Vì bận nghiên cứu mà Cố Tá bận đến thiên hôn địa ám, hắn gần như học tất cả các loại thủ quyết, học xong còn cần luyện thử một lần, thử xong nếu có gì phản ứng gì đều sẽ ghi chép lại, sau một hồi rối rắm phân vân cuối cùng chọn ra ba loại thủ quyết chế thuốc.
Ba loại thủ quyết này đều về luyện đan, mà dược thủy và dược thiện đều chưa nên xuất hiện tại đại lục Thiên Võ quá sớm — — nếu không sẽ phá vỡ tính tự nhiên.
Sau khi lại trải qua một hồi so sánh đối chiếu Cố Tá phân loại 《Hà Thị bí quyết luyện đan 》thành bí quyết hạ phẩm, 《Tiểu Phong Thiên bí quyết luyện đan 》là bí quyết trung phẩm, 《Mãng Long bí quyết luyện đan 》thành bí quyết thượng phẩm, rồi để Long Nhị giỏi với mô phỏng viết lại, làm thành ba cuốn sách mỏng giữ lại để dùng.
Ba loại bí quyết cam đoan luyện chế ra đan dược thích hợp võ giả dưới cảnh giới thoát phàm dùng, mà đẳng cấp càng cao xác xuất thành công càng thấp.
Như vậy đã là tốt nhất với nhà Công Nghi.
— — Dễ dàng kiếm tiền lại không đến mức không thể kiểm soát.
Làm xong hết thảy Cố Tá mới hỏi Công Nghi Thiên Hành hướng đi mới nhất.
Long Nhị biết được rất nhiều tin tức từ Long Nhất, lúc này nghe hắn hỏi đương nhiên đều giải đáp cặn kẽ từ đầu đến cuối một lần cho hắn.
Cố Tá nghe xong cũng thật rất vừa lòng.
Chờ ba loại thủ quyết luyện đan xuất ra, tất cả luyện dược sư nhà Công Nghi học xong về sau đan dược nhà Công Nghi nhất định sẽ cao hơn mấy bậc so với những nhà khác, đến lúc đó tài nguyên còn không phải vào không ngớt?
Không bao lâu Công Nghi Thiên Hành trở lại.
Lúc này đã là buổi chiều, thời gian đã qua hơn hai ngày.
Cố Tá vừa thấy Công Nghi Thiên Hành liền bật người chầm chậm chạy tới đem ba quyển sách đưa lên: “Đại ca ngươi xem, đây là ta vừa chọn ra tới, thế nào?”
Công Nghi Thiên Hành tiếp nhận, thoáng lật xem. Y rất nhanh nở nụ cười: “Ta tất nhiên yên tâm với lựa chọn của A Tá. Ở đại lục Thiên Võ chỉ sợ cũng không ai tinh thông luyện dược hơn A Tá.”
Cố Tá có chút ngượng ngùng: “Đại ca đừng tâng bốc ta.”
Công Nghi Thiên Hành bật cười, cũng không lại khen hắn.
Thời gian có hạn, lần này Công Nghi Thiên Hành trở về là vì muốn đem mấy quyển thủ quyết luyện đan đi sắp xếp, Cố Tá đã vì y chuẩn bị tốt, y đương nhiên vội vàng muốn hoàn thành nên chỉ nói vài câu liền xoay người đi.
Trước khi đi y không quên nói tốt lời khai cho Cố Tá, phải nói thủ quyết luyện đan được đến cùng lúc với phương thuốc 《ngũ hành tục mạch thang 》, chỉ là nội dung trong đó quá kinh thế hãi tục, trước khi chưa thử nghiệm trước không dám tùy tiện lộ ra, sau lại vì thủ quyết đích thật có thể dùng, lại thêm sự tồn tại bậc cao hơn của tông môn nên lúc này mới mang ra làm quyển kỹ năng áp đáy hòm của Công Nghi gia.
