Ta Có Dược A!

Chương 25: Chương 25: Thẳng thắn cùng suy đoán




Edit: Tracy

Thẳng thắn thì thẳng thắn, nhưng cụ thể thẳng thắn như thế nào, sau một đoạn thời gian lắng đọng, Cố Tá lần nữa châm chước.

Về chuyện của hệ thống cần thiết phải nói rõ ràng, bằng không về sau kim chủ không thể an bài cũng sẽ trở thành trở ngại cho hắn về sau. Còn về chuyện hắn đến từ dị giới cũng không tạo nên trở ngại gì thì không cần thiết nói ra.

Thân phận Tề Thiên Hữu hắn dùng khá tốt, mọi mặt đều thanh thanh bạch bạch, mà hệ thống xuất hiện như thế nào hắn cũng không biết, nếu vậy trực tiếp bỏ đi phần đầu câu chuyện là được rồi.

Sau khi nghĩ kĩ, Cố Tá ghé vào bên cạnh dục dũng, bắt đầu lãi nhãi: “Thiên Hành công tử, trước đó quên nói cùng ngươi chuyện về kỳ ngộ kia...”

Công Nghi Thiên Hành khẽ nhúc nhích, cũng không mở mắt ra.

Cố Tá biết hắn nghe thấy, liền tiếp tục nói: “Thiên Hành công tử cũng biết những chuyện ta đã trải qua....” Hắn hồi tưởng lại những chuyện của Tề Thiên Hữu, “Lúc ấy ta cảm thấy sống không còn gì để luyến tiếc... Ân, liền tự sát.”

Công Nghi Thiên Hành hơi hơi mở mắt.

Cố Tá xấu hổ cười cười: “Có lẽ là trời cao đồng tình ta, tự nhiên đồ vật tự xưng là “hệ thống” tiến vào trong đầu ta, sau đó ta liền sống lại.” Hắn cảm thấy vận khí mình không tồi, lúc bị xe đâm đáng lẽ đã chết, hệ thống xuất hiện lại đem hắn đến sống ở dị giới, nhưng tốt xấu gì hắn cũng còn có hy vọng trở về không phải sao?

“Lúc sau hệ thống liền nói ta phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể sống sót, mà nhiệm vụ thứ nhất chính là thu thập đủ ba mươi sợi dược khí. Vốn dĩ ta khôi phục Dược châu là có thể dựa vào Tề gia, nhưng Tề gia lại quá vô tình, ta vốn dĩ đã trở thành bộ dáng kia rồi lại còn hạ độc trong đồ ăn, muốn ta chết đi. Sau khi ta nghĩ tới liền cảm thấy không thể để bọn họ biết ta gặp được kỳ ngộ, lại bởi vì hệ thống cho ta ba quyển sách cổ, trên con đường luyện dược tài nghệ cứ thế cuồn cuộn... Trước kia xảy ra đủ mọi loại sự tình, đối với Tề gia cũng hoàn toàn hết hy vọng.” Nói đến đây, Cố Tá càng xấu hổ, cảm giác áy náy lại quay cuồng trở lại: “Khi đó ta không có biện pháp, chỉ có thể tìm một người có thể cùng ta hợp tác giúp đỡ lẫn nhau, sau khi chọn lựa kĩ càng, ách, mới đối với công tử có hành vi bất kính như vậy.”

Công Nghi Thiên Hành tựa hồ nghe được, cố hết sức mà nói: “Khế ước?”

Cố Tá gật gật đầu: “Lần đó chúng ta định khế ước, chính là phương pháp hệ thống cấp cho.” Hắn do dự một chút có nên nói rõ cho kim chủ biết hay không. Tuy rằng nói hắn không có ý tưởng muốn khống chế người khác trở thành nô lệ, nhưng khi chân chính tiếp xúc với một mặt thế giới âm u này, về sau tình huống đột phát khiến hắn bại lộ... Nếu để kim chủ phát hiện, lấy chỉ số thông minh của y cao như vậy, nói không chừng sẽ nghĩ ra được rất nhiều thứ khác...

Suy tư một lúc lâu, Cố Tá cũng đem chuyện liên quan đến dược nô thẳng thắn nói ra.

Công Nghi Thiên Hành mày nhăn lại: “Dược nô ấn?”

Cố Tá vội vàng nói: “Sau khi ta cự tuyệt, hệ thống không có truyền cho ta Dược Nô Ấn.”

Công Nghi Thiên Hành nói: “Nếu có cơ hội, học được nó.”

Cố Tá biết kim chủ nhất định có suy tính, liền đáp ứng.

Dù sau hắn cùng kim chủ nhất cổn câu cổn, kim chủ sẽ không làm hại hắn, mà mặc kệ kim chủ muốn làm cái gì, hắn học được nhiều hơn một món tài nghệ đối với hắn cũng là có lợi.

Lúc này trong đầu Cố Tá lại hiện lên một hàng chữ.

