Editor: Đào Sindy
Triều đình thông qua dán bản cáo thị chiêu cáo thiên hạ chuyện “Hoàng Đế yêu thiên túc*, chân nhỏ không được vào cung”, mặc dù cũng có lời kháng nghị, nhiều người rõ việc đã đến nước này không cách nào cứu vãn, đối nghịch Hoàng Đế chẳng có chỗ tốt gì, ngươi đành phải thuận theo y.
*chân phụ nữ không bó.
Quý nữ trong kinh cắt đi vải chân bó trước nhất, có các nàng dẫn đầu, có rất nhiều người lục tục ngo ngoe dỡ ra, điểm cống hiến của Phan Ngọc Nhi trong group tăng nhanh, nàng là người mới vào group, tích góp mấy ngày ngắn ngủi đã vượt qua tất cả những người khác, nhảy lên trở thành người giàu nhất trong group. diennnn+dannn$$$$leeee^quyyyyy_donnnn
Phùng Niệm ở trong thâm cung, vốn không rõ tình huống bên ngoài, nghe nói điểm cống hiến của nàng ngày càng tăng, càng tăng càng nhiều, không phải thấy được hiệu quả rất lớn sao.
Phùng Niệm: “Trong trục thời gian của các tỷ tỷ, phong tục quấn chân bắt nguồn từ triều Tống, thời Minh Thanh càng phát triển mạnh mẽ bên ngoài, Hoàng Đế triều Thanh từng muốn ngăn chặn, bởi vì mâu thuẫn giữa các dân tộc, chuyện trở nên rất phức tạp. Người Mãn chiếm thiên hạ của người Hán, muốn người Hán phục tùng bọn họ, cạo phát dịch phục* thả chân. Nam nhân muốn ra cửa mỗi ngày, ngươi không cạo phát dịch phục thì đầu không còn. Rất nhiều nữ nhân chân không bước ra khỏi nhà, nàng không thả ngươi không làm gì được. Nhiều lần ngăn chặn, Hoàng Đế cũng sợ kêu ca bùng nổ không dám thi hành thủ đoạn quá khích, đến khi triều Thanh bị lật đổ, khắp nơi vẫn là nữ chân chân nhỏ.”
*Cạo phát dịch phục hoặc thế phát dịch phục, nãi chỉ rõ mạt Thanh sơ thời kì Thanh triều thống trị giả cường làm này thống trị hạ bao gồm Hán tộc cập kì nó Nam Phương dân tộc thiểu số nam tử sửa cạo Mãn tộc cạo đầu kiểu tóc “Cạo phát lệnh” (hoặc xưng “Thế phát lệnh” ), cùng với sửa Mãn tộc phục sức chính sách. Này đó chính sách đề cập dân tộc văn hóa tán thành, chủ yếu là nhằm vào Hán tộc, chính sách thực thi một trong những nguyên nhân là vì khác nhau phục tùng giả cùng người phản kháng, phương tiện thống trị. Cạo phát lệnh ở ngoài sáng mạt Thanh sơ khiến cho mãnh liệt phản đối cùng chống cự, kết quả người phản kháng ở Thanh sơ một lần gặp trí thanh đình huyết tinh trấn áp. Cạo phát, dịch phục cùng rào đất, chiếm phòng, đầu sung, trốn người cũng xưng “Thanh sơ Lục Đại ảnh hưởng chính trị”
Trần Viên Viên: “Sau khi vong quốc, muốn giữ lại một số thứ, để chứng minh chúng ta và Thát tử* không giống nhau.”
*thời xưa, dân tộc Hán gọi dân du mục phương bắc là Tác-ta, thời Minh chỉ người phía đông Mông Cổ, phía đông bắc Nội Mông và nước Mông Cổ ngày nay.
Đông Ca: “Gì mà Thát tử Thát tử đấy, muội tôn trọng người trong thảo nguyên chúng ta một chút. “
Tây Thi: “Viên Viên nói rất đúng, những người kia thà rằng chịu khổ chịu tội cũng không chịu nghĩ để nữ nhân thả chân ra. Lời của Niệm Niệm cũng nói rất đúng, rất nhiều chuyện không liên quan đến quốc thù gia hận hay mâu thuẫn dân tộc thì không khó, một khi dính dáng đến, tất nhiên bách tính phản kháng kịch liệt, cảm thấy nên anh dũng chống lại, ta hy sinh cũng rất đáng.”
Đát Kỷ: “Nhìn ra được nó đã thấm sâu trong lòng muội, không hổ là nữ nhân từng vong nước.”
Phùng Niệm: “Có một câu không biết có nên nói hay không.”
Lữ Trĩ: “Nói “
Phan Ngọc Nhi: “Nói nói nói “
Phùng Niệm: “Đát Kỷ tỷ tỷ là quạ cười heo đen*.”
