Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng
Bảo Âm vừa dứt lời, quần chúng vây xem vẫn chưa tan cuộc đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, dường như muốn nói không ngờ Hồ quốc các ngươi là như vậy!
Đúng vậy! Mấy tên súc sinh này xác thực không làm được chuyện gì tốt, cũng không đến mức...
Nói bọn họ lừa nam gạt nữ thật ra còn chưa đến mức thấy người xinh đẹp liền ép buộc bắt về. Ngay dưới mí mắt Hoàng Thượng, ai cũng không dám làm quá mức, nếu thật sự làm ầm ĩ đến chết người, khổ chủ không thèm quan tâm làm lớn chuyện, bọn họ cũng không có quả ngon để ăn. Cho nên mới nói, mấy kẻ này đều rút ra kinh nghiệm, tỏ ra tức giận nhưng thường sẽ không làm lớn chuyện lên, dè chừng quyền thế nhà bọn họ, nhịn lời một chút thì chuyện sẽ qua thôi.
Tuy là mấy cục u ác tính, nhưng treo ngược người phía sau mông ngựa kéo chạy vài vòng quanh thành cũng quá độc ác!
Nghĩ thì nghĩ thế, đương nhiên không có khả năng có người đứng ra nói chuyện thay ác bá.
Bản thân ác bá lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Lúc đầu cảm thấy mặc dù Công chúa Bảo Âm này kém Quý phi, nhưng cũng là mỹ nhân hàng đầu, ai ngờ nàng ta không thiện lương như thế! Sau khi nghe nói chuyện kia, lại nhìn về phía Bảo Âm, ánh mắt như thấy ma, sợ Hoàng Thượng chấp nhận đề nghị lấy mạng người này. Bọn ác bá đều tỏ vẻ vẫn là đánh bằng roi tốt hơn!
Bùi Càn cũng cảm thấy đánh bằng roi tốt, bảo thị vệ dẫn người tới cửa nha môn, qua kia mà đánh, để cho bách tính từng chịu ức hiếp đến giám sát.
Một số đi vây xem hành hình, nhưng vẫn còn nhiều người không bỏ đi, thậm chí muốn nhìn thấy Hi Quý phi vang danh thiên hạ nhiều hơn. Không chỉ người bên cạnh không đi, còn có người nghe nói nên lục tục chạy đến. Mắt thấy đường phố sắp bị chen chật ních, không xem hội đèn lồng được nữa, Đế phi dựa vào thị vệ mở đường, một đám thuận lợi trở về cung. Người đã rời khỏi nửa ngày rồi vẫn có kẻ vừa đuổi tới hỏi: “Hoàng Thượng đâu? Quý phi nương nương đâu? Đi đâu rồi?”
“Ngươi tới trễ, đã hồi cung rồi.”
“Ta đã nói muốn đi ra cửa dạo chơi, bọn họ lại nói không đáng xem. Nghĩ lại quả thật hằng năm đều là những chủng loại này, ta bị bọn họ thuyết phục nên không đến. Kết quả ta không tới thì Hoàng Thượng và Quý phi lại tới!”
“Hối hận rồi à?”
“Ngươi nên hối hận đi, ngươi không biết Hi Quý phi đẹp cỡ nào. Dung mạo khí chất kia nói là tiên trên trời cũng không đủ! Khó trách Hoàng Thượng sủng nàng, nam nhân nào có được mỹ nhân tuyệt thế kiểu này sao có thể lạnh nhạt? Các ngươi làm được không?”
Nam nhân bên cạnh đồng loạt lắc đầu.
Có người nói: “Lúc trước thấy Hoàng Thượng dẫn đầu, đại thần gồm có văn nhân trí thức thổi phồng, ta còn có chút suy nghĩ tối tăm, hôm nay đã được mở mang tầm mắt rồi.”
“Giai nhân bậc này đang ở bên cạnh, Hoàng Thượng có thể ngày ngày lên triều ư?”
Mọi người đi vào trong tưởng tượng, đều cảm thấy Đương kim Thánh thượng là một nam nhân đáng sợ, độc ác với người khác không nói, với mình còn độc ác hơn. Lại có người nhớ tới Hoàng Thượng từng vì Tô phi mà không lên triều... Chuyện mà ngay cả Quý phi cũng không làm được, Tô phi lại làm được. Tô phi này cũng là nhân vật hung ác!
