Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng
Vẻ mặt Lý Trung Thuận mơ hồ. Bùi Càn ôm bụng, thúc giục: “Trẫm nói ngươi không nghe thấy à? Đi mau đi!”
Lý Trung Thuận lại liếc y một cái, mới đầy bụng thắc mắc đi ra bên ngoài.
Tiểu Triệu Tử và một thái giám khác đang nhỏ giọng nói gì đó, nhìn cha nuôi đi ra mới im lặng: “Sao người lại đi ra? Có phải Hoàng Thượng dặn dò gì không?”
Nói thật ra cái này hơi khó nói, nhưng dù sao Lý Trung Thuận cũng là kẻ lão đời, hắn theo chỉ thị của Bùi Càn bàn giao xuống.
Hắn giao phó xong, Tiểu Triệu Tử hồ đồ.
“Cha nuôi, người nói Hoàng Thượng cảm giác Quý phi nương nương sắp sinh, bảo con mau tới Thái y viện truyền lời?? Làm sao Hoàng Thượng có thể dựa vào cảm giác mà biết lúc nào Quý phi nương nương sinh??? ...Chi bằng con đến Trường Hi cung trước, xem rốt cuộc có chuyện này không.”
“Vậy con đi nhanh đi, đừng quên cầm đồ Hoàng Thượng muốn về.”
“Vâng, vậy con đi ngay đây.”
. . .
Nói thực ra, Tiểu Triệu Tử cảm thấy việc này rất không hợp lẽ thường, nhưng đây là việc Hoàng Thượng nhắn nhủ nên phải làm, hắn dám ý kiến sao? Hắn một đường chạy vội đến Trường Hi cung, kết quả nửa đường liền đụng vào tiểu thái giám đi báo tin.
“Tiểu Triệu công công vội vàng như vậy, đi đâu à?”
“Ta nhớ ngươi ở Trường Hi cung phải không? Đi sang bên này làm gì?”
“Hình như nương nương của chúng ta sắp sinh, Trần ma ma bảo ta đi báo tin lên ngự tiền.”
Tiểu Triệu Tử thực sự kinh ngạc, không thể tin được loại chuyện sinh con này mà Hoàng Thượng đoán mò cũng trúng, nhưng không có nhiều thời gian cho hắn rối rắm. Tiểu Triệu Tử nói: “Vậy ngươi đi đi, ta còn có chyện khác, không đi cùng đường với ngươi đâu.” Nói xong hắn chuyển hướng, bước nhanh đến Thái y viện mang canh ma phí mà Hoàng Thượng muốn đến.
Biết nương nương sắp sinh không vội đến Trường Hi cung chờ, ngược lại sốt ruột cần canh ma phí rất không hợp lẽ thường. Gần đây phong cách làm việc của Hoàng Thượng càng ngày càng thay đổi. Hắn hầu hạ ở ngự tiền rất nhiều năm, có cảm giác không nhìn thấu.
Cùng lúc đó, Phùng Niệm được Trần ma ma đỡ đi qua đi lại. Đây là kinh nghiệm của bà đỡ, nói vừa mới chuyển dạ không nên sốt ruột, đi qua đi lại, nghỉ một lát lại đi. Con đầu lòng như Du Quý nhân có thể sinh trong nửa ngày đã nhanh lắm rồi, rất nhiều người từ khi chuyển dạ đến khi sinh mất gần năm canh giờ, thậm chí lâu hơn. Cái này không cần bà đỡ nói, người đã từng sinh hài tử trong group đều từng nói vô số lần. Trong thời gian mang thai, các nàng đều đề nghị Phùng Niệm mỗi ngày đi một chút, đừng cứ ngồi rồi lại nằm, bây giờ cũng bảo nàng kiên nhẫn một chút. Khó chịu nhất là hôm nay, sinh xong liền đỡ.
Hạ Cơ: “Bây giờ là giữa buổi sáng rồi đúng không? Ta áng chừng coi như tiến triển thuận lợi, sinh xong cũng sắp tối rồi. Bây giờ hẳn sẽ cảm thấy đau nhức từng đợt, có thể nhịn thì nên nhịn một chút, không nhịn được thì bảo nô tỳ xoa lưng cho.”
Lữ Trĩ: “Bây giờ có ổn không? Chịu được không?”
Phùng Niệm: “Vẫn có thể, không khó chịu như đau bụng kinh lúc trước.”
Đau bụng kinh là chuyện đời trước. Khi đó không hiểu chuyện ỷ vào ở trường học không ai quản, cái gì cũng dám ăn, ăn bậy xong thật sự đau muốn chết. Tần suất đau đớn lúc ấy nhiều hơn hẳn so với đau thắt tử cung. Bây giờ tốt xấu gì cũng từng đợt, còn có lúc để nghỉ.
