Edit: Jung Ad
Vốn dĩ đang giữa tháng 11, trong kinh thành đặc biệt lạnh, nghe nói Quý phi có thai, các nương nương trong cung đều giống như bị người ta đổ một thùng nước đá lên đầu, từ ngoài vào trong thật lạnh.
Cũng có tin mừng, Du Quý nhân lo lắng đề phòng hơn một tháng lập tức thở phào nhẹ nhõm, lúc trước các cung đều nhìn chằm chằm nàng ta, nàng ta cảm thấy hơi không để ý bào thai trong bụng liền không thể giữ được. Một khi Quý phi mang thai, lập tức ít người nhìn chằm chằm nàng ta.
Chỉ là một Quý nhân mang thai tính là gì chứ? Cho dù bình an sinh hạ Hoàng tử lại có bao nhiêu uy hiếp đối với mọi người?
Cho dù mệnh nàng ta tốt hơn nữa nhiều lắm cũng chỉ là Phúc tần thứ hai.
So với Quý phi, Phúc tần tính là gì.
Mặc dù Phúc tần không mừng rỡ như Du Quý nhân, nghe nói sau đó khuôn mặt vẫn lộ vẻ tươi cười, bởi vì ơn cứu mạng, bây giờ nàng ta là cận thần thuộc phái Quý phi.
Nếu đã có cận thần phái Quý phi, dĩ nhiên cũng có kiêng kị thậm chí thù hận Quý phi.
Mẫn phi nghe nói chuyện này tức giận đến mức ăn không ngon, tự mình lẩm bẩm nói nhiều lần ―― không công bằng, thật không công bằng.
Lệ phi và Tô phi cũng không tốt lắm, nhớ đến nửa năm trước toàn bộ hậu cung đều cố gắng muốn để Quý phi mang thai, trình lên nhiều phương pháp thần kì giúp mang thai như vậy, nàng lại không cần. Cũng bởi vì nàng không tích cực phối hợp, kế hoạch kia thất bại, sau đó náo ra sự kiện không bó chân, trong lòng Hoàng Thượng còn bóng ma cũng chưa từng tìm các nàng, lúc này nàng ta mang thai.
Có ích lợi gì???
Lúc này Quý phi mang thai ngoại trừ Du Quý nhân thì chẳng có chỗ tốt gì đối với mọi người, Hoàng Thượng đã nói không thích bó chân, chẳng lẽ bởi vì tạm thời Quý phi không thể nhận sủng y sẽ bớt bắt bẻ?
Y sẽ không, ở phương diện này Bùi Càn chưa từng uất ức bản thân, y sẽ chỉ tuyển thêm vài người mới hợp khẩu vị, qua mấy tháng, trong cung sẽ nhiều người hơn.
Tô phi tức giận đến mức muốn đập đồ, người hầu hạ nàng ta nhìn ra, vội vàng đưa gối mềm tới: “Nương nương tức giận cầm cái này ném đi, đập chén bát không tốt, truyền ra lại là chuyện phiền phức.”
Ma ma suy nghĩ vì nàng ta, lại khiến Tô phi càng uất ức.
“Bản cung nghĩ mãi mà vẫn không rõ, tại sao Phùng thị này được sủng ái như thế? Hoàng Thượng luôn nói nàng đẹp, dẫn tới những người nịnh hót lên trên kia cũng khen ngợi theo, theo bản cung xem ra chẳng phải như thế?”
“Hoàng Thượng thích nàng thì muốn nâng lên trời, cũng không lạ gì.”
“Tại sao không lạ chứ? Bản cung cũng đã làm Quý phi, cũng đã từng được sủng ái, lại không được hưởng thụ đãi ngộ này!”
“. . .”
Dù là nghẹn mà chết, các cung còn phải đến chúc mừng, chẳng sợ bản thân đám nương nương không tới đồ vật cũng phải đưa đến. Ai là người tới đầu tiên?
Là Vương Tiệp dư Cẩm Tú cung.
Nàng ta suy nghĩ Quý phi không tiện thị tẩm chắc chắn những người khác sẽ có một số kỳ ngộ trong cung, mình đến Trường Hi cung sớm một chút tìm cơ hội, chiếm được niềm vui của Quý phi không chừng lại dễ dàng ra mặt hơn.
Chuyện trong hơn một năm nay mọi người đều để trong mắt, ai dám khinh thường Quý phi nương nương?
Vương Tiệp dư là người đầu tiên, nhưng cũng không tới sớm hơn so với những người khác, sau đó lục tục đến không ít người.
