Ta Có Dược A!

Chương 235: Chương 235: Xung đột




Edit: CamsVitiba

Thực chất bản thân chưởng quầy cũng chỉ Tiên Thiên nhất trọng, cũng chưa từng thông qua khảo nghiệm tiến vào nội môn, chỉ dựa vào vị đệ tử nội môn kia, dứt khoát ở bên ngoài làm việc cho y đổi lấy chút tài nguyên. Bởi vì hắn làm việc thỏa đáng, tư chất tập võ lại thường thường, dần dà hắn từ bỏ tâm tư tiến vào nội môn, chỉ chuyên tâm làm việc ở tửu lầu này.

Nhưng hết hy vọng thì hết hy vọng, kính ngưỡng của chưởng quầy đối với Kình Vân Tông không khác gì những đệ tử nội môn cả, thậm chí đối với tông môn càng thêm trung thành, chỉ tiếc cảnh giới hắn quá thấp mà thôi.

Cố Tá một bên quan sát, mấy hộ vệ kia thực lực cao nhất cũng chỉ Tiên Thiên bốn năm trọng, hộ vệ tửu lầu bình thường như vậy là đủ rồi, nhưng muốn đối phó nhóm ba người kia, thì không quá khả quan.

Vốn dĩ chưởng quầy chỉ muốn để đám hộ vệ đe dọa một chút, đem người đuổi đi là được rồi, nhưng không ngờ bọn họ chỉ mới vây lại, một thanh niên trong đó liền nhấc chân phải lên.

"Phanh phanh phanh phanh."

Chỉ nghe được vài tiếng trầm đục vang lên, cũng không ai thấy thanh niên kia động thủ thế nào, đám hộ vệ kia liền bị đá bay ra ngoài, đâm nát vài cái bàn phía sau, một số hung hăng đập mạnh vào tường!

Cố Tá cả kinh, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Sau đó, hắn lập tức nhíu mày.

Thanh niên này, quá độc ác...

Những khách nhân khác trong tửu lầu cũng phát hiện, mấy hộ vệ đánh bay vào tường kia khóe miệng đều rỉ máu, chỉ bằng một cú đá đã đi hơn nửa cái mạng, nhìn tình trạng hấp hối của họ, nếu không kịp chữa trị, tất nhiên chỉ có thể bỏ mạng tại đây.

Người tập võ nhãn lực phi phàm, các vị Võ giả vừa nhìn xuống đã hiểu rõ, lục phủ ngũ tạng các hộ vệ đó cơ hồ đều bị đá nát, Cố Tá càng phát hiện, một đá kia của thanh niên quá mức đáng sợ, mang theo khí kình mãnh liệt, phá hỏng Cốt châu trong cơ thể các hộ vệ.

Chưởng quầy khóe mắt như muốn nứt ra.

Mấy hộ vệ này tuy đều là thuê tới, nhưng ở chung mấy năm tình cảm dĩ nhiên thâm hậu, đồng dạng đối với Kình Vân Tông đều tràn ngập kính ngưỡng. Hiện giờ chỉ vì chút việc nhỏ này, cư nhiên bị người xuống tay tàn nhẫn như vậy, hắn làm sao có thể không tự trách cơ chứ?

Nhưng hắn càng hận ba kẻ đến gây sự kia!

Tửu lầu cơm canh tuy không phải dạng tinh xảo đứng đầu, nhưng cũng không phải cái loại rách nát bỏ đi, bằng không cũng sẽ không có nhiều khách quen như vậy.

Ba người này, khinh người quá đáng!

Chưởng quầy lập tức phân phó một người nhanh chóng rời đi thông tri cho đệ tử nội môn phía sau, lại để người đến chữa trị cho các hộ vệ kia. Mà bản thân hắn cũng quyết tâm cùng ba người kia tiếp tục giằng co, tâm thế sẵn sàng chịu chết.

Thấy thế, Cố Tá cũng không đành lòng.

Thương thế mấy hộ vệ kia hắn có thể cứu –– cũng thật khéo, hắn gần đây vì để đại ca có thể thuận lợi sống sót rời khỏi Lộc Huyết Đàn Lĩnh, luyện chế rất nhiều loại thuốc trị thương.

Lưu Xuân Đan phần lớn trị liệu ngoại thương cùng một số nội thương bình thường, kiểu như lục phủ ngũ tạng bị đánh thành một cục, hẳn là "Tạng Sinh Tang" hắn mới luyện chế hiệu quả tốt nhất. Chỉ cần dùng một viên thượng phẩm, có thể đủ làm lục phũ ngũ tạng tự động tách ra, hơn nữa dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục như lúc ban đầu.

