Edit: Cám ( Truyện chỉ được đăng tải chính thức tại wattpad Tracy_vitieubao)
Công Nghi Thiên Hành nhìn hai kẻ lấm la lấm lét đi tới, nhướng mày: "Ồ? Ý các ngươi là, các ngươi có thể dẫn chúng ta tới chỗ bán dược liệu lâu năm?" Y bỗng nhiên nhẹ giọng cười: "Nhưng các ngươi có hai người, ta lại không biết nên đi cùng ai mới thỏa đáng đây."
Hai cái tên dẫn dắt này bộ dáng tuy không giống nhau, nhưng khí chất lại không sai biệt lắm. Lúc này hai người bọn họ thoáng nhìn đối phương, tròng mắt bắt đầu xoay chuyển.
Người bên trái nói: "Lão dược kia của chủ nhân ta chính bảo vật áp đáy hòm, người mua không đủ phân lượng, biết cũng như không biết."
Người bên phải cũng nói: "Phu nhân nhà ta xuất thân từ thế gia cổ xưa, bởi vì gia thế suy tàn mà không thể kén rễ, ngược lại phải gả cho người khác. Lão dược gia truyền kia cũng chính là hồi môn của phu nhân, vẫn luôn được coi như trân bảo. Nếu không phải gần đây con trai độc nhất của phu nhân gặp tai họa, phu nhân cũng nhất định sẽ không bán đi đồ gia truyền này."
Hai người đều nói: "Lão dược của ta đều là có thể gặp không thể cầu, công tử ngàn vạn chớ bỏ lỡ mới phải."
Sau đó bọn họ lại nói: "Nếu là vị Luyện dược sư này thích, không bằng đều đến hai nhà xem thử đi? Công tử là người hào phóng, của cải phong phú, chắc cũng sẽ thèm để ý một cây hay hai cây đâu."
Công Nghi Thiên Hành nghe vậy, cúi đầu nhìn tiểu Luyện dược sư nhà mình: "A Tá, đệ thấy sao?"
Cố Tá ho nhẹ một tiếng: "Đều muốn xem..."
Công Nghi Thiên Hành giải quyết dứt khoát: "Vậy đều đi nhìn thử đi. Nếu thật hữu dụng, mua hết cũng được."
Cố Tá trong lòng nóng lên: "Nếu là không tốt, ta nhất định cũng sẽ không lãng phí vàng của đại ca đâu!"
Hai người kia nhìn thấy sinh ý đã thành, đều vui mừng, sau khi nghe được lời Cố Tá liền lớn tiếng nói: "Dược sư yên tâm! Lão dược kia đều là phẩm tướng cực tốt, sẽ không làm cho ngươi thất vọng."
Cố Tá gật gật đầu, trong lòng cũng có chút chờ mong.
Không biết hai nhà này chủ động tìm tới cửa, lão dược thật sự có tốt như vậy không?
Công Nghi Thiên Hành cũng nói: "Mời dẫn đường."
Hai người kia sau khi giao lưu với nhau, cũng quyết định ra sẽ đi đến chỗ nào trước. Người còn lại sẽ ở chỗ khác chờ –– nếu không được người cho phép, chỗ bí mật kia tuyệt đối sẽ không cho phép người ngoài bước vào, cho nên người kia đều hiểu quy cũ này, cũng không muốn tìm hiểu.
Người dẫn mối buôn bán thứ nhất, mang theo hai người Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá đi trước.
Hai người được tên kia dẫn đi vòng v qua mấy hẻm nhỏ, lại đi đến một con hẻm u ám, một mảng đen nhánh, chỉ là sâu thẳm nơi xa xuất hiện một chút ánh sáng nhàn nhạt.
Cố Tá nhìn thấy mà sợ.
Hắn hy vọng đi theo người này có thể thu hoạch chút gì đó, vậy thì không cần lãng phí thời gian với người sau.
