phải biết rằng, mặt mũi của Thiên Thiên tiểu thư, không phải thứ có thể tùy tiện dẫm đạp.....”
Lập tức bị tập thể công kích.
Rơi vào đường cùng, Võ giả Tiên Thiên tam trọng chỉ có thể câm miệng.
Trong lòng hắn âm thầm cười khổ. Hai vị Hạc sư huynh đúng là rất lợi hại, nhưng hắn cảm thấy sư đệ đồng môn cẩm y xanh ngọc kia sâu không lường được, không phải loại người có thể tùy tiện ứng phó. Hai bên vốn không có tổn thương gì lớn, dừng ở đây liền không có việc gì, nhưng Hạc Thiên Thiên không chịu dừng tay, sự tình phía sau liền khó đoán trước.... Điều này làm hắn vô cùng lo lắng.
Cố Tá “Xem” xong, gật gật đầu.
Thật ra cũng kẻ thấu hiểu.... Chỉ tiếc người hiểu được cũng hiểu không đủ.
Những người còn lại vẫn hứng thú bừng bừng lấy lòng Hạc Thiên Thiên, trong miệng bọn họ, cũng hiến ra không ít độc kế, một vài thủ đoạn đối phó đám người Công Nghi Thiên Hành. Hơn nữa bọn họ tựa hồ không có ý hối hận sửa sai, cũng không thật sự có tâm cầu hòa, cuối cùng, đều muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết.
Dần dà, đám người kia rời khỏi phạm vi tinh thần lực bao phũ, Cố Tá thu hồi tinh thần lực, đem những chuyện “xem” được, nghe thấy đều nói lại cho Công Nghi Thiên Hành.
Trong mắt Công Nghi Thiên Hành hiện lên tia lạnh lẽo: “Quả nhiên là chó thì chỉ ăn phân.”
Cố Tá: “......”
Từ trong miệng quý công tử nghe được từ thô tục như vậy, đúng là có chút mới mẻ a.
Công Nghi Thiên Hành hơi rũ mắt: “Một khi đã vậy, thì nhổ cỏ tận gốc!”
Cố Tá giật mình, rất nhanh đáp: “Vâng, đại ca.”
Hướng đi của đám người đó Cố Tá nắm được rõ ràng, đám người Công Nghi Thiên Hành cũng đều chuẩn bị thỏa đáng. Đoàn người rời đi thuần thú tràng, đi theo hướng đó.
Cố Tá dùng tinh thần lực khống chế khoảng cách giữa họ, bọn họ theo sau không xa không gần, chờ những người đó sau khi ra khỏi thành, đến một nơi ít người qua lại, Cố Tá ra hiệu.
Công Nghi Thiên Hành lập tức hạ lệnh: “Dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo!”
Đám người Công Nghi Thiên Dương đáp: “Tuân lệnh!”
Ngay sau đó, cuồng phong hai bên gào thét, Cố Tá nắm chặt cánh tay Công Nghi Thiên Hành, chỉ đường đi cho mọi người.
Không bao lâu, vài bóng người phía trước xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Hạc Thiên Thiên kiều quý, trên đường đi dùng xe ngựa cất trong trữ vật võ cụ, mà xe ngựa tốc độ không nhanh, phía sau là âm thanh Thiết Giáp Hoang Tê Thú lao nhanh tới, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Trong lòng Võ giả Tiên Thiên tam trọng có dự cảm xấu, rùng mình: Không tốt!
Hắn chỉ muốn lập tức rời đi nơi này.
Nhưng nếu bị theo dõi, làm gì có chuyện thoát đi dễ dàng như vậy? Không nói phía sau có người ép sát, chỉ nói phía trước, hắn cũng bị một Võ giả Tiên Thiên tam trọng khác ngăn cản.
Mấy người còn lại, cũng hoảng loạn lên:
“Sao lại thế này?”
“Là bọn họ? Bọn họ làm sao tới nữa rồi?”
“Có phải là chung đường hay không?”
“Chúng ta nhường đường cho bọn họ đi trước thì hơn!”
Hạc Thiên Thiên giọng the thé nói: “Vì sao phải nhường đường? Chúng ta đi trước!”
Bất an trong lòng Võ giả Tiên Thiên tam trọng ngày càng tăng, hắn chỉ muốn lao lên che miệng Hạc Thiên Thiên kia –– đến lúc nào rồi kêu gào hả! Hắn mới không tin, bọn họ thật sự chỉ là cùng đường!
Nhưng mà, hắn thật sự hy vọng bọn họ chỉ là cùng đường mà thôi.....
Khi nói chuyện, hoang tê lục cấp suất lĩnh một đàn hoang tê tứ cấp chở theo chủ nhân trên lưng tiến gần đến. Nhóm hoang tê thú chân liền động, đem đám người Hạc Thiên Thiên bao vây ở giữa, chắn hết đường đi của bọn họ, không một kẽ hở.
