Editor: Đào Sindy
Tây Thi: “Có phải Niệm Niệm vung kỹ năng ra không?”
Triệu Phi Yến: “Chắc vậy rồi, bình thường mà làm chuyện như vậy không bị dăm ba câu dọa đến khai ra sao, hẳn là bóp đúng thời cơ dùng thẳng thắn sẽ được khoan hồng.”
Vương Chính Quân: “Kỹ năng này nên giữ lại cho Tuệ phi, nếu không thì nàng ta có thể khai ra ư?”
Lữ Trĩ: “Chỉ cháu thông minh! Chỉ mình cháu nghĩ ra thôi, chủ group nghĩ không ra chắc? Nàng không muốn sử dụng với Tuệ phi thôi. Kỹ năng này của bản cung vốn không cách nào dùng với Tuệ phi. “
Vương Chính Quân: “?”
Phan Ngọc Nhi: “?”
Dương Ngọc Hoàn: “?”
Bao Tự: “Mọi người vào sau chắc không rõ về kỹ năng này rồi, kỹ năng này của Lữ muội gọi là thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nói rõ sau khi trúng chiêu sẽ khai ra một chuyện đã làm trái với lương tâm. Niệm Niệm đối tốt với người hầu trong Trường Hi cung, chưa từng cay nghiệt bọ họ, tên thái giám kia xuất phát từ một số nguyên nhân phản bội nàng, trong lòng sẽ hổ thẹn bao nhiêu? Nếu là Tuệ phi, đi theo Hoàng Đế nhiều năm như vậy, từng hại không biết bao nhiêu người, nàng ta sẽ vì chuyện này mà cảm thấy thẹn với lòng sao?”
Đát Kỷ: “Tiện nhân đoạt sủng của ta, ta giết nàng ta thì thẹn lòng gì chứ? Đây là thuận theo ý muốn ban đầu.”
Lữ Trĩ: “Cho nên dùng với Tuệ phi thì nàng ta có thể sẽ nói ra gì đó, nhưng khẳng định không liên quan đến mưu hại Tạ Chiêu nghi và Phúc tần. Còn nếu ném kỹ năng cho Hỉ Tử thì thật không sai, Hỉ Tử sẽ khai ra Tuệ phi, Niệm Niệm vẫn còn ấm ức, nên để Bùi Càn đi thăm dò, xem hắn nói thế nào.”
Phùng Niệm đúng là nghĩ như vậy, thậm chí nàng không chắc chắn là Tuệ phi, còn không thể tin được: “... Ngươi nói Tuệ phi? Làm sao có thể?”
“Nô tài không nói láo, Quỳnh Hoa trong cung Tuệ phi nương nương là đồng hương với nô tài, hai năm trước tình cảnh của nô tài tương đối khó khăn, nàng giúp đỡ rất nhiều, nói là ân nhân nô tài cũng không đủ. Chuyện lần này, nếu nô tài không đồng ý, chỉ sợ Quỳnh Hoa sẽ bị xui xẻo. Nô tài nghĩ đến chuyện của Tạ Chiêu nghi Tô tần nương nương bị khai ra, cũng chỉ bị giảm phân vị, Quý phi nương nương được sủng ái hơn Tô tần, coi như kéo người ra thì người luôn có thể quay lại hoàn hảo...”
Trùng hợp như vậy, Tô tần sớm không tới trể không tới, lại tới lúc này. d%đ:l~q*đ
Người vừa mới vào Thừa Lộ cung, nhìn thấy bên trong bừa bộn lung tung còn muốn hỏi ở đây đang diễn vở nào thì nghe được câu kia.
Tô tần bùng nổ tại chỗ.
“Tên cẩu nô tài này nói thật nhẹ nhàng đơn giản, cái gì gọi là bản cung mới chỉ bị giảm phân vị? Bản cung chẳng làm gì đã bị rớt từ phi vị xuống, hóa ra theo ý của ngươi chẳng phái vấn đề lớn? !”
Thấy nàng ta vừa đến, Phùng Niệm cảm thấy mình nên lui ra rồi.
Bùi Càn vuốt lỗ tai: “Nói thì nói, nàng rống lớn tiếng như vậy làm gì?”
“Người nghe xem hắn đang nói lời gì vậy? Làm sao có thể trách thần thiếp! Thần thiếp nghe nói Phúc tần sinh không thuận lợi, còn kéo người và Quý phi tới, giở trò xấu lại là tên nô tài này? Đây là người trong cung Quý phi, còn câu nói kia... Hẳn cũng bị người ta muộc chuộc rồi? Lần này và lần trước không phải cùng một người làm hay sao? Ai mà ác độc như vậy?”