Trên thực tế, ngay cả đan dược trị liệu Cốt châu, Cố Tá cũng có –– Cốt châu nếu chỉ có vết rách, thì hoàn toàn không thành vấn đề, nếu Cốt châu hoàn toàn vỡ vụn, như vậy cũng có thể củng cố lại huyệt khiếu, hơn nữa bởi vì có dược lực đan dược bảo tồn, trong thời gian ngắn Võ giả có thể khôi phục lại cảnh giới.

Chỉ là...

Cố Tá có điều do dự, hắn cũng không tiếc rẻ gì mấy viên đan dược, nhưng một khi hắn ra tay, liệu có thể đem phiền toái đến cho đại ca hay không? Hắn tự tin có cách có thể đưa đan dược qua mà không bị phát hiện, nhưng sau này nếu Dược Sinh Đường bán ra Tạng Sinh Đan, ba kẻ đến gây sự kia chỉ cần lưu tâm một chút liền có thể phát hiện ra, cuối cùng chỉ sợ vẫn là giấu không được.

Trừ phi.... Trừ phi người trong nhà ra, không để ai biết đến sự tồn tại của Tạng Sinh Đan nữa.

Tổn thất một ít tiền tài, lại có thể bảo đảm an toàn không phiền phức.... Hiện tại cũng không quá túng tiền, vì thế Cố Tá âm thầm hạ quyết tâm.

Kì thật Cố Tá đối với Kình Vân Tông cũng không có quá nhiều lòng trung thành, nhưng Kình Vân Tông đối với hắn cùng đại ca quả thật không tồi. Nhìn thấy chuyện thế này, theo lẽ thường đều phải nhất trí đối ngoại.

Nếu thấy chết mà không cứu, trong lòng hắn về sau cũng không thoải mái.

Nhưng Tạng Sinh Đan còn tốt, Cốt Nguyên Đan khôi phục Cốt châu thì có chút đặc thù, cùng lấy ra cũng không quá thích hợp. Hắn ra tay giữ lại mạng bọn họ, là đủ rồi.

Sau vài giây quyết định, ánh mắt Cố Tá khẽ nhúc nhích, tầm mắt cũng dừng lại trên người những Võ giả ngất không dậy nổi kia.

Tình huống của những Võ giả đó rất không tốt, dù cho xung quanh có không ít người làm của tửu lâu không ngừng đút đan dược, nhưng bọn họ mặt vẫn như giấy vàng, hiển nhiên là không có tác dụng.

Hắn tâm niệm vừa động, trong tay áo liền xuất hiện một bình ngọc nhỏ, bên trong vừa lúc là bốn viên Tạng Sinh Đan, sau đó hắn dùng tinh thần lực bao bộc lấy bình ngọc, vô thanh vô thức dọc theo các góc chết trong tửu lầu, một đường trượt xuống dưới. Cuối cùng, rơi xuống bên chân một Võ giả nào đó.

Trong số những người làm ở tửu lâu có người phát hiện ra.

Bọn họ nhìn quanh bốn phía, cũng không phát hiện ra người khác thường, nhưng bọn hắn cũng không phải hạng người ngu xuẩn, lập tức hiểu ngay có cao nhân hỗ trợ, tuy rằng tâm lí vẫn có chút đề phòng, nhưng tình huống hiện tại cũng hết cách, nhanh chóng đem đan dược lấy ra chia mỗi người một viên –– đến mức này rồi cũng sẽ không có ai đến đùa giỡn đi?

Kế tiếp, nhóm người làm tửu lầu lộ ra nụ cười vui sướng.

Nguyên lai sau khi cho các Võ giả kia ăn đan dược, sắc mặt bọn họ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy chuyển biến tốt đẹp, không bao lâu, hô hấp cũng dần dần thông thuận hơn!

Này thật sự là quá tốt!

Bên này cảm thấy quá tốt, bên kia lại là ngoài ý muốn.

Thời điểm chưởng quầy giằng co cùng ba người kia, bởi vì các Võ giả hộ vệ rơi vào thảm trạng khiến người không nỡ nhìn, khách nhân trong tửu lầu không ít người cũng là đệ tử Kình Vân Tông, tự nhiên như cùng chung kẻ địch. Chỉ là thực lực bọn họ đều không theo kịp ba người kia, cho nên chỉ có thể trợn mắt đứng nhìn, không thể làm gì khác.