Tên dẫn đường cẩn thận đi về phía ánh sáng phát ra kia, không bao lâu, đoàn người đã đến gần luồng sáng đó. Lúc này Cố Tá mới phát hiện, nơi phát ra ánh sáng kia chính là hiệu thuốc nhỏ, bên trong tương đối chật chội, đồ vật chồng chất khắp nơi, thoạt nhìn đều là hiếm lạ cổ quái, rất khiến người ngạc nhiên.
Cố Tá vừa liếc mắt, hai mắt tức khắc sáng bừng bừng.
Xác Thạch Kim Ngưu, Vạn Thủy Lưu Ly Lộ, Hắc Thủy Huyền Xà gan, còn có Ngưu Hoàng kim giáp....đều là thứ hiếm thấy khó tìm a! Tuy rằng ở Vạn Dược Lâu cũng có một ít, nhưng mỗi loại số lượng cũng không nhiều lắm, thời điểm cần thiết cũng không nhất định đã đủ dùng! Đây đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh a!
Hắn chỉ tùy tiện nhìn thôi đã thấy được rất nhiều dược liệu trân quý hiếm thấy, vậy lão dược mà chủ nhân cửa hàng này cất chứa phải là có niên đại cỡ nào, là dạng chủng loại gì đây?
Càng ngày càng mong chờ!
Cố Tá đang miên man suy nghĩ, đột nhiên, một đạo bóng dáng khô quắt xuất hiện trước mắt hắn.
Muốn dọa hắn nhảy dựng đấy hả! Một tiếng động cũng không có đấy a!
Bị dọa xong rồi lại nghĩ đến mà sợ, lấy tinh thần lực của hắn, dù Võ giả Thoát Phàm cảnh đến gần hắn đều không thể không phát hiện ra, nhưng hiện tại vị này lại bất đồng.
Thần sắc Công Nghi Thiên Hành cũng khẽ động.
Cố Tá vì bản thân không phải Võ giả, không quá chú ý cảnh giới cũng alf bình thường, y thân là Võ giả, lại đến một nơi xa lạ, có thể nói thời thời khắc khắc đều phải rất đề phòng, nhưng dù đã chuẩn bị kỹ càng nhưng vẫn không hề phát hiện ra.
.... Lão giả này, không đơn giản!
Bóng dáng khô quắt kia chính là một lão đầu nhi thấp bé.
Lão đại khái chỉ cao đến hông Công Nghi Thiên Hành, hai mắt vẫn đục, tựa hồ như sắp gần đất xa trời.
Lúc này lão nhìn kẻ dẫn đường kia, lại nhìn thoáng qua Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá, ách thanh nói: "Muốn lão dược sao?"
Cố Tá lập tức nói: "Muốn!"
Những ya nghĩ bất an trước đó, bị hân một cước đá văng trời xanh.
Công Nghi Thiên Hành rất lễ phép cười nói: "Lão tiên sinh, nghe nói chỗ ngài có thứ tốt áp đáy hòm, cho nên chúng ta mạo muội đến đây cầu kiến."
Lão nhân nói: "Được, chờ chút."
Lúc này, tên dẫn đường lặng yên lui về sau, biến mất.
Thời điểm làm giao dịch, hắn không thể ở lại quan sát được.
Công Nghi Thiên Hành bình tĩnh, cũng không vì tên kia đột ngột rời đi mà sinh ra bất kì dao động gì.
Lão nhân khô quắt kia xoay người, cũng biến mất.
Cố Tá trong lòng cả kinh, không tự chủ được mà nắm lấy bàn tay Công Nghi Thiên Hành.
Công Nghi Thiên Hành trấn an vỗ vỗ hắn: "Chớ sợ, thực lực lão tiên sinh vượt xa chúng ta, cho nên chúng ta mới không nhìn ra quỷ đạo hành động của ngài mà thôi."
Cố Tá gật đầu, trái tim kinh hoàng hoảng hốt chậm rãi khôi phục lại như cũ.
Sau lại hoa mắt một cái, lão nhân lại xuất hiện trước mặt hắn.
Lão nhìn Cố Tá, chậm rãi vươn tay ra.
Trong tay, có một đồ vật không ngừng vặn vẹo, thoạt nhìn là một hình người bé xíu xiu màu xanh ngọc.
