Edit: Tracy F
Bên này Cố Tá mải mê tính vàng, hai người bên kia cũng đã bắt đầu thương lượng cụ thể công việc hợp tác.
Phúc Mãn Đa nói thẳng: “Về Hợp Khí Đan nói thật Phúc mỗ cũng có nhiều nguồn cung cấp, bất quá càng nhiều thì càng tốt, mà thượng phẩm Lưu Xuân Đan thì nguồn cung cấp không được nhiều như vậy, cho nên hợp tác cùng sư đệ đây chủ yếu là có thể hy vọng có thể gia tăng số lượng Lưu Xuân Đan lên một ít... Sư huynh đệ nội môn đông đảo, nhu cầu cần Lưu Xuân Đan là rất lớn. Mà nếu có thể cung hóa ổn định, mọi người cùng nhau kết giao bằng hữu, đây là một cọc làm ăn hoàn mỹ không phải sao?”
Công Nghi Thiên Hành gật gật đầu: “Đến lúc đó, còn phải mời Phúc sư huynh thay tại hạ dẫn đầu.” Sau đó lại nói: “Không biết Phúc sư huynh cần số lượng là bao nhiêu... Nếu có thể làm được, tại hạ tất nhiên sẽ thúc giục thuộc hạ, cung cấp đầy đủ cho sư huynh.”
Phúc Mãn Đa cười, không chút nào hàm hồ mở miệng: “Công Nghi sư đệ là người sảng khoái, Phúc mỗ cũng sẽ không cùng ngươi loanh quanh lòng vòng. Lưu Xuân Đan một ngàn hai trăm viên, Hợp Khí Đan tám trăm viên, tổng hai ngàn chẵn, tin tưởng lấy năng lực người dưới trướng của sư đệ, hẳn là có thể xuất ra có phải không?”
Công Nghi Thiên Hành nghe xong, nhíu mày lắc lắc đầu: “Đan dược tuy rằng có tích trữ lại, nhưng tại hạ vẫn để lại cho thuộc hạ một phần để làm đảm bảo. Hai ngàn viên quá nhiều, Lưu Xuân Đan tám trăm viên, Hợp Khí Đan ba trăm viên... Nếu lại nhiều hơn, sợ là sẽ ảnh hưởng đến căn cơ, không được không được.”
Phúc Mãn Đa tươi cười càng sâu: “Sư đệ sao có thể không phúc hậu như vậy, ngàn viên đan dược không khỏi quá ít hay sao, hớn nữa một ít đan dược này, sao có thể đả động ảnh hưởng đến căn cơ được... Không bằng sư đệ nghe Phúc mỗ báo giá trước, rồi lại suy xét có được không? Chỉ cần là thượng phẩm Ích Khí Đan, một viên là 65 vàng, so với giá thị trường nhiều hơn năm vàng, mà Lưu Xuân Đan trên thị trường ngàn vàng một viên, Phúc mỗ liền ra giá là một ngàn một trăm vàng, như thế nào? Phúc mỗ làm ăn, mong rằng sư đệ cũng không nên quá bủn xỉn, đem đan dược gia tăng nhiều thêm mấy viên tốt a... “
Công Nghi Thiên Hành mày càng nhăn, nhìn như thập phần do dự.
Cố Tá thấy y làm bộ làm tịch như vậy, dự định là còn muốn diễn trong chốc lát nữa, nên ở trong đầu liền hỏi: Đại ca, Phúc Mãn Đa tìm chúng ta nói chuyện đan dược, ra giá so với thị trường còn cao hơn, vậy hắn còn có thể thu được lợi nhuận ư? Thân là gian thương không những không kiếm được tiền còn thua lỗ, chuyện này không phải là có âm mưu gì đó chứ?
Công Nghi Thiên Hành trên mặt vẫn còn rối rắm, nhưng thời điểm truyền âm, ngữ khí lại rất vui sướng: giá thị trường cũng không phải là thực giá cuối cùng. Trong nội môn đệ tử có tiền nhiều, đệ tử không có tiền cũng nhiều, sinh ý mở ra nguồn cung cấp cũng bất đồng. Phúc Mãn Đa hắn bán là phương pháp, là con đường.
Cố Tá nghe không hiểu.
