Editor: Đào Sindy
Ba người đều vui vẻ, người là bọn họ đánh không sai, nhưng hạ lệnh là Hoàng Thượng. Nhà Bùi Trạch ồn ào lên nha môn truy nã người, đây không phải rất khôi hài sao? Nha sai dám vào Hoàng Cung bắt người hay sao?
Một thị vệ trong số đó ánh mắt thâm thúy nhìn về nơi xa, thở dài: “Bỗng nhiên ta có chút hối hận.”
Một người khác hỏi hắn hối hận cái gì.
Hắn nói: “Đáng tiếc chúng ta làm quá sạch sẽ, chỉ sợ nha môn tra không ra. Nếu Nha sai đỡ ta lên công đường, ta nói là Đại tổng quản phân phó không phải hù chết bọn họ ư?”
“Hay là ta đi cung cấp manh mối, ngươi lên công đường nói rõ nha.”
“... Ngươi dám đi, ta sẽ khai hai người các ngươi ra, nói là ba người chúng ta cùng làm.”
Vừa dứt lời hắn đã chịu hai cùi chỏ, huynh đệ này nguy hiểm thật nhưng không kêu lên, hắn xoa xương sườn phàn nàn: “Nói chuyện tiếu lâm mà thôi, các ngươi ra tay cũng quá độc ác.”
Người vừa rồi vẫn luôn không lên tiếng nghiêng đầu sang hắn một chút: “Chuyện này ngươi đừng nghĩ là do chúng ta làm, chúng ta là thị vệ cung đình sẽ làm chuyện xấu thế này sao?”
“Ta hiểu rồi, Đại tổng quản mới nói là nhiệm vụ bí mật, ta dám ra ngoài rêu rao ư? Còn không phải chưa từng gặp phải chuyện buồn cười như vậy, mới nói với các ngươi chút thôi. Đúng rồi, chuyện nhà Bùi Trạch cáo lên nha môn Đại tổng quản biết không? Ta có cần thông báo một tiếng?”
Ba người bàn bạc một chút, vẫn quyết định báo cáo một tiếng.
Thế là Lý Trung Thuận biết.
Rồi sau đó, Bùi Càn cũng biết.
Bùi Càn nghe nói liền có cảm giác: Không biết xấu hổ!
“Ngấp nghé phi tử của người khác bị đánh không tỉnh còn dám đi báo án? Nha môn cũng để ý đến hắn à?”
Nét mặt Lý Trung Thuận cứng lại: “Hoàng Thượng...”
Giọng điệu này, không thích hợp.
Bùi Càn nguy hiểm híp híp mắt, để hắn nghĩ kỹ mới nói.
“... Theo nô tài biết, nha sai tới cửa nhà Bùi Trạch biết được tình huống, đã dán cáo thị, mời bách tính cung cấp manh mối, chuẩn bị truy nã.”
“Nha môn kia do ai làm chủ? Gióng trống khua chiêng tới bắt trẫm hả? Bọn họ muốn tạo phản!”
“Cũng không thể trách bọn họ, dù sao ai mà nghĩ tới việc này lại có dính dáng đến người?”
“Ngươi muốn nói người không biết vô tội, những kẻ khốn kiếp để đại án giết người phóng hỏa không phá, chuyện này lại rất để bụng, bọn họ rất được.”
Trong lòng Lý Trung Thuận tự nhủ cả nhà Bùi Trạch mặc dù bị biếm thành thứ dân, nhưng vẫn còn huyết thống liên quan cùng một số cao môn đại hộ, như trong tông thất có một số người vẫn qua lại với họ, nhà mẹ đẻ Dương thị cũng có thân thích. Bùi Trạch bị đánh, bọn họ luôn có cách truy xét, nha môn chỉ biết là rất nhiều quý nhân đốc xúc bọn họ tranh thủ thời gian bắt kẻ trùm bao tải, nào biết được người động thủ lại là người không dễ dây vào?
Nhưng lời này, để Hoàng Thượng nghe càng tệ hơn, hắn dứt khoát không nói.