Tất cả đều tới chúc mừng nên Phùng Niệm nhẫn nại gặp, chỉ một nhóm này, sau đó lại đến đều bị Trần ma ma yêu cầu để lại lễ vật còn người tự đi trở về, Quý Phi nương nương đang có thai tinh thần và thể lực không tốt, không có cách nào nói chuyện với từng người.
Lúc trong cung vội vàng làm theo hình thức, có tin tức truyền ra ngoài cung, đám người Hữu tướng là những người biết tình hình đầu tiên, nghe nói sau đó tâm tình đều rất nặng nề.
Chẳng hạn như Hữu tướng, nhìn thấy Hi Quý phi không cần bất kỳ người nào ủng hộ cũng đứng vững không ngã trong cung, so sánh với nữ nhi nhà mình. . . Ông ta hận không thể đổi cùng Phùng Khánh Dư.
Nếu như Hi Quý phi là nữ nhi của ông ta, ông ta bảo đảm sẽ không để quan hệ thành như vậy, nhất định sẽ lôi kéo người. Trong cung có bản lĩnh, ngoài cung lại đẩy nàng một phen, với mức độ được sủng ái đó tùy tiện cũng có thể leo lên Hậu vị. Lại thuận lợi sinh hạ Hoàng tử, ngôi vị Hoàng đế dễ như trở bàn tay.
Ông trời cứ thích đùa giỡn người ta, đưa nữ nhi thông minh có bản lĩnh cho Phùng Khánh Dư không đáng tin cậy kia, từ trên xuống dưới nhà họ Tô nhiều đáng tin, lại gặp phải một người như vậy...
Nghĩ đến Tô phi, Hữu tướng đau đầu một trận.
Uy hiếp phải nhanh chóng trừ bỏ nếu không nhất định sẽ nuôi hổ gây hoa, đạo lý này Hữu tướng hiểu rõ, nhưng ông ta không có cách nào khác. Một năm gần đây trong cung xảy ra quá nhiều chuyện, hiện tại Hoàng Thượng rất không kiên nhẫn. Tùy tiện động thủ có thể thành công còn dễ nói, thất bại ai đi cầu tình chỉ sợ đều không tốt, kết quả nhất định thê thảm. Trừ bỏ một đứa bé nguy hiểm còn không biết là nam hay nữ này, không đáng giá.
Đương nhiên không chỉ là lý do này, chủ yếu Tô phi không có nhi tử, vào lúc này đánh bạc đi xử lý Quý phi không phải là để người khác sử dụng?
Hữu tướng án binh bất động, đại khái nhà khác cũng là loại ý nghĩ này.
Tất cả đều hi vọng những người khác xuất thủ mình ngồi nhặt chỗ tốt, ai cũng không muốn chính diện đối đầu với nữ nhân ở Trường Hi cung kia.
Dĩ nhiên không phải người nào cũng hư hỏng như vậy, lúc Bảo Âm nghe chuyện này liền thật lòng vui mừng vì Phùng Niệm, nhìn Công chúa vui mừng như vậy, thị vệ nhắc tới Ô Lực Cát, nói: “May mắn Nhị Hoàng tử điện hạ không có ở đây, bằng không thì người. . .”
Đúng nha, suýt nữa quên mất Hi Quý phi là người thân ca ca nàng ta yêu.
Chẳng qua dựa vào quan sát của Bảo Âm, trong lòng trong mắt đại mỹ nhân vốn không có Nhị ca nàng ta, sinh con hay không sinh chẳng có khác biệt gì lớn.
Mặc dù là thế, nàng ta vẫn cố gắng một phần vì Nhị ca của mình, trước khi tiến cung đi thắp hương trong phòng, dùng phương thức của phía Lương Quốc tế tình yêu chưa đủ năm đã không may chết yểu của Nhị ca mình, xin nó đừng giãy giụa nữa, dứt khoát chết sớm đầu thai sớm.
. . .
Phùng Niệm mang thai kéo theo tâm tư vô số người, chịu ảnh hưởng lớn nhất vẫn là Bùi Càn. Ban đầu y suy nghĩ không làm thì không làm trẫm ôm Quý phi cũng có thể ngủ, thật sự ôm vào mới phát hiện làm người không nên đánh giá mình quá cao, đại huynh đệ của y ngẩng đầu ưỡn ngực vốn không ngủ được.
Vốn dĩ Phùng Niệm ngủ rất nhanh, cảm giác tay y sờ trên bụng mình, sờ sờ còn muốn đi lên... “Nếu không thì Hoàng Thượng người đi tìm nương nương khác trong cung, đám Tô phi Lệ phi đều rất thuận tiện hầu hạ, bên phía thần thiếp người đến thăm vào buổi trưa là được rồi.”