Công Nghi Thiên Hành cũng không tiếc giải thích cho hắn: Đám người Trương Minh Viễn là người trong giới Luyện dược sư, rất hiểu rõ giá thị trường hiện giờ. Ngươi xem hiện giờ bọn họ có tâm pháp, lại được đan quyết, còn có thể đem Ích Khí Đan, Hồi Xuân Đan đều luyện chế ra thượng phẩm, nếu cấp bậc càng cao như Hợp Khí Đan cùng Lưu Xuân Đan thì thường chỉ có trung cấp Luyện dược sư tiến vào Tiên Thiên mới có thể nắm chắc luyện ra thượng phẩm. Nhưng số lượng trung cấp Luyện dược sư ít hơn nhiều so với Luyện dược sư cấp thấp, Đan Hỏa bang có lẽ có một vài người, nhưng đan dược thượng phẩm do những người đó luyện chế tất nhiên là không đủ dùng. Mà trung cấp Luyện dược sư trong Kình Vân Tông lại có rất nhiều, nhưng đan dược bọn họ luyện chế thường là cho tông môn phát cho đệ tử hàng tháng — tông môn phải cung cấp cho rất nhiều đệ tử, cũng là rất không dễ dàng.
Cố Tá nghe xong, có chút hiểu ra: Cho nên, cho dù là đệ tử nội môn, ngoại trừ ngẫu nhiên được tông môn phát đan dược thượng phẩm, thì lúc mua Hợp Khí Đan, Lưu Xuân Đan phần lớn đều sẽ là đan dược trung phẩm hạ phẩm?
Công Nghi Thiên Hành gật gật đầu: Không sai. Dù cho Phúc Mãn Đa có đường, có hậu thuẫn, nhưng hậu trường phía sau hắn đối với đan dược thượng phẩm, cũng là thiếu lại càng thiếu. Hắn có thể cung cấp một lượng lớn đan dược trung phẩm hạ phẩm cho cho đệ tử nội môn thuộc dạng “Không có tiền có người”, mà hắn từ chỗ chúng ta thu được đủ đan dược thượng phẩm, liền có thể đả thông số lượng, cũng có thể làm lung lạc người có tiền lại nhưng không có biện pháp, cứ như thế tạo ra một mạng lưới quan hệ khổng lồ. Đến lúc đó ai cũng không dám động đến hắn, hắn cũng có thể ở trong nội môn đạt được quyền thế to lớn.
Cố Tá tỉnh ngộ: Đan dược thượng phẩm dù ra giá cao mua cũng không có người bán?
Công Nghi Thiên Hành gật gật đầu: Trẻ nhỏ dễ dạy.
Cố Tá có chút 囧: Cho nên khi tên gian thương kia bán đan dược thượng phẩm cho đệ tử nội môn, sẽ ra một cái giá tàn nhẫn?
Công Nghi Thiên Hành lại gật gật đầu: Người làm buôn bán, đương nhiên phải như vậy.
Cố Tá càng 囧.
Cho nên đại ca nhà hắn cùng tên Phúc Mãn Đa kia, trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra thôi có đúng không...
Bất quá, hắn còn có chút lo lắng: Phúc Mãn Đa kia có thể tìm chúng ta gây phiền toái hay không, muốn chúng ta đưa ra tâm pháp đan quyết gì gì đó?
Công Nghi Thiên Hành hơi hơi mỉm cười: Gian thương thì gian thương, cũng không thể hoàn toàn không nói tín nghĩa. Hắn còn không có thăm dò nền tảng của chúng ta, hắn là người cẩn thận chặt chẽ, sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Huống chi Phúc Mãn Đa cùng hai người Tuân Tố Anh và Liễu Vô Ngôn có giao hảo, nhất thời sẽ không xé rách mặt. Lại sau này chờ ta tiến vào nội môn, hắn sẽ không vì một cọc làm ăn đôi bên cùng có lợi liền hoàn toàn cùng ta kết thù... Trừ phi hắn có thể chắc chắn rằng sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài. Nếu không người muốn ngán chân ở phía sau không ít, hắn làm sao có thể đảm bảo bản thân không lật thuyền?
