Ta Có Dược A!

Chương 228: Chương 228: Tắm gội




Edit: Camsvitiba

Mỗi một viên Tiểu Chân Dương Đan bản cao cấp luyện chế ra đều mang theo kim sắc mỹ lệ, tựa như từ vàng rồng đúc thành, lại như trân châu đá quý, toát lên nhiệt lực nhàn nhạt, nắm ở trong tay liền cảm thấy ấm áp, làm người khác có chút không đành lòng dùng nó.

Cố Tá thưởng thức một lát, rồi dùng hồ lô ngọc tốt nhất thu vào. Sau đó hắn cảm nhận chút chân khí còn lại trong cơ thể mình, phát hiện vừa rồi thao túng dị hỏa không đến ba phút, đã dùng hết năm thành chân khí! Nói cách khác, nếu hắn luyện chế cùng lúc hai lò, đại khái cũng chỉ còn sức để thở dốc mà thôi.... Cùng lúc đó, tinh thần lực bởi vì tập trung cao độ tiêu hao cũng không ít, hiện tại còn sót lại chỉ một thành. Phải biết rằng, ngày thường hắn luyện chế đan dược khác, dù là trăm lò, cũng sẽ không có khả năng tiêu hao hết tinh thần lực! Nhưng chỉ mới vỏn vẹn một lò này, hắn đã tiêu hao tinh thần lực so với trước cũng phải nhiều hơn ít nhất mười mấy lần!

Bất quá rối rắm không bao lâu, Cố Tá dần bình tĩnh lại.

Kỳ thật cũng không có gì to tát, sau khi thực lực cùng cảnh giới dần tăng lên, hắn phát hiện ra tác dụng kì diệu của tâm pháp. Cảnh giới càng cao, hấp thu chân khí càng nhanh –– đây vốn là quá trình tất cả Võ giả đều trải qua, nhưng hắn tu luyện cũng không phải chỉ cần đến chân khí, dược khí cũng nằm rất quan trọng, hắn có thể dùng tâm pháp hấp thu lượng lớn dược khí, cùng lúc đó chân khí cũng sẽ được quấy động lên, làm cho hắn có thể nhanh chóng tụ chân khí lại cùng một chỗ, ngưng tụ thành Cốt Châu.

Bởi vậy, Cố Tá mới có thể không ngừng luyện cùng đồng thời không ngừng gia tăng sức mạnh bản thân, thậm chí tốc độ tăng cấp còn nhanh hơn một phân.

Theo đó, Cố Tá bắt đầu chải chuốt kinh nghiệm từ lần luyện đan trước đó, bắt đầu luyện chế đợt thứ hai. Lúc này tốc độ luyện chế cũng không có gì thay đổi, nhưng lượng chân khí tiêu hao đã giảm đi một ít. Chỉ là sau khi thu đan, Cố Tá vẫn phải khoanh chân đả tọa trong chốc lát. Cũng hết cách, thời điểm luyện chế các đan dược khác hắn sở dĩ có thể cuồn cuồn luyện chế không ngừng là vì bên trong tâm pháp hắn vận chuyển có thể bổ sung lại chân khí đã tiêu hao, nhưng thời điểm luyện chế Tiểu Chân Dương Đan, chân khí tập hợp một chỗ căn bản không có khả năng bổ túc tiêu hao, lúc này Cố Tá không thể không dừng tay, hết sức chuyên chú mà đem Cốt châu bổ sung tràn đầy trở lại...

Cũng may tốc độ khôi phục cũng rất nhanh, không bao lâu chân khí đã được bổ sung xong, hắn bắt đầu tiếp tục luyện chế Tiểu Chân Dương Đan, tiếp tục thử giảm bớt lượng tiêu hao chân khí.

Cứ như thế luyện chế sáu lò, linh dược pha loãng chỉ còn lại bốn giọt –– nửa chén nước đào trước đó vừa lúc là một trăm giọt, phân lượng cũng chỉ đủ cho sáu lò này.

Bốn giọt còn lại vẫn đặt ở một bên...