Phùng Niệm nhích lại gần Tô tần, rất có dáng vẻ sưởi ấm cho người bị hại: “Muội không nghe hắn nói sao? Hắn bị Tuệ phi ép, bản cung còn không tin lắm, Tuệ phi nhìn người nhạt như cúc thì làm sao có thể ra tay...”
Phùng Niệm còn chưa nói xong, Tô tần lại bùng lên.
“Ta đã nghĩ là nàng ta hoặc Mẫn phi, thật sự ta đã đoán đúng!”
Tô tần vừa tức giận vừa ấm ức, nàng ta không để ý tới Phùng Niệm, vừa quay đầu nhìn Bùi Càn, la lên thảm thiết với Hoàng Thượng.
Bùi Càn đều nổi da gà, nàng ta vẫn chưa xong ――
“Hoàng Thượng làm chủ cho thần thiếp đi! Tuyệt đối đừng buông tha cho độc phụ Tuệ phi kia! Bởi vì nàng ta mà bản cung cõng oan lâu như vậy, nàng ta hại ta thật thảm, đồ tiện nhân!”
Màn hình chiếu trực tiếp, ánh mắt Tô tần dùng tình ý bao hàm nhìn về phía Bùi Càn, chỉ mong đại anh hùng có thể ra mặt vì mình. Bùi Càn đâu? Y cũng cho Tô tần hai ánh mắt, sau đó nhìn Quý phi.
Trần Viên Viên: “Nghĩ đến trước kia từng nghe hai câu thơ: Ta vốn đem lòng nâng trăng sáng, ai ngờ trăng sáng soi cống rãnh.”
Phùng Niệm: “Ta không văn chương đến thế này, chỉ muốn nói một câu với Tô tần là cuộc sống không đáng.”
Đát Kỷ: “Cuộc sống đáng giá, là Bùi Càn không đáng.”
Triệu Phi Yến: “Quay về lần này, mỗi cá nhân đều phải đồng tình với Tô tần, nàng ta quá thảm.”
Hạ Cơ: “Đúng vậy, đã vậy rồi mà cẩu Hoàng đế vẫn còn nghĩ đến tâm can. Không phải nàng chỉ bị ta giảm phân vị thôi sao? Tâm can của ta đã ấm ức thành dạng này rồi? Nàng ấy còn không nói gì, có chỗ cho nàng gào sao?”
Phùng Niệm: “Hạ Cơ tỷ tỷ, tỷ...”Bao Tự: “Ha ha không sai chính là như vậy!”
Người mới tới không rõ chuyện một năm trước, thấy các nàng thì nghi ngờ không hiểu, mọi người trả lại ngươi một câu ta một câu nói về kinh nghiệm Tô tần đã trải qua như cũ, kể hoàn tất, Dương Phi Phan phi cùng nhau gõ một câu thảm, thật sự thảm.
Nào có xui xẻo như vậy? Một năm trước còn là Quý phi, vậy mà đã rớt xuống tần vị.
Lúc các nàng ở trong group, Tuệ phi Mẫn phi Lệ phi gần như cũng nhau xuất hiện, sau đó còn có đám Hòa Tần Mai tần Náo tần, dẫn người hầu theo. d$đ+l&q:đ
Thừa Lộ cung vốn không lớn, phi tần cao vị đến đông đủ, cảm thấy đình viện chật chội.
Bùi Càn không quản người khác, ánh mắt y trầm xuống nhìn Tuệ phi: “Phúc tần uống canh gà bị người ta hạ thuốc, suýt chút không sinh được con, trẫm tra được động thủ là bà mụ, bà mụ lại khai ra cẩu nô tài kia, cẩu nô tài kia nói là nàng ép hắn làm, Tuệ phi nói xem.”
Kỹ thuật diễn của Tuệ phi không kém, nàng ta lập tức làm bộ uất ức, hốc mắt nói đỏ liền đỏ.
Phản ứng này đáng yêu hơn Tô tần nhiều, nếu bị lôi xuống nước không có Phùng Niệm, không chừng Bùi Càn sẽ dao động, nhưng bây giờ bày ở tình huống trước mặt là ――
Nếu không phải có người muốn hại Quý phi thì chuyện là do Quý phi thiết kế.
Đây là không thể nào!
Dù Tuệ phi sắp khóc nhưng lòng dạ như sắt.
Tuệ phi nghĩ tới trước đó, nếu thái giám kia chịu không được khai ra mình, nàng ta còn có thể trả đũa. Sao thái giám này lại không thể là Quý phi sắp xếp để giội nước bẩn cho mình?