Thình lình nhìn thấy cảnh này, nỗi lòng vừa ổn định lại dấy lên bão táp.
Đây, đây là ––
Trong đầu hắn dùng tốc độ vũ bão mà tìm kiếm những tin tức dược liệu này, sau đó cho ra một đáp án kinh người.
Cố Tá buột miệng thốt ra: "Như Ý Thảo Tinh?"
Công Nghi Thiên Hành cũng chưa xem qua sách đạo cụ gần đây Cố Tá có được, tự nhiên cũng không rõ Cố Tá có ý gì. Y liền hỏi: "A Tá, Như Ý Thảo Tinh là gì?"
Cố Tá nhanh chóng trả lời: "Như Ý Thảo Tinh chính là Như Ý Thảo có độ tuổi hơn mười vạn năm hình thành linh tinh, lúc này chúng không còn là Như Ý Thảo bình thường nữa, mà biến thành một loại linh dược...."
Lão nhân khô quắt kia đúng là khiến người không ngờ được mà.
Trước đó thoạt nhìn rất bình thường, vừa vươn tay ra, cứ như vật tùy tiện lấy ra một cây linh dược a!
Phải biết rằng, ngay cả Vạn Dược Lâu linh dược đều được hảo hảo bảo tồn trong tầng thứ năm bí ẩn, còn phải thiết lập ra hoàn cảnh tự nhiên để chúng thích hợp sinh tồn, phải nói là cực kì bảo hộ. Nhưng tại đây, lão nhân cứ vậy trực tiếp nắm lấy một gốc linh dược đưa ra.... Giống như chỉ là một cây cỏ dại mà thôi.
Như Ý Thảo Tinh làm sao có thể là cỏ dại chứ?
Thứ đồ chơi này sở dĩ gọi là "Như ý", bởi vì nó là một loại thánh phẩm để luyện dược. Trong sách đạo cụ có nói, Như Ý Thảo bình thường có thể gia tăng xác xuất luyện dược thành công, Như Ý Thảo coa chút niên đại, có thể thay thế bất cứ loại dược liệu nào có niên đại tương ứng, trở thành một trong số những dược liệu trong đan phương, mà Như Ý Thảo Tinh này, chỉ cần chất lỏng của nó thôi đã có thể thay thế bất kì loại dược liệu nào trong đam dược Nhân cấp!
–– đơn giản mà nói, nếu Cố Tá muốn luyện chế một loại đan dược Nhân cấp, cho dù là đan dược thích hợp cho Võ giả Thoát Phàm cảnh, nếu trong đó còn thiếu một loại dược liệu, như vậy chỉ cần đem chất lỏng của Như Ý Thảo Tinh này thêm vào, vẫn có thể luyện chế thành công loại đan dược này.
Hơn nữa dược tính hoàn toàn sẽ không thay đổi.
Như ý như ý, chính là tâm ý của Luyện dược sư!
Lão nhân nói thẳng: "Muốn hay không?"
Cố Tá không chút do dự: "Muốn!"
Lão nhân lại nói: "Trăm vạn kim!"
Công Nghi Thiên Hành cười, gần chỗ lão nhân khô quắt kia đứng lại nổi lên một ngọn núi vàng nhỏ: "Thỉnh vui lòng nhận cho."
Lão nhân cũng rất dứt khoát, vung tay, Như Ý Thảo Tinh trực tiếp bay tới tay Cố Tá, Cố Tá bắt lấy tiểu nhân thúy lục sắc kia, nâng niu trong tay mới phát hiện đây căn bản không phải thực sự huyễn hóa thành hình người, mà đại khái chỉ là một gốc dược liệu có hai cánh tay thô có hình dáng giống người. Ánh sáng lưu chuyển quanh thân, rất xinh đẹp.
Cố Tá nhanh chóng đem Như Ý Thảo Tinh thu vào trữ vật cách.
Lão nhân vẫy vẫy tay, đống vàng gần đó cũng được thu lại.
"Còn muốn hay không?"
"Muốn!"