[ Đạo cụ bổ sung: Dược nô ấn.]

[ Kí chủ có tiếp thu hay không? ]

Cố Tá sửng sốt: Tiếp thu.

Ý thức hắn vừa động, từ trữ vật cách lấy ra một quyển sách cổ mới.

Công Nghi Thiên Hành cũng thấy một màn như vậy, chờ Cố Tá đem tên quyển sách cho y nhìn, y liền trầm ngâm.

Thật lâu sau, y mới chậm rãi nói: “Hệ thống có lẽ là một phương thức truyền thừa đại công năng, ngươi là người được chọn.” Đau lớn kịch liệt lại làm cho y càng thêm thanh minh: “Thăm dò, tác dụng dược khí. Hệ thống tạm thời vô hại, nhưng tâm phòng bị không thể không có. Nếu khác thường, nói cho ta.”

Cố Tá nghe những lời này của kim chủ, trong đầu liền thanh minh: “Thiên Hành công tử nói có lý, ta nghe ngươi.”

Hắn cũng không có ngốc như vậy.

Nghiêm khắc mà nói hệ thống đối với hắn có ân cứu mạng, nếu hệ thống không xuất hiện, hắn đã sớm chết dưới bánh xe, ngay cả tư cách hoàn thành nhiệm vụ cũng không có.

Nhưng hắn từ trước đến nay đều được giáo dục muốn được thì phải trả giá, trong thiên hạ không có bữa ăn nào không trả tiền, làm người không thể chỉ nghĩ đến viễc chiếm tiện nghi, hệ thống phóng thích ân tình quá lớn, cũng không phải chỉ là một chuyện nhỏ, theo lý thuyết, hắn cũng phải có thứ gì đó được cần mới đúng.

Cố Tá vốn cho rằng sau khi hắn đáp ứng hệ thống nhận chủ, cùng hệ thống giao dịch hoàn thành nhiệm vụ, nhưng khi hắn dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên góp nhặt ba mươi sợi dược khí, tâm tình thả lỏng hơn nhiều, nhưng vẫn cảm thấy có chút không đúng.

Khi hắn hoàn thành nhiệm vụ trước, có được tổng cộng bốn quyển sách cổ giá trị rất lớn cùng với một bộ tâm pháp cấp bậc không nhỏ, cái giá phải trả tuy tương đối nhưng thật ra cũng chẳng đáng kể bao nhiêu — hắn còn chưa có báo đáp ân cứu mạng, đã học được rất nhiều thứ trân quý trong sách cổ, bỏ ra cùng nhận được, giá trị thật sự rất chênh lệch.

Điều này khiến hắn đối với hệ thống sinh ra hoài nghi.

Nhưng mà hiện tại nghe cách nói của kim chủ... Tuy rằng không biết hệ thống là thứ gì, cũng không biết hình thức tồn tại của nó, nhưng nếu thật sự là cái truyền thừa gì đó ngược lại cũng có thể lý giải.

Ngược lại cũng không phải không có dấu vết để lần ra, ngay từ đầu đã có trọn vẹn một bộ tâm pháp cùng với phương pháp luyện dược tương ứng, khi Cố Tá cần Dược Nô Ấn hệ thống liền nhắc nhở đưa ra, sau đó khi hắn thấy đến phần tàn khốc của thế giới này, hệ thống liền phân phát nhiệm vụ thứ hai, đưa ra một quyển cổ tịch với cùng loại kĩ năng khác, kim chủ cảm thấy hắn nên học Dược nô ấn, phương pháp tu luyện dược nô ấn liền đến tay hắn như một đạo cụ bổ sung.

Cùng lúc đó, nội dung của nhiệm vụ thứ hai cũng chỉ là thu ba mươi sợi dược khí mỗi tháng mà thôi...

....Thật giống với thế ngoại cao nhân nhìn thấy đệ tử phù hợp với yêu cầu của mình, liền cứu lấy tính mạng đệ tử, rồi từng bước từng bước dạy dỗ cho từng tri thức một.

Đương nhiên Cố Tá hiểu rõ, kim chủ muốn hắn đừng mất đi phòng bị cũng là đúng.

Giống như truyền thuyết ma quỷ vì dụ dỗ người, trước tin không phải cũng là đưa ra thứ tốt tranh thủ giành lấy tín nhiệm sao? Trước mắt xem như không có vấn đề gì, như về sao thế nào, ai biết được hử?

Dù sao thời gian hắn luyện công thì chú ý một chút, cảm thấy không thoải mái hoặc là mất đi khống chế tẩu hỏa nhập ma, trước tiên sẽ cùng kim chủ thương lượng.... Nếu thật sự là truyền thừa, hắn cẩn thận một chút đối với chính mình cũng là có lợi, mà nếu không phải truyền thừa mà là độc dược bọc đường, hắn cẩn thận thế nào cũng không là thừa thãi.

Cố Tá yên lặng hỏi một câu: Hệ thống ngươi là truyền thừa sao?