“Ái phi mang thai đứa bé của chúng ta, trẫm ở cùng nàng, tại sao nàng còn không muốn? Du Quý nhân muốn trẫm sang đó trẫm cũng không có nhiều thời gian rãnh rỗi như vậy cho nàng ấy.”
Phùng Niệm tức giận nói: “Nói dễ nghe như vậy, không phải là người không bỏ được bếp lửa tùy thân?”
“Nói bậy bạ! Tâm can nàng phải tin tưởng trẫm, những ngày gần đây trẫm chỉ cần nghe nói khẩu vị của nàng không tốt, lại nôn khan, trái tim này cũng xoắn lại. Nghĩ đến nàng vừa mang thai không lâu, sau này còn phải chịu khổ hơn tám tháng, nếu như có thể, trẫm hận không thể thay nàng chịu tội này!”
Phùng Niệm đặc biệt tiếc nuối vì đã tắt trực tiếp trước khi nàng ngủ, không cho mọi người thấy cảnh này.
Lúc này nàng đặc biệt muốn nói với Bùi Càn một câu: Nhớ kỹ lời này, sau này nhớ tới đừng hối hận.
Nghĩ như vậy, nàng giả mù sa mưa cảm động một phen: “Đã khuya lắm rồi, đừng nói nữa, chúng ta ngủ đi.”
Mới vừa nói vài câu, xúc động giảm xuống một chút, cuối cùng Bùi Càn cũng có thể ngủ được. Phùng Niệm còn chống đỡ một lát, dùng kỹ năng Vương Chính Quân kéo giấc mộng cho y.
Đêm nay Bùi Càn nằm mộng thấy một vị tiên nhân từ trên trời bay xuống, nhìn dáng vẻ nàng trang nghiêm, trên người có ánh sáng vàng bao phủ.
Nói rằng đêm qua nghe thấy y hứa hẹn với người bên gối, sinh lòng xúc động, vốn định thỏa mãn tấm lòng muốn thay ái thiếp chịu khổ của y, nhưng chuyện làm nương người tu hành không thể miễn trừ, mặc dù không thể miễn trừ, nhưng có thể để y và đối phương đồng cam cộng khổ, như vậy càng có thể hiểu rõ đối phương không dễ dàng gì, chẳng phải giữa hai người sẽ thân cận hơn?
Giấc mộng này khắc sâu trong đầu Bùi Càn, buổi sáng y còn nhớ rõ.
Sau khi rửa mặt sửa sang ổn thỏa, ra khỏi Trường Hi cung Bùi Càn còn nói: “Tối qua trẫm đã gặp ác mộng.”
“Dân gian có cách nói là mộng đều trái ngược, chắc chắn có chuyện tốt trong hôm nay.”
Lời này Bùi Càn nghe xuôi tai.
Mộng sao có thể là sự thật? Nếu là thật chẳng phải thành chuyện ma rồi? Chẳng qua y chỉ nói câu êm tai dụ dỗ Quý phi vui vẻ, còn có thể khiến thần tiên trên trời cảm động? Thần tiên đó là kẻ ngốc à?
Bùi Càn hoàn toàn không biết y đã bị mang lên “Đồng cam cộng khổ,“ phàn nàn xong liền chuẩn bị vào triều.
Bên kia, đại khái Phùng Niệm chỉ ngủ nhiều hơn y hai khắc đồng hồ, đã thức dậy.
Trên dưới Trường Hi cung và Quý phi cùng nhau bận rộn, có người bưng nước nóng đến hầu hạ rửa mặt, cũng có cho nàng thay y phục chải đầu, còn có người vội vàng chạy tới thúc giục đồ ăn sáng.
“Ngày hôm nay nương nương dậy sớm một chút, bình thường còn ngủ nhiều hơn một lát mà.”
Phùng Niệm thầm nghĩ tối hôm qua mới làm phiếu lớn, cả người hưng phấn, ai có thể ngủ đến trời sáng chứ?
Trần ma ma nói: “Bên phía thiện phòng lại làm mấy thứ mới mẻ cho nương nương nếm thử xem thích loại nào.”
Đây chính là chuyện phiền phức sau khi mang thai, trước đó ăn món đó rất ngon cũng có thể nuốt không trôi, nói nuốt không trôi vẫn là khách sáo, rất nhiều món bưng đến trước mặt nàng liền buồn nôn. Đây vốn không phải là chuyện dễ chịu, hôm nay Phùng Niệm ung dung đối mặt, lúc vịn cái bàn nôn khan ngay lập tức nghĩ đến Bùi Càn, lúc này không biết y đang làm gì, tình huống ổn không?
