Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 86: Chương 86: Chương 86: Đừng hỏi, hỏi chính là hắn đủ vô liêm sỉ, còn có mặt dày siêu cấp.




Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng

Lưu Bang hiếu kỳ, bảo Lữ Trĩ hỏi xem đến cùng Dương Thành Chiêu Tín này đã làm chuyện gì. Bản thân Lữ Trĩ cũng muốn biết, liền hỏi.

Nghiêm túc mà nói thì người này không nổi tiếng như vậy, nhưng chỉ cần xem qua chuyện từng giới thiệu có liên quan đến nàng ta liền không quên được. Phùng Niệm chỉ tình cờ tra xét nàng ta là ai một chút, thấy Dương Thành Chiêu Tín và Quảng Xuyên Vương Lưu Khứ làm những chuyện kia, nói buồn nôn vẫn còn nhẹ.

Cặp đôi này đại khái chính là biến người sống thành dáng vẻ ác quỷ.

Phùng Niệm không muốn nói rõ, nhưng Vương Chính Quân và Triệu Phi Yến các nàng đều ít nhiều từng nghe qua. Triệu Phi Yến trực tiếp đi một chuyến đến nhà Lữ Trĩ, kể trước mặt nàng.

Sau khi Lữ Trĩ nghe xong không nhịn được, quay đầu ý tứ sâu xa về phía Lưu Bang. Lưu Bang còn đang khiếp sợ, không thể tin được tôn tử hậu thế lại trở thành kiểu ma quỷ biến thái giết người này, phát hiện ánh mắt là lạ của Lữ Trĩ đang nhìn hắn.

“...Chính hắn trở nên vớ va vớ vẩn không liên quan tới trẫm. Trẫm không có tôn tử kiểu này!”

Triệu Phi Yến khó khăn lắm mới đi qua cửa liền tận mắt chứng kiến Lưu Bang một lời không hợp liền khai trừ Lưu Khứ khỏi tổ tịch. Lữ Trĩ trêu chọc hắn, nói: “Vừa rồi ai phàn nàn chủ group nhanh tay? Còn nói giữ nàng ta lại một khoảng thời gian, để nàng ta làm quản gia gọi thì đến.”

Lưu Thích ở một bên dự thính, cảm thấy vẫn nên từ bỏ.

“Nghe nói hắn làm những việc này, chưa chắc đã nhận tổ tông, nếu thật sự kéo người tới, ta sợ Cao Tổ người không chơi lại.”

Lưu Thích trăm phần trăm quan tâm người khác, sai ở chỗ người quá thành thật, trong lòng nghĩ gì cũng không do dự đã nói ra. Từ góc độ nào đó, Lưu Bang và Bùi Càn có phần giống nhau, đều rất để ý người của mình, làm Hoàng Đế kị nhất là nghe người khác nói hắn không được. Lời này đối với Lưu Bang không phải chọc vào tổ ong vò vẽ sao?

“Tây Sở bá vương cũng phải nằm sấp dưới chân trẫm, lí nào phải sợ thứ con cháu con rùa (ngu ngốc) như hắn??? Chỉ cần hắn dám đến, trẫm liền chôn người dưới gốc cà chua, mỗi ngày cho hắn uống nước tiểu.” Chỉ nói không tính, Lưu Bang còn hạ thấp háng, làm động tác “xuỵt xuỵt“.

Bởi vì quá mất mặt, Lữ Trĩ hận không thể chôn hắn xuống đất.

Lúc ấy Triệu Phi Yến chịu đựng, sau khi trở về mới vào group xì xào, nói cho dù thế nào đều nghĩ mãi không thông tại sao Lữ Trĩ gả cho Lưu Bang.

Phan Ngọc Nhi: “Ta đã sớm muốn nói cái này. Lúc Lữ Trĩ gả đi, Lưu Bang không phải nhân vật lợi hại gì, tại sao lúc đó lại chọn hắn? Có âm mưu gì?”