Cố Tá còn thật sự ghi nhớ, lại thêm nghiêm túc gật đầu: “Đại ca yên tâm.”
Lúc này Công Nghi Thiên Hành mới chính thức đi.
Mà nơi y muốn đi chính là phòng thương nghị chính sự Công Nghi gia.
Mấy ngày gần đây gia chủ và các trưởng lão đều thường xuyên ra vào nơi đó, mà làm gia chủ Công Nghi Yên gần như một tấc không rời.
•
Trong căn phòng yên tĩnh những ngón tay đang nắm lấy ba quyển sách của Công Nghi Yên nhè nhẹ run lên.
Trước ông tỉ mỉ nhìn một lần ghi chép trong đó, lại tỉ mỉ nghiên cứu bốn bát ngọc đựng đan dược trước mặt, trong lòng kích động không thôi.
Ngay đến một lão đầu như Công Nghi Trác Nhạc cũng hoàn toàn không ngờ tới, thanh âm giờ phút này đều có chút phát run: “Thiên Hành cháu ta, đây, đây là thật sao?”
Công Nghi Thiên Hành nét mặt tự nhiên, không chút chột dạ: “Bẩm tổ phụ, đây nửa điểm cũng không giả.”
Y đề cập tới cả thảy là năm chuyện:
Thứ nhất, tu tập luyện đan diệu pháp trong ba quyển sách này có thể luyện ra đan dược tốt có dược hiệu mạnh hơn đan dược bình thường rất nhiều, mà đan dược trong bốn bát ngọc này đều luyện thành bằng diệu pháp này.
Thứ hai, đan dược người của hắn luyện chế ra chất lượng khác nhau nên phân thành bốn phẩm cấp, trong đó cực phẩm là hiếm thấy nhất nhưng hiệu quả lại gần như hoàn mỹ.
Thứ ba, khi tham gia đại chiến trăm quốc đan dược thần kỳ mà rất nhiều đế quốc lấy ra chỉ là bản tăng cường của Hồi Xuân đan, mà còn là do hắn lấy ra, hơn nữa những đan dược này tại đế quốc cũng đã giao dịch với U Linh, đả thông rất nhiều con đường ngầm giữa các nước.
Thứ tư, thượng phẩm Ích Khí Đan ở Thương Long cũng là nhờ luyện đan diệu pháp mà thành.
Thứ năm, thân thể hắn có thể chuyển biến tốt đẹp, vì ngũ tinh đan luyện từ thủ pháp luyện đan cũng là nguyên nhân chính…
Việc này tùy tiện lộ ra dù chỉ một cũng đủ khiến người khiếp sợ, huống chi lúc này đều không phải là một chuyện mà là năm, thậm chí còn ảnh hưởng nhiều đến thế.
Hai vị trưởng giả nhà Công Nghi giờ khắc này đã khó có thể mà bình tĩnh được.
Công Nghi Yên đột nhiên đứng dậy, khoanh tay đi qua đi lại vài vòng tựa hồ là để bình phục tâm tình. Thật lâu sau ông đột nhiên quay đầu lại: “Thiên Hành, trừ con còn có ai biết?”
Công Nghi Thiên Hành vẫn bình tĩnh như mọi khi: “Không dối gạt phụ thân, việc này trừ hài nhi cũng chỉ có A Tá, Long Nhất cùng Long Nhị ba người biết. Trong đó Long Nhất giúp hài nhi xử lý sự vụ, không thể không biết, Long Nhị được hài nhi an bài bảo hộ A Tá, cũng không tránh được, mà A Tá… Tất cả những diệu pháp này đều là kỳ ngộ của em ấy, thế nhưng lại giao cho hài nhi, mà những đan dược xuất ra mấy ngày nay cũng đều đến từ tay A Tá.” Nói tới đây y thở dài một tiếng, “Trên con đường chế thuốc A Tá có tài ngút trời, nhưng năm đó Tề gia lại không biết phân biệt, dung túng con cái làm ác nên không được phúc báo. A Tá sau khi tới đây không chỉ cứu hài nhi còn đem đến vận số lớn cho Công Nghi gia ta.”