Cố Tá cũng không nhàn rỗi, chờ sau khi chân khí lần thứ hai khôi phục, trực tiếp phối ra chén nước đào thứ hai.

Ngay sau đó, lại là một vòng "khổ luyện".

Suốt một ngày như vậy, Cố Tá luyện chế ra hai trăm viên Tiểu Chân Dương Đan, mà trên thực tế thời gian hắn dùng luyện đan không đến một canh giờ, thời gian còn lại đều là dùng để khôi phục chân khí. Sau một hồi thao luyện, hắn xem như mệt đến không chịu nổi nữa, sau hoàn thành thu đan ở lò cuối cùng, không chỉ chân khí bị ép khô, tinh thần lực cũng chỉ sót lại một tia mà thôi. Tiếc là thời điểm luyện chế hắn quá hưng phấn nên không phát hiện ra, hiện tại phát giác, bản thân cũng đã nằm la liệt ra rồi.

Sau khi nghẹn khuất ba giấy, Cố Tá yên lặng trong thiên phủ "gọi" Công Nghi Thiên Hành.

[ Đại ca... ]

Trong phạm vi cho phép, Công Nghi Thiên Hành lập tức hồi âm.

[ A Tá? ]

Cố Tá rối rắm trong chốc lát.

Thật nhạy a....

Công Nghi Thiên Hành bên kia không thấy Cố Tá trả lời, trong lòng chợt động. Vì thế y không tiếp tục ăn đan dược tu luyện nữa, đứng lên, lập tức di chuyển đến điện luyện dược.

Nơi này đối với y hoàn toàn không có trở ngại, một đường đi thẳng vào nội điện, lập tức thấy được tình cảnh bên trong.

Trước lò luyện đan, thiếu niên người đầy mồ hôi đang ngửa mặt nằm đó.

Bộ dáng vô cùng tùy tiện héo úa.

Công Nghi Thiên Hành: "..."

Lấy nhãn lực của y có thể nhìn ra thiếu niên kia không có việc gì, nhưng bộ dáng này cũng có chút đáng thương đi.

Công Nghi Thiên Hành bước tới, hơi hơi cúi đầu.

Lúc này, y nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy buồn bực của thiếu niên kia.

Công Nghi Thiên Hành tâm tình có chút phức tạp.

Y nhìn đến hồ lô ngọc bên kia, liền biết tiểu Luyện dược sư vì luyện chế đan dược mới mệt thành như vậy, nhưng dáng vẻ này của Cố Tá, thật sự có chút buồn cười.

Cố Tá cũng phát hiện trên đầu mình có bóng ma, mở mắt ra, nhìn thấy đại ca nhà mình đang đứng đó.

Thiên à! Dáng vẻ chật vật thảm hại của hắn đều bị đại ca nhìn thấy rồi làm sao bây giờ?

Hắn 囧, nhấc mí mắt, cười gượng một cái.

Công Nghi Thiên Hành xoa xoa thái dương, sau đó cúi người, cũng không chê Cố Tá bẩn, trực tiếp ôm hắn nhấc chân ra ngoài.

Trong miệng còn mang theo một tia bất đắc dĩ: "A Tá, sau này không nên biến bản thân thành bộ dáng mệt mỏi như thế này. Ta tuy rằng cần rất nhiều đan dược để tu luyện, nhưng cũng không gấp đến mức này..."

Cố Tá trong miệng đáp ứng, tay chân rụng rời mà nằm liệt tròn ngực Công Nghi Thiên Hành. Hắn âm thầm cảm thấy may mắn đại ca không cười nhạo hắn, nếu không, thật sự đúng là quá mất mặt rồi.

Nhưng mà từ từ!

Hồ lô đựng đan vẫn còn quăng ở trên đất kia kìa!

Cố Tá quýnh lên, tinh thần lực vừa động, hồ lô phía sau lắc lư bay tới, trực tiếp nện trên ngực Cố Tá, trong sự luống cuống, hắn kêu rên lên một tiếng.

Công Nghi Thiên Hành trầm mặc trong chốc lát.

Sau đó y đem hồ lô thu lại, hai tay ôm Cố Tá nâng cao lên chút, dùng cằm cọ cọ trán hắn.