Trần Viên Viên: “Niệm Niệm một đường đến giờ quá kiên cường. Mười tháng này, cho dù có vầng sáng của Vi Hương Nhi đảm bảo cũng không hề dễ dàng.”
Dương Ngọc Hoàn: “Đúng vậy.”
Vi Hương Nhi: “Lúc trước ta sinh con từng nghĩ, trong thiên hạ ai cũng có thể có lỗi với ta, riêng nó tuyệt đối không thể! Nó là do ta liều mạng sinh ra! Dám bất hiếu, ta liền bóp chết nó!”
Vạn Trinh Nhi: “Thật không dám giấu diếm, ta cũng từng nghĩ như vậy. Ta thực sự bội phục chủ group. Nếu Chu Kiến Thâm giống kiểu của Bùi Càn, áng chừng ta mang thai mười tháng cũng không sống được, đừng nói sinh ra.”
Phùng Niệm: “Thật không dám giấu diếm, mỗi lần khó chịu, an ủi ta nhiều nhất chính là Bùi Càn. Nếu để ta sinh con một mình, chịu tra tấn năm canh giờ ta không sống nổi, nghĩ đến hắn cũng thế liền cảm thấy tốt hơn, đau chết rồi cũng có người theo cùng.”
Phùng Niệm đang nói chuyện phiếm với đám tỷ muội trong group để giết thời gian, xem ra trạng thái của nàng rất tốt, cũng bởi vì vững tin có thể thuận lợi sinh xong mà không xảy ra chuyện gì, thiếu đi áp lực về mặt này thì chỉ cần nhịn đau là được.
So sánh với nàng, người hầu hạ dù đã có chuẩn bị vẫn thấy bối rối. Có mấy người vừa mới như ong vỡ tổ đi ra ngoài, báo tin này, mời Thái y này, nấu canh này, nấu nước này... Có việc làm thì tốt, người không được sắp xếp gì nếu không chắp tay trước ngực niệm 'A Di Đà Phật' thì rướn cổ lên ngóng trông, xem người báo tin đã trở lại chưa, bao lâu thì Hoàng Thượng đến. Vốn nghĩ lúc trước Du Quý nhân sinh, Hoàng Thượng có thể đến sớm như vậy, lần này kiểu gì cũng tới trước Thái y.
Kết quả là không phải.
Thái y đã đến. Người đi truyền lời lên ngự tiền vừa trở về, hỏi hắn: Hoàng Thượng đâu? Sao Hoàng Thượng vẫn chưa tới? Trong tay có việc chưa làm xong hay là thế nào?
Tiểu thái giám cúi đầu không biết nên trả lời sao.
Sắc mặt đám Trần ma ma rất khó coi. Phùng Niệm vừa mới đau đớn một trận, cầm khăn nhúng nước nóng vặn bớt nước rồi lau lau, mới nói: “Hoàng Thượng nói như thế nào?”
“. . . Nương nương nghe xong đừng mất hứng.”
“Bản cung chấp nhận được, ngươi nói thẳng đi.”
Tiểu thái giám lại xoắn xuýt một hồi, mới thấp giọng nói: “Hoàng Thượng bảo chúng ta nên phục vụ người thật tận tâm. Hắn nói, lần trước canh giữ cho Du Quý nhân cảm thấy rất không thoải mái. Người kêu đau bên trong đổi thành Quý phi, Hoàng Thượng sợ mình không chịu nổi, nói không tới, bảo khi nào sinh ra lại đi báo tin.”
Trừ Phùng Niệm, tất cả mọi người nghe nói thế đều không thể tin được. Bọn họ đồng loạt bày ra một biểu cảm.
Vô lý, điều này quá vô lý.
Một Quý nhân nho nhỏ lâm bồn, y tự mình đến, trông hết ba canh giờ. Chuyện này mới qua hơn hai tháng, hiện tại đến lượt Quý phi, Hoàng Thượng lại không phối hợp.
Sao y có thể không đến? Hôm nay coi như trời sập y cũng phải đến, nếu không những kẻ đam mê nói dài nói ngắn trong cung sẽ bàn tán về Quý phi như thế nào?
Trần ma ma bảo tiểu thái giám đi lần nữa, bất kể thế nào đều phải mời Hoàng Thượng đi theo.
Phùng Niệm không cố chấp, nói: “Được rồi, Hoàng Thượng không muốn đến, chúng ta cứ khăng khăng đi mời sẽ rất khó coi.”
“Điều này sao có thể bỏ qua? Hôm nay Hoàng Thượng không đến, không chỉ hậu cung, nếu truyền ra ngoài, ai cũng sẽ coi người thành trò cười.”
“Chẳng phải Hoàng Thượng đã nói rồi sao? Hắn không chịu được khi bản cung khổ sở?”
