Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh

Chương 17: Chương 17: Sức chiến đấu của một tên nói nhiều quả thực làm người tuyệt vọng không thôi




Nhân sinh trên đời, cho dù là có là người cao ngạo đến đâu cũng sẽ không tránh khỏi có mấy người hồ bằng cẩu hữu. Tính tình Cố Lân Đường lạnh như băng tuyết, lại ở nơi đại mạc xa xôi, theo lý thuyết thì ở trung nguyên vốn không có bằng hữu tri kỷ gì, nhưng mọi chuyện đều có ngoại lệ. Dù là người có tính cách cực kỳ không được tự nhiên nhưng vẫn có một tri kỷ vô cùng nổi danh trong chốn giang hồ — Thanh Trạch.

Tên đầy đủ của Thanh Trạch là Chúc Thanh Trạch. Nguyên nhân nổi tiếng trong chốn giang hồ không phải là do diện mạo của hắn, không phải do gia thế của hắn, thậm chí cũng không phải là do võ công của hắn, mà là do một thứ vô cùng hư ảo — nhân mạch.

Thứ như nhân mạch này, không hề giống như những thứ khác có thể dễ dàng nhìn thấy rõ ràng. Nhưng mà đến lúc phát huy tác dụng, sẽ cho thấy uy lực vô cùng to lớn.

Chỗ nào ngươi cũng có thân bè bạn hữu, đến khi ngươi gặp khó khăn thì luôn có người vươn tay ra giúp đỡ ngươi. Người có năng lực này so với kỳ tài võ học sẽ không kém nhau quá xa.

Dệt hoa trên gấm so với đưa than sưởi ấm vào ngày tuyết thì có nhiều tác dụng hơn. Nhưng Chúc Thanh Trạch lại có thể làm được… khiến người nguyện ý vì hắn đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi.

Từ một điểm nào đó mà nói, Cố Thiên Thụ vô cùng kính nể năng lực này của Thanh Trạch. Nhân tài như thế cho dù có thả rông ở hiện đại thì tuyệt đối sẽ như cá gặp nước. Người có IQ cao thì không nhất định sẽ thành công, nhưng EQ cao thì nhất định sẽ tương đối thoải mái.

Vì thế một nhân vật như vậy có thể cùng Cố Lân Đường làm bằng hữu, dường như cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận được.

“Lân Đường.” Giọng Chúc Thanh Trạch thực ôn nhu, so với giọng của Vân Đình càng thêm trong sáng, càng làm cho người cảm giác được thiện ý bên trong: “Ngươi không mời ta được một bữa cơm hay sao?”

Nếu nói Cố Thiên Thụ sai sử Vân Đình vô cùng thành thạo thì đối với Chúc Thanh Trạch lại tựa như trứng chọi đá.

Chúc Thanh Trạch vốn là bạn tốt của Cố Lân Đường, lại thông minh dọa người. Cố Thiên Thụ vô cùng lo lắng lỡ như mình không cẩn thận một cái liền lộ tẩy.

Đối mặt với Chúc Thanh Trạch, Cố Thiên Thụ trầm mặc lại thêm trầm mặc, nửa ngày cũng không nghẹn ra được một chữ — Hắn thật sự không biết nên đối phó với Chúc Thanh Trạch như nào.

“Ngươi vẫn luôn không thích nói chuyện như xưa.” Nhưng mà điều làm Cố Thiên Thụ yên tâm chính là, Chúc Thanh Trạch lại quen thuộc với bộ dạng Cố Thiên Thụ của hiện tại. Ánh mắt hắn cách một tầng lụa đen mỏng nhìn vẻ băn khoăn trên gương mặt Cố Thiên Thụ: “… Nhìn thấy ta liền không vui?”

“…” Cố Thiên Thụ không nói lời nào.

“Aiz, cũng đúng thôi.” Chúc Thanh Trạch tiếp tục nói: “Quỳnh quỳnh bạch thỏ, đông bôn tây cố, nhân bất như tân, y bất như cố*… Ngay cả nhìn ta, ngươi cũng không muốn, đương nhiên thấy ta sẽ không vui.”

* Quỳnh quỳnh bạch thỏ, đông bôn tây cố, nhân bất như tân, y bất như cố: Côi cút thỏ trắng, đông chạy tây ngó, áo quý do mới, người quý do cũ.

“…” Cố Thiên Thụ vẫn không nói lời nào.

“Thanh Trạch đại nhân.” Kết quả vẫn là Vân Đình thấy không nỡ, bài thơ này vốn nói về câu chuyện bị người chồng ruồng bỏ, nhưng khi Chúc Thanh Trạch dùng lại không cảm giác không hợp. Chẳng qua thấy tôn thượng nhà mình càng ngày càng trầm mặc, hắn vẫn không đành lòng: “Tôn thượng vừa rời Tây Vực liền gặp phải rất nhiều phiền toái… Ngài ấy không đến gặp ngài là sợ mang phiền toái đến cho ngài mà thôi.”

