Editor: Đào Sindy
Kỹ năng kia của Đát Kỷ, vì số lần sử dụng ít, cách dùng hiếm thấy tạo thành ảnh hưởng cũng không lớn, đến mức vào group hai năm điểm cống hiến mới khoảng ba trăm.
Lúc này biểu hiện coi như chói sáng, thế nhưng so sánh với phóng chân, cũng là chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn, không tới trình độ ban ơn cho dân chúng.
Đã như thế, Đát Kỷ vẫn vui vẻ, nàng lần lượt có được năm trăm điểm, cách mục tiêu một ngàn điểm dần dần tới gần.
Tây Thi: “Đát Kỷ tỷ tỷ chuẩn bị thăng cấp gia viên hay triệu người?”
Lữ Trĩ: “Nàng thèm thịt hơn một năm, tỷ cứ nói đi?”
Triệu Phi Yến: “Triệu người.”
Phùng Tiểu Liên: “Đương nhiên là triệu người.”
Bao Tự: “Đế tân xếp hàng chờ đã lâu? Nếu không triệu người sẽ báo mộng đến phàn nàn.”
Đát Kỷ: “Thiếp có lòng không đủ lực, cống hiến không đủ không có cách nào khác, không giống mọi người, có điểm số liền biết mình tiêu sái, không ngẫm lại người bên gối.”
Lữ Trĩ: “@ Bao Tự, nàng nói tỷ đấy.” d#đ?lq+đ
Bao Tự: “? ? ? Cầm cống hiến không kéo người lại không chỉ mình ta, gọi ta làm gì?”
Tây Thi: “Chúng ta đều có nỗi khổ tâm có được hay không? Ta kéo Phù Sai đến lúng túng khó xử không xấu hổ sao? Hoàn Hoàn thì ai đến cũng không tốt, Phùng Tiểu Liên cũng thế, Đông Ca cũng thế, bao gồm Viên Viên, trước khi chết nàng đã thất sủng rồi.”
Trần Viên Viên: “Đúng thế, Chu U vương thương tỷ như vậy.”
Bao Tự: “Ta cũng thương chàng, nên không thể để chàng đến nhìn ta móc chân.”
Phùng Niệm: “Trêu chọc Bao Tự, cất nhắc mình thì không cần, Đát Kỷ tỷ tỷ không phải cũng thèm thịt mới nhớ thương hắn sao?”
Đát Kỷ lẩm bẩm, trong lòng tự nhủ xem điểm cống hiến không thèm so đo với các nàng, đám nữ nhân này đang ghen ghét! Nàng còn đang chờ, chỉ chờ hai trăm điểm cuối cùng, tranh thủ thời gian kéo người vào vui vẻ một chút. Kết quả hệ thống cho nàng một trăm năm mươi, sau đó thì bất động.
Đát Kỷ: “A a a a tức chết thiếp!”
Dương Ngọc Hoàn: “?”
Vương Chính Quân: “?”
Tây Thi: “?”
Phùng Niệm: “Hẳn gọi ra một bát canh bí là Bá Ấp Khảo rồi...”
Phan Ngọc Nhi: “!”
Vi Hương Nhi: “!”
Vạn Trinh Nhi: “Chủ group muội là ma quỷ sao?”
Phùng Niệm: “Chỉ đùa một chút thôi, @ Đát Kỷ, đến cùng thế nào?”
Đát Kỷ: “Điểm cống hiến của ta bất động... Nó bất động...”
Bao Tự: “Phụt.”
Triệu Hợp Đức: “Hiện tại bao nhiêu?”
Đát Kỷ: “Chín trăm năm mươi.”
Lữ Trĩ: “Thiếu năm mươi à, đó không phải là số trong hồng bao của Phan Ngọc Nhi ư?”
Bao Tự: “Phụt.”
Hạ Cơ: “Phụt.”
Phan Ngọc Nhi: “Nên nói như thế nào nhỉ?”
Phùng Niệm: “Phan Ngọc Nhi đáp―― bách nhân tất hữu quả, ngươi chính là báo ứng của ta*.”
*câu này đang khá hot, tạm dịch là trăm nguyên nhân đều có kết quả, giống câu gieo nhân nào gặt quả ấy, khúc sau thì mọi người cũng rõ rồi ấy.
Đát Kỷ: “Không sống nổi, ta không sống nổi nữa.”
...
