Ở thế giới cũ, Cố Thiên Thụ rất ít khi chơi game offline, mà có chơi thì đa phần là chơi game trong nước.
Mà Kiếm tiên chính là một trong số đó. Hắn bắt đầu chơi game nào từ Kiếm tiên kỳ hiệp truyện phần một, chơi đến phần bốn và đang chờ đến phần năm thì xuyên đến thế giới này.
Ngay từ lúc hệ thống nói đến ‘nguyên tổ nguyệt bính’ thì Cố Thiên Thụ không hiểu, qua một hồi suy nghĩ nát óc — nếu thế giới mà hắn từng sống cũng là một trò chơi thì…
Với giả thuyết trên, Cố Thiên Thụ nhanh chóng phát hiện hệ thống nếu nói điều gì.
Trong game Kiếm tiên kỳ hiệp có một vật phẩm tên là ‘nguyên tổ tinh không’, tác dụng của nó chính là lưu lại màn chơi khi vào mê cung. Dù nó là bánh gạo chứ không phải bánh trung thu nhưng theo những gì Cố Thiên Thụ đoán thì hệ thống đang muốn ám chỉ — cành hoa quế cũng giống như trên.
Cành hoa quế là tính mạng của Cố Thiên Thụ, đây chính là chuyện đầu tiên mà hắn hiểu khi bước vào thế giới này. Mà công hiệu của nó cũng chính là làm người chết sống lại. Thế gian này làm sao có thể có thuốc gì khiến người đã hóa xương trắng, đã xuống địa ngục sống lại. Cũng vì tác dụng quái dị này nên mới khiến Cố Thiên Thụ nhớ đến tác dụng của cành hoa quế.
Có khả năng cành hoa quế này có tác dụng quay ngược thời gian — do đó mới có tác dụng khiến người chết sống lại.
Đây là suy nghĩ của Cố Thiên Thụ, nhưng hắn lại không có cách nào chứng thật cho suy nghĩ của mình. Vì theo những gì hắn biết cành hoa quế chỉ có thể sử dụng một lần.
Hệ thống lại không thể giúp được gì, Cố Thiên Thụ cũng không định tìm nó — Trên thực tế, chỉ cần hệ thống không gây thêm phiền phức thì Cố Thiên Thụ đã cám ơn trời đất rồi.
Cố Thiên Thụ vẫn luôn người có thể thích ứng được trong mọi hoàn cảnh. Hắn cảm thấy mình không khác người bình thường chỗ nào, dù có xuyên đến thế giới này thì cũng không cảm thấy mình có mệnh nhân vật chính.
Mà những chuyện xảy ra tất cả đều chứng minh Cố Thiên Thụ đúng. Hắn không phải là nhân vật chính ở thế giới này, trong suy nghĩ của hắn hệ thống ngu xi kia mới là nhân vật chính.
Có thể tùy tiện kéo người vào thế giới này, có thể tự tiện thay đổi cuộc đời người khác. Bọn họ giống như những con rối gỗ bị điều khiển, nếu muốn chạy trốn khỏi địa ngục thì nhất định phải đưa ra một lựa chọn.
Đúng là hủy hoại cuộc đời người khác. Có lẽ trước kia Cố Thiên Thụ sẽ không nảy lên suy nghĩ phản kháng, nhưng hiện tại thì không.
Ở thế giới này, Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng là người bị hại. Mà ở thế giới kia, hắn cũng là người bị hại. Nợ nần giữa bọn họ đếm không xuể, nhưng để phân định ai là người thiếu ai thì không thể nói rõ.
Sở Địa Tàng cảm thấy gần đây Cố Thiên Thụ có chút khác lạ, thậm chí hắn còn hoài nghi có phải là Cố Thiên Thụ đã khôi lại ký ức hay không. Lo lắng này xuất phát từ sự tự ti của Sở Địa Tàng.