Bùi Càn tức giận xong, bàn giao Lý Trung Thuận đi đánh một phen. Thân phận này của Lý Trung Thuận, còn có thể xuất cung đi tìm nha môn nói chuyện sao? Hắn tìm cơ hội nhắc đến với nhóm lãnh đạo, bảo Hoàng Thượng không thích nha môn gác lại chuyện quan trọng mà đi làm chân chạy cho quyền quý, để bên dưới ít bàn bạc chuyện hoang đường.
Nói thực ra, người lãnh đạo trực tiếp nghe không hiểu, việc liên quan Hoàng Thượng ông ta lại không dám giả hiểu, đành phải khách sáo mời Đại tổng quản chỉ bảo. d%đ+l&q~đ
Lý Trung Thuận nhìn thoáng qua bốn phía, thấy bên cạnh không có người khác, mới nói: “Chuyện Thế tử Khang Vương Bùi Trạch bị đánh trước đó ngươi có nghe nói không? Hoàng Thượng cũng nghe nói, còn nghe nói nha môn gióng trống khua chiêng truy nã vì hắn, chiến trận lớn như vậy Hoàng Thượng nghĩ là người này bị đả thương hết cả ngũ tạng không ổn, hỏi qua mới biết được chỉ là chút vết thương da thịt.”
“Rút cuộc là hoàng thân quốc thích, gặp gỡ việc này nha môn không thể không quản.”
Đừng nhìn Lý Trung Thuận ở trước mặt Hoàng Thượng hèn mọn như thế, gặp những người khác không phải chuyện như vậy. Hắn hơi ngẩng đầu, có chút khinh miệt nói: “Hoàng thân quốc thích? Người phong hoàng thân quốc thích sao? Tạp gia nhắc nhở đại nhân, trong tông thất có người qua lại với bọn họ Hoàng Thượng không quản, đó là Hoàng Thượng nhân từ, không có nghĩa là Hoàng Thượng đã tha thứ đồng thời thu nhận bọn họ một lần nữa. Với Hoàng Thượng mà nói, Bùi Trạch và những bách tính bình thường trong kinh không khác nhau, ngươi suy nghĩ một chút bách tính bình thường gặp chuyện này nha môn giải quyết như thế nào, triều đình phát bổng lộc không phải để các ngươi thành phương tiện cho quyền quý.”
Đã nói như vậy, vị đại nhân kia còn có thể không hiểu?
Nghĩ đến quả thực phù hợp với cá tính Hoàng thượng, y vẫn luôn không thích người bên dưới dùng sức và tài lực ở những nơi dư thừa, luôn nói và làm việc gì cũng cần phân nặng nhẹ.
“... Ta sẽ đi phê bình bọn họ, trước mặt Hoàng Thượng còn mong Đại tổng quản nói giúp.” Nói xong ông ta lặng lẽ đưa ra một tấm ngân phiếu, Lý Trung Thuận thu, đồng ý sẽ hỗ trợ giải thích một chút.
Chuyện này làm xong còn có thể diện, bên dưới chịu mắng còn đang tán thưởng Hoàng Thượng chuyên cần chính sự yêu dân, ngay cả chuyện nhỏ nhặt này cũng tự mình hỏi đến.
Bùi Càn chuyên cần chính vụ không giả, nhưng đây thật là một sự hiểu lầm.
Y tức giận vốn vì nghĩ đến nhà ta mở nha môn vậy mà giúp những thứ chó chết kia xử mình! Trẫm đánh hắn thì thế nào? Làm giặc nên đánh, nhớ thương nữ nhân nhà khác thì không nên đánh sao? Làm việc hạ tiện da thịt chịu khổ là đáng đời hắn ta! Trẫm chưa chém hắn ta là đã nhân từ lắm rồi!
Tóm lại nha môn bị giáo huấn, không dám tiếp tục, thu tâm tiếp tục làm việc lúc trước.
Dương thị vốn dĩ cho rằng không đến mấy ngày thì có thể có được manh mối, chờ bắt được người động thủ nàng nhất định phải để kẻ đó hối hận. Ai ngờ nha môn truyền lời, nói bên trên lên tiếng không cho phép dùng lực lượng lớn cho việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi, nếu Bùi gia có thể tự mình bắt được người, nha môn có thể chừa trống nhà giam quan tâm hắn ta mấy ngày.
Dương thị lại đi tìm nhà mẹ đẻ, không được trợ giúp còn bị giáo huấn ngược lại.
