Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng
Nói thật lòng, nếu không phải với trạng thái đêm qua, Bùi Càn sẽ không ban phong hào ra, nhưng đã phong thì không có đạo lí nuốt lời. Bùi Càn bảo Lý Trung Thuận thông báo cho các cung, sửa miệng một chút, đừng gọi sai. Các nương nương mới biết đêm qua Hoàng Thượng nghỉ ở Chiêu Dương cung, trả lại một phong hào như thế cho Tô thị.
Trước hết, tất cả mọi người không nghĩ xa như vậy, chỉ cảm thấy lấy chữ này là điềm xấu. Đom đóm buổi đêm rất đẹp, nhưng nó là côn trùng, còn chết sớm. Trong đám cung nữ thái giám có vài người quê ở mấy tỉnh phía Nam, lấy tiếng quê nhà ra nói, xong rồi giật mình.
Hôm qua, Hoàng Thượng nghỉ ở Chiêu Dương cung, sáng nay nói là không đứng dậy nổi, thậm chí chuyện này còn kinh động đến Quý phi nương nương. Nghe nói cả ngày hôm nay mặt mày Quý phi đều thúi. Trong tình huống này mà Hoàng Thượng lại trả lại phong hào đã ban cho Chiêu Dương cung? Phong hào này có thể không có chút thâm ý nào sao?
Giống như lúc trước đổi từ Tĩnh tần thành Náo tần, nói là lấy ý tứ náo nhiệt, thực tế chuyện gì xảy ra, trong lòng mọi người đều ngầm hiểu. Hiện tại, Tô phi biến thành Huỳnh phi, không phải có chút tà môn sao?
...
Thái giám và cung nữ không dám nói rõ, sợ người ta bắt lấy làm đầu đề câu chuyện. Bọn họ dùng thần thái vẻ mặt phối hợp với các loại ám chỉ, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi làm “Huỳnh phi” có hai cách giải thích.
Cát Tường trở về từ bên ngoài, khua tay múa chân sinh động như thật với đám Bảo Đại, Thụy Châu. Phùng Niệm nghe thấy tiếng vang, bảo hắn vào phòng thảo luận. Hắn liền tiến vào trong phòng, nói: “Nương nương, người không biết, bây giờ toàn bộ hậu cung đều đang bàn luận phong hào của Huỳnh phi nương nương. Nô tài nghe bọn họ nói mới biết được, hóa ra có vài nơi không thể phân biệt 'huỳnh' và 'dâm' (*), nói Hoàng Thượng ban phong hào này có phải lấy từ đồng âm để châm chọc người ta không?”
(*): Huỳnh (萤) - đọc là /Yíng/. Dâm (淫) - đọc là /Yín/. Hai từ này đọc gần giống nhau.
“Đệ không nói, bản cung cũng không nghĩ tới. Sao Hoàng Thượng có thể bỡn cợt như vậy? Chuyện này các cung khác nói thể nào ta cũng lười quản, dù sao không cho phép các người bàn tán, ai lén tự ý bịa đặt để ta biết thì năm mới đừng mong có tiền thưởng.”
Bây giờ đã là tháng chạp, chẳng mấy chốc sẽ chào đón năm mới, còn có chuyện quan trọng còn thảm hại hơn bị trừ tiền sao?”
Không có.
Mấy người trong phòng cam đoan sẽ không ra ngoài nói bậy.
Trần ma ma nói: “Nương nương yên tâm đi, bọn họ tự nói thầm hai câu, đi ra ngoài đều rất có chừng mực, sẽ không gây phiền toái cho người. Trái lại là Huỳnh phi nương nương, hai năm nay vận may thật kém, chuyện tốt không đến lượt, chuyện xui đều tìm đến nàng, hiếm khi được thị tẩm một lần còn ầm ĩ thành sóng gió này. Nếu Thái Hậu và các đại thần biết thì nên nói như thế nào đây!”
Làm nô tài đều cảm thấy đó là chuyện rất lớn, Phùng Niệm nghĩ kì thật cũng tốt, nhưng đám Lữ Trĩ và Vi Hương Nhi đều cho rằng trong chuyện này chuyện khiến người ta tức giận nhất vẫn là phong hào này. Về phần Hoàng Thượng hoãn lâm triều... Bản thân chuyện này là bên trọng bên khinh đấy.