Sau khi Cố Tá trả lời như phản xạ có điều kiện, mới phát hiện ra là lão nhân kia đang hỏi mình.
Bất quá sau khi đáp xong hắn lại quay đầu nhìn về phía Công Nghi Thiên Hành –– mới một gốc linh dược thôi đã mất toi trăm vạn kim, dù là dùng cái giá này mua linh dược mà nói cũng có chút tiện nghi.
Công Nghi Thiên Hành vỗ vỗ đầu hắn: "Đây là cơ hội hiếm có."
Cố Tá hít sâu một hơi, gật gật đầu.
Được rồi, hắn cũng hiểu được,... Lão nhân gia không phải người thường, hắn đã quyết, có thể mua được mấy cây thì cứ mua thôi!
Lão nhân cũng không quản hai người nói gì, thời điểm Cố Tá nói "Muốn", lão lại lần nữa biến mất rồi xuất hiện, quá trình lặp lại như cũ.
Lúc này trong tay lão là một đóa hoa đang vặn vẹo, cánh hoa diễm lệ đến quỷ dị, rễ lại rất dài, giống như xúc tua không ngừng ngoe nguẩy, chụp đánh.
Rõ ràng cũng chính là linh dược!
Có thể tưởng tượng, nếu có người đụng đến cây linh dược này, rất có khả năng sẽ bị xúc tua buộc chặt tập kích nuốt lấy, ngược lại trở thành phân bón nuôi hoa.
Cố Tá biết thứ này, nó gọi là Huyễn Thần Hoa, là một linh hoa, danh xứng với thực là một loại yêu hoa thị huyết, tóm lại là độc hoa! Cánh hoa cũng có khả năng không thể luyện chế đan dược bình thường, nhưng lại chính là tài liệu luyện chế Độc Đan Quỷ Đan, có thể luyện chế mê hồn dược hoặc đan dược mê hoặc lòng người, hiệu quả càng thêm thần kì!
Linh dược cực độc so với linh dược bình thường càng thêm hiếm gặp.
Cố Tá hỏi: "Xin hỏi lão tiên sinh, dược này định giá bao nhiêu?"
Hắn kích động đến không kiềm chế nỗi rồi.
Lão nhân: "Trăm vạn kim."
Cố Tá trừng lớn mắt.
Vậy mà vẫn chỉ trăm vạn kim? Không phải thứ này nên trân quý hơn ư?
Công Nghi Thiên Hành cũng không nói gì, trực tiếp lần thứ hai đem vàng chất đống bên chân lão nhân, mặc lão thu hồi.
Cố Tá cũng được lão nhân ném tới Huyễn Thần Hoa, hảo hảo thu hồi lại.
Ngay sau đó, lão nhân tiếp tục hỏi, Cố Tá như vẫn điên cuồng mua hết.
Mỗi một cây đều là linh dược, mỗi gốc linh dược đều rất đặc thù, mỗi cây đều là giá trăm vạn kim.
Sau mười cây, lão nhân rốt cuộc ngậm miệng không hỏi nữa.
Tâm tình Cố Tá rất lâu không thể bình ổn lại, cảm xúc phập phồng.
Bất quá hắn cũng không tiếp tục dò hỏi nữa, thu hoạch hôm nay đã vượt xa những gì hắn mong đợi rồi.
Ngàn vạn kim, mười cây linh dược.
Nếu là ngày thường, căn bản là không có khả năng, trên đấu giá hội, nói không chừng ngàn vạn kim thậm chí còn không đủ mua được một gốc linh dược đâu.
Vị lão tiên sinh này..... Đúng là kì lạ.
Sau khi có được linh dược, Cố Tá cung kính mà hành lễ với lão nhân.
Có thể nói, hắn chỉ dùng giá mua cải trắng để mua linh dược mà thôi... Tuy rằng không biết trong lòng đối phương nghĩ gì, nhưng hắn không tin đối phương không biết giá trị chân chính của linh dược.
Do dự trong chốc lát, Cố Tá nhịn không được hỏi: "Lão tiên sinh, giá cả linh dược này thật sự là quá tiện nghi..."
