Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Chương 66: Chương 66: Khuynh thành tuyệt luyến (7)




Edit:An Minh Tuệ.

_________________

Ngô Văn Văn cùng anh quay phim thời điểm cuối cùng rời đi cũng cảm giác hồn mình không ở trong xác nữa, giống như bị thứ gì đó trùng điệp đập trúng trán, người Giang gia thật là không như bình thường, Giang Niệm cũng không phải người bình thường.

Đương nhiên, bọn họ đều có cùng một cái dự cảm, lần này phỏng vấn sẽ hot, tuyệt đối sẽ hot!

Cuối cùng, video phỏng vấn Trạng Nguyên của tỉnh B gần như không chỉ phát ra ở đài truyền hình địa phương, bọn họ còn đem video phỏng vấn đăng ở Wechat có chứng nhận cùng với Weibo đài truyền hình lớn B có dấu V chứng nhận, tiêu đề “Trạng Nguyên Tỉnh” liền rất làm người khác chú ý, không chỉ có các bậc phụ huynh sẽ muốn từ đó thu hoạch được một chút kinh nghiệm giáo dục con mình, học sinh cũng muốn hấp thụ một chút tâm đắc của học bá* trong học tập, người tò mò cũng muốn đến xem náo nhiệt.

*Học bá: người chăm chỉ trong học hành, điểm cao. Giống học sinh giỏi bên mình.

Sau đó, người xem video phỏng vấn mới phát hiện, giống như việc xảy ra cùng bọn họ nghĩ tới không giống nhau lắm???

Thật ra thì đoạn đầu đều rất bình thường, chính là phóng viên phỏng vấn mấy học sinh giỏi trong trường học, khóc đến hung hăng nhất chính là cô bé nói mình không có thi tốt, bởi vì cô bé đó khóc đến tội nghiệp khiến bọn họ đều rất đồng tình, lần này không có thi tốt lần sau thi lại tốt, dù sao có tinh thần học tập, biết cố gắng thì cũng rất không tệ, kết quả cô bé đó nói mình chỉ thi được sáu trăm bốn mươi điểm?!

... Sáu trăm bốn mươi điểm là thấp sao? Hay là do quan niện thay đổi rồi?

Còn một cậu bé trai khác nói mình rất thỏa mãn, mặc dù thi kém một chút không có cách nào nói ra cho mọi người biết, chỉ nói qua là được khoảng sáu trăm điểm, nhưng lần sau cậu sẽ tiếp tục cố gắng.

... Nhưng mà được khoảng sáu trăm điểm thật ra là không thấp nha!

Thế giới học bá thật là khó hiểu.

Đương nhiên những bạn học này cũng chưa quên khích lệ một chút Trạng Nguyên tỉnh. trong truyền thuyết, nói cô rất không dễ dàng, mặc dù thân thể không tốt lại chưa từng có bỏ bê việc học vân vân, là tấm gương tốt đáng giá để học tập, bọn họ sẽ lấy cô làm mục tiêu, sau đó siêu việt hơn cô!

Đúng là rất đáng được học tập, bọn họ nhìn thấy bạn bè ở trường đối với Trạng Nguyên tỉnh trong truyền thuyết là Giang Niệm vẫn là rất bội phục, rất đau lòng, các bậc phụ huynh nhìn liền lôi kéo con mình nói nhìn xem thân thể của người ta như vậy, sức khỏe không tốt còn kiên trì học tập cầm hạng thứ nhất của tỉnh, làm sao con còn không thể làm ba la ba la... ; cùng là học sinh xem vẫn còn có chút xấu hổ, người ta đều có thể ở bên trong nghịch cảnh lấy được thành tích tốt như vậy, bọn họ còn có thể có cớ gì không cố gắng, không học tập?

Đương nhiên không thể!