Cố Tá ngẩn người, người gương mặt đẹp đến mức phạm quy của đại ca nhà mình, hai tai đều đỏ.

Hắn, tuổi hắn cũng không còn nhỏ nữa rồi!

Sắp thành niên rồi....

Sau khi trở lại phòng, bởi vì tiêu hao phần lớn sức lực, trong nhất thời không thể tự mình chăm sóc bản thân, Công Nghi Thiên Hành liền tự tay làm lấy, đem người ôm vào phòng tắm.

Sau đó, áo ngoài Cố Tá bị kéo ra.

Cố Tá trừng lớn mắt.

Đại ca đại ca đây là muốn làm làm làm gì! (Làm ngươi!)

Công Nghi Thiên Hành thái độ tự nhiên: "A Tá mệt nhọc đã lâu, đều là vì ta, ta tự mình động thủ hầu hạ A Tá, lại có gì không thể chứ?"

Cố Tá nháy mắt liền hiểu.

Đại ca làm muốn tắm rửa cho hắn a! Đúng vậy! Hắn sao có thể để đại ca tắm rửa cho mình chứ hả! Dù hai người đều là nam nhân cũng không quá tốt có được không!

Trong lúc nhất thời, Cố Tá cảm thấy tim đập như sấm, tựa hồ như muốn vọt từ cổ họng bay ra!

Cái này trước không nói đến, vấn đề hiện tại là đại ca nhà hắn có thể hầu hạ người khác hay không....

Cố Tá vội vàng dồn hết chân khí còn sót lại đến hai cánh tay mình, rốt cuộc cũng có chút sức lực túm chặt lại áo ngoài của mình, lắp bắp nói: "Đại ca đại ca, này này không cần nha!"

Công Nghi Thiên Hành duỗi tay, nhẹ nhàng kéo ra hai tay Cố Tá.

Cố Tá: "..."

Công Nghi Thiên Hành ôn hòa cười: "A Tá nghe lời."

Cố Tá cảm thấy sắp điên rồi.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy a! Vấn đề không phải là hắn không nghe lời!

Chẳng lẽ, đây là cách trừng phạt mới của đại ca nhà mình....

Trên thực tế, Cố Tá nghĩ đúng rồi!

Công Nghi Thiên Hành vốn vì Cố Tá không biết quý trọng bản thân mà sinh khí –– đồng thời cũng vì Cố Tá luôn nhớ tới mình mà sinh ra cảm động. Cứ đè nén cảm xúc đem người ôm trở về xong, nhìn hắn vừa dơ lại đáng thương, Công Nghi Thiên Hành cũng phá lệ chủ động tắm rửa cho hắn một lần.

–– dù cho nghĩa đệ này không đến cửu cấp thương tàn, nhưng cũng không thể mặc hắn cả người dơ bẩn nằm la liệt trên giường phải không? Công Nghi Thiên Hành cũng không thể tùy tiện tìm ai đó đến làm chuyện thân cận như vậy với Cố Tá được.

Vốn chỉ là chuyện nhỏ, sau Công Nghi Thiên Hành lại phát hiện tiểu Luyện dược sư của y vì chuyện này lại cực kì quần bách cùng sốt ruột, cứ như vậy, y cảm thấy càng thêm thú vị, càng quyết định cứ dựa theo kế hoạch mà làm.

Có thế thì tiểu Luyện dược sư về sau hẳn là không dám lăn lộn đến nông nổi này.

Ngay sau đó, Công Nghi Thiên Hành động thủ.

Nhiều năm qua, đừng nhìn Công Nghi Thiên Hành được kiều dưỡng ở biệt viện, thực ra năng lực tự gánh vác khác xa so với những người được nuông chiều từ bé, càng không thể có chuyện mặc quần áo cũng cần phải có kẻ sai vặt nô tỳ hỗ trợ, chính mình lại không thể làm được. Cho nên đối với việc lột sạch quần áo Cố Tá, y vẫn rất lưu loát thuận lợi.