Hắn kì thật là muốn nói, ngài chẳng lẽ không sợ lỗ vốn ư?
Lão nhân cái gì cũng không nói, xoay người đi vào hiệu thuốc.
Kế tiếp, tắt đèn tối thui.
Cố Tá: "...."
Công Nghi Thiên Hành đè lại hai vai hắn: "Linh dược không sợ không bán được, nếu lão tiên sinh muốn là vàng, tất nhiên sẽ không cần tìm người ra ngoài mời chào sinh ý. A Tá, phỏng chừng đây là một vị kì nhân, hẳn là nhìn trúng bản lĩnh luyện dược của đệ. Đệ nếu có lòng, thì ngày sau phải nghiên cứu luyện dược nhiều thêm, coi như đã là báo đáp lão tiên sinh không nhìn sai người."
Cố Tá nghe xong, trịnh trọng gật đầu: "Ta sẽ."
Ngay sau đó, một mảnh hoàng quang bao phủ đến, chiếu sáng con đường phía trước của họ.
Công Nghi Thiên Hành cười cười: "Nhìn xem, ta đoán trúng rồi."
Cố Tá quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ nhìn thấy đèn lòng huyền phù treo bên ngoài, lại không nhìn thấy bóng dáng lão nhân. Hắn cũng không nói gì nữa, chỉ trịnh trọng gật gật đầu.
Hắn nhất định sẽ nỗ lực!
Sau khi có mười cây linh dược mà lão nhân nửa bán nửa cho, hai người lại đi theo tên dẫn mối buôn bán đi tìm phu nhân gì đó, nhìn thấy cũng là lão dược tốt nhất, nhưng trên thực tế cũng là dùng không đến mười vạn kim để mua. Từ sau khi bọn họ dạo một vòng dược phố, lại càn quét Vạn Dược Lâu, không tính những linh dược trước đó, số vàng mua dược liệu thôi cũng đã hơn ngàn vạn rồi.
Chuyện này nhấc lên sóng gió không nhỏ, Cố Tá là một Luyện dược sư trẻ tuổi có tiền lại tùy hứng, Công Nghi Thiên Hành thân là một đại công tử lại dung túng Luyện dược sư của mình, hai người đều được rất nhiều người biết đến, cũng thường thường được nhiều người vây xem. Cố Tá rơi vào đường cùng chỉ có thể lui về phủ thành chủ, thành thành thật thật mà luyện đan.
Mấy ngày sau, Cố Tá cáo từ Hứa Linh Tụ.
Hứa Linh Tụ nhíu mày nói: "Nơi này đông đúc Luyện dược sư, chính là thời điểm tốt nhất để trao dồi kiến thức, ngươi tại sao lại muốn rời đi trước?"
Cố Tá hơi ngượng ngùng: "Trước đó khi mua sắm dược liệu, ta có chút..."
Hứa Linh Tụ nghe xong, mày vẫn nhíu chặt.
Hắn cũng biết gần đây Cố Tá khoogn quá thoải mái, nhưng hắn cũng có thể hiểu tâm tình yêu thích dược liệu của Cố Tá, thời điểm có đủ tiền tài, muốn mua nhiều chút dược liệu cũng là đương nhiên.
Ngẫm đi nghĩ lại, Cố Tá có truyền thừa trong tay, thời gian trước đó cũng tiếp thu được không ít kinh nghiệm từ những người khác, muốn rời đi trước cũng không có vấn đề gì. Bọn hắn còn muốn ở lại đây nghỉ ngơi một đoạn thời gian, đợi sau khi trở về, sẽ đem một ít chuyện của Cố sư đệ báo lên trên.
Lúc này Công Nghi Thiên Hành cười nói: "Không dối gạt Hứa sư huynh, khi ta tới làm nhiệm vụ phát hiện ra một nơi có không ít dược liệu, hẳn là có thể khiến A Tá vui vẻ, nhưng ta lại không phải Luyện dược sư, sợ tùy tiện ngắt lấy sẽ làm tổn hại căn cơ dược liệu, cho nên mới đến đây tìm A Tá cùng đi hái. Hiện nay đã qua ít lâu, nếu lại chậm trễ, ta lo lắng dược liệu kia sẽ bị người khác đoạt lấy, nên mới nóng lòng rời đi."