[ Quyền hạn không đủ, không thể tra hỏi. ]

Cố Tá:........

[ Hộ đạo nhân của chủ nhân không tồi. ]

Cố Tá hơi 囧: ……Cám ơn khích lệ, ta cũng cảm thấy kim chủ rất tốt.

Chính là sâu trong thâm tâm hắn, có một suy nghĩ mà ngay chính hắn cũng không phát hiện ra.

Kim chủ cùng hắn hỗ trợ lẫn nhau, hắn cũng cảm thấy được giữa mình và kim chủ không thể thương tổn nhau, như vậy thật tốt, kim chủ là người hắn có thể tín nhiệm... Bất quá, kim chủ quá thông minh, thông minh làm cho hắn kính sợ.

Có lẽ...có lẽ đúng là bởi vì hắn cùng kim chủ kiềm chế lẫn nhau mới làm hắn có thể an tâm như vậy.

Hai canh giờ sau.

Sắc nâu của dược thủy càng ngày càng nhạt, biểu tình Công Nghi Thiên Hành tuy không có gì biến hóa, nhưng cho người ta cảm giác nhẹ nhàng hơn so với trước kia.

Cố Tá dùng hai mắt “dị năng” quan sát dòng khí trong dược thủy, quả nhiên chúng đã từ từ biến mất.

Hắn liền mở miệng: “Thiên Hành công tử, có thể ra rồi.”

Công Nghi Thiên Hành chậm rãi hô hấp, đứng dậy.

Cố Tá rất ân cần đưa khăn lớn qua: “Thiên Hành công tử nếu muốn tắm gội lại, chỉ có thể dùng vô căn tịnh thủy*”

*nước tinh khiết

Công Nghi Thiên Hành gật gật đầu, ôn hòa nói: “Đa tạ ngươi, A Tá.”

Lúc này, Long Nhất cùng Long Nhị canh giữ bên ngoài mới được phép đi vào.

Hai người nhanh chóng chuẩn bị một thùng lớn nước tinh khiết để cho Công Nghi Thiên Hành tự mình tắm rửa, bản thân lần nữa trở ra ngoài canh chừng.

Công Nghi Thiên Hành vừa tắm gội, vừa nói với A Tá: “Nếu A Tá không ngại, có thể đem “Dược Thiên Tâm Pháp” cùng “Trùy Thần Thứ” cho ta nhìn một cái không?”

Cố Tá trong lòng cầu còn không được, lập tức đáp ứng: “Ta đang muốn thỉnh Thiên Hành công tử xem xong sau đó dạy ta đây.”

Hắn rốt cuộc cũng không phải cổ nhân, thời điểm học tâm pháp rất miễn cưỡng, lúc học thủ quyết chỉ là bắt chước theo hình vẽ. Đại khái tất cả kỹ năng của hắn đều ở trên việc luyện dược, đối với võ kỹ tâm pháp linh tinh, không chỉ vì bản thân hắn đọc không hiểu lắm mấy lời khác thường kia, nguyên nhân lớn hơn, vẫn là bởi vì hắn không có ngộ tính.

Công Nghi Thiên Hành thấy hắn nói rất chân thành, ánh mắt khẽ động, sau đó khẽ thở dài: “A Tá, phàm là những vật trân quý, chớ dễ dàng bại lộ trước mặt người khác.”

Cố Tá nghe xong, cũng chỉ cười nói: “Ta đã biết, Thiên Hành công tử yên tâm.” Hắn dừng một chút lại nói: “Bởi vì Thiên Hành công tử là Hộ Đạo Nhân của ta, vì tránh về sau giữa chúng ta có hiềm khích, ta mới có thể như vậy.”

Hắn tìm được một kim chủ đối với thuộc hạ thật khá tốt, hắn cũng không có ý định đi ăn máng khác, dù sau làm thủ hạ người như vậy, về sau hắn chỉ cần khiến mình có chút giá trị là được rồi.

Công Nghi Thiên Hành thấy hắn hiểu rõ, cũng chỉ cười.

Không tồi, có chút thông minh lại là người thức thời, so với người tự cho mình thông minh cường hơn nhiều.

Vị tiểu Luyện dược sư tự tìm đến cửa tiến cử này của y nếu thật là hạng người tâm tư thâm trầm, y sẽ hoàn toàn lợi dụng hắn, áp bức hết những thứ có được, đem hắn chặt chẽ khống chế trong lòng bàn tay. Một khi đối phương có ý định phản loạn, y thà rằng không cần, cũng sẽ không có ý định thủ hạ lưu tình.

Nếu như Cố Tá đã chủ động đưa chính mình vào tay y, y đương nhiên sẽ có qua có lại, hảo hảo bồi dưỡng hắn, coi chừng hắn, giữ hắn trong lòng bàn tay mình, cho hắn trải qua cuộc sống mà hắn mong muốn.

Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, sau này, hắn có thể sẽ là một Luyện dược sư xuất sắc thuộc về của riêng mình y.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.