Có một nữ nhân nghe nói như thế, do do dự dự nói: “Thật ra ta cảm thấy Công chúa Hồ quốc xinh đẹp hơn, mặc dù là người hơi độc ác, dáng vẻ khiến ngươi không tìm ra khuyết điểm gì.”
...???
Mấy đại lão gia ngó ngó nàng ta, tranh luận: “Nàng đúng là một mỹ nhân, nhưng để so sánh với Quý phi, ở giữa kém ít nhất mười tám lần ngươi.”
“Quý phi là tiên tử trên trời, Công chúa cùng lắm chỉ là tuyệt sắc nhân gian.”
“Nói lời hạ thấp thì có vẻ sẽ không có phẩm vị xuất trần, sẽ chỉ khiến ngươi làm trò cười cho thiên hạ.”
Nữ nhân kia tức giận đến không chịu được. Nàng ta không cho rằng lời mình nói mang theo thành kiến cố ý hạ thấp, đương nhiên Quý phi trông không tệ, nhưng nào có khoa trương như bọn họ tâng bốc! Dáng vẻ thật sự không tới mức tung hô tận trời, đúng là khí chất xuất trần, đứng bên cạnh Hoàng Thượng cũng không lộ ra vẻ yếu thế chút nào, nhìn thấy chính là nhân vật lợi hại. Đừng nói một người, mà mười tám phụ nhân gia cũng nói không lại những đại lão gia này.
Qua lần này, mỹ danh vang dội của Phùng Niệm lại tiến thêm một bước.
Đây là chuyện của ngày sau, trước mắt còn một vấn đề, bọn ác bá bị đưa đến cửa nha môn đánh bằng roi, Hoàng Thượng và nương nương đã được thị vệ hộ tống hồi cung rồi. Vậy những thứ hoa đăng này thì sao? Hoa đăng nên làm gì bây giờ?
Vừa rồi đám chủ tiệm ở khoảng cách gần cảm nhận hào quang to lớn của Đương kim Hoàng Thượng, không nỡ lấy hoa đăng của thiếu gia phá sản để bán lại. Đang lo, thì có người cho bọn họ một phương pháp --
“Chi bằng các ngươi đem những chiếc đèn này đến quý phủ của hắn.”
“Mua bán ngay trước mặt Hoàng Thượng, chắc chắn bọn họ không dám trả hàng, yên tâm đi đi.”
Đám chủ tiệm suy nghĩ, có đạo lí, thế là kết bạn đi đến Dũng Nghị Bá phủ. Chủ nhân Bá phủ họ Phương, tổ tiên lập được quân công, lúc ấy rất phong quang, đời gần nhất mới có ý không người thừa kế, cũng may chuyện thừa kế nội bộ trong gia tộc từ lâu đã kết quan hệ thông gia đông đảo. Người dùng tiền cướp chính là thân tôn tử của Dũng Nghị Bá là Phương Thịnh, dựa vào quan hệ thân thích, kết bè với mấy kẻ khác hợp thành đội ngũ ác bá, chưa kịp làm ra chuyện thương thiên hại lí thực sự thì đã bị đưa lên miếng sắt rồi.
Bởi vì Phương Thịnh và đầy tớ mà hắn ta đưa ra ngoài đều bị giữ lại, trước tiên Phương gia vẫn chưa nhận được tin tức. Sau đó, có chưởng quầy buôn bán trên con phố bên kia, mượn cơ hội để lấy lòng, sai người đi truyền lời. Người truyền lời này chỉ đến sớm một khắc đồng hồ so với người đưa đèn, hắn ta cũng không nói rõ mọi chuyện. Phương gia chỉ biết Phương Thịnh đã xảy ra chuyện, hình như ở trên phố va chạm với Hoàng Thượng cải trang xuất cung ngắm đèn. Lúc đầu người các phòng Bá phủ đều muốn nghỉ ngơi, bị quản gia phái người gọi đến, vừa gặp mặt với lão thái gia trong nội viện, còn chưa bắt đầu nói chuyện chính sự, lại có nô tài vội vàng chạy đến: “Lão thái gia, các vị lão gia, các vị phu nhân và các vị thiếu gia, thiếu phu nhân đều đi ra nhìn một chút đi, đằng trước có người đưa đến mấy trăm hoa đăng, nói là thiếu gia mua, muốn chúng ta nhận lấy.”
Dũng Nghị Bá chống quải trượng đứng lên: “Đi thôi, đi xem xem.”