Đến khi ống kính quay đến cảnh phóng viên đi đến nhà của Trạng Nguyên tỉnh, trông thấy cô bé gầy yếu ngồi ở trước bàn sách, một cảm giác bội phục cùng đau lòng liền càng nhiều hơn, cô bé đó đều có thể vượt qua nghịch cảnh mà cố gắng sinh hoạt, cố gắng học tập, bọn họ sao có thể liền ngay cả một cô bé cũng không bằng đâu?

Nửa đoạn phỏng vấn lúc đầu, bọn họ nghe Giang Niệm rất là thật lòng tiếp nhận phỏng vấn, nói trong mỗi ngày việc nhiều nhất cô làm chính là ở trong thư phòng, khỏi bệnh rồi liền đi trường học, thân thể kém thì ở nhà tĩnh dưỡng, còn đề cử sách mà cô xem, cũng nói thêm kinh nghiệm học tập bình thường cùng một chút ham muốn nhỏ, trong lúc nói chuyện đều là đối với sinh hoạt yêu quý cùng hướng tới, không có một tơ một hào u ám hoặc là tức giận thế giới đối với cô không công bằng, cả người tràn đầy ánh nắng vui vẻ.

Có người xem nhắn lại nói: “Giang Niệm là một cô bé rất để cho người ta cảm động cùng khâm phục, bất kể là chấp nhất hay vẫn là nghị lực của cô bé, kiên cường vẫn là rộng rãi, đều là những điều hiếm có mà người trẻ tuổi bây giờ thiếu, mà cô bé mới mười lăm tuổi, tôi hiện tại nghĩ những người hai mươi lăm tuổi, ba mươi lăm tuổi, có lẽ đều không thể làm hay kiên cường như vậy, chí ít tôi không dám xác định ở dưới tình huống như vậy, tôi còn có thể nghiêm túc học tập, đồng thời duy trì thành tích tốt như thế. Cho nên tôi bội phục cô bé này.”

Lời nhắn này tự nhiên trêu đến thật là nhiều người dồn dập ấn thích, nói đến rất chuẩn xác, có thể vượt qua bệnh tật cố gắng hướng lên trên, đều là đáng giá để mọi người tôn kính cùng bội phục.

...

Hoắc Lăng rời đi thành phố B có một đoạn thời gian, sau khi hắn trở lại bộ đội liền không có nhàn rỗi giống như lúc dưỡng thương trước đó, không phải huấn luyện chính là làm nhiệm vụ, tổn thương trước đó còn chưa tốt triệt để, lại thêm mấy vết tổn thương mới, bởi vì quá mức bận rộn, hắn rất ít khi nghĩ lên đoạn thời gian ở thành phố B, cũng không có ai sẽ ghé vào lỗ tai hắn nhấc lên, cô bé thần kỳ kia cũng ở trong ký ức của hắn bắt đầu trở nên mơ hồ.

Hắn lại một lần nữa nghe nói Giang Niệm, vẫn là từ chỗ chiến hữu của mình nghe được, tối hôm đó lúc nghỉ ngơi sau khi huấn luyện xong, liền nhìn tên nhóc kia cười đến lắc một cái lắc một cái, gặp hắn đi đến, liền cười nói: “Lão Hoắc, anh mau đến xem, cô bé này quá thú vị.”

Cậu trực tiếp đưa di động tới trước mặt Hoắc Lăng, Hoắc Lăng hững hờ nhìn lướt qua, không nghĩ nhìn thêm, lại bởi vì bóng người trong video quen thuộc kia khẽ giật mình, hắn cầm lấy điện thoại di động nhìn kỹ, thế mà thật là Giang Niệm?

Hoắc Lăng nghi hoặc cau mày nói: “Trạng Nguyên Tỉnh? Đã thi đậu sao?”

Chiến hữu ngạc nhiên nói: “Sớm đã thi xong, thành tích đều đã có.”

Hoắc Lăng vừa tắm rửa xong, trên người chỉ mặc một chiếc quần ngụy trang, dáng người thẳng tắp, hình dáng tuấn lãng, da thịt trần trụi màu lúa mạch, bên trên còn có thể trông thấy một chút vết sẹo, thân thể gầy gò vân da rõ ràng, cả người tràn đầy lực lượng, ẩn chứa một loại mỹ cảm cuồng dã sắp bộc phát, chính là hương vị hormone tỏa ra khắp người.