“Nhi tử của muội làm gì mới bị người ta trùm bao tải đánh? Trước kia là Thế tử còn dễ nói, bây giờ đã không phải còn không thể an phận một chút?”
“Sao ca ca có thể nói như vậy? Trạch Nhi là người thế nào huynh không rõ sao? Nó sẽ làm chuyện hoang đường gì ư?”
“Đây không quan trọng, quan trọng chính là nha môn chịu mắng chửi, không dám vì chút chuyện nhỏ này của muội mà dùng lực lượng lớn, muội tìm đến ta cũng vô dụng, vết thương của hắn lại không nặng bao nhiêu, ta có thể can thiệp giúp hắn ư?”
Dương thị nghĩ đến bộ dáng nhi tử sưng mặt sưng mũi, trên người hắn ta cũng có rất nhiều chỗ xanh xanh tím tím, không gãy xương cũng không tổn thương nội tạng, bị bầm không phải bị thương sao? Dương thị lau nước mắt nói: “Trạch Nhi của chúng ta từ nhỏ đến lớn chưa từng bị đánh thế này, có thể nào dễ dàng buông tha cho kẻ xấu phía sau chứ?”
“Vậy muội tự nghĩ cách đi, ta không giúp được.”
Nhớ tới trước kia, nhìn lại hiện tại, trái tim Dương thị băng giá. Nhưng coi như người khác cũng không chịu giúp, nàng cũng nên vì nhi tử ra một hơi, Dương thị sắp xếp người đi nghe ngóng, chỉ cần có người có thể cung cấp manh mối liền cho năm lượng bạc.
Nghe nói có tiền, người như ong vỡ tổ tới nói cung cấp thêm đầu mối, những người này lừa gạt của nàng hơn hai trăm lượng, sau khi thu được lời nói còn có mâu thuẫn bên trong.
Nàng ý thức được có kẻ lừa tiền mà tới, hết lần này tới lần khác không phân ra ai nói thật ai nói xạo.Dương thị bị người khác chọc giận đến choáng váng, lần này ngay cả Bùi Trạch cũng ngồi không yên, hắn ta vốn đang dưỡng thương trong phòng, nghe nói nương bị người ta chọc tức, liền để tế nương* vịn đi tới.
*ý chỉ con gái mảnh mai xinh đẹp, nhưng trong trường hợp này hình như là vợ bé.
“Quên đi, nương, hiện tại không giống ngày xưa, chuyện nhà ta bọn họ không chịu tận tâm thật bình thường.”
“Trạch Nhi chịu tội lớn như vậy, có thể không tức ra miệng sao?”
“Mà chỉ sợ tất cả người đến tận cửa cung cấp đầu mối đều là lừa đảo, chiếu theo họ nói vốn không bắt được người. Đối phương dám xuống tay, hẳn không sợ tra.”
“Cứ tha cho hắn vậy sao? Người ta thấy nhà ta dễ khi dễ về sau lại xảy ra lần nữa thì làm sao bây giờ?” d$đ+l^q~đ
“Sau này ra ngoài mang nhiều người, cẩn thận chút.”
Bùi Trạch đã nói như vậy, dù Dương thị không cam tâm, đành phải nhận.
Nàng lau nước mắt hỏi: “Trạch Nhi suy nghĩ một chút đến cùng đắc tội ai? Có thể mời được người luyện võ sợ không phải người bình thường.”
Bùi Trạch đã sớm nghĩ tới rồi, hắn nghĩ tới hai mặt ――
Một là người trước kia ghen ghét hắn ta, nhẫn cho tới hôm nay nhìn nhà hắn ta ngã chịu không nổi mới tìm người đến động thủ, đánh hắn ta chỉ muốn sảng khoái.
Một là Phùng gia, tế nương vừa vào cửa, Từ phu nhân chạy tới tỏ ra bất mãn, bị mẫu thân đuổi đi. Từ phu nhân vô cùng tức giận, cũng có thể là bà ta.
*
Sau khi dùng thiếp có kế này, Phùng Niệm liền biết Bùi Trạch nhất định sẽ bị đánh, mấy ngày sau đó nàng đều nhớ việc này, muốn nghe chuyện vui lại không biết nghe ngóng ai.