Đương nhiên bọn họ không ra ngoài vì đèn, mà vì cảm thấy mấy người bán hàng ở hội đèn lồng có lẽ sẽ biết tình huống, muốn hỏi vài câu. Dù sao việc liên quan đến Hoàng Thượng, không hỏi rõ thì ai dám hành động thiếu suy nghĩ?
Việc này, người Phương gia dám hỏi, những chủ tiệm này cũng dám nói. Bọn họ ngươi một câu ta một câu kể lại tất cả chuyện đã xảy ra, nói đại khái là Hoàng Thượng và Quý phi nương nương xuất cung ngắm đèn. Có lẽ vì đeo mặt nạ, nhóm Phương thiếu gia không nhận ra, có chút mạo phạm.
Dưới Bá quý phủ cũng không quá tốt. Sắc mặt đám phu nhân, thiếu phu nhân gần như trắng bệch. Bá gia tuổi đã cao, trải qua nhiều chuyện, vững vàng hơn. Ông ta hỏi cụ thể làm sao lại mạo phạm.
Mấy chủ tiệm ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
“Cái này...”
“Mỗi người mười lượng bạc, nói hết mọi thứ các ngươi biết ra.”
Mọi việc có tiền liền dễ nói! Đám chủ tiệm lại bổ sung một hồi, nói Quý phi nương nương quá đẹp, đeo mặt nạ cũng không thể hoàn toàn che khuất mỹ mạo của nàng, có lẽ mấy vị thiếu gia bị hấp dẫn. Lúc ấy, Hoàng Thượng đưa nương nương đi chọn đèn, Phương thiếu gia hào khí ngất trời vừa ra tay chính là năm mươi lượng mua toàn bộ đèn bên trên các sạp hàng xuống. Hoàng Thượng đổi sang nhà khác, hắn ta đuổi theo lại là năm mươi lượng, những chiếc đèn này đều bị hắn giành hết.
“Hoàng Thượng bảo hắn đừng quá đáng. Hắn nói: Thiếu gia làm gì đến phiên thứ rác rưởi như ngươi dạy dỗ?”
“Phương thiếu gia còn dẻo mồm khuyên nhủ Quý phi nương nương, nói đi theo kẻ vô dụng sẽ chỉ chịu khổ, bảo nàng tỉnh táo đầu óc lại, nhanh chóng đổi người khác.”
“Đúng rồi còn có...”
Đám chủ tiệm muốn bổ sung một chút, còn chưa nói xong, Dũng Nghị Bá đã đứng không vững nữa. Ban đầu ông ta suýt ngất đi, đứng không vững suýt ngã quỵ, cũng may có quản gia đưa tay ra đỡ.
Người Phương gia hoàn toàn loạn như cào cào.
Lúc này, Phùng Niệm đã trở lại Trường Hi cung. Nhìn nương nương đến cọng tóc cũng không rối, Trần ma ma mới thở phào: “A di đà phật, may mắn đã bình an trở về!”
“Tính ra cả xuất cung rồi hồi cung mất một khoảng thời gian, nương nương không đi dạo ư?”
Phùng Niệm thúc giục đám Bảo Đại nấu nước nóng để nàng lau mặt rồi ngâm chân, dặn dò xong mới nói: “Xảy ra chút chuyện, thân phận của ta và Hoàng Thượng bị bại lộ, trên phố chen lấn thật nhiều người hóng chuyện, không đi dạo được.”
“Người không bị đụng chạm không xây xát gì chứ?”
“Ta ngay trước mặt bà, bà thấy sao?”
Nhìn đám Trần ma ma thật sự tò mò, Phùng Niệm kể lại đại khái, còn nói nàng chuẩn bị đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn có kịch để xem.
Khi nói trước mặt nô tỳ, nàng dùng từ dùng câu tương đối lịch sự, vào trong group liền...Phùng Niệm: “Đột nhiên nhớ tới năm ngoái hắn nghiêng mình lên ngựa, ta nghĩ tên Bùi Càn khốn kiếp này có phải lại lợi dụng ta lừa hai kiếp tổ tiên người ta không? Nếu không sao sáng sớm không muốn trở về, lôi kéo ta đi dạo mười tám sạp mới không nhịn được nữa? Các tỷ nghĩ bình thường mà nói, Hoàng Đế nhà ai chịu được tủi thân kiểu này? Không tin các tỷ hỏi Lưu Bang xem, gặp loại chuyện như này chẳng phải bùng nổ tại chỗ trực tiếp dạy dỗ người ta?”
Phùng Niệm: “Ta thật sự muốn cười vào mặt loại diễn trò này!”