Hắn đi đến bàn nhỏ ngồi xuống, một tay cầm khăn mặt lau tóc dài ướt át, Giang Niệm trong video đã chia sẻ xong kinh nghiệm học tập của cô, sau đó đề cử vài cuốn sách, không chỉ có vài cái tên kinh điển trong nước, tỷ như « Hồng Lâu Mộng » cùng « Tam Quốc Diễn Nghĩa », cũng có một chút sách kinh điển của nước ngoài, mà cô đề cử chính là tiếng Anh nguyên bản.

Hoắc Lăng phát hiện, hắn đã lâu như vậy không gặp Giang Niệm, không nghe cô bé nói những lời ngụy biện kia, bây giờ đột nhiên nghe thấy được, giống như một chút cũng không có bởi vì là thời gian cách quá lâu mà trở nên lạ lẫm, vậy đại khái đây chính là... Thuộc về lực lượng thần kỳ của cô bé này?

Trán...

Hắn lại nhìn một lát, hắn ngược lại là có thể nghe ra lúc phóng viên đang hỏi các vấn đề với Giang Niệm trong ngôn ngữ đối với cô bé là có tình cảm thương tiếc, dù sao cũng là một đứa trẻ, hắn nhìn đều có chút đau lòng, huống chi người khác.

Lại nói mấy tháng không thấy, Giang Niệm bệnh nặng một trận nhìn so trước đó giống như là gầy đi rất nhiều, váy áo rộng rãi mặc lên người đều trống rỗng, sắc mặt cũng không có quá nhiều huyết sắc, cô bé chỉ là đơn thuần vui vẻ cười cùng cặp mắt linh động hoạt bát kia, cho cô bé thêm không ít sinh khí, có sắc thái thanh xuân thuộc về đứa bé.

Nhưng mà cái đau lòng này không có tiếp tục thêm một giây, sau đó chỉ nghe thấy Giang Niệm nói vận mệnh không phải bất công, mà là ghen ghét cô thông minh... Là trời cao đố kỵ anh tài...

“......” Khục!

Hoắc Lăng lấy nắm tay ngăn trở khóe miệng nhếch lên của hắn, cô nhóc này làm sao một chút cũng không thay đổi?!

Thật vất vả nhịn cười, lại nghe Giang Niệm nói: “Cũng có thể là vận mệnh quá yêu em, không nghĩ em đi học tập để chịu khổ, liền muốn để cho em sống phóng túng mua mua mua, làm một phú nhị đại đơn giản vui vẻ! Đáng tiếc em nhất định để nó thất vọng rồi.”

Phốc —— hụ khụ khụ khụ khục!

Hoắc Lăng lần này thật sự là nhịn không được, cười ra tiếng.

Chiến hữu đều thấy choáng, càng thêm khẳng định địa vị thần kỳ của Giang Niệm chính là không người có thể địch, dù sao có thể đem lão Hoắc làm cười cũng không phải người bình thường nha.

Không chỉ có hắn, giống như toàn bộ mưa đạn đều yên lặng một giây đồng hồ, đầy bình luận “Đau lòng”, “Cố lên” hoàn toàn biến thành “Ha ha ha ha thật tim đau”, “Ha ha ha thật hâm mộ”, “Ha ha ha ha lại không cố gắng làm học bá sẽ phải về nhà làm phú nhị đại sống phóng túng”, “Ha ha ha Giang Niệm thật là một cô bé kiên cường lạc quan lại hài hước nha anh anh anh”!