*đồng nghĩa với câu: chó chê mèo lắm lông.
Dương Ngọc Hoàn “Đúng thế, không phải tỷ cũng là nữ nhân từng vong quốc đấy sao. “
Đát Kỷ: “Chẳng lẽ muội không phải. “
Trần Viên Viên: “Nàng không phải.”
Phùng Niệm: “Nàng thật không phải. Nàng và Hoàng Đế cùng nhau chạy trốn, gặp phải binh sĩ ồn ào nói không giết yêu phi sẽ không đi, kết quả Hoàn Hoàn chết Hoàng Đế vẫn sống, triều Đường còn kéo dài hơn một trăm năm đấy.”
Hạ Cơ: “ “
Triệu Phi Yến: “Thê thảm từng hồi từng hồi, đằng trước không nên lấy Hoàng đế này so với Bùi Càn, hắn không so được.”
Lữ Trĩ: “Điểm cống hiến của Dương Ngọc Hoàn hình như tăng lên không ít, rất nhanh đã có thể triệu hồi thân nhân, có thể gọi đến tên nam nhân phụ bạc sớm chiều đối lập thật sự buồn lòng.”
Trần Viên Viên: “Tốt nhất đừng triệu, hình như Hoàn Hoàn không có con cái, Lý Long Cơ tới thì xấu hổ, Lý Mạo tới càng lúng túng hơn.”
Phùng Niệm “Ai nói Hoàn Hoàn của chúng ta không có con cái, An Lộc Sơn không phải con nuôi của nàng à.”
Bao Tự: “An Lộc Sơn là ai vậy “
Phùng Niệm: “Không phải nói Hoàn Hoàn bị ngủm trên đường chạy trốn cùng Hoàng Đế sao, tạo phản chính là con nuôi nàng An Lộc Sơn.”
Đát Kỷ: “Phụt, quả nhiên thê thảm từng hồi từng hồi.”
Dương Ngọc Hoàn: “Đừng nói nữa, đau lòng.”
Tất cả mọi người trong group rất vui vẻ, ngoại trừ Vương Chính Quân, Vương Chính Quân này, chỉ cần nghĩ đến Phan Ngọc Nhi phát kỹ năng chân đẹp thì điểm cống hiến tăng vọt, nhìn lại mình càng thấy khó chịu.
Phan Ngọc Nhi à, căn cứ theo lời chủ group nói thật sự là một yêu phi, khi còn sống chưa từng làm chuyện tốt, chết vào trong group còn tiêu sái như thế.
May là nàng chỉ nghĩ trong lòng, nếu không trong group sẽ cùng nhau gõ một loạt “đây là số mạng”.
Sau khi Phan Ngọc Nhi có đủ cống hiến đã không chút do dự triệu hồi thân nhân, quả nhiên người tới là Đông Hôn hầu Tiêu Bảo Quyển*. Tiêu Bảo Quyển trông thấy Phan Ngọc Nhi liền gọi tâm can bảo bối, chờ hắn biết hai người đều đã chết, ở trong group họa thủy triệu hồi thân nhân, hiện tại Phan Ngọc Nhi mới là chủ, hắn là được gọi vào.
*Tiêu Bảo Quyển (483–501) tên lúc mới sinh là Tiêu Minh Hiền, thường được biết đến với tước hiệu sau khi bị phế là Đông Hôn hầu, tên tự Trí Tàng, là vị vua thứ sáu của triều Nam Tề trong lịch sử Trung Quốc. Ông được xem là một quân chủ bạo lực, đã cho xử tử các đại thần cấp cao một cách bốc đồng, và điều này đã khiến Nam Tề xảy ra nhiều cuộc nổi loạn lớn. Cuộc nổi loạn cuối cùng là của Tiêu Diễn, người này đã lật đổ được Tiêu Bảo Quyển và cả triều đại Nam Tề, thiết lập nên triều Lương. Sau khi Tiêu Bảo Quyển bị sát hại trong một cuộc vây hãm kinh thành Kiến Khang, Tiêu Diễn đã giáng tước hiệu của ông thành Đông Hôn hầu.
Tiêu Bảo Quyển đặc biệt chân thực, hắn hận không thể liếm chân mỹ nhân.
Biết việc này, ba người lão Lưu gia đều sợ ngây người, Phùng Niệm không chút ngoài ý muốn, khi còn sống Tiêu Bảo Quyển có đức hạnh gì, vì dỗ Phan phi vui mà cái gì cũng làm cả.
Sau khi gọi Tiêu Bảo Quyển đến, cống hiến của Phan Ngọc Nhi còn thừa lại rất nhiều, nàng lại thăng cấp gia viên hai lần, hoàn cảnh an nhàn hơn chút.