. . .
Bùi, Càn, một, chút, cũng, không, tốt.
Vào lúc đang lâm triều, y ngồi trên long ỷ nghe đám đại thần trình tấu mọi chuyện, bỗng nhiên ngực buồn bực, làm Hoàng đế sao có thể mất mặt trước văn võ cả triều? Bùi Càn nắm chặt tay tính toán nhịn xuống, nhưng nhịn không được, nôn ra tại chỗ.
Văn võ bá quan đều hoảng sợ, Lý Trung Thuận cũng luống cuống, sau khi ổn định tâm thần lập tức phân phó mời Thái y, để các đại nhân tạm thời lui ra ngoài điện, lại bưng trà nóng cho Hoàng Thượng ý đồ áp xuống một chút.
Trà nóng cũng không có tác dụng, chẳng qua cũng may làn sóng này cũng không kéo dài quá lâu, lập tức ngừng lại, mặc dù ngực còn có hơi buồn bực, ngược lại không xuất hiện tình huống nôn khan.
Lý Trung Thuận thoáng nhẹ nhàng thở ra, hỏi tiếp tục lâm triều sao? Hay là mời các vị đại nhân viết nội dung chuẩn bị thượng tấu vào sổ gấp trình lên?
Ngực buồn bực như vậy còn nghe cái rắm?”Để bọn họ trình lên sổ gấp, lập tức giải tán đi, muộn một chút trẫm sẽ xem.”
Lý Trung Thuận ra ngoài truyền lời cho các đại nhân, lại bị “Vây công” một đợt, các đại nhân đều có ý đồ nghe ngóng tình huống từ chỗ hắn, muốn biết Hoàng Thượng có chuyện gì?
“Chuyện này tạp gia cũng không nói được, chẳng qua nếu là nôn mửa đại khái dạ dày không thoải mái. Các vị đại nhân không cần lo lắng, vừa rồi đã truyền Thái y, từ trước tới nay thân thể Hoàng Thượng mạnh khỏe, lại có trời cao phù hộ, không có chuyện gì. Thay vì các vị chắn ở chỗ này, không bằng trở về làm mọi chuyện thật tốt, long thể Hoàng Thượng hơi có bệnh nhẹ không nên quan tâm quá mức.”
Sau khi khuyên văn võ bá quan lui ra , Lý Trung Thuận trở lại bên người Bùi Càn, nhìn chén trà đã cạn một nửa, hắn thúc giục cung nữ tiếp tục mang lên, lại phái người hối thúc bên Thái Y viện.
Thái y một đường chạy trước tới, đến trước ngự tiền cũng thở mạnh, không dây dưa liền vội vàng bắt mạch cho Hoàng Thượng.
Có tư cách xem bệnh cho Hoàng Thượng đều là người tài giỏi trong y học Trung Quốc, cho dù là người tài giỏi, hôm nay cũng dùng không tốt.
Ngón tay ông ta đặt lên đã lâu, cứ thế không nhận ra có vấn đề gì.
Mạch tượng này, trừ khỏe mạnh thì là vô cùng khỏe mạnh, tại sao bỗng nhiên buồn bực muốn nôn mửa?
Thái y cau mày thật chặt, nhìn ông ta như vậy Bùi Càn bị dọa: “Trẫm, rất nghiêm trọng?”
“Thần tài sơ học thiển, trong chốc lát lại không nhìn ra Hoàng Thượng có vấn đề gì.”
Bùi Càn quay đầu nhìn về phía Lý Trung Thuận: “Lại đi gọi hai người tới đây.”
Nghe nói người vừa mới phái đi không được, đám Thái y bị hù chết, cũng cho là Hoàng Thượng mắc quái bệnh không tầm thường, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng bất đắc dĩ đi ra hai người.
Chuyện không may, hai người này cũng không nhìn ra bất cứ vấn đề gì.
Trăm miệng một lời đều nói mạch tượng Hoàng Thượng vô cùng khỏe mạnh.
Lý Trung Thuận hỏi nói có phải lúc từ Trường Hi cung đi ra gặp gió, có hơi cảm lạnh mới có thể buồn bực ở ngực nên buồn nôn hay không?
Ba vị Thái y cùng nhau lắc đầu ――
“Nhìn từ mạch tượng, không thể.”
“Bựa lưỡi cũng rất bình thường.”