Lữ Trĩ: “Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ.”

Tây Thi: “?”

Hạ Cơ: “?”

Phùng Tiểu Liên: “?”

Phùng Niệm: “Muội thay các vị phiên dịch một chút, Lữ tỷ tỷ có ý tứ là -- đừng hỏi, hỏi chính là hắn đủ vô liêm sỉ, còn có mặt dày siêu cấp.”

Trần Viên Viên: “Nghĩ thoáng chút, tốt xấu gì người ta cũng lăn lộn trở thành Hoàng Đế lập quốc. Người thì một lời khó nói hết, nhìn về lâu dài gả cho hắn cũng không quá thua thiệt.”

Nhờ có Lưu Bang, trong group không ai nhắc tới Dương Thành Chiêu Tín nữa, group lại trở nên vui vẻ. Phùng Niệm vừa vui vẻ vừa tự kiểm điểm, sau này nên ít thúc giục hệ thống hố cha này, hôm nay nhét vào người này suýt nữa gây ra bóng ma tâm lí cho nàng.

Trước Dương Thành Chiêu Tín, dù người đi vào thực sự là họa thủy, nhưng ít nhiều vẫn có một mặt đáng yêu.

Bất kể nhìn như thế nào, Dương Thành Chiêu Tín và Lưu Khứ đều là cặn bã trong cặn bã, người đã chết thì chết hẳn đi, ai muốn cho nàng ta vào group trải qua cuộc sống an nhàn?

Những thành viên khác trong group, nàng không xen vào, mình làm chủ group không thể lập ra quy củ kick người sao?

Lại qua vài ngày, kinh thành bước vào khoảng giao mùa thu đông. Trời từ mát mẻ dần dần trở nên lạnh lẽo, sáng sớm ra ngoài, một trận gió thổi tới liền cảm thấy lạnh.

Lúc này, họa sư đóng cửa hơn một tháng hưng phấn kéo cửa phòng ra.

Gã sai vặt trong phủ hắn cầm chổi quét lá rụng trong viện, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cọt kẹt vang lên, quay đầu nhìn lại chỉ thấy họa sư y phục nhăn nhúm, sắc mặt cũng có vẻ tái nhợt, râu ria xồm xoàm nhưng người đầy hưng phấn đi ra. Gã sai vặt hỏi: “Tranh kia, lão gia vẽ xong chưa?”

Họa sư cười ha ha, nói: “Rồi, vẽ xong rồi.”

“Có thể cho nô tài nhìn một cái không? Nô tài sẽ không đụng vào đâu, chỉ nhìn một chút thôi.”

Dựa vào công lao gia hỏa này hầu hạ hắn đã lâu, Lưu Nhị bảo người ta bỏ chổi vào nhà trong, đưa bức tranh chưa công bố cho gã nhìn thoáng qua. Nói một chút là một chút, không được nhìn nhiều. Thấy hắn cất bức họa đi, gã sai vặt thấy rất tiếc nuối. Mặc dù nội dung bức họa đã khắc thật sâu trong đầu gã, nhưng vẫn cảm thấy không đủ.

Lưu Nhị khoát tay đuổi người ta ra ngoài: “Nhìn xong thì ra ngoài, đừng làm dơ phòng vẽ của lão gia ta.”

Gã sai vặt cong eo định lui ra, trước khi đi còn vuốt mông ngựa với hắn: “Mặc dù nô tài không hiểu nhiều, nhìn bức này của người luôn cảm thấy đẹp mắt hơn bức năm ngoái.”

Chuyện đó là đương nhiên.

Mặc dù bức năm ngoái kia phác họa mấy phần vẻ đẹp của Quý phi, nhưng về mặt tình cảm không thể hiện đủ, cũng vì lúc đó hắn không nhìn thấy quá nhiều tình cảm, lúc vẽ là hắn gửi gắm ước mơ về sắc đẹp của mỹ nhân vào tranh.