Đối với tình huống này, Đát Kỷ tỷ tỷ cũng là yêu phi biểu thị vô cùng bất mãn.Đát Kỷ: “Thiếp kiếm hơn một năm mới được tý cống hiến như thế, nàng ta có nhiều kỹ năng như vậy nhưng không dùng tốt như của thiếp được. “
Vương Chính Quân: “Đúng thế.”
Vương Chính Quân: “Nhìn mà tức.”
Phùng Niệm: “Trên trời rơi xuống sao Tử Vi, tỷ không phục không được.”
Lữ Trĩ: “Thả chân đúng là đại công lao, tạo phúc cho nữ nhân thiên hạ, trả thù và thăng phân vị không phải là một chuyện khác sao?.”
Phùng Niệm: “Nói đến, gần đây ta làm gì, thuận tiện điểm cống hiến của Ngọc Nhi sẽ càng tăng.”
Đát Kỷ: “ “
Phùng Niệm suy nghĩ hai ngày, nàng nghĩ bảng cáo thị vừa ra, dù bên dưới không dám làm lớn chuyện, nhưng dư luận không thể thiếu tức giận bất bình và hoang mang.
Trong kinh đã biết việc này bắt nguồn từ nàng, nếu không làm chút gì, nàng sẽ bị mắng.
Mặc dù lịch sử kiểu gì cũng sẽ có người sửa lại án sai, Phùng Niệm vẫn không muốn cõng trên lưng tiếng xấu mấy chục năm.
Nàng nghĩ đến lúc trước Phan phi phát ba kỹ năng, đã dùng hai, từng bước nở hoa còn chưa mở, nếu dùng tốt, lập tức có thể thay đổi cục diện.
Phùng Niệm đi tản bộ một vòng ở ngự hoa viên, tìm tới chỗ có cây lựu, đúng lúc cây đã kết nụ, còn chưa nở rộ. Nàng nhớ vị trí tốt, lại đi vài bước, trở về Trường Hi cung.
Ngày đó nàng không làm gì, chờ đến hôm sau, lúc chiều Phùng Niệm đi Ngự Thư Phòng.
Thấy nàng tới, Bùi Càn còn buồn bực: “Sao ái phi lại đến thăm trẫm thế này? “
“Hoàng Thượng nói lời này, giống như thiếp không quan tâm người vậy.” d$đ”l^q+đ
Bùi Càn nhíu mày.
Phùng Niệm cũng không sợ y, lượn lờ bên cạnh rồi cười nhẹ nói: “Hoàng Thượng bận việc ư? “
“Không có chuyện gì quan trọng cả.”
“Vậy người cùng thiếp đi dạo chơi trong ngự hoa viên được hay không? Xuân đã sắp qua mà thiếp còn chưa nhìn cho thật kỹ.”
“Đi dạo vườn còn muốn trẫm đi cùng à. “
“Muốn, đương nhiên muốn, chuyện kia gần đây khiến nhiều người trong cung có ánh nhìn khác với thiếp, lúc không có người, đụng vào người khác bầu không khí cứ kì lạ, có người ở đó các nàng cũng không dám tỏ thái độ.”
Nũng nịu đều đã vận dụng, Hoàng Thượng có thể chịu nổi không?Đương nhiên không thể.
Nghĩ đến chính sự mặc dù còn một chút, đi dạo vườn xong trở về làm tiếp cũng được, bận rộn nửa ngày đúng lúc ra ngoài hít thở không khí. Bùi Càn đứng dậy đi cùng với nàng, không riêng hai người bọn họ, còn có thái giám cung nữ đi theo xa xa, một nhóm thật nhiều người.
Phùng Niệm vô tình hay cố ý dẫn Bùi Càn đến xem chỗ tốt kia, lúc đi ngang cây lưu đang độ kết hoa, nàng mở từng bước nở hoa ra.
Hoàng Thượng đang nói chuyện với Hi phi nương nương, ai cũng không chú ý, mắt thấy đang đi về phía trước, phía sau truyền đến tiếng kinh hô.
Trò chuyện đang vui vẻ lại bị đám nô tài không có mắt cắt ngang, lúc đầu Hoàng Thượng rất không vui, y đang định quay đầu lại nhìn xem là ai không có ánh mắt như vậy, chỉ nghe thấy Tiểu Triệu Tử vui vẻ nói: “Hoàng Thượng người xem, người mau xem hoa lựu nở kìa, ban nãy vẫn còn là nụ họa, người và Hi phi nương nương đi thoáng qua đây thì nở toàn bộ rồi.”
Lý Trung Thuận mặt mũi tràn đầy vui mừng: “Điềm lành, thật sự là điềm lành.”