Cho dù hắn đã thoát khỏi thâm phận là người hầu của Cố Thiên Thụ nhưng hắn vẫn không thể thành công nắm giữ được Cố Thiên Thụ. Dù có luân hồi trăm lần hay ngàn lần thì vẫn như thế.
Vô số lần thất bại khiến con người ta bắt đầu hoài nghi chính mình. Huống chi là Sở Địa Tàng lại không có chút tin tưởng nào.
Mộ Sở Thiên Hoàng được chôn cách rừng đào không xa. Không lập bia, chỉ là một nắm mồ được đắp lên — Đây là nguyện vọng khi Sở Thiên Hoàng còn sống. Xem ra đối với việc có hay không có lưu lại trong kí ức của người khác đối với hắn mà nói cũng là chuyện không hề quan trọng.
Sở Thiên Hoàng thật sự mệt mỏi, so với Sở Địa Tàng càng mệt mỏi hơn, mệt sớm hơn. Hắn nghĩ càng nhiều thì lại càng thống khổ, bởi vật khi hắn chết đi mới cảm thấy vô cùng bình yên.
Thân thể và đầu Sở Thiên Hoàng tách biệt nên sau khi Sở Địa Tàng ôm Cố Thiên Thụ vào phòng đút đóa hoa tím thì mới đi nhặt thi thể. Tự mình khâu đầu cho anh mình không hề nhờ người khác. Sở Địa Tàng không bao giờ muốn nếm trải cảm giác này một lần nào nữa.
Người đời nói song tử liên tâm*, lúc Sở Thiên Hoàng chết đi, Sở Địa Tàng thống khổ đến tột đỉnh. Loại dày vò này càng đến tới đỉnh điểm khi hắn khâu thi thể Sở Thiên Hoàng lại.
* Song tử liên tâm: song sinh thì tâm tình liên thông với nhau na ná thần giao cách cảm chăng
Dù Sở Thiên Hoàng có vô lại đến đâu thì cũng là anh trai của hắn – là anh ruột của hắn — Không chỉ là anh trai, mà còn là người bạn đồng hành với hắn trong khoảng thời gian bị ngưng đọng.
Sở Địa Tàng nhận ra rằng trên thế giới này không còn có người thứ hai hiểu hắn hơn Sở Thiên Hoàng.
Tịch mịch sẽ giết người. Sở Thiên Hoàng chết, để lại Sở Địa Tàng.
Cố Thiên Thụ không sai, Sở Địa Tàng cũng không trách hắn giết chết Sở Thiên Hoàng. Nhưng cũng không đại biểu hắn có thể thản nhiên chấp nhận chuyện người nọ gạt mình.
Người từng bị rắn cắn qua một lần, từ đó về sau sẽ sợ dây thừng. Mà đã từng bị gạt một lần thì Sở Địa Tàng bắt đầu sợ hãi tình cảm của mình dành cho Cố Thiên Thụ. Cái loại tình cảm có thể hy sinh tất cả vì tình yêu.
Không thể nói cuộc sống của hai người buồn tẻ. Lâu lâu Sở Địa Tàng sẽ mang ít thứ thú vị mang về. Với võ công của hắn thì việc rời nơi này không khó chút nào, nhưng đối với Cố Thiên Thụ đã bị giam cầm nội lực mà nói, chính là muôn vàn khó khăn.
Sở Địa Tàng biết hoài nghi chuyện Cố Thiên Thụ khôi phục lại ký ức rất vô duyên vô cớ — Nói Cố Thiên Thụ lộ tẩy thì chi bằng nói Sở Địa Tàng quá đa nghi.
Hắn rất sợ, sợ chuyện mà Sở Thiên Hoàng dùng cả tính mạng để đổi lấy này sẽ trở thành bọt nước.
Cố Thiên Thụ không biết Sở Địa Tàng đang nghĩ gì. Khi rừng đào kết trái thì hắn phát hiện ra ngôi mộ của Sở Thiên Hoàng — Thật ra hắn cũng chỉ có thể xác định đó là một ngôi mộ, còn là của ai thì hắn không rõ.