Đai lưng vừa kéo, cổ áo liền mở, Công Nghi Thiên Hành tựa hồ như ôm lấy tiểu hài nhi, rất nhanh cởi bỏ quần ngoài áo dài của Cố Tá, mười ngón tay linh hoạt nhẹ nhàng, cũng đem quần lót áo lọt dễ dàng cởi sạch.

Trong mấy giây ngắn ngủi, Cố Tá dần dần bị lột sạch sẽ, da thịt trắng nõn cũng lộ ra.

Cố Tá cảm thấy cả người đều phát sốt! Khẳng định bị nóng đến đỏ bừng rồi!

Bị đại ca cởi quần áo! Đại ca còn giúp hắn tắm rửa!

Này này này ––

Cố Tá nghẹn đủ khí, dược khí bay nhanh tiến vào thân thể, tâm pháp trong người nhanh chóng vận chuyển, tư thái này căn bản chính là điên cuồng, đặc biệt bốc đồng!

Chân khí dùng tốc độ nhanh nhất lấp đầy Cốt Châu, chân dần có chút sức lực, cánh tay cũng có, eo bụng cùng hai chân dần dần hồi sức....

Sau khi Công Nghi Thiên Hành cởi đi quần lót, Cố Tá tức tốc đưa tay che lại....chỗ đó của mình. Sau đó giãy giụa một cái, bắt đầu té ngã nhào lộn thẳng vào thùng tắm.

"Rầm!"

Bọt nước bắn lên thật lớn.

Có nước trong thùng giúp che chắn, Cố Tá mới cảm thấy chính mình như sống lại, hắn há mồm dựa vào thùng thở dốc, kinh hồn táng đảm, mồ hôi đầy đầu.

Sức lực lại hết sạch, nhưng cũng may bảo vệ được mặt mũi...

Công Nghi Thiên Hành nhìn hai tay trống trơn của mình, nhướng mày.

Cố Tá cẩn thận lén nhìn biểu tình đại ca nhà mình, vừa thấy liền cảm giác có chút nguy hiểm. Dưới trực giác này, hắn gian nan nuốt ngụm nước bọt, khô cằn nói: "Đại ca đại ca, ta ta ta không cần đại đại ca hỗ trợ, chính mình tự làm....làm là được rồi."

Công Nghi Thiên Hành cong cong khóe môi: "A Tá đây là ghét bỏ vi huynh?"

Cố Tá vội vàng lắc đầu: "Không không không! Không phải!"

Hắn là ngượng ngùng! Hắn mới không phải tiểu hài tử!

Công Nghi Thiên Hành ý cười bên môi càng tăng: "Đã như vậy, A Tá ngoan ngoãn chờ ở đó là tốt rồi."

Tiếp theo, tất cả phản kháng của Cố Tá đều bị Công Nghi Thiên Hành "hung tàn" trấn áp. Hắn muốn tự mình tắm rửa, mỗi lần muốn cử động đều phải lần nữa tụ lại chân khí, chính hắn không ngại mệt, Công Nghi Thiên Hành cũng nhìn không thoải mái. Cho nên Cố Tá cũng chỉ có thể bối rối nhìn Công Nghi Thiên Hành lấy khăn lông cùng muỗng gỗ, một mặt tưới nước lên người hắn, một mặt dùng khăn lông lau.

Từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân, từ.....

Cố Tá chỉ cảm thấy đầu bốc khói, cả người không biết thế nào cho phải.

Công Nghi Thiên Hành ngược lại không hề có kiêng kị gì.

Y đầu tiên là chà lau cho Cố Tá, tẩy rửa xong lại vớt lên lau khô, một ít giãy giụa nhỏ, một ít động tác nhỏ của Cố Tá hết thảy trong tay Công Nghi Thiên Hành đều chỉ không có lực, chờ tắm rửa xong rồi, y còn mặc vào nội y mới cho hắn, ôm hắn an an ổn ổn đặt trên giường.

Trong lúc này, nhìn biểu tình thay đổi thất thường trên mặt Cố Tá, Công Nghi Thiên Hành cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Chờ đến khi mặc xong quần áo, Cố Tá bất chấp tất cả an phận nằm trên giường.