Đương nhiên đằng sau còn có phỏng vấn người nhà Giang Niệm, ông nội Giang bà nội Giang mặc quần áo chỉnh chỉnh tề tề vàng kim lóng lánh, ngồi ở đằng kia còn rất khẩn trương, vốn là rất khẩn trương, Ngô Văn Văn hỏi một chút “Giang Niệm lấy được thành tích khá như vậy mọi người có phải hay không rất vui vẻ” còn chưa nói xong, con mắt bà nội Giang đã đỏ lên: “Bà không muốn thành tích của Niệm Niệm quá tốt, bà muốn sức khỏe cháu nó kiện kiện khang khang liền tốt ô ô ô, lần này thành tích chính là quá tốt rồi, bà đều bị làm cho tức chết, bà cái này đau lòng ô ô ô...”

Ông nội Giang vỗ vỗ lưng bà nội Giang, rất là nghiêm túc gật đầu.

Xác thực rất tức giận, thi tốt như vậy có thể không tức giận sao? Có thể không đau lòng sao?

“......”???

Đồng chí Ngô Văn Văn chóng mặt đi phỏng vấn cha Giang, cha Giang cũng là rất câu nệ ngồi ở trước ống kính, ông mặc dù là nhà giàu mới nổi là người có tiền, nhưng mà chuyện được người ta phỏng vấn như vậy tình thật không có trải qua. Nghĩ đến trước máy truyền hình nhiều người nhìn như vậy, hai tay hai chân ông cũng không biết nên để vào đâu!

Ngô Văn Văn hỏi: “Có thể đem con gái dạy đến hiểu chuyện như thế, biết đi lên phía trước, lần này lại thi tốt như vậy, chú có gì có thể cùng nhà đài chúng cháu chia sẻ một chút không?”

Nguyên bản cha Giang còn khẩn trương, vừa nghe nói cái này liền đỏ cả vành mắt lắc đầu, không được không được, thành tích này rất để cho người ta khó qua, tim ông đau đến một chút đều không muốn nói ra, cũng không có gì tốt chia sẻ, ông mỗi ngày quấy rối để con gái của mình chơi có thể chia sẻ sao?

Trán.

... Giống như ống kính của anh thợ quay phim cũng nhịn không được đang run rẩy.

Hai mắt Ngô Văn Văn giật đều sắp hỏng, sau đó phỏng vấn mẹ Giang, cô cảm thấy mẹ Giang hẳn là rất bình thường. Nhắc đến thành tích, mẹ Giang cũng rất khó chịu, nhưng còn rất lý trí: “Bác chỉ muốn con gái của mình thật đơn giản sinh hoạt, học tập hay cái gì bác đều chưa từng yêu cầu xa vời. Bác không có giám sát con gái học tập, giám sát con gái nghỉ ngơi tính sao? Niệm Niệm quá tự lập, sách cầm đến tay cả nhà bác muốn đoạt đi đều đoạt không được, trong nhà đều hi vọng Niệm Niệm có thể sinh hoạt thoải mái, thành tích không quan trọng, bác chỉ hi vọng con gái đừng lại thi tốt như vậy, vì lần thi cấp ba này đều bệnh nửa tháng!”

Đương nhiên cũng chưa quên Giang Tiểu Bảo, tiểu mập mạp vì bảo vệ tóc của cậu không bị hao đi, nắm chặt nắm đấm rất nghiêm túc nói thành tích của chị cậu quá tốt rồi, cậu rất khó chịu rất tức giận rất đau lòng cũng rất tự hào...

“Hi vọng chị em an phận một chút, đừng lại gây vận mệnh ghen ghét.”

Phốc ha ha ha ha ha ha ha a ô ô ô ô!!!

Người xem bạn bè đều sắp điên rồi, bình luận liên tục đổi mới, mưa đạn bình luận đều càng lúc càng nhiều.

Rõ ràng rất để cho người ta khổ sở, có thể hết lần này tới lần khác lại rất muốn cười, sau khi cười lại cảm thấy rất đau lòng, đau lòng xong lại không nhịn được cười, một thời gian cũng là điên điên khùng khùng, giống như điên cuồng.