Đát Kỷ tức đến choáng váng, nhưng mà lương tâm của đám tỷ muội trong group đều cho chó ăn rồi, không có mấy người còn. Đát Kỷ quay người liền xi xi Phùng Niệm, nói chưa thấy chủ group nào không có chí khí như vậy, làm Quý phi đã thỏa mãn.
Đát Kỷ: “Muội đi tìm Bùi Càn, nói với hắn thiếp có kế này nếu như để ta làm nữ hoàng thì hắn sẽ làm hoàng phu! Muội đi đi!”
Phùng Niệm: “Khiêng đi đi, lại thêm một kẻ điên.”
Lữ Trĩ: “Chỉ sợ Niệm Niệm nói xong Bùi Càn đáp ứng, Thái hậu dẫn văn võ bá quan đến trừ yêu phi, thiếp có kế này không phải người nào cũng có thể nghe, kỹ năng này ra xong chủ group không còn đường sống.”
Hạ Cơ: “Chút việc nhỏ chủ group làm không xong, đến lúc đó xử lý chúng ta làm sao?”Đông Ca: “Cùng nhau lên đường.”
Phan Ngọc Nhi: “Ta không làm, ta còn chưa sống đủ!”
Vương Chính Quân: “Thật ra xem như Thái hậu chưa kịp, chủ group cũng chỉ có mệnh nữ hoàng nửa ngày, chỉ cần Bùi Càn đồng ý, xong việc chẳng phải đầu óc sẽ thanh tỉnh sao? Chờ đầu óc hắn thanh tỉnh, còn có thể tiếp tục sủng yêu phi này à? Đã không phải là sủng phi thì thiếp có kế này tất nhiên không còn điều kiện phát động, kỹ năng này mất đi hiệu lực, Bùi Càn không đến đoạt lại hoàng vị à? Chủ group thế này cũng không xong.”
Vi Hương Nhi: “Đúng vậy, bằng kỹ năng kia có thể làm yêu phi, làm nữ hoàng lại không thành.”
Phùng Niệm: “Ai muốn nữ hoàng chứ? Dù sao ta không muốn!”
Phùng Niệm: “Làm đế vương cần có tài năng trác tuyệt, không có bản lĩnh ngồi lên vị trí kia sẽ chỉ khiến quốc gia rối loạn. Chúng ta làm người, vẫn nên tự mình hiểu mình, thứ này quả thực vượt qua phạm vi nghiệp vụ của ta.”
Trần Viên Viên: “Thật muốn hệ thống mở cửa kéo Võ Tắc Thiên đến.”
Lữ Trĩ: “Võ Tắc Thiên?” d#đ+l&qđ
Trần Viên Viên: “Là một đời nữ hoàng, nữ hoàng duy nhất trong lịch sử trước thời ta.”
Phùng Niệm: “Mặc dù nữ nhân quyền thế ngập trời không ít, leo lên hoàng vị chỉ có mỗi mình nàng. Phải nói trong mắt của ta dù thế nào thì Võ Hoàng cũng không nên vào group, nếu đứng ở góc độ của Lý gia bị nàng soán ngôi mà xem, nói nàng là tội nhân cũng không sai.”
Lữ Trĩ: “Nói vậy thì có kéo vào không?”
Phùng Niệm: “Ta không kéo, ta chỉ là một con cá ướp muối* mà thôi, không muốn đăng cơ, dù sao thiên hạ sớm muộn cũng là của con ta, đừng bảo ta cố gắng.”
*ý nói những người không có ý chỉ.
Vì để Đát Kỷ tỷ tỷ bỏ đi suy nghĩ kiếm điểm, Phùng Niệm không thèm đếm xỉa đã viết bài văn ba trăm chữ về Bùi Càn chuyên cần chính sự yêu dân. Hoàng Đế tốt bao nhiêu, không phải mình nên biết điều một tý? Nói chuyện không biết quy củ? Khinh người? Mặc dù thường xuyên khiến người ta hận không thể giết chết y, nhưng chính sự vẫn rất đáng tin cậy.
Trong lòng Phùng Niệm giả vờ, Bùi Càn ra ngoài đi dạo hội đèn lồng còn tiêu sài vì mình, ngẫm lại cũng cảm động.
Trong group Đát Kỷ tỷ tỷ lại ồn ào, về phần ngoài group... Mấy nhà liên quan chuyện kia đều khóc chết rồi, lại không dám đi cầu tình, làm sao bây giờ? Đành phải đưa tiền lao động cải tạo cho mấy người kia ba năm, chuẩn bị cho bọn họ, lúc làm việc này còn không quên chửi mắng Quý phi.