“Nói thế người cũng tin à?”
“Tóm lại lời ta nói ở đây, ai cũng không được phép vì chuyện này mà làm ầm ĩ lên ngự tiền. Người không đến sẽ không đến, vừa vặn, bản cung cũng không hi vọng dáng vẻ chật vật của mình bị Hoàng Thượng nhìn thấy. Hắn không có ở đây, ta còn nhẹ lòng hơn một chút.”
Tin tức Quý phi nương nương chuyển dạ rất nhanh truyền khắp trong cung. Đám phi tần nương nương không dám chậm trễ, lần lượt chạy đến. Vốn cho rằng tình huống sẽ không khác lúc Du Quý nhân sinh, khi các nàng đến thì Hoàng Thượng đã đến rồi, kết quả đến trường Hi Cung chỉ thấy đám Tiểu Triệu Tử và Ngân Chu. Đây là thay Hoàng Thượng đến canh giữ cho Quý phi nương nương, bản thân Hoàng Thượng vốn không thấy tăm hơi.
“Sao chỉ có các ngươi? Hoàng Thượng đâu?”
“Hồi bẩm các vị nương nương, Hoàng Thượng nghĩ đến Quý phi sắp chịu đựng khổ sở mấy canh giờ, trong lòng cực kì khó chịu, thậm chí có cảm giác mình đang đồng cam cộng khổ với nương nương...”
Tô phi nghe mà đau não: “Nói điểm chính.”
“Điểm chính là Hoàng Thượng vừa trở về tẩm điện, đã ngủ rồi.””Trước đây, Hoàng Thượng luôn nói Quý phi tốt, Quý phi tốt nhất hậu cung, xinh đẹp thông minh cơ bản hợp tâm ý hắn. Ngay bây giờ, Quý phi sinh con là giờ phút quan trọng, hắn lại không tới?”
“Vậy cũng không còn cách nào, trông Hoàng Thượng thật sự vô cùng khó chịu.”
“Ta tin ngươi nói xằng nói bậy ấy! Cho tới bây giờ chỉ có chạy đến bầu bạn đầu tiên, chưa từng nghe nói tâm can bảo bối sắp sinh mà lại trốn tránh không đến.” Tức thì tức, Tô phi cũng không dám đi bắt y đến, chỉ mắng mấy câu kẻ phụ tình ở trong lòng.
Mấy người ở ngự tiền cũng cảm thấy xấu hổ đến hoảng, cũng oán trách Hoàng Thượng ở trong lòng.
Bùi Càn bị bọn họ thầm mắng trong lòng không biết bao nhiêu lần, vừa trở lại tẩm cung. Y nói muốn nghỉ ngơi, đuổi tất cả mọi người ra. Đã uống hết canh ma phí, nhưng hình như chẳng có chút dược hiệu nào. Bùi Càn kiên cường chịu đựng từng cơn co thắt ở bụng dưới, cuối cùng đã có chút xíu cảm giác gây tê thành công. Vốn cho rằng mình có thể nằm xuống ngủ một giấc, tỉnh lại thì nhi tử đã ra đời.
Y nằm xuống, không bao lâu sau, đau đớn quen thuộc muốn chết người kia lại tới. Nó không bị giảm bớt, hoàn toàn không!
Bùi Càn đưa tay muốn che bụng, trên tay có cảm giác cực kì chậm chạp. Sau đó y hiểu ra.
Canh ma phí cũng không đấu lại nhạc phụ nhạc mẫu trên trời! Cho dù có rót nguyên một nồi canh ma phí thì cũng có ích gì? Nói muốn ngươi đau đớn thì ngươi phải đau đớn! Chạy được không?
Vốn nghĩ rằng dù ăn gian cũng được, chí ít trước tiên chịu đựng được cái này. Bây giờ trong lòng y tựa như thủng một lỗ, băng tuyết gió lạnh lồng lộng xoáy vào, xoáy đến mức lòng người lạnh buốt. Rõ ràng mới tháng tám, y lại như đặt thân vào trời đông khắc nghiệt.
Bùi Càn hơi thương cảm cho chính mình, lại lóe lên chủ ý mới. Hiện tại xem ra muốn ăn gian là chuyện không thể. Trước mặt còn một con đường, duy trì tôn nghiêm của Hoàng Đế, dùng hết thể diện xông qua cửa này. Trước đây y chưa từng có cảm giác rõ rệt như thế.
Mang thai quá khó khăn, sinh con quá khó khăn.
Sau khi chuyển dạ, Quý phi đau đớn từng đợt hơn bốn canh giờ. Nói không khoa trương, nàng đau từ lúc xế trưa đến chạng vạng. Lúc bắt đầu, đau lần đầu tiên xong chờ rất lâu mới có thể đau lần thứ hai, về sau khoảng cách giữa hai lần trở nên ngắn hơn. Mấy canh giờ này đối với Bùi Càn đang chịu chung mà nói đơn giản không tới hai loại. Khi y tưởng chừng cái này là lúc đau lắm rồi thì lần sau còn đau hơn.