Giang Niệm tưởng đây cũng là một chuyện nhỏ để cho người ta biết được sự thông minh tài trí của cô, cũng muốn trông coi nhìn một chút phản ứng của người xem, sau đó đã nhìn thấy một hệ liệt “Ha ha ha ô ô ô ha ha ha anh anh anh”, cảm giác giống như điên dại, lại còn có người nói cô đáng thương yêu thương cô? Cũng có tán thưởng cô thật kiên cường!

Kiên cường là thật kiên cường, nhưng cũng làm đau lòng là có ý gì nha?

Giang Niệm liền có một chút xem không hiểu, chẳng lẽ là bị sự thông minh cùng tài trí lại còn có cả gia thế hoàn mỹ của cô làm cho kích thích điên rồi? Rất có thể nha, dù sao ngay cả trời cao đều ghen ghét cô.

Lại nói cô không có gì gọi là đáng thương làm cho người khác đau lòng nha, cô có tiền như vậy thông minh như vậy, làm con gái của ông chủ than đá, chẳng lẽ không phải là nên hâm mộ cô đến chết sao?

Giang Niệm thở phì phì, bạn trên mạng ở thế giới này thật sự rất để cho người ta khó hiểu.

...

Bên kia Hoắc Bình cũng xem tin tức, một nhà của cậu ngồi trước máy truyền hình xem, mặc dù thời điểm phỏng vấn cậu liền ở bên cạnh, nhưng mà thời điểm trông thấy video vẫn là không nhịn được nghĩ che mặt, tốt xấu cậu là có chuẩn bị, chỉ là kém chút nữa là bị phá tan, ông Hoắc liền thảm rồi, bởi vì vừa buồn cười lại khổ sở, nước trà phun ra không chỉ một lần, tranh thủ thời gian bảo cô giúp việc mang thuốc hạ huyết áp tới.

Ôi, khổ cho ông một đám xương già, cái tuổi này còn muốn bị kích thích như thế!

Cha Hoắc mẹ Hoắc cũng ở đây, nhìn thấy cô bé kiên cường trong truyền thuyết kia, kém chút cũng là thất thố, mặc dù nghe nói đó là một cô bé thần kỳ, lại cũng không biết có thể thần kỳ đến tình trạng như thế!

Hoắc Bình đột nhiên có một loại cảm giác ưu việt, chính là mọi người đều say độc ta tỉnh, nhìn xem, cậu là trấn định nhất... Về phần tại sao trấn định nhất, đại khái bản thân có sự kiêu ngạo của một trong những tứ đại hộ pháp?

...

Cả nhà Giang Niệm bị phỏng vấn video tăng lên nhiệt độ rất lớn, lên hot search, bằng không thì chiến hữu của Hoắc Lăng cũng không nhìn thấy, nếu nhìn không thấy, tự nhiên cũng không cho Hoắc Lăng xem, Hoắc Lăng cũng sẽ không lại lần nữa nhớ tới cô bé lúc nào cũng cần tứ đại hộ pháp thời thời khắc khắc đều phải đi cùng bảo vệ.

Cô xác thực như cô nói như vậy, ương ngạnh cùng đối kháng vận mệnh, cũng như sự thông minh của cô.

Bất quá chờ Hoắc Lăng lần nữa nhìn thấy Giang Niệm, đã là nửa năm sau.

Trong nửa năm này, cha Giang mẹ Giang cũng cho Giang Niệm làm một bữa tiệc mừng Trạng Nguyên, mở tiệc chiêu đãi tất cả họ hàng quê nhà láng giềng, khổ sở thì khổ sở, tức giận thì tức giận, nhưng Giang Niệm thi tốt như vậy, có thể không chúc mừng một chút sao? Lại nói Giang Niệm cũng là vì gia tộc làm vẻ vang, là sự kiêu ngạo của bọn họ!