Dù sao, trạng thái quẫn bách đều bị đại ca xem qua, còn thẹn thùng hay cảm thấy mất mặt gì đó, cũng đều....không tính là gì.

Nghĩ như vậy, tựa hồ lại có chút thản nhiên.

Lúc sau, Công Nghi Thiên Hành đi tới, điểm điểm cái trán của hắn: "A Tá chậm rãi điều tức, hảo hảo nghỉ ngơi."

Cố Tá gật gật đầu, rầu rĩ nói: "Ta đã biết, đại ca."

Ác thú vị của đại ca, có đôi khi thật làm người ta đỡ không nổi... Hắn sau này nhất định sẽ chú ý, tuyệt không để mình lưu lạc đến nông nỗi này!

Công Nghi Thiên Hành khi dễ Cố Tá xong, cũng chiếu cố hắn đâu vào đấy, lại thấy cả người hắn âm u, chính mình cũng hơi hơi mỉm cười, khoanh chân ngồi đối diện trên giường.

Trong hồ lô ngọc có chừng hai trăm viên Tiểu Chân Dương Đan, không cần Cố Tá phải nói, y đã có thể cảm nhận được đại nhật chi lực mênh mông từ bên trong truyền ra –– đúng là đối với giai đoạn hiện tại của mà nói, đây chính là đan dược thích hợp nhất.

Sau khi ăn vào một viên, tức khắc có một cổ đại nhật chi lực mãnh liệt tiến vào kinh mạch, Công Nghi Thiên Hành sớm đã chuẩn bị tốt, lập tức điều động chân khí, nhanh chóng kết hợp cùng đại nhật chi lực càn quét qua các huyệt khiếu, đả thông những nơi tắc nghẽn, thúc đẩy chân khí vào những Cốt châu đã ngưng đọng trước đó, dần dần hình thành Cốt Châu chân chính. Đồng thời, đại nhật chi lực dừng lại ở bộ Cốt châu thứ hai, không bao lâu lại phát ra một tầng kim hồng nhàn nhạt, dưới tác dụng của dược lực, dần dần gia tăng...

Hiện giờ trong cơ thể Công Nghi Thiên Hành ước chừng có sáu bộ Cốt châu, ngoại trừ một bộ chủ Cốt châu còn có rất nhiều huyệt khiếu Thiên Cương vẫn chưa được đả thông ra, những viên Cốt châu khác, các huyệt khiếu đều đã ổn định vững chắc trải rộng toàn thân rồi.

Hơn nữa, Công Nghi Thiên Hành cũng hiểu rõ, mỗi một bộ Cốt châu hẳn là đều có chỗ đặc thù riêng.

Tạm thời không nói đến bộ chủ Cốt Châu, mấy bộ Cốt châu còn lại, trong đó có một bộ toàn lực hấp thu độc khí cùng độc tố, khiến cho Cốt châu vốn trắng tuyết đều mạ lên một tầng màu đen. Mà màu đen này vẫn chưa đủ thâm sâu, bản thân Công Nghi Thiên Hành mơ hồ cảm giác được, bộ Cốt châu này không chỉ hấp thu độc khí mà thôi, mà hẳn là còn có biến hóa khác...

Kế đó chính là một bộ Cốt châu khác hấp thu đại nhật chi lực.

Loại lực lượng này là ngày đó Công Nghi Thiên Hành ở trong sào huyệt hoang thú linh cấp cảm giác được, cũng không biết như thế nào lại bị y thuận lợi hấp thu, từ đó trở thành đòn sát thủ mạnh mẽ của y –– trong mộ Nhân Vương, nếu không có loại lực lượng này, bọn họ căn bản không thể thuận lợi vượt qua.

Lúc ấy Công Nghi Thiên Hành cũng không thể xác định thuộc tính của lực lượng kim hồng này, chính là sau khi vận công dưới ánh nắng, phát hiện chính mình cư nhiên có thể hấp thu nhiệt lực từ mặt trời, từ đó mới có thể hiểu ra. Về sau Công Nghi Thiên Hành khổ tu không nghỉ, y tự biết, bộ Cốt châu màu đen kia không thể tùy tiện đem ra sử dụng, còn bộ Cốt châu lực lượng kim hồng này cũng bằng không.