Kể từ nay về sau, ngươi hỏi Bùi Càn sinh con có cảm giác gì, y sẽ nói cho ngươi biết, cảm giác giống như lấy tay xé rách một người, người bị xé rách này còn đột nhiên sinh ra xúc động muốn đi vệ sinh.
Bùi Càn dứt khoát nhắm mắt lại, giả vờ như mình ăn thịt nhiều nên táo bón, bị tắc, dùng sức rặn ra. Nói không chừng, liệu pháp ảo tưởng còn có chỗ dùng, y lại tìm được niềm vui sướng từ trong đau đớn. Thời điểm cảm giác cái gì đó bị lôi ra ngoài, y có loại cảm giác thoải mái như trút được gánh nặng.
Nhạc phụ nhạc mẫu trên trời đã hài lòng chưa? Trẫm cực khổ cũng nên kết thúc rồi chứ?
Bùi Càn lẳng lặng chờ đợi hiệu quả đồng cam cộng khổ trôi qua. Hiệu quả vẫn chưa trối qua, bên ngoài đã ồn ào. Lý Trung Thuận bị y đuổi ra ngoài lại không quan tâm mà xông vào: “Hoàng Thượng! Người mau đi ra xem thử đi Hoàng Thượng! Dễ sợ quá!”
Bùi Càn cảm giác từ bụng dưới đến mông vẫn còn đau, vẫn muốn từ từ. Nhưng vì không chịu nổi Lý Trung Thuận thúc giục, y lau vệt mồ hôi, ra khỏi tẩm điện.
Bên ngoài đèn lồng đã được thắp sáng, trời sắp tối rồi. Ánh mắt hướng về nơi sáng lên hết lần này đến lần khác, đó chính là phía Trường Hi cung. Nơi đó tỏa ra Phật quang vạn trượng, cảm giác tựa như có một mặt trời mọc lên từ nơi đó.
Phật quang không tồn tại quá lâu, từ từ tắt dần. Thế nhưng, một màn này được khắp kinh thành chứng kiến. Đang chuẩn bị dùng bữa tối, tắm một cái rồi đi ngủ, bây giờ ai cũng không ngủ được. Trong kinh, một đám lớn quỳ xuống. Tất cả mọi người nhìn về phía kim quang sáng lên trong hoàng cung. Bách tính dân thường không biết chuyện gì xảy ra. Đám đại thần nghĩ đến, nghe nói Quý phi nương nương có lai lịch lớn gần sinh rồi.
Phải chăng nàng sinh ra Hoàng tử trời định!?
Giữa quân thần ở chung lâu ngày sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, đôi khi sẽ có ý nghĩ kinh người giống nhau. Giống Bùi Càn, y đau đớn một ngày, bây giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cả người đuối sức, lại bởi vì một màn này mà trong lòng tràn đầy lửa nóng, cũng không kiên nhẫn chậm rãi chờ đợi nữa, nói muốn bãi giá đến Trường Hi cung.
Con đường này, phần lớn mọi khi Bùi Càn đều tình nguyện đi, hôm nay thì khác. Phần hông y vẫn còn đau đớn bị xé rách, tựa như cảm giác ** kia, tóm lại là được người dìu đi. Đi được nửa đường, y đụng phải Tiểu Triệu Tử vội vàng đến báo tin vui.
Ở xa không nhìn rõ, đợi Tiểu Triệu Tử đến gần, trông thấy Hoàng Thượng như thế, trong lòng hắn tức giận, cảm thấy Quý phi nương nương thật sự không đáng!
Nương nương không thèm đếm xỉa đến tính mạng để sinh con, còn Hoàng Thượng thì đang làm cái gì? Tiểu Triệu Tử không biết y làm gì, chỉ biết thoạt trông giống y vừa sung sướng với phi tần khác xong, chỉ tùy tiện sửa soạn, chưa chỉnh đốn bề ngoài gọn gàng, dáng vẻ hơi mệt còn có chút thoải mái suy đồi vô dụng.
Loại người này... nếu y không phải Hoàng Thượng thì sao xứng với Quý phi? Không đúng! Cho dù y là Hoàng Thượng cũng không xứng với Quý phi nương nương tốt như vậy!
Bởi vì trong lòng quá tức giận, Tiểu Triệu Tử không vội báo tin.
Vẫn là Bùi Càn chủ động hỏi hắn: “Là Bát Hoàng tử sao? Quý phi sinh Bát Hoàng tử cho trẫm?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, nương nương không sinh Hoàng tử, là Công chúa.”