Niệm Niệm nhà bọn họ liều mạng như vậy lại thi ra thành tích cực tốt, đương nhiên phải thật tốt khoe khoang khoe khoang, hận không thể nhân thế đều biết nha! Thiệp mời đều viết vô số tấm, hai chữ Trạng Nguyên viết lại đỏ lại lớn, nhất thiết phải để cho người ta liếc thấy nhìn thấy, liền ngay cả láng giềng ở cạnh bọn họ cũng đều tự mình đi đưa, bọn họ không nghĩ kết giao, cũng không mong họ sẽ thật sự đến, liền thuần túy là đi khoe khoang...

Rõ ràng trước đó các bạn hàng xóm còn đang nói Giang gia âm u đầy tử khí là bởi vì Giang Niệm không có thi tốt, đột nhiên liền từ học tra* biến thành Trạng Nguyên tỉnh B, cái kia có thể không khiến người ta sợ hãi thán phục? Huống chi về sau tin tức phỏng vấn bọn họ cũng lén lút đều xem, mặc dù người một nhà vẫn là kim quang chói mắt rất cay con mắt, nhưng tính cách yêu con gái là không sai, vẫn là rất đáng được tôn kính.

*Học tra: học cho có, luôn bị điểm thấp.

Lại nói Hoắc gia, ông Hoắc cũng là muốn đi, bọn họ tự nhiên cũng đi... Cho nên bữa tiệc chúc mừng Trạng Nguyên đừng đề cập đến có bao nhiêu náo nhiệt, Ngô Văn Văn nhận được giấy mời đều đi còn dẫn anh thợ quay phim chạy một chuyến, không chỉ có phỏng vấn để đăng báo, còn thuận tiện ăn tiệc Trạng Nguyên.

Giang Niệm đương nhiên rất vui vẻ, lại có thể để thế nhân chiêm ngưỡng một chút tư thái ngây thơ cùng gia cảnh hoàn mĩ mới của cô.

_

Lưu Oánh Oánh liền bị làm tức chết, nhìn Giang Niệm được vây quanh đều cảm thấy tức giận, đời trước thành tích của Giang Niệm là tốt, thế nhưng không có tốt đến mức thi đậu hạng nhất của tỉnh, Giang Niệm căn bản là không có nở mày nở mặt giống như bây giờ! Khẳng định là do cô ta nên xuất hiện hiệu ứng hồ điệp, đến cùng là nơi nào làm sai?

Cô ta rất muốn lại vào ở Giang gia, trong nhà rối bời nhìn xem liền phiền, nhưng mà không biết mẹ của cô ta là có chuyện gì xảy ra, không chỉ có không cho, đi ra ngoài một hồi liền muốn gọi điện thoại tới hỏi, xem cô ta như phạm nhân mà thẩm vấn, bảo cô ta chú ý học tập một chút học tập!

Nhất là sau khi từ bữa tiệc Trạng Nguyên của Giang Niệm trở về, nhìn cô ta còn chặt hơn so với trước, còn mỗi ngày ở bên tai cô ta nhắc, nói cô ta là một cái người khỏe mạnh chẳng lẽ còn không sánh bằng một cái ma bệnh sao? Nói thời gian học tập của cô ta so với người ta nhiều, sức khỏe học tập so với người ta tốt, làm sao còn có thể không bằng Giang Niệm? Liền thành tích này mà còn không biết xấu hổ đi ra ngoài chơi?

Lưu Oánh Oánh không có cách, cô ta cũng biết nhất định phải học tập, học kỳ sau liền lên đại học, cô ta có ưu thế là trùng sinh, lần này cô ta cũng muốn thi được Trạng Nguyên, chứng minh cô ta so với Giang Niệm không hề kém hơn.

Nhưng mà chờ lúc cô ta học lớp mười hai, thành tích tiến bộ cũng không có nhanh như dự tính, mỗi lần thi xong xếp hạng cũng nhiều nhất là ở giữa, còn có Bị Bân không biết thời cơ đến quấy rối cô ta, làm cho cô ta rất là phiền, cô ta lãnh đạm, chỉ nói làm bạn bè đơn giản. Kế hoạch của cô ta, có lẽ là tiệc sau khi tốt nghiệp cấp ba, liền có thể tìm tới cơ hội để để Bị Bân cùng Giang Niệm quen biết...