“Đều nói người không biết là vô tội, lúc tháo mặt nạ không biết đó là Hoàng Thượng và Quý phi? Trong tình huống không biết rõ dùng ngôn ngữ không thoả đáng, về phần kia?”
“Trước kia Hoàng Thượng không thế này, là Quý phi, nhất định là Quý phi, nàng ta không buông tha.”
“Cũng không còn cách, ai bảo chúng ta để lộ nhược điểm.”
“Không có cách nào trị chết nàng ta à? Hoặc là người nhà nàng.”
“Hi Quý phi vốn không quan tâm người nhà mẹ đẻ, việc này ngươi không biết sao? ... Được rồi, chúng ta chuẩn bị tốt, ba năm sau đón người về là được, tiểu tử kia bị thua lỗ còn nói chưa hẳn đều là chuyện xấu, hắn quả thực quá vô liêm sỉ rồi.”
Lão gia trong nhà lên tiếng, phu nhân có thể thế nào?
Phải nắm chắc gặp lại nhi tử, chuẩn bị kỹ càng cho hắn ta.
Phu nhân các nhà thấy nhi tử mình thì còn đang khóc, nói Hi Quý phi quá độc ác, nữ nhân này thật sự bụng dạ nham hiểm, vậy mà nàng nói không lao động cải tạo được liền tiến cung làm thái giám.
Ai biết được, thằng xui xẻo bị phán án lao động cải tạo ba năm còn không tán đồng lời này, bọn họ nói: “Phụ thân sớm nói, Hoàng Thượng không thích hậu cung hỏi đến chuyện tiền triều, điều đó không có nghĩa là chủ ý của Quý phi.””Nàng ta còn chính miệng thừa nhận!”
“Nhất định là vì Hoàng Thượng, Hoàng Thượng muốn xử lý chúng ta, lại sợ bên ngoài công kích hắn, mới để Quý phi ra giúp đỡ. Bộ dáng và khí chất của Quý phi như vậy, sao có thể bụng dạ nham hiểm như thế? Ta không tin.”
Đứa nhỏ này chọc tức thân mẫu không nhẹ ――
“Nàng ta bắt con đi lao động cải tạo ba năm đó! Sao con còn nói giúp nàng ta?”
“Đạo lý rất đơn giản, ví như nhà chúng ta, chuyện hậu viện người định đoạt, chuyện đằng trước người có được định đoạt không? Đặt trên người Quý phi cũng là một đạo lý.”
“Con thấy nàng ta xinh đẹp, con đã quên ngày đó là ai bảo đánh con một trăm đại bản? Không phải là nàng ta sao?”
Làm nương cảm thấy con mình nên có hiểu biết một chút.
Ai biết thằng kia suy nghĩ một lát, nói: “Người không nghe thấy Công chúa Hồ quốc nói gì à, nếu nghe được, liền biết Quý phi nương nương thật thiện lương, chỉ là đánh bằng roi mà thôi...”
Lời còn chưa dứt, tiểu tử này bị đánh mấy cái.
“Chỉ đánh bằng roi mà thôi? ? ? Con khốn kiếp! Con muốn ta tức chết mà!”
“Vốn chính là...”
“Con còn dám nói! Nói thêm câu nữa xem ta có quản con không! Nhớ ăn không nhớ đánh chính là ngu xuẩn!”
Các gia đô sắp xếp đủ thứ cho tử tôn, ai biết đồ vật toàn bị Đại Hoàng tử khấu trừ, vốn không đưa ra ngoài. Bọn họ bị lột áo gấm thay thành đồ khuân vác, người sớm được đưa đi chăm sóc ngự điền, vì thế Đại Hoàng tử tự mình đi một lượt, sắp xếp chỉ thị mới nhất trong cung xong xuôi.
Dám lười biếng số ngày cải tạo lao động gộp lại về không, ở đây làm công kiêm giám sát, sau đó phát hiện bí mật báo lên đều có khen thưởng, phía trên lúc nào cũng có thể phái người đến xem, dung túng bao che ước lượng lấy điểm.
Đối với mấy cái này, Đại Hoàng tử cũng có oán giận.d@đ+l^q~đ
Không phải hắn ta muốn Quý phi ngày một ngày hai, cảm giác đó khó mà mở miệng mơ cũng mơ mười bảy mười tám lần, dù vậy, mỗi lần gặp mặt hắn ta đều kiềm chế rất mạnh, sợ có chút mạo phạm.