“Ha? Thật không?” Chúc Thanh Trạch liếc Vân Đình một cái, lại nhìn về phía Cố Thiên Thụ: “Tôn thượng thân mến, là như thế sao?”

“… Lắm miệng.” Cố Thiên Thụ cảm thấy mình đã chết không kịp ngáp dưới tay Chúc Thanh Trạch. Nói thiệt là nhiều, một ngày hắn chỉ có thể nói 139 chữ, gặp phải người thức thời như Vân Đình thì không nói làm gì. Một khi đụng phải tên lắm mồm như Chúc Thanh Trạch liền bó tay. Nhiều lời thì sợ vượt quá số lượng từ, nói ít thì Chúc Thanh Trạch sẽ dây dưa không tha, thật là muốn mạng người mà.

“Lân Đường, nghe nói Duẫn Thành Song chết trên tay ngươi?” Ba người vừa đi vừa nói chuyện phiếm đã hấp dẫn không ít ánh mắt. Trên mặt Vân Đình đeo mặt nạ, trong tay ôm bồn hoa lan Tử Sơn Kỳ Lân trân quý, hấp dẫn không ít ánh mắt người nhìn. Chẳng qua miệng Chúc Thanh Trạch lại luôn thao thao bất tuyệt không ngừng nghỉ, lúc này lại bắt đầu tấn công Cố Thiên Thụ.

Thật ra thì ngày thường Chúc Thanh Trạch cũng không nói nhiều như vậy, chỉ khi gặp Cố Thiên Thụ mới có thể nói không ngừng. Đối mặt với loại người khác nhau thì tất nhiên Chúc Thanh Trạch cũng có cách ở chung khác nhau. Đối mặt với loại người trầm mặc ít lời như Cố Thiên Thụ, nếu ngươi cũng cao ngạo y như hắn, vậy thì đừng hòng sẽ có đề tài gì để nói.

“Ừ.” Cố Thiên Thụ đã cố gắng lược số lượng từ đến mức thấp nhất. Nhưng khi nhìn thấy Chúc Thanh Trạch vẫn muốn tiếp tục hỏi thăm thì không khỏi có chút đau đầu.

“Ha ha ha, ta thấy hắn chết là đáng.” Chúc Thanh Trạch nói: “Chẳng qua giết hắn… ngược lại làm bẩn tay ngươi thôi.”

“Là thuộc hạ thay tôn thượng xử lý.” Giọng Vân Đình đúng lúc vang lên.

“Thế… Lân Đường, ngươi còn chọc phải phiền phức gì nữa sao? Đúng rồi, sao lại đột ngột đến trung nguyên vậy, đừng nói là ngươi thật sự đến dự Xuân Viên đó…” Câu hỏi của Chúc Thanh Trạch quả thực giống như là vô cùng vô tận.

Cố Thiên Thụ hít một hơi, ngay khi bản thân cảm thấy không còn kiên nhẫn nữa, đột nhiên trước mắt sáng ngời.

“Sao vậy? Lân Đường?” Nhìn thấy Cố Thiên Thụ dừng lại, Chúc Thanh Trạch sửng sốt.

“Ta mời ngươi ăn cơm.” Cố Thiên Thụ giơ tay lên, vô cùng kiên định nói, tiếp theo ngón tay chỉ về tửu lâu cực kỳ xa hoa phía trước.

“…” Khuôn mặt Chúc Thanh Trạch dưới lớp lụa mỏng hơi cứng lại. Nếu lúc này hắn còn không hiểu ý Cố Thiên Thụ nữa thì đúng là tên ngốc — Bằng hữu này của mình xem ra là muốn dùng cơm chặn họng mình đây mà.

“…” Vân Đình cũng không nói, chỉ là trong mắt hiện lên ý cười.

Sau đó Cố Thiên Thụ liền đạo nghĩa không thể chùn bước đi vào, không cho Chúc Thanh Trạch có bất cứ cơ hội do dự nào. Tấm lưng kia có vẻ vô cùng quyết tuyệt!

“… Ta thấy hình như tôn thượng nhà ngươi không hoan nghênh ta.” Chúc Thanh Trạch nói với Vân Đình.

“…” Vân Đình không nói gì, thầm nhủ: nếu đã biết đáp án thì hỏi ta làm gì.

Vì thế sau khi Cố Thiên Thụ đi vào, Vân Đình với Chúc Thanh Trạch nhìn nhau rồi cũng đi vào.

Ở giang hồ luôn không thiếu những tổ hợp kỳ quái. Ông lão với con nít, kẻ béo với người gầy, nữ tử mặc y phục kỳ quái, kiếm khách quần áo lôi thôi. Cũng bởi vì thấy nhiều nên mới không thấy quá kỳ quái.

Nhưng khi ba người bước vào tửu lâu vẫn khiến không ít người chú ý.

Một người đeo mặt nạ ôm bồn hoa lan trân quý, một kẻ thần bí đội mũ vành đen thui, một kiếm khách mặc bạch y có diện mạo cực kỳ làm người chú ý.

Tổ hợp này, cho dù có ở đâu cũng đều làm người chú ý đến.