Phùng Niệm: “Hắn đơn giản chính là đối với ta, à không, là công khai tử hình đối với cả group chúng ta. Ái phi của ta cộng thêm kỹ năng ăn cơm của các vị cũng không thắng nổi hắn. Hoàng Đế làm đến mức này, mấy đời tổ tông của hắn dưới suối vàng biết có nên cảm động phát khóc.”
Phùng Niệm: “Ơ? Mọi người đâu? Sao đều không nói lời nào?”
Trần Viên Viên: “Nghe muội nói.”
Dương Ngọc Hoàn: “Nghe muội nói.”
Đông Ca: “Nghe muội nói.”
Đát Kỷ: “Thật đáng tiếc thiếp không thể từ group ra ngoài.”
Phùng Tiểu Liên: “Đát Kỷ tỷ tỷ, phát biểu này của tỷ rất nguy hiểm đó! Đại vương nhà tỷ vẫn đang chờ tỷ tích lũy đủ cống hiến lôi hắn ra!”
Tây Thi: “Bùi Càn là chủ group chúng ta, lên trời xuống đất không tìm thấy người nào xứng đáng hơn so với hắn!”
Phùng Niệm: “Chằm chằm ―― “
Phùng Niệm: “Muội nghi ngờ tỷ đang ở đây nói móc muội.”
Đát Kỷ: “Không sai, nàng nói đúng, hai người đều là cực phẩm, tuyệt phối.”
Lữ Trĩ: “Lưu Bang nói, Hoàng Đế này ngu thì ngu thật, nhưng lương tâm với bách tính không tệ. Lưu Bang đề nghị muội đuổi theo tiết tấu thịnh thế minh quân, tranh thủ làm hiền hậu, đừng làm yêu phi!”
Phùng Niệm: “Hiền hậu nhà ai chân trước nghiêng mình lên ngựa chân sau lại hãm hại?! Dù sao ta cũng không tẩy trắng được nữa, hệ thống ngươi đồng ý với ta, chờ hắn thăng, ngươi đưa hắn đến bảy tám trăm năm sau, để hắn xem người đời sau đánh giá hắn thế nào!”
Phùng Niệm có một ước mong, nàng muốn nhìn sau khi Bùi Càn chết đầu thai thành kẻ nghèo kiết xác ở kiếp sau, toàn bộ người nhà tám trăm khối, trơ mắt nhìn cái bô bị mình xuỵt xuỵt đời trước được người ta xem như quốc bảo bán hơn tám trăm vạn.
Nếu chuyện này có thể thực hiện, hiện tại để y chọc tức một chút cũng có đáng là gì.
Trước khi ngủ tán gẫu một chút, tỉnh lại trời đã hoàn toàn sáng. Lúc dùng đồ ăn sáng nghe Cát Tường nói Lỗ vương, Dũng Nghị Bá và Hộ bộ Thị lang vân vân... đã đến quỳ ở ngự tiền, bởi vì tôn tử trong nhà phạm phải sai lầm lớn. Những đại nhân bình thường đều để ý đến thể diện, lúc này đều không để ý nữa, nước mắt từng dòng rơi xuống.
“Nghe nói Hòa Tần nương nương cũng đi xin Hoàng Thượng, hình như ở trong đó có một người là huynh đệ của nàng ta.”
Trong những kẻ xui xẻo này quả thật có một người trong nhà Hòa tần. Nghe nói huynh đệ nhà mình và hồ bằng cẩu hữu* đùa giỡn Quý phi bên đường, Hòa tần suýt nữa tắt thở qua đời tại chỗ. Bọn họ vậy mà chỉ vào Hoàng Thượng mắng rác rưởi, còn nói Quý phi ở cùng y là tạo nghiệt, đề nghị hòa ly (ly hôn)...
*bạn bè xấu
Hòa tần ngất tại chỗ, hôn mê nửa canh giờ, tỉnh lại trước mắt bao phủ một màu đen.
Lại nghe nói Công chúa Bảo Âm lúc ấy cũng ở đó, nàng ta cảm thấy huynh đệ xui xẻo này chẳng lẽ bị mù? Đệ nhất mỹ nữ thảo nguyên ở đấy lại không nhìn, chạy tới đùa giỡn Quý phi đang mang thai ba bốn tháng?! Ngay cả phụ nữ có thai cũng không buông tha, rốt cuộc bọn họ có phải người hay không?
Lại nói tiếng tăm Quý phi lớn, chẳng phải Hoàng Thượng dẫn đầu tâng bốc sao?&