Không giống lần này, Lưu Nhị ngồi xổm trong góc xem hết tất cả màn trình diễn trên đài. Điệu múa Nghê Thường Y Vũ mà Quý phi hiến kia, hắn vừa xem liền mê, cảm giác chân thật là lúc tiên tử cung trăng nhảy múa, Hoàng Thượng nhìn thấy mê không tự giác đi về phía trước, đến chỗ gần đối mặt với nương nương, vô cùng động lòng người.

Hắn vẽ cảnh trong nháy mắt này, ở góc độ có thể đồng thời hiện ra mỹ nhân trên đài và thần thái Đế Vương dưới đài.

Năm ngoái, sau khi vẽ xong bức họa kia, Lưu Nhị cảm thấy có lẽ hắn không thể vượt qua chính mình nữa, đó chính là tác phẩm đỉnh cao cả đời này của hắn. Vẻn vẹn trôi qua một năm, hắn đã vượt qua mình. Lưu Nhị tự nhận bức này mới là hoàn mỹ, nó không chỉ đẹp, bên trong còn có chân tình.

Lưu Nhị vẫn luôn đóng cửa từ chối tiếp khách lại ra ngoài hoạt động, sau khi người quen hắn nghe nói liền tranh thủ thời gian chạy đến, muốn xem hơn một tháng này hắn vẽ được cái gì.

Nghệ sĩ đều cực kì tự luyến, dù thời điểm sáng tác không thích bị quấy rầy, nhưng sau khi làm ra ca khúc xuất thần hay vẽ ra thần họa đều muốn cho người ta thấy, nghe người ta tâng bốc.

Lưu Nhị cũng có tật xấu này, đều là bạn cũ quen biết lâu năm, yêu cầu muốn nhìn thì hắn liền cho người ta nhìn. Bắt đầu từ nơi này, chuyện đã xảy ra là không thể ngăn cản. Ngày nào cũng có người đến Lưu phủ cầu xin hắn, thoạt đầu chỉ là muốn nhìn, về sau xin mua với số tiền lớn đều tới cửa. Bức họa này không phải Hoàng Thượng yêu cầu hắn làm, Lưu Nhị vốn muốn giữ cho mình, xem tình hình này cảm thấy không ổn.

Hắn nhớ năm ngoái cũng gây ra chuyện tương tự, lúc ấy hắn muốn giữ lại thưởng thức mấy ngày rồi dâng vào cung, vì lo bị trộm, không thể không lập tức đưa đến tay Hoàng Thượng... Nhớ tớ chuyện này, Lưu Nhị trở tay tát vào mồm mình một cái thật kêu. Chỉ lo nghe người ta khen, vậy mà hắn đã quên bài học năm ngoái, vênh váo đắc ý.

Làm sao bây giờ?

Hắn giữ lại cho mình thì sợ trở thành mầm tai họa, nghĩ nửa ngày vẫn là đưa vào cung.

Lưu Nhị ôm thật chặt tranh trong lòng hắn tiến cung, cũng thuận lợi nhìn thấy Hoàng Thượng. Lúc này, Bùi Càn đã nghe nói chuyện đó từ thái giám tổng quản Lý Trung Thuận, biết Lưu Nhị vẽ một bức về y và Quý phi, nghe nói vô cùng kì diệu, được khen ngợi khắp kinh thành.

Ban đầu, có rất nhiều người ý đồ thông qua vũ cơ múa điệu Nghê Thường Y Vũ ảo tưởng trở thành dáng vẻ của Quý phi. Nhìn thấy bức họa của hắn, đám người giật mình, những vũ cơ kia quả thật không so được với Quý phi. Còn có rất nhiều người từ tranh vẽ thấy được chân tình thật ý giữa Hoàng Thượng và Quý phi nương nương. Tranh này khiến rất nhiều văn nhân bộc phát linh cảm, lại viết một đống văn chương thi từ, còn tinh diệu hơn trước đó.