Hạc Thiên Thiên tuy rằng ương ngạnh não tàn, cũng nhìn ra chuyện này không đúng, tức khắc giọng nói sắc nhọn: “Các ngươi muốn làm gì? Ta chính là đích nữ Hạc gia! Các ngươi đây là muốn tạo phản sao!”
Sắc mặt người khác cũng khó coi, sôi nổi lên: “Vị sư huynh này, vừa rồi chúng ta đã nói ổn thỏa, bây giờ làm vậy, hình như có chút không tốt?”
Cố Tá xụ mặt: “Vốn dĩ đại ca nể tình đồng môn, quyết định không so đo chuyện vừa rồi, nhưng trong lòng các ngươi nghĩ thế nào, chính các ngươi tự biết.” Hắn mặt vô biểu tình: “Nếu các ngươi còn sống, nhất định sẽ tìm chúng ta phiền toái, nhưng nếu các ngươi chết đi, ngược lại nói không chừng sẽ bớt đi chút phiền toái này.”
Mấy tên Tiên Thiên liền cảm thấy không ổn.
Không đúng a, bọn họ rõ ràng đi rất xa mới tính toán không buông tha đám người này, đám người này sao lại phát hiện được? Quá kỳ quái.....
Lúc này, có vài người giảo biện: “Muốn ghép tội sợ gì không có lí do? Vị sư đệ này sợ là hiểu lầm rồi!”
Ngay cả Hạc Thiên Thiên, trong mắt tràn đầy ngoan độc, nhưng vẫn niễng cưỡng nói: “Chuyện này bổn tiểu thư đã cho qua, các ngươi còn loạn tưởng cái gì?”
Bất quá, Công Nghi Thiên Hành không có nói chuyện.
Trong lúc đó có một Tiên Thiên liền bạo khởi, ý đồ tập kích Công Nghi Thiên Hành, Công Nghi Thiên Hành lắc mình bay xuống, một quyền đục lỗ trên ngực Võ giả Tiên Thiên, đem hắn đánh thành một khối thịt nát!
Mấy tên Tiên Thiên còn lại trợn mắt há mồm, bọn họ tuyệt không nghĩ tới, Võ giả Tiên Thiên nhị trọng dưới tay Công Nghi Thiên Hành, cư nhiên một chiêu đánh hạ? Người này rõ ràng cũng chỉ là Võ giả Tiên Thiên nhị trọng, thực lực so chênh lệch lớn như vậy!
Ngay sau đó, bọn họ cực kì hoảng loạn, trước đó nói bậy nói bạ, tự biên tự diễn cho rằng Công Nghi Thiên Hành chỉ dựa vào độc dược chiếm thượng phong, hiện tại chỉ biết như ve sầu mùa đông, một câu cũng không dám nói.
Chạy trốn!
Trốn trốn trốn! Nhanh định phải trốn nhanh lên!
Hiện tại đừng nói đến a dua nịnh hót Hạc Thiên Thiên, bọn họ chỉ muốn giữ được mạng nhỏ của mình. Cho dù là Võ giả Tiên Thiên tam trọng cũng không dám trực tiếp đối kháng cùng Công Nghi Thiên Hành, bởi vì hắn hiểu rất rõ, tuy thực lực hắn mạnh hơn Tiên Thiên nhị trọng một chút, nhưng muốn một quyền giết chết đối phương, tuyệt đối không có khả năng.
Mà người muốn chạy trốn nhất, đương nhiên là vị Tiên Thiên tam trọng đã sớm nhận ra nguy hiểm kia.
Chỉ là ––– có thể thoát sao?
Cố Tá cưỡi hoang tê lục cấp nhanh chóng ngăn chặn một Võ giả Tiên Thiên tam trọng, hoang tê tứ cấp cũng tốp năm tốp ba tụ lại, nhóm con cháu ở thuần thú tràng đều nghẹn một bụng khí, lúc này tinh thần phấn chấn, động tác nhất trí siết chặt vòng vây, làm cho mấy Tiên Thiên khác không thể thoát thân.
Công Nghi Thiên Hành tựa như hóa thành một đạo tàn ảnh, tay cầm trường thương, giây lát đánh bay một người, thương ảnh tung hoành, nhanh chóng ngăn lại đám Tiên Thiên muốn bỏ trốn. Có Tiên Thiên ý đồ phóng lên cao, tránh né hoang thú, tìm được đường ra, nhưng Công Nghi Thiên Hành cũng lập tức bay lên, đem hắn ngăn lại!
Đại khái qua vài cái chớp mắt, vài tên Võ giả Tiên Thiên đều đã đền tội. Công Nghi Thiên Hành thay đổi đầu thương, xông thẳng về phía Hạc Thiên Thiên.
Hạc Thiên Thiên ánh mắt ngoan độc, cư nhiên trực tiếp đem thiếu nữ váy hồng Hồng Nghi kéo lại, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, chắn trước mặt nàng!