Ngươi không có hậu trường, chắc chắc bên ngoài sẽ nói xấu. Thế nhưng, Huỳnh phi có phụ thân là Hữu tướng, bản thân nàng ta cũng không phải vừa tiến cung. Người đã hầu hạ Hoàng Thượng hơn mười năm, nếu nói nàng ta đột nhiên thành họa thủy cũng không có mấy ai tin. Dù các vị phu nhân đại nhân tự mình bàn tán vài câu, ra ngoài tuyệt đối không dám nói quá khó nghe, đoán chừng sẽ đem câu chuyện chuyển đến nguyên nhân Hoàng Thượng không dậy nổi giường vì chuyên cần chính sự một khoảng thời gian nên không nghỉ ngơi tốt. Tóm lại hai chữ -- vì mệt.
Bùi Càn cũng vui vẻ như vậy.
Bên ngoài không cần lo, có thể Thái Hậu sẽ gọi Huỳnh phi tới Ninh Thọ cung dạy dỗ một chút, cùng lắm là răn dạy vài câu, chưa đến mức làm gì nàng ta.
...
Phản ứng bên ngoài sau khi chuyện xảy ra gần như tất cả đều nằm trong dự liệu của Phùng Niệm.
Cho dù Hữu tướng không ngại mất mặt, giờ phút mấu chốt ông ta vẫn đứng về phía nữ nhi, sắp xếp người hết sức canh chừng hướng đến phương diện Hoàng Thượng quá mệt nhọc.
Huỳnh phi cố sức bảo vệ thanh danh, phong hào này vẫn bất hạnh làm trò cười. Nghe nói kẻ một tiếng phá vỡ thanh danh chính là mấy thương nhân tới từ phía Nam. Bọn họ ăn cơm trong tửu lâu, trùng hợp bàn bên cạnh có người khoe khoang mình tin tức nhanh nhạy, nói đến trong cung làm trò cười ầm ĩ, nữ nhi của Hữu tướng Tô phi nương nương gần đây được ban phong hào, chỉ một chữ - Huỳnh.
Mấy người tới từ phía Nam vừa cụng ly một cái, uống ngụm rượu, nghe thế, 'phụt' một tiếng phun ra đầy bàn.
Bốn phương tám hướng đồng loạt quăng tới ánh mắt ghét bỏ.
Bọn họ không lo lắng, chỉ đồng loạt quay đầu nhìn về phía kẻ đang ba hoa khoác lác kia: “Ngươi vừa nói Hoàng Thượng ban cho phi tử trong cung phong hào 'Dâm'? Đây là thù hận lớn lắm à?”
“... Ta nói chính là 'Huỳnh'.”
“Đúng thế, 'Dâm'. Hoàng Thượng không hổ là Hoàng Thượng, loại phong hào này cũng thế nghĩ ra được.”Trước đây người bản địa kinh thành không nghĩ tới hướng kia, kết quả tới tửu lâu ăn bữa cơm, liền bị mấy thương nhân phía Nam dắt mũi.
Khi Hữu tướng ngồi kiệu ra khỏi cửa không cẩn thận nghe thấy những người qua đường nói, suýt nữa tức nổ phổi, lập tức phái người đi thăm dò, sau khi tra rõ ràng liền hạ lệnh cho nha môn, bảo bọn họ lấy lí do sỉ nhục Hoàng phi đi bắt mấy thương nhân kia.
Bất cứ ai trên triều đình, đều sẽ tranh giành thế lực. Đúng là Hữu tướng quyền cao chức trọng, nhưng ông ta cũng có đối thủ. Tả tướng không đồng ý chuyện này, còn có những đại nhân quê phía Nam nói, ở quê bọn họ 'huỳnh' và 'dâm' đúng là từ đồng âm, người ta cũng không cố ý gây ra. Hữu tướng mặc kệ hắn ta cố ý hay vô ý, gây ra kết cục này thì hắn ta phải chịu trách nhiệm. Các đại nhân khác không nhường nhịn, nói không có lí nào ngươi nói người có tội thì hắn có tội, muốn định tội nhất định phải để cho quan nha mở đường thẩm tra xử lí.
Vụ án này, để nha môn mở đường thẩm tra xử lí? Ngại bách tính toàn thành không nghĩ ngợi thêm sao?