Lòng Bùi Càn đã sớm ngứa ngáy muốn xem, còn từng nghĩ cách trực tiếp hạ lệnh. Lý Trung Thuận cho rằng không cần thiết, hắn đề nghị Hoàng Thượng kiên nhẫn chờ hai ngày.

Hỏi hắn vì sao?

Hắn nói gần đây ngày nào cũng có rất nhiều người mang tiền mua họa, Lưu Nhị đã không nhịn nổi quấy nhiễu. Bởi vì vẽ Hoàng Thượng và Quý phi nương nương nên hắn không dám bán, giữ lại thì sợ gây phiền toái, chỉ còn lại một con đường -- đưa vào cung.

Bùi Càn không biết nhiều như vậy, nghe Lý Trung Thuận nói, cảm thấy có lý. Quả nhiên, không tới mấy ngày, người đã đến.

Đoạn đường tiến cung này, trái tim Lưu Nhị luôn chảy máu. Bức tranh tốt nhất đời này của hắn sao có thể không nuối tiếc mà tùy tiện cho người ta, dù cho là Hoàng Thượng cũng sẽ đau lòng. Vốn nghĩ lấy tình yêu của Hoàng Thượng đối với Quý phi nương nương, dù sao cũng nên dốc lòng nâng niu. Ai ngờ tới? Hai tên thái giám xong việc, vừa mới mở bức tranh ra, Bùi Càn xem qua, không tươi cười.

Tim Lưu Nhị treo lên.

Lý Trung Thuận cũng buồn bực, nhìn thế nào bức này cũng đẹp hơn bức năm ngoái, sao Hoàng Thượng vẫn không vui? Hắn cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Hoàng Thượng không vui sao? Theo nô tài biết bên ngoài xem qua đều nói đây là họa tác cấp quốc bảo, hoàn toàn thể hiện được sắc đẹp khuynh quốc của Quý phi nương nương.

“Bọn họ không thấy tận mắt Quý phi múa, có thể biết gì?”

Lưu Nhị vẫn không hiểu, nhưng hắn thức thời, lập tức tự kiểm điểm, nói họa sư như hắn còn có khiếm khuyết, không thể hoàn toàn họa được vẻ đẹp của Quý phi.

Kết quả, Bùi Càn trả hắn một câu: “Đẹp, ngược lại là vô cùng đẹp, nhưng ngươi vẽ không đúng. Ngày đó là Quý phi tỏ tình với trẫm trước mắt bao người, là nàng si ngốc nhìn trẫm, không phải trẫm si ngốc nhìn nàng. Ngươi vẽ ra ánh mắt ham sắc này của hôn quân, sao hiện ra hình tượng anh minh cơ trí tuấn dật phi phàm của trẫm được nữa?”

Chỉ phê bình chưa đủ, Bùi Càn bảo hắn trở về vẽ lại, đảo ngược thần thái của hai người.

Trong lòng Lưu Nhị lạnh lẽo. Lúc hắn vẽ bức họa này che giấu những người không có phận sự, trực tiếp vẽ Quý phi trở thành tiên tử cung trăng, biểu cảm của nữ nhân này hơi lạnh nhạt, khóe miệng thoáng nét cười, ánh mắt giống như trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua lại đúng lúc thấy Đế Vương thế gian Bùi Càn. Biểu cảm Đế Vương cũng chẳng cần nói, thành thật mà nhớ lại tình huống lúc đó, Hoàng Thượng đi đến phía trước không phải là nhìn người đến ngây dại sao?

Bức họa đẹp như vậy, muốn hắn dâng lên, trái tim hắn vẫn còn đang chảy máu, tuyệt đối không nghĩ tới thứ mình coi là bảo bối lại còn bị chê.