Nếu chỉ là đệ tử nội môn bình thường, y khẳng định sẽ không dễ dàng như vậy cùng người kia đạt thành hiệp nghị.
Nhưng nói Phúc Mãn Đa là đệ tử nội môn, không bằng nói hắn là một thương nhân.
Thương nhân chú ý chính là hòa khí sinh tài, thời điểm có thể đôi bên cùng có lợi, thì sẽ không làm quá mức.
Công Nghi Thiên Hành thoạt nhìn hiện tại không có căn cơ gì, nhưng dù sao cũng có hai người Tuân Tố Anh Liễu Vô Ngôn phía sau, chờ y nghĩ cách ổn định lại địa vị chính mình, tự nhiên sẽ có người chú ý đến tiềm lực của y.
Phúc Mãn Đa hiện tại nghĩ muốn trước tiên thao túng Công Nghi Thiên Hành, sau đó chậm rãi nghĩ cách xem có thể hay không dùng thủ đoạn dụ dỗ, lấy được đan quyết từ Công Nghi Thiên Hành.
Cường ngạnh gì gì đó, đều là hạ sách.
Cố Tá yên lặng gật đầu.
Dù sao lời đại ca nói đều đúng, tình huống tệ nhất thì cứ đưa đan quyết cho Phúc Mãn Đa, vật như vậy trong tay hắn có rất nhiều... Cứ coi như chơi đùa một chút đi.
Cùng lắm thì bị đoạt đi sinh ý, đổi một chỗ bán đan dược mà thôi.
Bọn họ còn muốn mở cửa hàng nữa kia kìa.
Ở trong đầu truyền âm giải thích với Cố Tá không lâu sau, Công Nghi Thiên Hành đối mặt với Phúc Mãn Đa, biểu tình phảng phất như hạ quyết định ngoan tâm: “Nếu Phúc sư huynh đã nói như vậy, ta đây cũng chỉ có thể bảo thuộc hạ bên dưới liều một lần. Như vậy đi, Lưu Xuân Đan một ngàn viên, Hợp Khí Đan năm trăm viên... Đây thật sự là cực hạn, không thể nhiều hơn.”
Phúc Mãn Đan cũng có chút vừa lòng, hắn cũng không muốn đem người ta bức đến mức không còn tài nguyên để tu luyện, lập tức dứt khoát nói: “Thống khoái! Nếu như vậy, thì kí hợp đồng đi.!”
Công Nghi Thiên Hành nhìn lạo hắn, cũng vỗ bàn nở nụ cười.
Chuyện làm ăn này, tạm thời đạt thành.
Kế tiếp, dưới sự chứng kiến của Liễu Vô Ngôn và Triệu Ngọc Hằng, hai người kí hợp đồng, đề cập số lượng đan dược mỗi tháng cùng giá cả, lại không đưa ra thời hạn sinh ý.
Dù sao bọn họ cũng điều biết, một kho sinh ý này thuận lợi tiến hành, như vậy trừ phi muốn tăng số lượng cung hóa, hoặc là có nguyên nhân khác, nếu không thì hai bên vẫn sẽ tiếp tục hợp tác.
Thẳng cho đến khi xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, thì sẽ yêu cầu tiến thêm một bước sửa chữa phương thức hợp tác.
Thành công đạt được một tuyệt bút sinh ý, Phúc Mãn Đa đã có vài phần ý tứ xem Công Nghi Thiên Hành như người một nhà. Hắn là người có thể quấy đến hô mưa goi gió, làm gian thương cũng làm đến cực kì thoải mái.
Kế tiếp, một phòng năm sáu người ăn uống thỏa thích, cùng uống rượu nói chuyện với nhau, một bữa cơm này càng đem mối quan hệ lẫn nhau tăng thêm một bước.
Lúc ăn cơm, Tuân Tố Anh cùng Liễu Vô Ngôn cũng không quên kính Công Nghi Thiên Hành mấy chén, ngay cả Cố Tá cũng bị buộc uống chút rượu, làm cho khuôn mặt hắn đỏ bừng, như bị hun nóng, cơ hồ muốn chưng ra mùi rượu.
Sau khi ăn uống xong, Cố Tá chỉ cảm thấy trước mắt hoa hoa*, đầu trướng đến choáng váng.