Hồng Nghi hét thảm một tiếng, hương tiêu ngọc vẫn.
Không chờ Hạc Thiên Thiên buông ra Hồng Nghi thở phào nhẹ nhõm, Công Nghi Thiên Hành như cũ thong dong tay dài mở ra, trường thương trước mắt dài thêm một đoạn, xuyên qua thân thể Hồng Nghi, phóng về phía Hạc Thiên Thiên còn chưa chạy xa cũng đồng dạng chọc thủng!
Hạc Thiên Thiên hai mắt trợn tròn, nàng không nghĩ tới chính mình sẽ chết ở địa phương nhỏ bé này. Chỉ là dù không cam lòng, không tình nguyện, sinh mệnh nang cũng đã kết thúc.
Hai nữ đều chết, chỉ còn lại một Võ giả Tiên Thiên tam trọng.
Hắn vẫn luôn trốn tránh, tận lực cách xa Công Nghi Thiên Hành, chỉ triền đấu cùng một ít hoang tê thú, mới có thể sống tới bây giờ. Chỉ là người đều đã chết sạch rồi, bây giờ đến phiên hắn.
Công Nghi Thiên Hành xoay người, đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, trường thương vừa động, mũi thương đã hướng cổ Võ giả Tiên Thiên tam trọng đâm tới....,
Võ giả chợt cúi người, lớn tiếng kêu: “Xin tha ta! Xin tha ta! Mặc kệ thế nào, cũng xin tha ta một mạng! Vị sư huynh này, xin thủ hạ lưu tình!”
Công Nghi Thiên Hành không dao động, công kích không ngừng.
Võ giả cũng không hoàn thủ, liều mạng tránh né, khiến mình chật vật bất kham: “Ta sớm đã khuyên bảo qua bọn họ, ta cũng không muốn trở thành địch của sư huynh, ta nguyện ý cống hiến sức lực cho sư huynh, mặc kệ chuyện gì ta cũng đều đồng ý làm! Ta, ta chỉ là trên đường ngẫu nhiên gặp bọn họ, căn bản không phải người cùng đường....”
Vốn dĩ bởi vì ngẫu nhiên gặp mặt nên mới muốn bán cái tốt cho huynh đệ Hạc gia, không nghĩ tới một tiểu quốc nho nhỏ này cũng có thể gặp một kẻ cường hãn như vậy, vận khí cũng thật quá kém! Hắn lại phát hiện, thời điểm hắn muốn khuyên bảo đám người kia, lại không có ai nghe hắn, khiến cái mạng nhỏ này cũng sắp đi toang rồi!
Hắn đúng là hối hận đến xanh ruột...
Thời điểm nói xong mấy lời đó, mũi thương khó khăn lắm mới dừng trước cổ Võ giả, kình phong vẽ ra một đường máu, nhưng không chân chính làm tổn thương chỗ yếu hại của hắn.
Công Nghi Thiên Hành vững tay, đầu thương cũng rất ổn định, y nhìn Võ giả kia, nhướng mày: “Nhưng ngươi đã biết tất cả mọi chuyện, chỉ có người chết, mới có thể giữ bí mật.”
Võ giả trong lòng kinh hoảng, đầu óc lập tức xoay chuyển, nói: “Ta có thể vì sư huynh đến chỗ huynh đệ Hạc gia làm thám tử, bọn họ có hướng gì, ta đều sẽ báo lại cho sư huynh, nếu bọn họ ngoài ý muốn biết cái gì, ta cũng có thể mật báo cho sư huynh, thậm chí vì sư huynh che giấu. Ta cũng đã tiếp xúc nhiều với thế lực bọn họ, đã tiếp thu khảo nghiệm trước khi gia nhập, lúc này ta vì một kiện “gia nhập lễ” cuối cùng mới tới đây rèn luyện, đi theo Hạc Thiên Thiên cũng là muốn nàng hỗ trợ. Chờ sau khi trở về, chỉ bằng một kiện bảo vệ có thể làm thuộc hạ dưới trướng huynh đệ Hạc gia, đến lúc đó, ta mới có thể được trọng dụng.”
Theo lời Võ giả nói, Công Nghi Thiên Hành khẽ động dung, cảm giác như đã có chút thuyết phục. Chỉ là sau đó y có chút buồn rầu nói: “Nếu là ngươi lừa gạt ta, trở về liền báo tin cho huynh đệ Hạc gia, đem ta bán đứng, nên làm sao mới tốt đây?”
Võ giả chém đinh chặt sắt nói: “Ta có thể ăn độc mãn tính, cũng có thể nhận lấy bất kì phương thức khống chế nào! Ta chỉ là.... Muốn được sống mà thôi, ta không muốn chôn cùng Hạc Thiên Thiên đâu!”
____________
Cám: tác giả tiêm máu gà, càng lúc càng nhiều, càng mợt,.......