Cố Tá: "..."
Đại ca hắn, lại bắt đầu nói bừa rồi.
Lừa tiểu Thái tử cũng rất nhiều lần rồi a....
Hứa Linh Tụ nghe Công Nghi Thiên Hành giải thích, biểu tình cũng tốt hơn chút: "Nếu đã vậy, Cố sư đệ cùng Công Nghi sư đệ cứ đi trước đi."
Cố Tá lập tức cười tươi: "Đa tạ Hứa sư huynh!"
Lúc sau, Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá lại tìm Tân Bạch Lân cáo từ, kế tiếp đi đến khách điếm, mang theo Công Nghi Thiên Dương cùng huynh muội Lăng thị cùng đi. Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, đoàn người bắt đầu rời đi Đan Vân thành.
Trên lưng hoang cầm thật lớn, đám người phân hai nhóm ngồi cùng nhau.
Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá tất nhiên ngồi phía trước, mà Công Nghi Thiên Dương cùng Lăng thị huynh muội mấy ngày nay ở cùng nhau, quan hệ cũng càng thêm thân cận hơn trước.
Cố Tá lấy ra một đan lô, dứt khoát luyện đan của mình.
Hắn cảm thấy, đại ca tốn nhiều tiền mua dược liệu cho hắn như vậy, hắn phải nên nắm chắt thời gian hảo hảo luyện dược, tranh thủ sớm chút kiếm tiền về lại cho đại ca.
Công Nghi Thiên Hành nhìn thấu suy nghĩ của Cố Tá, y trực tiếp cầm lấy sách đạo cụ mới của Cố Tá thong dong ở bên cạnh lật lật xem.
Dù y không phải Luyện dược sư, nhưng cũng muốn biết một ít về phương diện luyện dược, coi như mở mang kiến thức –– nếu không về sau nếu gặp được cơ duyên lại vô tình bỏ lỡ, vậy không phải quá đáng tiếc sao?
Lăng Tử Vi cùng Công Nghi Thiên Dương lại đang cùng nhau nói chuyện.
Công Nghi Thiên Dương xụ mặt, nhưng trong mắt lại mang theo chút thần thái: "Tử Vi cô nương chỉ sợ không biết, bản lĩnh luyện dược của A Tá ca thế nhân hiếm thấy, luyện chế một lò không đến một nén nhang, đan dược chúng ta dùng trong tông môn đều là do A Tá ca luyện ra, phẩm tướng cũng cực cao, mới có thể khiến cho huynh đệ trong tộc nhân ta càng có nhiều cơ hội gia tăng thực lực..."
Lăng Tử Vi nghe rất chăm chú, chào Công Nghi Thiên Dương dừng lại, liền phụ họa: "Quả nhiên rất lợi hại, Cố dược sư có bản lĩnh như vậy thật khiến người hâm mộ..."
Công Nghi Thiên Dương lại nói: "Đại ca ta cũng rất bất phàm, Tử Vi cô nương chắc hẳn không biết, thân thể đại ca ta từ nhỏ không tốt, nhưng dưới nghị lực cùng kiên trì, huynh ấy có thể đem sinh ý gia tộc phát triển so với trước càng lớn mạnh hơn, sau này nhờ có đan thuốc A Tá ca đưa tới, thân thể đại ca liền khỏi hẳn, chỉ trong một hai năm ngắn ngủi có thể đạt tới trình độ mà người khác phải dùng mười năm hai mươi năm mới có được, sau đó trải qua đại chiến trăm quốc, thuận lợi tiến vào tông môn, lấy tốc độ nhanh chóng đạt thành Tiên Thiên, hiện tại trong nội môn cũng có được chỗ đứng vững vàng..."
Lăng Tử Vi thản nhiên nhìn sang, đơn thuần tươi cười: "Ân công cũng thật lợi hại, khó trách Cố dược sư nguyện ý đi theo."