Giang Niệm sau khi tốt nghiệp lên thẳng lớp mười trọng điểm trong trường học, lúc Hoắc Lăng nhìn thấy Giang Niệm, cô đang từ trong trường học đi ra, xung quanh đều là một màu trắng của tuyết, cô mặc áo lông dài từ đầu đến chân, mũ trắng lông xù, khăn quàng cổ trắng, găng tay trắng, liền ngay cả ngoài miệng đều mang theo khẩu trang, chỉ có một đôi mắt lộ ở bên ngoài, cả người đều cồng kềnh cực kỳ. Bởi vì sợ lạnh, trong tay còn bưng lấy ấm giữ nhiệt.

Giang Tiểu Bảo đi ở trước nhất mở đường, Hoắc Bình cõng cái túi sách, trong tay còn cầm túi của Giang Niệm, Trần Nghĩa cùng Từ Lập Hải cũng đều ở đây, bọn cậu giống như đã thành thói quen vây quanh ở nên người Giang Niệm, tẫn chức tẫn trách làm lấy chức vụ tứ đại hộ pháp của các cậu —— bảo vệ Niệm thiên tài.

Hoắc Lăng cười một tiếng, phun ra sương mù màu trắng để hắn ở bên trong mùa đông lạnh này càng thêm lạnh lùng, hình dáng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Giang Niệm xa xa đã nhìn thấy hắn, người kia một thân màu đen, đứng ở phía dưới tuyết trắng mênh mang liền phá lệ làm cho người chú mục, huống chi khí thế của hắn, bá khí cường đại, so nửa năm trước càng thêm loá mắt.

“Giang Niệm, đã lâu không gặp.”

Đúng vậy nha, thật là đã lâu không gặp.

...

Hoắc Bình, Trần Nghĩa, Từ Lập Hải mấy cái mang theo tiểu mập mạp đi ra sân làm người tuyết, ông nội Giang bà nội Giang ở phía sau vườn rau làm lều rau quả, cha Giang ra ngoài làm việc còn chưa có trở lại, mẹ Giang bưng trà nóng tới cho Hoắc Lăng, cho Giang Niệm thì bưng một bát canh gà nóng hầm hập đến, “Cô con từ quê mang gà lên, vừa hầm xong, con uống nhiều một chút.”

Giang Niệm vâng một tiếng, ùng ục ục uống non nửa bát, cảm giác thân thể trong nháy mắt liền ấm áp.

Bởi vì trong nhà có hơi ấm, Giang Niệm cưởi áo khoác lông, chỉ mặc từng cái áo len thật dày mà còn cảm thấy lạnh, trên người còn có choàng thêm thảm lông, ôm ấm giữ nhiệt, có thể coi là như thế, cô vẫn cảm thấy lạnh.

Hoắc Lăng nhấp một ngụm trà, ngước mắt nhìn xem Giang Niệm bọc lấy tấm thảm cũng run lẩy bẩy, nói: “Lạnh như thế? Thuốc của bác sĩ Vương không dùng được sao, đều nửa năm, có phải là một chút tác dụng đều không có?”

Giang Niệm ngước mắt mắt nhìn Hoắc Lăng, giờ phút này hắn chỉ mặc một chiếu áo lông cừu hơi mỏng, cùng hắn so ra, cô có thể ấm áp nhiều: “Thân thể của em chính là như vậy, tương đối sợ lạnh, uống thuốc đã tốt hơn nhiều. Mà lại trong nhà có hơi ấm đâu, chốc lát nữa liền không lạnh.”

Mẹ Giang bưng hoa quả đi tới, cũng có chút bận tâm, nói: “Sáng mai đừng đi học, mẹ gọi cho giáo viên của con xin phép nghỉ.”

Hoắc Lăng nói: “Hừm, ở nhà nghỉ ngơi, lo lắng việc học không đuổi kịp có thể tìm người học bù.”