Có điều Cố Thiên Thụ đoán rằng chắc chắn ngôi mộ này có liên quan đến Sở Thiên Hoàng.
Cố Thiên Thụ đã đoán đúng. Tính mạng của người nam nhân không dám làm tổn thương đến hăn kia đang vùi trong nắm đất đó. Những bùn đất vẫn còn ẩm ướt sau cơn mưa, tản ra hương vị mát mẻ.
Cố Thiên Thụ cầm giỏ trúc đang chứa đầy đào chín. Cây đào này sau khi được Sở Địa Tàng chăm sóc thì phát triển rất tốt, những cành cây cong lại vì trĩu quả.
Thấy xung quanh không có ai, Cố Thiên Thụ liền mặt không đổi sắc cầm một trái, dùng tay áo xoa xoa chuẩn bị bỏ vào miệng. Kết quả vừa mới làm được một nửa thì phía sau truyền đến một giọng nói khiến hắn nhảy dựng lên.
“Tôn thượng.” Giọng Sở Địa Tàng trầm lại, giống như u linh chốn địa phủ.
Cố Thiên Thụ vẫn mặt không đổi sắc như trước nhưng ánh mắt lại lướt qua một tia chột dạ — Vì vấn đề thân thể nên Sở Địa Tàng luôn quản chặt thức ăn của hắn. Không chín, có vỏ, tất cả đều bị loại bỏ. Hôm nay quả thật hắn lười nên muốn gặm luôn khỏi lột, không ngờ lại bị bắt quả tang.
Đang lúc Cố Thiên Thụ nghiêm túc thả quả đào vào giỏ, lại nhìn thấy Sở Địa Tàng bất đắc dĩ cười cười.
“Nhất định phải lột vỏ.” Sở Địa Tàng nói thế, cầm lấy trái đào đã được Cố Thiên Thụ xoa xoa, không biết ở đâu lấy ra một con dao găm gọt vỏ.
Vỏ mỏng manh rớt xuống không ngừng, lộ ra quả đào trong suốt phấn hồng. Cố Thiên Thụ lặng lẽ liếc nhìn, sau đó lại làm bộ như ngắm phong cảnh chung quanh.
“Ăn đi.” Sở Địa Tàng lại lấy khăn tay ra, lau tay phải Cố Thiên Thụ thật kỹ rồi mới đưa trái đào đã gọt vỏ cho Cố Thiên Thụ.
Bộ dạng Sở Địa Tàng nghiêm túc cúi đầu thật xinh đẹp. Mái đầu bạc hơi phất phơ vì gió khiến Cố Thiên Thụ không tự chủ được muốn vươn tay ra.
“Tôn thượng?” Sở Địa Tàng lại gọi Cố Thiên Thụ một tiếng, Cố Thiên Thụ giật mình cầm lấy trái đào chậm rãi gặm một miếng — Vị ngọt y như trong tưởng tượng, nhưng sao hắn lại không thấy vui chứ?
Cố Thiên Thụ không nhắc tới phần mộ kia với Sở Địa Tàng. Trực giác nói cho hắn biết, nếu như nhắc đến nó trước mặt Sở Địa Tàng thì sẽ xảy ra chuyện không hay.
Trực giác của Cố Thiên Thụ rất chuẩn xác. Vì nếu hắn nói thì chắc chắn Cố Thiên Thụ sẽ phải dùng đóa hoa màu tìm một lần nữa. Lần này không có hệ thống thì không ai dám đảm bảo hắn còn có thể giữ lại ký ức của mình được nữa hay không.
Đây là chuyện do Sở Địa Tàng và Sở Thiên Hoàng chuẩn bị từ lâu — bọn họ không chấp nhận có một chút thất bại nào.