Bọn cung nữ thái giám quỳ xuống loảng xoảng dập đầu, lúc này Bùi Càn cũng nhìn thấy một mảnh lửa đỏ, vừa rồi đúng là chỉ có nụ hoa, lúc này nhiều đóa đang nở ra. Lần đầu tiên Bùi Càn thấy quá trình hoa nở, nhìn thấy nụ hoa nhỏ xíu nở ra, quá trình nở rộ thật quá đẹp.
Phản ứng đầu tiên của Bùi Càn là nghĩ đến ngụ ý của cây lựu, nhiều con nhiều phúc, y và Hi phi đi đến nơi này toàn bộ hoa đều nở ra, chẳng phải là ông trời ban con.
Y quay đầu nhìn về phía bụng Phùng Niệm.
Phùng Niệm không nghĩ tới Hoàng Đế nghĩ sâu xa như thế, nàng vui vẻ nhìn về phía Bùi Càn: “Hoàng Thượng nói xem, đây có phải là ông trời khẳng định chuyện lớn người làm không?. Ông trời cố gắng dùng cách này nói với người rằng người đã làm đúng và làm rất tốt. “
Bùi Càn: “ “
Y sửng sốt một chút, mới nghĩ đến Hi phi nói rất đúng về chuyện thả chân.
“Trẫm còn cảm thấy là trời xanh ban con, đây là hoa lựu.”
Phùng Niệm: “ “
“Hay là chúng ta thử những cây lựu phía trước.”
“Còn có thể thử sao?”
“Làm sao không thể, ông trời có thể bóp đúng giờ đợi cây lựu nở hoa, nói rõ là đang nhìn chúng ta.” Phùng Niệm đóng vầng sáng lại, nắm tay Bùi Càn đi lên phía trước, đi đến trước cây lựu hỏi: “Ông trời, nếu người định ban con cho Hoàng Thượng Tống Tử thì hãy để cây lựu mau mau nở hoa đi.”
Trong group, nhóm đại mỹ nhân đều đang phụt phụt phụt.
Tây Thi: “Ta phục rồi, có thể nghĩ cách dùng kỹ năng như thế, Niệm Niệm muội thật giỏi.”
Đát Kỷ: “Ta đã tiên đoán được Bùi Càn sẽ bị dao động đến mù luôn.”
Hạ Cơ: “Đáng tiếc nha, nếu Niệm Niệm lớn hơn hai tuổi, lúc này đúng lúc có thai, nếu thai này có thể sinh ra nhi tử thì nhất định có thể kế thừa hoàng vị.”
Lữ Trĩ: “Đáng tiếc gì chứ, tỷ xem tốc độ tiến bộ khi nàng vừa mới tiến cung đi, lúc ấy thật ngọt thật ngốc, hiện tại thì mưu mô nhiều hơn bất kỳ ai, qua hai năm thật mang thai tùy tiện cũng có thể có cách làm Hoàng Đế rung động.”
Triệu Phi Yến: “Đúng vậy, thực sự nghĩ không ra quay đầu lại thấy từng bước nở hoa, đến lúc đó không cần phải nói cẩu Hoàng đế cũng biết là ông trời chỉ thị. Loại chuyện này, trước lạ sau quen ấy mà.”
Bởi vì không mở vầng sáng, Phùng Niệm hỏi xong hoa của những cây lựu kia không động đậy tý nào, nàng đi hai bước muốn nhìn cho rõ, cũng không thấy như là sắp nở.
Nàng lại đổi cách hỏi: “Hay là như ta vừa nói, người cảm thấy Hoàng Thượng đề nghị nữ tử thiên hạ thả chân rất đúng, một việc thiện lớn có thể ghi tên sử sách.”
Nàng hỏi xong lập tức mở kỹ năng, rất tự nhiên đi vài bước ――
Thái giám cung nữ theo tới lại một lần nữa đồng loạt quỳ xuống.
“Nở.”
“Hoa lựu nở.”
Phùng Niệm một mặt mừng rỡ quay đầu lại nhìn về phía Bùi Càn, Bùi Càn đã cười lộ cả hàm răng.
“Đây thật là không nghĩ tới.”
Y vì yêu ghét mà ra quyết định kia, ở trên lại thấy là một việc thiện lớn. d*đ+l~q#đ
Nói thực ra trong lòng Bùi Càn còn có chút xấu hổ, y làm chuyện này đâu phải nghĩ cho người khác thật ra là đang nghĩ cho chính mình. Nhưng lời này không thể nói ra bên ngoài, đã muốn ghi tên sử sách, dù sao cũng phải đóng gói tỉ mỉ một chút, tăng lên độ nâng.
Trong lòng Bùi Càn rất đắc ý, y quay người nhìn về phía đám Lý Trung Thuận.
Bởi vì bảo vệ Hoàng thượng an toàn mọi lúc, người đi theo thật không ít, một màn này mọi người đều thấy được.