Nhưng người ở tầng thứ nhất không có biện pháp, không đại biểu cho người ở tầng thứ hai cũng thế.

Động tĩnh phía dưới lớn như vậy, ồn ào một lúc cũng đã kinh động đến người ngồi trong nhã gian tầng hai. Vừa khéo, người hôm nay đến dùng cơm lại là cường giả trên Địa Bảng nội môn.

Chưởng quầy cũng không phải người không biết tính toán, khách nhân trong quán hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, thời khắc đem tính mạng đánh cược, cũng không quên tự tìm đường cứu mình.

Vì thế, hắn trước đó đã phân phó người đi thông tri, ai ngờ cường giả Địa Bảng trong nhã gian nghe thấy động tĩnh, không cần mời đã tự động ra, người làm trong tửu lầu liền nhanh chóng tiến lên, đem mọi chuyện xảy ra nói lại một lần cho vị cường giả Địa Bảng.

Cường giả Địa Bảng nghe xong, giận dữ.

Ngay sau đó, một vị thanh niên giữa mày uy nghiêm mang theo vài vị đồng bạn xuất hiện một bên lầu hai, quát chói tai một tiếng: "Là người nào dám đả thương đệ tử Kình Vân Tông ta? Chẳng lẽ các ngươi không muốn sống nữa sao!"

Lời này vừa thốt ra, người của tửu lâu cùng chưởng quầy đều mang theo vẻ mặt cảm kích.

Người làm ở chỗ này hơn phân nữa đều là đệ tử ngoại môn tương đối bình thường, không thể gia nhập nội môn, ngày thường khi nhắc đến nội môn, đều tự giác cúi đầu, còn có một cách nói khác, đệ tử ngoại môn căn bản không thể xưng là đệ tử chân chính Kình Vân Tông. Vậy mà vị cường giả Địa Bảng này hiện tại thừa nhận thân phận bọn họ, mặc kệ bên trong có bao nhiêu phần thiệt tình, đều làm cho trong lòng bọn họ phi thường thoải mái. Hơn nữa rõ ràng vị cường giả này là đang thay bọn họ trút giận, lại bọn họ càng thêm cảm kích cùng kính trọng.

Cố Tá cũng nhìn qua vị cường giả Địa Bảng kia, tướng mạo đoan chính, hơi thở hồn hậu, bản thân là một cường giả Tiên Thiên bát trọng, năm người theo sau, còn có hai vị Tiên Thiên bát trọng, hai vị Tiên Thiên thất trọng, thậm chí còn có một vị Tiên Thiên cửu trọng! Có thể nhìn ra, bọn họ là cùng một nhóm, quan hệ cá nhân tương đối không tồi!

Nhưng những người này rốt cuộc có thân phận gì? Vị cường giả Địa Bảng kia, là đứng thứ mấy a?

Rất nhanh hắn liền biết được, thì ra những người này đều là người Cuồng Võ Bang –– thế lực lớn nhất trên Địa Bảng nội môn, người sáng lập là Hà Ngân Long đứng đầu Địa Bảng, mà vị cường giả Địa Bảng này đứng hàng thứ bảy, cũng là bào đệ thân sinh của Hà Ngân Long –– Hà Tương Long.

Lúc này, Hà Tương Long đang thay huynh trưởng Hà Ngân Long cùng các đại cao thủ trong bang hội câu thông tình cảm, không ngờ đến đây lại gặp phải loại chuyện này, lấy danh khí của Cuồng Võ Bang bọn họ, tự nhiên phải xuất đầu.

Chỉ là khi mọi người đang nghị luận sôi nổi, mấy người Cuồng Võ Bang cũng đã hiển lộ ra thân phận, nhưng nhóm ba người gây sự kia bộ dáng như chẳng hề để ý.

"Cuồng Võ Bang? Là cái thá gì chứ! Phế vật Kình Vân Tông, bị thương thì cứ bị thương thôi, có vấn đề gì sao?"

_______

#Camsvitiba: tác giả cũng siêng ghê, mỗi lần nhân vật qua đường đều có tên, thoại tầm ba câu qua cảnh liền lãnh cơm hộp, người nhiều cảnh ít, tui muốn có một boss pháo hôi cực xịn, cực chất lượng, cực ma mị, cực đi vào lòng người!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.