Lời này vừa nói ra Công Nghi Trác Nhạc cùng Công Nghi Yên lần thứ hai chấn động một hồi.
Bọn họ thật không ngờ người thiếu niên tưởng như chỉ là người dâng lên phương thuốc nên có chút ân huệ nhỏ nhoi với con/ cháu mình, luôn đi theo phía sau con/ cháu mình lại có bản lĩnh lớn đến thế!
Công Nghi Yên hưng phấn đến sắc mặt đỏ cả lên, hít sâu vài hơi xong mới chậm rãi mở miệng: “Tốt, tốt, tốt! Luyện dược sư có năng lực như thế chúng ta tất nhiên phải đối xử cho tốt, không thể có chút khinh thường nào!”
Công Nghi Thiên Hành cười: “Tấm lòng son của A Tá đối với hài nhi vẫn luôn như ban đầu, hài nhi tất nhiên cũng sẽ không cô phụ tấm lòng chân thành ấy.” Nói tới đây y thoáng ngừng, “Chỉ là nếu A Tá lưu lại gia tộc lâu dài về sau e rằng chỉ hao phí thiên phú, lần này hài nhi muốn đưa đệ ấy, Long Nhất Long Nhị cùng theo đến tông môn. Long Nhất Long Nhị trung thành tận tâm, ngày sau tất sẽ là phụ tá đắc lực, mà A Tá theo hài nhi rời đi hài nhi có thể quan tâm đệ ấy, đệ ấy cũng có thể tiếp tục vì con luyện dược, hỗ trợ lẫn nhau mới có thể sống sót vượt qua những trở ngại sau này.”
Công Nghi Yên không chút do dự đáp ứng: “Liền theo lời con!”
Trưởng tử này của hắn chính là thần long tiềm phục*, mà long tổng sẽ có ngày bay lên cửu thiên, nếu Cố Tá đã có tài như thế nhà Công Nghi muốn lưu lại cũng không được, còn không bằng phóng tay để bọn họ cùng nhau trải nghiệm, không chừng còn có thể đạt được thành tựu lớn hơn, về sau có thể phụng dưỡng cha mẹ trợ giúp Công Nghi gia.
Công Nghi Yên rất rõ người phụ thân như ông hiện giờ đã không thể giúp gì cho trưởng tử, tương lai tất cả hơn nửa đều phải dựa vào tự thân hắn, nếu đã vậy hắn phải cố gắng nâng đỡ đứa con này, chiếu cố gia tộc để hắn không phải vướng bận mà thỏa thích tung hoàng!
Công Nghi Trác Nhạc thân là gia chủ đời trước vẫn chưa nói gì, đợi Công Nghi Yên cùng Công Nghi Thiên Hành quyết định xong mới cao giọng cười to, cất lời khen: “Nên như thế! Nên như thế!”
Trong mắt Công Nghi Thiên Hành cũng xẹt qua một tia ấm áp.
Sau đó, tổ tôn ba người cùng thương nghị an bài kĩ lưỡng mọi chuyện sau này.
Ba quyển thủ quyết này đương nhiên phải áp đáy hòm mà giữ gìn, trong đó 《Hà Thị bí quyết luyện đan 》bị phân thành hạ phẩm có thể lấy ra trước, bí mật cho các luyện dược sư có huyết mạch Công Nghi gia bồi dưỡng luyện tập. Chờ nhóm người này có thành tựu liền dạy nhóm thứ hai, cũng chính là những luyện dược sư đã dựa vào hoặc người hầu đã trung thành tận tâm với Công Nghi gia qua nhiều thế hệ.
Chờ bồi dưỡng xong cũng không thể cứ vậy đem thủ quyết luyện đan này truyền ra ngoài, mà trước phải đem đan dược luyện chế ra được bồi dưỡng tộc nhân của mình, để nội tình của gia tộc tăng trưởng trên diện rộng, đề cao tổng thể thực lực cùng căn cốt của hậu bối trong gia tộc.