Nếu như Phùng Niệm không ra tay cứu Phúc tần, nàng sẽ vô cùng bị động.
Hết lần này tới lần khác lúc ấy nàng phát tác thiện tâm, nàng cứu được, không chỉ cứu được còn đổi lấy mẫu tử bình an. Đừng nói Hoàng Thượng trước sau như một đều thiên vị nàng, trên dưới Thừa Lộ cung đều tận mắt nhìn thấy một màn kia, đều cảm thấy không phải là Quý phi nương nương.
Có ai mà tự mình sắp xếp còn tự mình ra mặt cứu người, lúc nàng cứu người còn không biết thai này sinh ra một Công chúa, lỡ như là Hoàng tử thì sao? Đây không phải là lợi cho Phúc tần? Làm phiền toái như vậy, mục đích chỉ muốn hiến tế một tiểu thái giám trong cung mình để hắn đi vu oan Tuệ phi, Tuệ phi nào có mặt mũi lớn như vậy?
Nghe Tuệ phi giải thích nói không phải mình, thái giám này là vết bẩn của nàng ta, Phùng Niệm cười lạnh: “Chẳng lẽ muội muốn nói đây là do bản cung sắp xếp? Bản cung không muốn nói lời khó nghe, mọi người đừng nên ép ta, thật không biết muội có gì đáng để bản cung đố kỵ đây?”
Tuệ phi nhìn về phía Bùi Càn, hi vọng Bùi Càn đứng ra quát lớn Phùng Niệm.
Bùi Càn chú ý tới lúc trước Phùng Niệm dùng Tây Tử ôm ngực, lúc này cả người hư nhược, sắc mặt có chút tái nhợt: “Trên người không thoải mái thì ngồi xuống nghỉ một lát, bớt tranh cãi. Đương nhiên trẫm tin tưởng nàng, ái phi muốn gì cứ nói với trẫm một tiếng, sao lại phí lời như thế?”
Lúc nhìn về tâm can nét mặt y xem như ấm áp, ánh mắt quay lại trên người Tuệ phi lại biến thành âm trầm.
“Trẫm hỏi một lần nữa, chuyện Tạ Chiêu nghi trước đó, còn có lần này thiết kế độc hại Phúc tần nàng có nhận hay không?”
“Không phải thần thiếp làm, sao thần thiếp phải nhận?”
“Trẫm thấy nàng tai thính mắt tinh, vừa xinh đẹp vừa thông minh mới ban thưởng phong hào chữ Tuệ, hôm nay xem ra, nàng thật sự không cô phụ trẫm, nàng quá thông minh, thông minh quá đáng. Trẫm không thể tin được nàng là nữ nhân độc ác như vậy, Tạ Chiêu nghi và Phúc tần làm gì nàng chứ? Nàng phải ra tay ác độc như vậy.
Đừng nói không phải nàng có người vu oan cho nàng, trẫm không tin. Phóng nhãn hậu cung, có thể sắp xếp mọi chuyện chu đáo thế này có mấy ai? Không phải nàng chẳng lẽ là Lệ phi? Nàng ấy chưa sinh mà đã không chịu nổi người khác sinh? Hay là Mẫn phi? Lão nhị và Bảo Âm đã định hôn sự, Mẫn phi còn có lí do gì để làm?
Hay là Quý phi? Quý phi là người hiền lành nhất trong cung, người trước người sau chưa từng nói các nàng không tốt, trẫm đến Trường Hi cung liên tiếp mấy ngày nàng còn khuyên, thấy Phúc tần mang thai vất vả thì đến thỉnh công, Phúc tần ở trong phòng sinh sắp chết vẫn là Quý phi không màng danh tiếng vào trong cứu người... Trong cung có ai không phải kẻ hai mặt, nhưng Quý phi của trẫm tuyệt đối không phải! Nàng ấy không giống nàng, là cô nương tốt trong ngoài đều tốt! Nàng còn giội nước bẩn vào nàng ấy, cộng lại toàn bộ của nàng còn chẳng bằng một đầu ngón tay của nàng ấy!
Trẫm nói rõ cho nàng biết, mặc cho nàng mưu mô tính kỹ, cũng đừng nghĩ đến hậu vị, non sông xinh đẹp này cũng sẽ không truyền cho nhi tử của độc phụ.”
Toàn bộ trong cung, người duy nhất có thể tổn thương Tuệ phi là Bùi Càn.
Khi Tô tần chỉ về phía nàng ta mắng, nàng ta còn có thể chuyên tâm diễn trò, Bùi Càn thốt ra lời này, lòng người sụp đổ.