Triệu Phùng Nguyên ư?
Nàng ta sẽ chỉ thổi tình yêu tuyệt mỹ, không trò chuyện bát quái tí nào.
Vẫn là cùng Bảo Âm tốt hơn?
Chỉ sợ Bảo Âm không biết rõ quan hệ phức tạp giữa nàng, Phùng Hi, Bùi Trạch và Bùi Càn... Làm sao quan tâm điểm mù kiến thức bên ngoài?
Nàng suy nghĩ một vòng, vừa hỏi Thụy Châu hầu hạ bên cạnh: “Cát Tường đâu?”
“Ở bên ngoài, nô tỳ đi gọi.”
Thụy Châu bước nhanh ra cửa, hô hai tiếng, không bao lâu Cát Tường vào phòng.
“Đệ đi một chuyến đến ngự tiền, hiện tại không tìm Hoàng Thượng, đệ gọi Tiểu Triệu Tử đến cho bản cung.”
“Nương nương muốn tìm Tiểu Triệu công công?”
“Bảo đệ đi đệ liền đi, đừng nên hỏi nhiều.”
Cát Tường đi, hai khắc sau sau Tiểu Triệu Tử và hắn cùng nhau đi vào Trường Hi cung, trên đường tới hắn nghĩ nương nương có chuyện quan trọng phân phó, ai biết nương nương chỉ hiếu kỳ chuyện Bùi Trạch lấy tiểu nương*, hỏi hắn Hoàng Thượng bắt người thế nào.
*vợ bé.
“Chuyện này sao...”
“Đừng nói với bản cung ngươi không biết.”
“Nô tài có biết một chút, sợ khó mà nói, chi bằng người hỏi Hoàng Thượng đi?”
Phùng Niệm híp mắt nhìn hắn một chút. Nói thực ra, sắc đẹp trước mắt thái giám này suýt nữa không giữ được khai báo hết, nhưng vì Phùng Niệm không mở đả kích trí mạng với hắn, thời khắc mấu chốt người nhớ tới cha nuôi nói, ở ngự tiền làm việc có hai điều quan trọng nhất, thứ nhất nghe lời, thứ hai miệng kín.
Tiểu Triệu Tử sợ mình không chịu được dụ hoặc phạm phải sai lầm, tìm lý do trốn khỏi Trường Hi cung, người chạy không nói, trở về còn chửi bậy với cha nuôi, nói Quý phi nương nương thật đòi mạng.
Lý Trung Thuận hỏi thêm hai câu, mới biết Quý phi cũng đang hỏi thăm chuyện này.
Nghĩ thầm coi như Tiểu Triệu Tử không nói, cũng nói không nên lời, hắn nhiều lắm chỉ biết Bùi Trạch bị ăn đòn, nha môn muốn truy nã giúp hắn ta, nhưng bởi vì Hoàng Thượng không vui vẻ ngăn lại, cũng không biết tìm người đi đánh hắn ta chính là Hoàng Thượng.
“Được rồi, việc này ta đã biết, con làm việc đi.”
Lý Trung Thuận quay người nói chuyện này với Hoàng Thượng, lúc ấy Bùi Càn không nói gì, làm xong lại đi đến chỗ Phùng Niệm, hỏi nàng không phải nói không có tình cũ? Làm sao còn quan tâm kẻ khốn nạn kia?
Trong group cười chết rồi.
Đát Kỷ: “Cho nên chủ group của chúng ta không chỉ không hỏi thăm được gì, quay người còn để cẩu thái giám bán?”
Trần Viên Viên: “Kêu ca cái gì? Có kỳ chủ tất có kỳ phó*.”
*ý gần giống câu chủ nào tớ nấy.
Bao Tự: “Ha ha ha ha lúc ấy Bùi Càn mỗi ngày đều gọi tâm can ới tâm can à, kết quả luôn không quên mất cùng hưởng ân huệ; tên thái giám này của hắn mỗi lần tới đều là một bộ dáng vẻ chỉ cần Quý phi cần ta thì cứ việc phân phó, thời khắc mấu chốt hắn lựa chọn Bùi Càn.”
Phùng Tiểu Liên: “Bao Tự tỷ tỷ có chút tung bay.”