Chỉ là Công Nghi Thiên Hành vẫn cảm giác, bộ Cốt châu kim hồng này hẳn là không phải chỉ hấp thu đại nhật chi lực mới đúng, còn thiếu chút gì đó... Thiếu cái gì a?

Sau khi trầm tư, Công Nghi Thiên Hành cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục dùng Tiểu Chân Dương Đan luyện công.

Vô luận thế nào, khi một loại lực lượng chứa đựng đến cực hạn, một loại lực lượng khác cần thiết cũng sẽ bại lộ ra.

Như vậy, y trước tiên cứ làm tốt việc cần làm.

Sau khi Công Nghi Thiên Hành bắt đầu tu luyện, Cố Tá bên kia cũng yên lặng đem đầu quay lại.

Rõ ràng thời điểm đả tọa luyện công tuấn mỹ bất phàm như vậy, tựa như thần tiên... Còn tính nết lúc không tu luyện, thật khiến người chống đỡ không nổi a!

Quên đi!

Cố Tá yên lặng đem đầu quay về.

Hắn hiện tại tinh thần thể xác đều mệt mỏi, vẫn nên thành thật nghỉ ngơi.

Vì thế, chờ Công Nghi Thiên Hành tu luyện vài vòng, phát hiện kinh mạch mình không chịu nổi đại nhật chi lực nữa, bắt đầu nuốt Hợp Khí Đan tích tụ lại chân khí, xong xuôi mới quay đầu nhìn thoáng qua Cố Tá.

Mà lúc này, Cố Tá ngửa mặt hướng lên trời, vẫn duy trì tư thế vừa rồi, ngủ!

Ngày hôm sau, Bách Xuyên Minh có người tới.

Cố Tá vừa nghe, hai mắt bật sáng, vội vàng trong luyện dược điện chạy ra.

Quả nhiên, Hải Thiên vừa đem trữ vật võ cụ của mình mở ra, từ bên trong lấy ra mấy trăm phân dược liệu luyện chế Tiểu Chân Dương Đan –– đương nhiên, đây chỉ là bản bình thường.

Bách Xuyên Minh phi thường quan tâm đến thân thể Tiêu Thiên Khải, tuy hiện tại dưới sự chèn ép của Hạc Thành Hồng bọn họ có thể chống đỡ được một thời gian ngắn, cũng có thể giữ được các đệ tử trong minh không sinh hai lòng, nhưng muốn lâu dài, khẳng định rất khó khăn.

Tiêu Thiên Khải mới là nhân vật linh hồn của bọn họ, chỉ khi Tiêu Thiên Khải thuận lợi khôi phục, bọn họ mới có đủ bảo đảm Bách Xuyên Minh có thể thể tiếp tục phát triển –– đặc biệt nhìn Hạc gia diễu võ dương oai khiến bọn họ chịu không nổi, chờ khi Tiêu Thiên Khải thân thể khỏi hẳn, nhất định sẽ đem vị trí đệ nhị Thiên Bảng đoạt trở về!

Cho nên, Bách Xuyên Minh trên dưới một lòng, chi tiêu số tiền lớn, mới có thể nhanh như vậy đã gom đủ dược liệu.

Mấy trăm phân, trong thời gian ngắn đúng là không tệ.

Cố Tá cầm dược liệu, bắt đầu tính toán.

Điều dưỡng thân thể Tiêu Thiên Khải là một quá trình dài, dựa theo tiêu chuẩn luyện dược ở đây, một lần chỉ có thể cho ra nhiều nhất chín viên Tiểu Chân Dương Đan mà thôi. Mà nếu muốn đảm bảo phẩm chất đan dược luyện ra, phải giảm đi một phần đan suất thành đan. Giả thiết nếu trong đó phải cho ra một viên cực phẩm, như vậy thông thường ít nhất là mười mấy phân dồn lại một phần mới có thể tạo thành Tiểu Chân Dương Đan cực phẩm, đương nhiên cũng không tránh khỏi sẽ thất bại, như vậy lại có thêm chỗ trống để chen vào.