Giang Niệm vâng một tiếng không có phản đối, dù sao cô cũng rất sợ thiên tài như cô vậy mà phí thời gian quý báu, vậy rất đáng tiếc nha.

Mẹ Giang hỏi Hoắc Lăng: “Nửa năm không gặp cháu, lần này trở về đợi mấy ngày vậy?”

Hoắc Lăng nói: “Xế chiều ngày mai cháu liền phải trở về.”

“Vội vã như vậy?”

“Vâng, còn có một số việc muốn đi làm.”

Hoắc Lăng xác thực đuổi gấp, lần này không giống trước đó, là ở lại không được bao lâu, còn có rất nhiều chuyện chờ lấy hắn đi làm.

Giang Niệm nhìn xem hắn, phát hiện nửa năm không gặp Hoắc Lăng quả nhiên kiên nghị không ít, hai đầu lông mày khí thế cũng càng là sắc bén, mà lại nghe Hoắc Bình nói hắn giống như thăng lên úy, trừ gia thế, có thể thấy được năng lực thủ đoạn đều không tầm thường.

Mẹ Giang còn nghĩ giữ Hoắc Lăng ăn cơm tối lại đi, nhưng tưởng tượng hắn hôm nay tới sáng mai đi, chỉ sợ cũng phải cùng ông Hoắc tụ họp một chút, liền cũng không tốt giữ lại. Bà đối với Hoắc Lăng ấn tượng rất tốt, huống chi lại là quân nhân, tự mang một cỗ chính khí.

Hoắc Bình đột nhiên từ bên ngoài chạy vào, nâng điện thoại di động nói: “Ma bệnh, chị lại lên tin tức!”

Giang Niệm quái một tiếng, cầm lên điện thoại của Hoắc Bình để xem xét, chỉ thấy tiêu đề viết: “Đã từng là Trạng Nguyên của tỉnh, bây giờ ở cuối xe, thiên tài rơi xuống dưới! Thật đáng buồn, đáng tiếc!”

Bởi vì sau khi Giang Niệm vào lớp mười, liên tiếp mấy lần thi thành tích đều rất bình thường, cũng chỉ là ở tuyến hợp lệ!

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Cô phong quang nhập học, bây giờ là phong quang không còn.

Hoắc Bình vẫn là rất lo lắng, dù sao cậu không thế nào hiểu rõ tình trạng học tập của Giang Niệm, chỉ biết xác thực cô thi cũng bình thường, người Giang gia tự nhiên cũng lo lắng, bọn họ vạn phần vui vẻ Giang Niệm thành tích thi kém, có thể người bên ngoài nhìn lại không như vậy, cái này rất để cho người ta tức giận! Rõ ràng là việc vui vẻ như vậy làm sao lại là thiên tài hết thời rồi?

Hoắc Lăng nhíu mày cầm điện thoại Giang Niệm đang xem ném đi: “Loại tin tức vớ vẩn này, không cần thiết để ý.”

Bọn hắn cũng không khỏi lo lắng Giang Niệm sẽ thương tâm, người nổi tiếng thì thị phi nhiều, lúc trước Giang Niệm có bao nhiêu hot, chỉ sợ bây giờ còn có người nhớ kỹ.

Giang Niệm giật nảy cả mình, có thể vui vẻ!

“Mọi người nhìn, những người phàm này đều trúng kế, con nghĩ vận mệnh khẳng định cũng bị cơ trí của con làm cho tê dại, từ lần trước bệnh về sau, con liền quyết định phải làm một cái thiên tài điệu thấp!”

“......... Hả???”

Cứng đối cứng không phải cử chỉ sáng suốt, vì mạng sống ẩn tàng đi sự thông minh của cô thì tính là gì?

Bây giờ chỉ có thể tủi thân một chút trước cứ làm người phàm thôi.

______________

Cạn lời với những trang lấy chuyện mà cứ nghĩ là bản thân tự dịch truyện vậy =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.