“Sắc mặt rất tốt, dáng vẻ này nào giống nhiễm bệnh?”
Lý Trung Thuận còn đang nghiên cứu thảo luận cùng ba vị Thái y, Bùi Càn vừa mới nghe được từ mấu chốt Trường Hi cung, nghĩ đến một chuyện đáng sợ, nhịp tim của y suýt chút nữa ngừng lại, mạnh mẽ ổn định, trước tiên đuổi Thái y ra ngoài, vẫy gọi Lý Trung Thuận đưa lỗ tai tới: “Phái một người đi Trường Hi cung, xem Quý phi đã dậy chưa? Sáng nay khẩu vị như thế nào?”
Lý Trung Thuận đã kinh hãi.
Vấn đề bản thân mình còn chưa có giải quyết, lại quan tâm tới Quý phi nương nương, Hoàng Thượng và Quý phi đúng là chân ái nha!
Lý Trung Thuận rất muốn nói mang thai, không có chuyện lớn.
Hắn không dám, đành phải sai người đi, khoảng hai khắc đồng hồ người đã trở về, nói rằng Quý phi nương nương đã thức dậy từ sớm, vừa rồi lúc dùng bữa có hơi buồn nôn, đã ngửi quả ích mẫu cắt lát mới khá một chút, khẩu vị vẫn không tốt lắm, vì đứa bé nương nương cố gắng ăn chút, những thứ khác đều tốt Hoàng Thượng yên tâm là được.
Mặc dù nghe nói Quý phi cũng buồn nôn, Lý Trung Thuận cũng không nghĩ theo phương hướng kia, dù sao phụ nữ mang thai buồn nôn muốn ói là chuyện không thể bình thường hơn được.
Hắn không nghĩ nhiều, Bùi Càn suy nghĩ. D@đ/l~q+đ
Bùi Càn nhớ tới giấc mộng tối hôm qua, trong mộng thần tiên nói bị cảm động bởi chân tình tràn đầy của y nên quyết định thỏa mãn y, để y và Quý phi đồng cam cộng khổ. . .
Vốn dĩ không coi ra gì, hiện tại y không khỏi nghi ngờ chuyện này chẳng lẽ là thật sao?
Nếu là thật làm sao bây giờ?
Rốt cuộc thần tiên ngu ngốc này ở đâu ra? Chỉ nghe người ta nói ngoài miệng không nhìn xem có thành tâm hay không thành tâm sao? Hay là nói trẫm quá thành tâm lừa gạt Quý phi ngay cả thần tiên cũng hiểu lầm?
Bùi Càn chống trán, lộ ra vẻ mặt đau khổ. D@đ/l~q+đ
Lý Trung Thuận bị hù dọa không phải nhẹ: “Hoàng Thượng đừng suy nghĩ nhiều, chẳng qua chỉ buồn nôn mà thôi, không phải là vấn đề lớn lao gì!”
Bùi Càn tuyệt vọng liếc hắn một cái, trầm giọng nói: “Lý Trung Thuận, trẫm có một chuyện quan trọng muốn giao cho ngươi.”
Trong lòng Lý Trung Thuận lộp bộp, ngoài miệng không chút do dự đồng ý: “Chỉ cần Hoàng Thượng phân phó, không quan tâm lên núi đao xuống vạc dầu nô tài nhất định làm được.”
“Không cần ngươi lên núi đao xuống vạc dầu, đi chuẩn bị cho trẫm mấy thứ cống phẩm dùng cúng bái.”
? ? ?
Trong lòng Lý Trung Thuận tự nhủ không cần thiết, là bệnh đều có thể trị, đừng từ bỏ sớm như vậy, làm gì đã đến tình trạng phải cầu thần bái phật?
Nhưng Bùi Càn kiên trì, hắn đành phải phân phó ngự thiện phòng làm mấy món ăn ngon, mang cống quả và nhang đèn lên. D@đ/l~q+đ
Hôm nay lúc Bùi Càn cúng bái cầu xin tổ tiên càng thành kính hơn so với cầu trời đất mưa thuận gió hoà, y quỳ xuống đến chắp tay trước ngực trong lòng nói rất nhiều, nói buổi tối hôm qua vị kia đến báo mộng, đây là một hiểu lầm! Người cảm động sai rồi! Mặc dù trẫm thích Quý phi, nhưng càng yêu quý mình, hận không thể thay nàng chịu khổ đó là lời nói dỗ dành người ta sao có thể tin là thật chứ? Đồng cam cộng khổ thì không cần, thần tiên trên trời xin hãy thương xót, giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho trẫm đi.