Công Nghi Thiên Dương gật gật đầu nói: "Đúng vậy, đại ca đối với A Tá ca, so với đệ đệ ruột như ta còn tốt hơn nữa đó! Thời điểm bọn họ quen biết nhau, đại ca còn chưa luyện võ, A Tá ca cũng chưa luyện dược, sau hai người lại nâng đỡ lẫn nhau, hết thảy đều không giống trước nữa..."
Lăng Tử Vi lại ôn nhu nói: "Thiên Dương công tử cũng rất lợi hại, tiền đồ tương lai, tất nhiên cũng vô hạn."
Công Nghi Thiên Dương đỏ mặt: "Ta so với đại ca cùng A Tá ca còn kém xa."
Lăng Tử Vi nhẹ giọng: "Sẽ không, Thiên Dương công tử rất lợi hại."
Lăng Tử Kỳ ở một bên nhìn, không tiếng động thở dài.
Muội muội hắn...cư nhiên tình đậu sơ khai.
Trước kia đối với tên bạch nhãn lang Lăng Thiên Ân từ nhỏ cùng nhau lớn lên cũng không có hiểu hiện qua như vậy a.
Theo lý thuyết, ân công cứu mạng bọn họ, Thiên Dương công tử là đệ đệ ân công, nhân phẩm diện mạo đều rất không tầm thường, hắn hẳn là rất tán thành muội muội cùng Thiên Dương công tử ở chung. Nhưng trên người muội muội hắn còn có bí mật, trong lòng hắn cũng vì thế mà bắt đầu lo lắng.
Làm sao bây giờ....
Lăng Tử Kỳ vốn là nghĩ sau khi xong chuyện sẽ đem muội muội nhanh chóng rời đi, không lại phiền toái đến âm công. Nhưng hiện tại muội muội đối với Thiên Dương công tử sinh ra hảo cảm, Thiêm Dương công tử cũng không phải hoàn toàn vô tình, hắn làm sao lại nở làm muội muội thương tâm đây? Chỉ là, vấn đề này thật sự rất khó.
Chẳng lẽ là... Phải thật sự đem chuyện của muội muội nói cho đám người ân công biết ư?
Hắn thật sự do dự.
Lăng Tử Vi cùng Công Nghi Thiên Dương căn bản không biết Lăng Tử Kỳ đang rầu thúi ruột, bọn họ thiếu nam thiếu nữ, mấy ngày ở chung, sớm đối với đối phương sinh ra hảo cảm, đều muốn cùng đối phương thân mật thêm chút cũng là dễ hiểu.
Cho nên Công Nghi Thiên Dương ngày thường quật cường bình tĩnh, hiện tại đối với Lăng Tử Vi lại thao thao bất tuyệt, Lăng Tử Vi cũng mặc kệ là nghe được cái gì, cũng chỉ nhìn thấy ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ sườn mặt Công Nghi Thiên Dương.
Chuyện tình cảm, căn bản không thể khống chế được.
Phía trước, Cố Tá vừa luyện xong một lò đan, nhanh chóng đem thành phẩm thu lại.
Sau đó hắn lôi kéo tay áo Công Nghi Thiên Hành, nói nhỏ: "Đại ca, Thiên Dương cùng Lăng cô nương, giống như có chút gì đó ám muội a..."
Cố Tá cũng chú ý tới điểm này, Công Nghi Thiên Hành là người tâm tư kín đáo, tất nhiên đã chú ý từ lâu, cũng nói: "Thiên Dương cũng đã trưởng thành, nếu là ái mộ nữ tử nào đó, cưới xin cũng là nên làm."
Cố Tá vươn ngón tay chọc chọc cánh tay Công Nghi Thiên Hành: "Nhưng đại ca nhìn xem, Lăng công tử tựa hồ như có chỗ không đúng a."
________
Cám: tinh thần cùng thể lực tui đều cạn kiệt.....!!!!!!!!!!!!!!!!
(Tui đem tềnh yêu to bự của tui khoe cả nhà, động lực tui vượt stress và tự kỷ.......)