Ngươi ghét bỏ có thể trả hàng, y thì không trả, không chỉ không trả còn muốn người ta vẽ lại một bức, đổi từ Đế Vương lưu luyến si mê tiên tử thành tiên tử si mê Đế Vương...

Lưu Nhị nghĩ thầm ta nhổ vào, ngoài miệng nói: “Muốn vẽ lại một bức không thành vấn đề, chỉ sợ tiểu thần không có cảm hứng, thứ vẽ ra e là rất khó khiến Hoàng Thượng hài lòng.”

“Đừng giải thích, cho ngươi hai tháng vẽ lại một bức, nhỡ kỹ phải thể hiện ra tình yêu thắm thiết của Quý phi đối với trẫm.”

Đoạn đường xuất cung này, Lưu Nhị cố hết sức đứng vững. Sau khi trở về, cả người hắn đều ra sút tinh thần, trọn vẹn hai ngày mới phấn chấn lên, chuẩn bị tìm cảm giác vẽ lại.

Chuyện xui xẻo này của hắn thông qua Cát Tường truyền đến tai Phùng Niệm.

Phùng Niệm tìm người đi lấy bức họa đến, nói muốn xem một chút, xem xong cái này nàng cười chết.

Phùng Niệm: “Người này vẽ ta hay sao? Fan hâm mộ cũng tâm huyết thật, có điều vẽ rất đẹp.”

Triệu Phi Yến: “Xác thực rất đẹp, Bùi Càn chính là đồ đần. Ánh mắt muội lưu luyến ở một điểm ngày hôm đó liền được khắc họa hoàn mỹ như vậy.”

Đát Kỷ: “Có lẽ là biến thành tim heo, chợt phát hiện mình và chủ group của chúng ta chính là hoa nhài cắm bãi phân trâu.”

Bao Tự: “Coi như là phân trâu, đó cũng là một đống phân trâu quyền cao chức trọng.”

Trần Viên Viên: “Đừng có phân trâu phân trâu nữa, nói chuyện trên trời còn nói ra mùi vị.”

Phùng Niệm xem xong thực sự ưa thích, theo thái giám sai vặt xác nhận Hoàng Thượng thật sự không hiếm lạ, dứt khoát giữ nó lại. Đêm đó, Bùi Càn liền đến hỏi nàng: “Ái phi giữ lại bức họa kia?”

Phùng Niệm gật gật đầu: “Thần thiếp cảm thấy rất đẹp.”

“... Nhưng hắn vẽ không đúng.”

“Chỗ nào không đúng? Lại nói ta quan tâm hắn vẽ đúng hay không làm gì, chẳng phải đẹp là được rồi sao?”

Bùi Càn liền phân tích cho nàng một trận, Phùng Niệm nghe xong phẩm ra mùi chó. Bức lần trước cũng không tả thực, tên khốn kiếp này khen người ta vẽ không tệ, lần này vì hai người cùng ở trong một khung mà y liền xù lông.

Vấn đề không phải tâm can đẹp nhường nào, nhìn một cái liền thấy tiên tử mới là trung tâm bức họa, Đế Vương nhân gian chỉ làm công cụ cống hiến ánh mắt si mê mà thôi.

Nhận ra bản thân bị Lưu Nhị lấy làm bàn đạp tô đậm vẻ đẹp của Quý phi, Bùi Càn lấy tình huống thực tế không hợp lí vì lí do y ngồi ngược chiều, vì thế yêu cầu hắn làm ngược lại, vẽ Quý phi si mê, biểu lộ rõ hắn anh tuấn vĩ ngạn.

Tổng kết một chút, kết luận chính là ――

Trẫm quan trọng hơn, nàng chỉ cần qua loa thôi.

Lúc này, Phùng Niệm ngược lại không tức giận. Nàng cảm thấy thật khéo, mọi người lại nghĩ đến cùng một chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.