*không rõ, mờ
Trong lòng Cố Tá mơ hồ nghĩ, xem ra thành tựu Tiên Thiên đối với tửu lượng cũng không có trợ giúp gì...
Một bữa cơm sau khi kết thúc, tất cả mọi người đều có chút nhiệt khí.
Liễu Vô Ngôn như cũ trầm mặc, nhưng ánh mắt lại càng đen, từ việc hắn lôi kéo Tuân Tố Anh không buông, có thể nhìn ra hắn đã uống say rồi.
Tuân Tố Anh vì là nữ tử nên cũng không bị người ép rượu, tự nhiên là rất thanh tỉnh. Hiện tại nàng bị Liễu Vô Ngôn lôi lôi kéo kéo, nhưng cũng không ném hắn ra, ngược lại hai má ửng hồng, càng tăng thêm sắc đẹp.
Triệu Ngọc Hằng trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng, ý thức có chút không thanh tỉnh. Y giờ phút này được Phúc Mãn Đa đỡ lấy cánh tay, nhưng vẫn nhớ rõ là đem sống lưng thẳng tấp.
Phúc Mãn Đa tửu lượng rất tốt, lúc này không quên cùng Công Nghi Thiên Hành nói: “Mong rằng sư đệ trở về đem đan dược chuẩn bị thỏa đáng, đợi đến cuối tháng, Phúc mỗ sẽ đích thân đến lấy.”
Công Nghi Thiên Hành cũng không có say, cười nói: “Tự nhiên chào đón.”
Phúc Mãn Đa xua xua tay, đỡ Triệu Ngọc Hằng rời đi.
Tuân Tố Anh có chút thẹn thùng hướng Công Nghi Thiên Hành gật gật đầu cáo từ, cũng mang theo Liễu Vô Ngôn rời đi.
Còn lại chỉ còn Công Nghi Thiên Hành và Cố Tá đã bất tri bất giác nửa ghé úp vào trên bàn.
Công Nghi Thiên Hành có chút buồn cười nhìn bộ dáng Cố Tá mê mê hoặc hoặc, đi qua, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt hắn: “A Tá, A Tá?”
Cố Tá mơ mơ hồ hồ mở to mắt, cố gắng nhìn rõ người trước mặt: “Ngô... Đại ca... Phải đi.... Sao?”
Công Nghi Thiên Hành ánh mắt nhi hòa: “Ân, phải đi.”
Cố Tá ngây ngốc gật đầu: “Nga.”
Sau khi nói xong, hai tay liền chống lên bàn, cả người mềm như bông mà muốn đứng lên.
Kết quả uống nhiều quá tay chân sẽ vô lực, Cố Tá vừa động liền váng đầu, toàn bộ trời đất quay cuồng, kém chút nữa đem chính mình ném đi... Vẫn là Công Nghi Thiên Hành tay mắt lanh lẹ, một tay giữ chặt cánh tay hắn.
Cố Tá thất tha thất thiểu lao thẳng tới.
Công Nghi Thiên Hành bất đắc dĩ, đem hắn chặn ngang ôm lấy.
....Nhỏ nhỏ gầy gầy như vậy, không cẩn thận chút là nhất định đụng phải vào chỗ nào rồi.
Cố Tá phát hiện vị trí của mình không đúng, lập tức nói: “Đại ca... Thật xin lỗi! Đụng ngươi... Có đau không? Ta... Ta không phải cố ý đâu... “
Công Nghi Thiên Hành lắc lắc đầu nói: “A Tá tất nhiên không phải cố ý, A Tá chỉ là uống say.”
Cố Tá sửng sốt.
Sau đó hắn gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, ta... Uống say rồi.”
Công Nghi Thiên Hành: “....”
Tiểu Luyện dược sư của y, cho dù là uống say, cũng vẫn là rất nghe lời a.
......
__________
Editor lảm nhảm: tui chỉ edit lẹ rồi up nhanh thôi, với số lượng chương khủng thế này tui chưa có sửa lỗi chính tả lại đâu đó.. Hiu hiu....
Ps: cầu vote, cầu yêu thương..
Và cảm ơn những ai đã quan tâm cmt ủng hộ cho tui... Mãi yêu...