“Các vị khách quan muốn ăn gì? Chiêu bài của bổn lâu chính là đậu hũ chiên giòn, gà hấp hành… Nếu ngài muốn uống rượu ngon, ở đây chúng tôi có Trạng Nguyên hồng!” Tiểu nhị hiển nhiên đã từng gặp qua rất nhiều quan to ông lớn, hoàn toàn không bị tư thế của ba người Cố Thiên Thụ dọa sợ, cầm thực đơn cung kính dâng lên, còn không quên đẩy mạnh tiêu thụ đồ ăn tửu lâu nhà mình.

“Mang hết chiêu bài lên đi.” Ngày thường đều do Vân Đình gọi món, bây giờ Chúc Thanh Trạch xuất hiện, hiển nhiên là thay thế công việc của Vân Đình. Hắn cầm thực đơn chọn vài món rồi mới nói: “Ta nhớ Lân Đường thích ăn tôm… thêm một tôm hấp rượu.”

Cố Thiên Thụ nhìn động tác Chúc Thanh Trạch, yên lặng nghĩ: đại ca, ngươi cách một tầng lụa đen thật sự có thể thấy được đồ vật chung quanh sao đại ca… ngay cả ta cũng không thấy được mặt ngươi nha. Huống chi khi ăn cơm, ngươi không lấy cái mũ đó xuống sao!

“Khách quan, ngài có muốn uống gì không?” Tiểu nhị hỏi.

“Lân Đường, ngươi muốn uống gì? Trạng Nguyên hồng?” Chúc Thanh Trạch thuận miệng hỏi một câu.

“Rượu trắng.” Trên thực tế trong trí nhớ của Cố Thiên Thụ, Cố Lân Đường rất ít khi uống rượu. Mà có uống thì cũng chỉ uống có một loại này. Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, Chúc Thanh Trạch đáng lẽ phải biết mới đúng… Giờ lại mở miệng hỏi ý kiến hắn… Cố Thiên Thụ nghĩ đến đây, ánh mắt trầm lại.

“Haiz, không ngờ đã nhiều năm trôi qua mà ngươi vẫn chỉ muốn có mỗi một loại này.” Nhưng câu tiếp theo của Chúc Thanh Trạch lại đánh tan hoài nghi của Cố Thiên Thụ, hắn thở dài: “Rượu trắng nhạt nhẽo, muốn cùng ngươi không say không về cũng không được rồi…”

Cố Thiên Thụ không nói lời nào, chỉ là yên lặng uống một ngụm trà.

Cố Thiên Thụ thầm nghĩ, bữa cơm này vốn nên yên ắng mà ăn, sau khi thức ăn lên thì Chúc Thanh Trạch cũng nên ngậm miệng… Mà mình cũng có thể bất tri bất giác nhét đầy bụng.

Mà suy nghĩ của Chúc Thanh Trạch lại khác với Cố Thiên Thụ. Hôm nay hắn vất vả lắm mới tìm được Cố Lân Đường, nhất định phải nói chuyện tán gẫu một phen… Hiện tại có rượu có đồ ăn, không khí không thể nào tốt hơn được nữa.

Đáng tiếc Cố Thiên Thụ với Chúc Thanh Trạch đều nghĩ sai. Lần đầu tiên trong cuộc đời, họ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hội ngộ được cảnh tượng —

Ngay khi ba bốn tên ăn mặc loè loẹt quần là áo lượt chạy đến trước mặt, cho rằng Cố Thiên Thụ là tiểu quan mà đùa giỡn, ba người bọn họ đều lặng im hồi lâu. Không phải vì phẫn nộ, cũng không phải vì chuyện gì khác, mà là bị kinh sợ.

Trên thế giới này, kẻ không có mắt nhìn người rất là nhiều, nhưng không có mắt đến cỡ này… thật là làm người chậc lưỡi. Với khí thế kia của Cố Thiên Thụ, có thể nhìn lén hắn vài lần đã là vô cùng có can đảm, nhưng còn dám đi đùa giỡn…

“Tiểu mỹ nhân, sao lại không nói gì?” Tên công tử bột dẫn đầu có bộ dạng không tồi, chẳng qua thật sự có chút loè loẹt, làm người nhìn tâm sinh không vui.

“Ha ha ha ha, đại ca… ta thấy mỹ nhân này không nói lời nào, xem chừng phía dưới là có thể nói đi.” Ngôn từ dâm dật bẩn thỉu phát ra từ người hầu đứng phía sau.

“Đúng ha, tiểu mỹ nhân… đến, nói cho gia biết, ngươi tên gì?” Tên công tử bột nói: “Nếu ngươi thật sự không muốn nói cũng có thể… Về cùng gia, gia sẽ ở trên giường hỏi chuyện ngươi nha.”

“…” Các ngươi thật sự không sao chứ, cứ như vậy đâm đầu vào chỗ chết thật sự không có vấn đề gì sao! Cố Thiên Thụ yên lặng trực tiếp bóp chén trà trong tay thành bột phấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.