Đào ăn rất ngon, nhưng vì gọt vỏ rất phiền nên biến thành Cố Thiên Thụ hái, Sở Địa Tàng gọt vỏ. Cắt đào thành mảnh nhỏ rồi lại đút cho Cố Thiên Thụ ăn.
Loại hình thức ở chung này thì dù có nằm mơ, anh em nhà Sở gia cũng muốn thấy. Nhưng đáng tiếc, Sở Thiên Hoàng lại không có cơ hội thấy nó — Hay nói đúng hơn là hắn đang nhing nhưng chẳng qua Cố Thiên Thụ không biết mà thôi.
Ba trái đào vào bụng, Cố Thiên Thụ còn muốn ăn nữa nhưng Sở Địa Tàng không cho. Hắn nói: “Trưa nay có canh gà. Tôn thượng muốn ăn thì nên để dành bụng.”
“…” Cố Thiên Thụ rất muốn nói hắn có thể ăn được.
“Đã ăn ba trái rồi.” Trên phương diện này, Sở Địa Tàng chưa từng thỏa hiệp. Hắn nói: “Ăn nữa dễ nóng trong người.”
Với hiểu biết của mình về Sở Địa Tàng, nếu người này đã nói đến thế thì chắc chắn Cố Thiên Thụ sẽ không ăn nữa. Vì thế Cố Thiên Thụ lười hái tiếp, cầm giỏ trúc, quơ quào ống tay áo rồi đi về, nhìn bộ dạng kia rất giống bạt điểu vô tình*.
*Bạt điểu vô tình là kiểu như làm xong rút tờ rym ra vô tình đi luôn ấy, kiểu như tao sướng xong rồi thì kệ mày thích làm gì làm còn tao khi quan tâm. Cảm ơn bạn Quyên Tử đã hỗ trợ nhé ^^
Sở Địa Tàng vẫn tốt tính như cũ, nhìn bóng dáng Cố Thiên Thụ nhưng vẫn không thấy tức giận chút nào. Hắn sờ sờ những trái đào xù lông đáng yêu trong giỏ trúc, mỉm cười ôn nhu.
Chẳng qua nụ cười này chỉ lướt qua, biểu tình Sở Địa Tàng nhanh chóng khôi phục là bộ dạng cứng ngắt như ban đầu.
Cầm giỏ đào trong tay, Sở Địa Tàng nhìn thoáng qua nơi Sở Thiên Hoàng mai táng. Cho đến giờ phút này, Sở Địa Tàng mới thật sự hiểu được vì sao Sở Thiên Hoàng lại muốn chết đến vậy.
Vì bọn họ nhất định sẽ yêu Cố Thiên Thụ.
Nếu Sở Thiên Hoàng không chết, mà cùng hắn trải qua cuộc sống như hiện tại với Cố Thiên Thụ. Là anh em song sinh, Sở Địa Tàng có thể khẳng định anh hắn nhất định sẽ không thể khống chế được bản thân mình mà yêu Cố Thiên Thụ.
Lỡ như thuốc không còn tác dụng nữa với Cố Thiên Thụ nữa, thì chắc chắn hắn và Sở Thiên Hoàng sẽ phải đối mặt với địa ngục đáng sợ kia.
Sở Thiên Hoàng quá hiểu bản thân mình nên hắn mới không chút do dự lựa chọn cái chết. Mà Sở Địa Tàng, là em trai Sở Thiên Hoàng, tiếp nối sinh mệnh của Sở Thiên Hoàng để trải qua cuộc sống mà bọn họ hằng mơ ước với Cố Thiên Thụ.
Đây mới chính là mộng đẹp sao? Ánh mắt Sở Địa Tàng lóe lên tia ảm đạm, giống như là ngọn đèn chỉ còn mỗi tim, giống như là đèn sẽ cạn dầu ngay tức khắc.
Nếu đó là một giấc mộng thì Sở Địa Tàng tình nguyện lựa chọn mình không bao giờ tỉnh lại nữa.