Hai nhóm người trên triều đình nổi lên, động tĩnh lớn như vậy sao Lý Trung Thuận có thể không biết? Đâu tiên hắn nghe Tiểu Triệu Tử nói, hơi do dự, cuối cùng quyết định báo lên. Bùi Càn vừa đến Trường Hi cung thăm tôn tử, dỗ dành Quý phi, xoay người liền nghe nói Tả Hữu tướng cãi vã. Y thở dài: “Hai người cộng lại hơn một trăm tuổi, vì sao lại làm ầm ĩ rồi?”
“Chuyện này nói đến hơi khó mở miệng.”
“Khó mở miệng? Hai người bọn họ dạo kỹ viện cùng nhìn trúng một người?”
“Không, không phải.”
Bùi Càn nâng chén trà lên, mở nắp ra thổi thổi. Trước khi uống, lão đại không kiên nhẫn liếc Lý Trung Thuận một cái: “Nói thẳng đi, trẫm thật sự muốn nghe xem rốt cuộc chuyện gì khiến ngươi cảm thấy xấu hổ mất mặt.”
Y nói xong câu này, cúi đầu xuống uống trà.
Lý Trung Thuận nói: “Là từ phong hào của Huỳnh phi nương nương mà ra. Có vài thương nhân từ phía Nam đến kinh thành buôn bán, ở địa phương của bọn họ không phân biệt rõ 'Huỳnh' và 'Dâm', không cẩn thận liền gọi thành Dâm phi nương nương...”
Bùi Càn suýt nữa phun ra một miệng trà. Vì nhịn nên sặc nước, y ho mấy tiếng, chậm chạp một lúc sau mới hỏi người bên cạnh: “Ngươi nói cái quái gì vậy?”
“Vài người phía Nam đến nói hai chữ kia đồng âm, hơn nữa ngày Hoàng Thượng ban phong hào ấy cũng vì ngủ quên lâm triều, vì thế gây ra một vài sự hiểu lầm. Hữu tướng cảm thấy mấy người kia nói hưu nói vượn hãm hại, tuyệt đối không thể bỏ qua cho bọn họ, bảo nha sai bắt người giam lại. Tả tướng giận dữ mắng ông ta làm loạn, kiên trì bảo muốn phạt tội nhất định phải trải qua công đường thẩm.”
Lý Trung Thuận ám chỉ hẳn là y có nên đổi phong hào cho Huỳnh phi hay không. Bùi Càn nghĩ từng người các ngươi dâm thì thấy dâm, còn muốn trẫm phối hợp đổi phong hào?
Chuyện này kết quả là, y mắng cả Tả tướng lẫn Hữu tướng một trận, bảo trước khi người ta làm việc phải động não. Còn nói, rất nhiều chuyện ban đầu không mấy ai bàn tán, từng người các ngươi vội vàng dính vào, chẳng phải đổ thêm dầu vào lửa sao? Có thời gian sao không làm việc tốt hơn đi? Đừng quản những chuyện nhàm chán này.
Hữu tướng nghĩ thầm rõ ràng là ngươi không động não trước khi ban phong hào. Đương nhiên, ông ta không dám nói ra... Ông ta nói: “Đã xuất hiện hiểu lầm kiểu này, Hoàng Thượng người xem có phải nên sửa đổi phong hào không? Tỉ như Quang Vinh Thục Uyển Đoan này nọ đều rất tốt.””Là vô cùng tốt, nàng xứng sao?
“...”
Hữu tướng tức đến choáng váng. Bùi Càn cũng nhận ra Hữu tướng thực sự có thành kiến rất lớn với phong hào này: “Được rồi, trẫm lại biếm nàng trở lại để nàng tiếp tục làm Tô phi cũng tốt.”
Cứ như vậy, Huỳnh phi nương nương mới xuất hiện lại lui về trạng thái không phong hào. Bản thân nàng ta tiếp nhận một cách êm đẹp, trái lại Náo tần Cẩm Tú cung tức giận một trận. Thật khó trong cung mới xuất hiện một phong hào kỳ lạ hơn của nàng ta, Náo tần vừa mới được an ủi một chút. Tin tức này vừa ra, nàng ta lại buồn bực.
Mấy vị họa thủy trong group cũng đang tiếc nuối.
Đát Kỷ: “Phong hào tốt như vậy sao nói rút liền rút? Chó chết quá không kiên nhẫn rồi!”
Bao Tự: “Không truyền hậu thế thì càng tiếc nuối hơn.”
Phùng Niệm: “Tiếc nuối cái gì? Chỉ cần chuyện từng xảy ra chắc chắn sẽ có người ghi chép lại, chính sử không nhớ đã có dã dử nhắc đến. Tỉ như Bang ca uống rượu miệng thúi mắng chửi người, hậu thế ai mà không biết?”