Sau khi Cố Tá dùng nước đào luyện chế Tiểu Chân Dương Đan bản cao cấp, hiện tại có thể vỗ ngực đảm bảo sẽ không lãng phí một phân dược liệu nào. Phương diện tốc độ có thể châm chước một chút, không sai biệt lắm có thể từ trong mấy trăm phân dược liệu này cho ra hai mươi viên cực phẩm, hơn nữa còn có trăm viên thượng phẩm, cùng với số ít trung phẩm đan, như vậy cũng đủ để báo cáo kết quả công tác rồi!

Với số lượng đó, hắn kì thật chỉ cần luyện chế hai ba mươi phân dược liệu là được.

Sau khi tính xong, Cố Tá có chút chột dạ.

Như vậy tính ra, hắn chẳng phải chỉ dùng số lẻ luyện đan thôi cho người ta thôi sao, cắt xén cũng quá nhiều? Bằng không, hay là luyện chế tám phần mười đi? Nhưng quá nhiều thì không được, hắn biểu hiện rõ ràng quá thì không bình thường...

Chột dạ qua đi, nghĩ đến đại ca nhà mình cũng cần đến lượng lớn Tiểu Chân Dương Đan, hắn liền vỗ mặt ném xa xấu hổ.

Dù sao đan dược hắn đưa tuyệt đối sẽ không ít hơn người khác tới luyện, thậm chí sẽ còn nhiều hơn một nửa, như vậy, cũng không xem như hố người khác có phải không.

Sau khi hạ quyết tâm, Cố Tá dùng nửa ngày đem đan dược luyện thành, sau đó mỗi ngày đều để Thiên Long Vệ chạy đến Bách Xuyên Minh đưa đan.

Mà Hải Thiên cũng ngoài ý muốn phát hiện, bọn họ mới ngày đầu tiên đưa dược liệu, đối phương đã đưa tới thành phẩm. Ngoài dự kiến chính là bên trong còn có cực phẩm Tiểu Chân Dương Đan!

Cùng ngày....

Cực phẩm Tiểu Chân Dương Đan ba viên, thượng phẩm mười viên, trung phẩm hai viên.

Ngày hôm sau...

Cực phẩm hai viên, thượng phẩm mười hai viên, trung phẩm một viên

Ngày thứ ba...

Cực phẩm năm viên, thượng phẩm hai mươi ba viên, trung phẩm một viên.

Ngày thứ tư....

Có....

Sau khi Hải Thiên nhận được đan, đầu tiên để cho Tiêu Thiên Khải dùng cực phẩm Tiểu Chân Dương Đan, phát hiện âm hàn chi khí trong thân thể Tiêu Thiên Khải cư nhiên thật sự lui đi một ít, ngay cả bản thân hắn cũng không còn trong trạng thái hôn mê nữa, có thể mở mắt, tự mình uống thuốc.

Tiêu Thiên Khải thanh tỉnh, hắn bắt đầu có thể tự luyện hóa đan dược, dưới sự trợ giúp của Tiểu Chân Dương Đan, thân thể hắn một ngày so với một ngày đều chuyển biến tốt hơn, thêm việc liên tục dùng cực phẩm Tiểu Chân Dương Đan cũng đem đến cho hắn trợ giúp rất lớn. Trong mấy ngày ngắn ngủi, thương thế hắn cũng khỏi hơn hai thành! Tốc độ này, hiệu suất này, là điều trước nay hắn chưa từng nghĩ đến.

Chuyện này, Bách Xuyên Minh giữ kín không nói ra, nhưng mỗi người Bách Xuyên Minh đều ôm lòng biết ơn sâu kín với Cố Tá.

Đương nhiên, bọn họ lại càng thêm nhiệt tình thu thập dược liệu hơn!

_________

#Camsvitiba: Tiểu Tá lúc nào cũng mặc niệm bản thân không còn nhỏ nữa, sắp thành niên rồi,... Ủa ủa, đủ tuổi để *......* hay giề, à mà thôi, tui giấu cho riêng tui biết thoi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.