Phan Ngọc Nhi: “Học ai không được lại đi học miệng thiếu* của hồ ly tinh, chủ group của chúng ta không biết sĩ diện hay sao?”
*có 2 nghĩa: 1 là nói lời người khác không thích nghe, 2 là không biết ăn nói.
Triệu Phi Yến: “Đừng nói thái giám kia nữa, Bùi Càn cũng thật giỏi, hai ngày trước sợ như chó, gì mà biết lỗi rồi nhận lỗi, mới bao lâu hắn lại dám rồi?”
Lữ Trĩ: “Biết sai không sửa, Lưu Bang cũng thế.”
...
Phùng Niệm tạm thời không để ý tới các nàng, đang bận tỏ vẻ trước mặt tên chó chết này.
Nghe Bùi Càn nói sao nàng còn quan tâm hắn ta, Phùng Niệm liền không vui.
Thấy nàng thu lại nụ cười, vì tìm kiếm kế sinh nhai khiến Bùi Càn thêm vào miếng vá: “Quý phi không bận nhớ trẫm, suy nghĩ đến hắn ta làm gì?” d@đ+l%q~đ
“Hỏi một câu cũng là nghĩ à? Bởi vì hắn ta nên gần đây thần thiếp mới bị người răn dạy, không thể hỏi thăm một chút người này có gặp báo ứng không cũng không được sao?”
“Là thế à?”
“Sao người vẫn cứ nghi ngờ vậy?”
“Không... Không có, ái phi đã hỏi trẫm thì sẽ nói cho nàng biết, trẫm tìm người dạy dỗ hắn ta một chút.”
Phùng Niệm hỏi y dạy dỗ thế nào?
Bộ dáng y tận lực giả vờ mây trôi nước chảy, cứ như rất tùy ý hồi đáp: “Chính là chiếu theo ái phi nói.”
“Trùm bao tải? Ai trùm vậy?”
“Thị vệ trong cung.”
“Sau đó thì sao? Sau đó làm gì?”
“Trong nhà hắn không thuận theo, lên nha môn báo án, nha môn không hiểu chuyện gióng trống khua chiêng nói muốn truy nã, trẫm mắng bọn họ rồi.”
Mặc dù biết Bùi Trạch sẽ bị đánh, chuyện tiếp theo lại thật buồn cười.
Phùng Niệm nhịn không được bật cười, trêu chọc nói trong phòng may không có người khác, truyền đi Hoàng Thượng không thể làm người. Muốn xử lí người khác vẫn phải sắp xếp thị vệ đi trùm bao tải, đánh xong còn bị người ta bẩm báo nha môn, cho sử quan ghi một bút quả thực là trò cười thiên cổ.
Nhìn nàng thế này, mặt mũi Bùi Càn không nén được giận, trừng mắt liếc: “Trẫm làm vì ai thế?”
“Chuyện này còn có thể đẩy lên đầu thần thiếp sao ? Không phải là vì giữ gìn tôn nghiêm nam nhân của người thuận tiện tỏ ra hung ác một lần hả? Đánh cũng đánh rồi, sảng khoái không?”
Bùi Càn miễn cưỡng đồng ý cách nói này.
“Vậy thần thiếp nói chuyện này với người. Sau này, có chuyện gì muốn thông truyền người cử người khác đến Trường Hi cung, đừng là Tiểu Triệu Tử. Đồ khốn kia bình thường luôn nói 'Hoàng Thượng đã dặn yêu cầu của Quý phi nương nương thỏa mãn ưu tiên' 'Nương nương muốn gì cứ nói với nô tài, cam đoan làm được' ... Kết quả ta hỏi thăm hắn một chút về chuyện này, hắn không những không chịu nói, còn bán ta, trở về còn khai báo với người.”
Bùi Càn cực kỳ đắc ý: “Nàng đừng trách hắn, phục vụ ngự tiền dám nói chuyện linh tinh của trẫm ra ngoài thì hắn không muốn làm nữa rồi?”
“Theo người nói thế, dù sao thần thiếp không muốn Tiểu Triệu Tử, ta thấy hắn sẽ tức giận.”
Mặc dù nô tài trung tâm đáng được ngợi khen, nhưng tâm can đã nói như vậy, thay thì thay thôi, chuyện có bao lớn đâu?