Lữ Trĩ: “... Chuyện đó xấu hổ mất mặt.”
Phùng Niệm: “Tô phi, rút phong hào cũng không chạy thoát được. Chắc chắn trên sử sách sẽ có viết, nói một ngày tháng nào đó Hoàng Đế sắc phong nàng ta thành Huỳnh phi, đáng tiếc phong hào này chỉ tồn tại vẻn vẹn vài ngày, bởi vì đồng âm dẫn đến hiểu lầm, nhanh chóng xóa bỏ.”
Vương Chính Quân: “Còn chẳng bằng không rút, không rút thì có mấy ai suy nghĩ nhiều?”
Tây Thi: “Sao xui xẻo luôn luôn là Tô phi? Ta đang nghi ngờ phải chăng Bùi Càn cố ý nhằm vào nàng ta!”
Hạ Cơ: “Bùi Càn nghĩ thầm: Nàng ta cũng xứng?”
...
Rất hiển nhiên, Tô phi không nghĩ nhiều như vậy, nàng ta vô cùng vui vẻ chấp nhận kết quả này, trong lòng còn biết ơn phụ thân nàng ta.
Chuyện này làm ầm ĩ đến trung tuần tháng chạp, yên tĩnh được không lâu, thời gian đã đến gần cửa ải cuối năm. Dựa theo lệ cũ, hôm giao thừa sẽ thiết đãi cung yến, trừ Thái hậu và Hoàng Thượng, các nương nương trong cung đều sẽ xuất hiện, còn có Hoàng tử, Công chúa và tất cả tôn thất, triều thần cũng cũng có thể mang theo phu nhân đến dự thính.
Bao năm qua, cung yến giao thừa đều rất long trọng, năm nay cũng không ngoại lệ.
Trước một khoảng thời gian, tôn thất và triều thần mang theo nữ quyến vào cung, sau khi ngồi vào vị trí thì xem biểu diễn ca múa một lát. Về sau, đám Hoàng tử, Công chúa cũng lần lượt đến, cuối cùng mới là loạt hậu cung. Tình trạng giống thế này Phùng Niệm đã chứng kiến năm ngoái, không còn e dè nữa. Nhớ đến năm ngoái, nàng kéo căng quầng sáng phía dưới trang phục, khiến Phùng Khánh Dư không dám nhận. Năm nay vì mang thai, Phùng Niệm không trang điểm, hôm nay để mặt mộc mà tới. Mặt mộc thì mặt mộc, bản thân nàng sẵn có môi hồng răng trắng, sắc mặt vô cùng tốt, lại có các loại quầng sáng tô điểm, đi đến vẫn là trung tâm của đám người, vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người.
Ví như Đại hoàng tử.
Lúc trước nghe nói Quý phi mang thai, hắn ta tưởng tượng một chút, trong tiềm thức cảm thấy người hẳn là xấu, tiếc nuối một phen sau đó thoát khỏi mê luyến đối với Quý phi.
Ai ngờ cung yến hại người!
Lúc đầu, Đại hoàng tử có rất ít cơ hội có thể thấy Quý phi. Nghĩ đến nàng là phụ nữ có thai rồi, trong lòng đa số nam nhân, nữ nhân mang thai không bằng mang sức quyến rũ lớn, hắn ta dựa vào tưởng tượng cho Phùng Niệm không quá nhiều hảo cảm. Kết quả vì một buổi cung yến mà hoàn toàn bị nghiệp quật. Nhìn người vẫn thế, nào giống sắp làm mẫu thân đâu?
Không có chút suy nghĩ đáng khinh, Nhị Hoàng tử Bùi Diễm cẩn thận so sánh Quý phi và phi tử khác, thầm nói dù đại mỹ nhân dù đang mang thai vẫn là xinh đẹp nhất, phụ hoàng thật là một nam nhân vận may tốt đến mức ngay cả trời cao cũng ghen ghét.
Bùi Diễm thoải mái nhìn, nhưng Bùi Hứa không dám, sợ suy nghĩ này của mình sẽ xuyên qua ánh mắt mà lộ ra. Sau trung thu, hắn ta có một khoảng thời gian ngày nào cũng mơ thấy giấc mơ kia. Phùng Niệm mang thai, tình huống mới chuyển biến tốt đẹp. Bây giờ tim lại nóng lên rồi.