Mà đây đó đại khái cũng tốn một thời gian ngắn, bởi vì không biết cụ thể khi nào thì Công Nghi Thiên Hành sẽ trở về nên chuyện tiếp sau đó cũng đã được vạch kế hoạch sơ lược.
Ví dụ như chờ cho thực lực gia tộc tăng sau sẽ đem quyển thủ quyết luyện đan hạ phẩm này sao chép lại chừng mười bản phát tán đến hội đấu giá của Thương Long, dùng giá cao nhất bán đi.
Như vậy chờ số lớn luyện dược sư đều bắt đầu nắm giữ quyển hạ phẩm thủ quyết này, người nhà Công Nghi lại dựa theo trình độ thấu hiểu cùng trung thành khác nhau mà tu tập trung phẩm hay thượng phẩm thủ quyết luyện đan.
Kể từ đó, không chỉ có thể bảo trì ưu thế của Công Nghi gia còn có thể đề cao thực lực cả Thương Vân quốc, giúp Thương Vân chiếm lấy ưu thế tuyệt đối không có địch thủ trển cả Thiên Võ đại lục!
Người nhà Công Nghi ngoài việc cam đoan lợi ích gia tộc, cũng hy vọng thực lực cả một nước tăng lên…
Nhưng thời điểm đề cập tới đây Công Nghi Thiên Hành lại đột nhiên mở miệng: “Phụ thân, tổ phụ, trước khi bán đấu giá hạ phẩm bí quyết cần dâng tặng hoàng tộc một phần trước.”
Công Nghi Trác Nhạc cùng Công Nghi Yên đều đồng loạt ngẩn ra, nhưng bọn họ nhanh chóng hiểu được.
Công Nghi Thiên Hành nói: “Đợi khi hài nhi rời đi chừng mấy tháng, thậm chí một năm sau gia tộc có thể dâng lên bí quyết luyện đan.”
Công Nghi Yên suy tư, đáp: “Có thể nói là do con cháu nhà Công Nghi đoạt được khi xuất môn rèn luyện, đem việc này đổ lên con em trong dòng tộc có thể tách xa với Cố Tá.”
Công Nghi Thiên Hành mỉm cười: “Hài nhi khó xử phụ thân rồi.”
Công Nghi Yên cười nói: “Là nên như thế.”
Phụ tử hai người không cần khách sáo quá mức.
Công Nghi Thiên Hành lập tức chuyển chủ đề đến cách liên hệ U Linh cùng con đường liên quan, một ít sản nghiệp của bản thân, tất cả đều giao cho Công Nghi Yên.
Con đường phía trước không thể đoán trước, nếu hắn đã không thể ở bên cha mẹ tẫn hiếu hắn tất cũng sẽ không keo kiệt mà đưa ra những thứ tốt trong tay. Mà ngay cả Thiên Long vệ cũng đều tạm thời giao lại cho phụ thân, giúp hắn quản lý sản nghiệp.
Chờ đem tất cả bàn giao xong Công Nghi Thiên Hành mới nhẹ giọng nói: “Nếu có cơ hội con sẽ đưa cả Dương nhi, Minh Hà cùng Đằng nhi tiến nhập tông môn, cùng nhau tập võ. Nhưng nếu con nhiều năm không về, không tin tức xin phụ thân đem tất cả sản nghiệp trong tay con chia đều cho ba đệ muội.” Nói đến chỗ này hắn lại cười cười mang theo chút bỡn cợt, “Nếu ngày sau có thêm đệ muội, vì con không thể quay về xin hãy để Dương nhi chăm sóc chúng.”
Công Nghi Yên hiếm có ngượng ngùng.
Công Nghi Thiên Hành cũng không ở lâu, y còn có rất nhiều chuyện muốn an bài.
Chờ tất cả đều sắp xếp thỏa đáng thời gian cũng liền dùng hết.