Hắn ta để ý cẩn thận đối đãi người ta như vậy, đi ra ngoài một chuyến lại bị rác rưởi đùa giỡn, chỉ là cải tạo lao động thật tiện nghi cho bọn họ!
Đại Hoàng tử không chỉ tự chỉ thị, còn phái giám sát bên này, đương nhiên lúc bị hỏi hắn ta sẽ vứt nồi cho phụ hoàng nhà mình.
Dù sao nồi cũng là Bùi Càn gánh, các nhị thế tổ khiêng cuốc xuống đất đều mắng hắn ta trong lòng.
Bùi Càn cũng không phải rất để ý, ngoại trừ sự vụ ngày thường ra, gần đầy y treo trong lòng hai chuyện, đầu tiên là tình huống Quý phi mang thai, sau đó là của hồi môn thảo nguyên đang đưa tới.
Trước tiên nói Quý phi, nàng xem ra hỉ mạch vào tháng 11, tính ra tháng mười đã dính, tính khoảng trung tuần tháng mười, hiện tại cũng đã ba tháng.
Nàng mặc y phục vẫn như thế, không trở nên cồng kềnh, thế nhưng Bùi Càn chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ đã từng thấy qua phụ nữ có thai, trong lòng liền không bỏ xuống được. Y lại tìm Thái y đến, hỏi giai đoạn này phụ nữ có thai có thể có chút phản ứng gì, có thể tìm cách loại bỏ không?
Thực tình Thái y cảm thấy Hoàng Thượng lo lắng quá mức.
“Thân thể Quý phi nương nương rất tốt, bào thai trong bụng cũng rất tốt, Hoàng Thượng không cần lo lắng.”
“Hỏi ngươi mang thai ba tháng có thể có phản ứng gì.”
“Bởi vì trong bụng có hài tử đang từ từ lớn lên, có thể có chút gánh nặng. Nhưng ba tháng này còn tốt, đến hơn bốn tháng mới có thể rõ ràng, bởi vì phần bụng nở lớn làm không thoải mái là không có cách nào khác để loại bỏ, đành phải nhẫn nại, chờ mang thai sinh ra sẽ tốt.”
Bùi Càn muốn biết rất kỹ càng, nhưng thật ra Thái y nói không rõ lắm, bởi vì rất nhiều phản ứng còn rất xấu hổ, sau khi xuất hiện lão ma ma sẽ thông báo bình thường để không cần lo lắng, đám nương nương vốn sẽ không nói cho Thái y biết.
Bùi Càn hỏi một đống, kết quả lại hỏi vô ích, chỉ là Thái y đã hiểu một đạo lý sâu sắc ――
Quý phi đúng là không giống như vậy.
Cho tới bây giờ Hoàng Thượng không hỏi bên chỗ Du Quý nhân, một câu cũng không, lại vì Quý phi nghe rất nhiều chuyện, đây cứ như lần thứ nhất y được lên chứ phụ thân vậy.
Khiến người khác buồn cười nhất là, bởi vì mang thai, mạch bình an ở Trường Hi cung rất chăm chỉ, cách mỗi ba ngày thì có Thái y đi qua.
Các Thái y phát hiện, lo lắng nóng nảy chỉ có Hoàng Thượng, Quý phi nương nương bình tĩnh cực kì.
Bình tĩnh thì bình tĩnh, ngoài ý muốn vẫn phải có, có sáng sớm một hôm nàng không chú ý, lúc mặc y phục cổ tay đập trúng ngực, cảm giác ngực đau nhức buồn bực.
Lúc ấy tảo triều đã đến khâu cuối cùng, Bùi Càn bỗng nhiên cảm giác ngực trái bị người ta đánh một quyền, đầu tiên là buồn bực đau nhức, sau đó sưng lên còn có chút nhói nhói...
Sắc mặt y thay đổi đến mấy lần, suýt nữa hù dọa đám đại thần, cứ nghĩ Hoàng thượng có chuyện quan trọng giao phó, kết quả cũng không có, sau đó Đại tổng quản liền tuyên bố bãi triều.
Bình thường coi như bãi triều, y sẽ còn gặp riêng một số người, hoặc là xem tấu chương.
Ngày hôm nay không có, Bùi Càn trước tiên phân phó mời Thái y.
Thái y sợ chậm trễ, tiến đến rất gấp, kết quả Hoàng Thượng cho lui nô tài phục vụ ngự tiền, hỏi ông ta: “Sao mang thai còn đau nhức ngực? Nàng bị đau ngực là vì lí do gì?”