“Ban đầu ở tiềm để, người chuyên tâm viết sách là thần thiếp bồi bên cạnh, từng khen ngợi thần thiếp linh tuệ* thái quá, người nói thần thiếp tài hoa không thua nam nhi, sinh nhi tử nhất định là hiểu biết muôn vàn thông minh hết thảy... Những lời này người đều không nhớ sao?”
*thông minh trí tuệ.
Bùi Càn nhíu mày: “Trẫm từng nói nàng thông minh linh tuệ, còn nói Lệ phi hoa nhường nguyệt thẹn là mỹ nhân trời sinh, cũng từng nói Tô tần đơn thuần chân thực, khi Mẫn phi tức giận có thể nhường nhịn cũng là mỹ đức... Không nói như vậy chẳng lẽ muốn trẫm gặp mặt sẽ vạch trần nàng ngay, nói nàng có ba phần tài hoa, trong đám nữ nhân cũng coi như khó có được, thế nhưng tầm mắt quá thấp, bộ dáng trông cứ như khúc gỗ khi lên giường ấy? Tâng bốc người khác mà nàng cũng không nghe ra, xem ra cũng không phải quá thông minh.”
Tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt.
Đám đại mỹ nhân trong group đan tay than thở.
Phùng Niệm: “Tình huống hiện tại là Bùi Càn cảm thấy đây chỉ là thổi phồng mua bán qua lại, Tuệ phi cảm nhận bằng chân tình, nghiêm túc cảm thấy mình không giống họ? ? ?”
Dương Ngọc Hoàn: “Chủ group của chúng ta bá sủng hậu cung cũng không dám có ý nghĩ xấu, Hoàng đế này mỗi người đều nhìn ra, hắn không thật sự để ý người.”
Đát Kỷ: “Nếu ta là Tuệ phi ta sẽ băm hắn ra nấu bánh bao cho chó ăn!”
Lữ Trĩ: “Tuệ phi không có cơ hội này, nữ nhân lợi hại hơn nữa cũng chỉ có một mặt, bất kỳ ai trong hậu cung cũng không thể tổn thương nàng ta, Hoàng Đế tùy tiện nói vài câu lại khiến nàng ta phát điên lên.”
Trần Viên Viên: “Bùi Càn không đáng.”
Đông Ca: “Quả thực không đáng.”
...
Trong lúc không ai xác nhận, Hoàng Thượng còn thẳng thắng phát còi thăm dò từng phi tử, truyền ra làm người ta rất đau đớn. Hôm nay Hỉ Tử khai ra nàng ta, Hoàng Thượng triệt để tra xét Tuệ phi một lần, rất nhiều chuyện dù lúc ấy đã che đậy, cũng sẽ lưu lại chút dấu vết, lần này lật ra không ít chuyện. d$đ+l!q^đ
Về phần Tuệ phi, nghe những lời kia của Bùi Càn, nàng ta hết hy vọng, bị giam lại cũng không ồn ào.
Chịu đả kích rất lớn là Tứ Hoàng tử, không chịu tin tưởng mẫu phi mình có thể làm ra những việc này, hắn còn náo loạn một trận, Hoàng Thượng vứt chứng cứ trước mặt hắn, người cứ như bị mất hồn.
Không nói những cái khác, hai lần cộng lại ban thưởng Tuệ phi một ly rượu độc cũng không quá đáng.
Tứ Hoàng tử quỳ thật lâu tại ngự tiền, cầu phụ hoàng tha cho mẫu phi hắn một mạng, còn nói nguyện ý thay mẫu thân chịu phạt.
Hoàng Thượng do dự, quyết định biếm thành Quý nhân, thu hồi phong hào, đày vào lãnh cung. Tất cả người tham dự mưu hại hoàng tự bị xử tử, nam nhân trong nhà sung quân nữ nhân làm nô.
Liên tiếp vài ngày bầu không khí trong kinh đều rất ngột ngạt, ngay cả đám quan chức đều cẩn thận, biết tâm tình Hoàng Thượng không tốt, không dám ở lâu sợ xảy ra chuyện.
Trong tất cả mọi người, cảm kích nhất là Phúc tần, thoải mái tự tại nhất là Phùng Niệm, tức giận nhất thuộc về Tô tần.
Tiện nhân kia bị bắt, Tô tần cũng coi như oan ức được rửa sạch, Hoàng Thượng không khôi phục thân phận không nói, vậy mà cũng không tới Chiêu Dương cung thăm, y lại đi dỗ Phùng Thị trước tiên.