Editor: Đào Sindy
Thái hậu nhắc với Hoàng Thượng: “Hai năm nay, Quý phi càng ngày càng không ra dáng, suốt ngày chỉ nghĩ đến thứ gì đó?”
Vừa rồi Hoàng Thượng đã răn dạy Quý phi, chưa đến một ngày, ở Ninh Thọ cung cũng nghe thấy lời này.
Y nói: “Chuyện kia, ngay cả mẫu hậu cũng biết rồi?”
“Ai gia vốn không biết rõ tình hình, Quý phi tới cáo trạng, nói Phùng Thị lộ ra thủ đoạn tranh thủ tình cảm phá hoại tập tục trong cung, còn nói nàng có Càn nhi che chở nên bên ngoài không tuỳ tiện động vào, để ai gia ra mặt trị nàng. Ai gia tìm Phùng Thị đến hỏi, nàng nói mỗi ngày đến xoa bóp cho con, mới biết là Quý phi hiểu nhầm ... Con nói xem chỉ là xoa bóp thôi, cũng có thể hiểu nhầm thành làm ‘chuyện đó’, trong đầu nàng ta không có chuyện gì tốt sao.”
Thời gian gần đây, Hoàng Thượng đều cảm thấy có chút không đúng, mỗi ngày y đắn đo suy nghĩ rất nhiều chuyện, không phí nhiều tâm tư lên chuyện nhỏ không đáng kể.
Lúc này mẫu hậu một câu nói toạc ra, Hoàng Thượng quay đầu nghĩ tới, thì ra là thế.
Khó trách trong cung truyền ra thông tin sai lệch, thì ra nhóm phi tần đều nghĩ trẫm, nghĩ trẫm khẩu vị độc đáo yêu thích đặc biệt? ? ?
Phùng Niệm thấy, náo thành thế này không thể trách Quý phi quá nặng, Quý phi chỉ xúc động một chút, không chịu được cẩu Hoàng đế mắng chửi nên nổi lửa xông lên trực tiếp náo loạn đến trước mặt Thái hậu. Hiểu lầm kia không phải Quý phi thúc đẩy sinh ra, nói cho cùng nên trách cẩu Hoàng đế, ai bảo y thoải mái mà rên ư ư a a chứ.
Hoàng Thượng không nghĩ như vậy.
Trẫm nhọc nhằn khổ sở leo lên hoàng vị có thể để ngươi tùy tiện quở trách liền quở trách sao?
Phùng Chiêu nghi thủ pháp tốt, ấn thoải mái hừ hừ hai tiếng thì thế nào?
Vẫn là nô tài thủ bên ngoài không tốt, nghe thấy chút động tĩnh liền đoán mò, Quý phi cũng có vấn đề! Nghe nói cũng không ngăn lại, còn tin thật, đồng thời học theo.
Thật là ngu như heo!
Hoàng Thượng đang tức giận, Thái hậu lại nói tiếp: “Ai gia đã cảnh cáo nàng ta, lại lỗ mãng như thế thì giáng phân vị nàng xuống, về phần ảnh hưởng bất lợi lúc này cũng phải để Quý phi tìm cách tiêu diệt. Ai gia vốn định về tông miếu làm bạn với phụ hoàng con, hiện trong cung loạn một đoàn, nên chưa đi.”
Hoàng thượng cong môi, cười nói: “Đang mùa đông, mẫu hậu đừng xuất cung.”
Bởi vì bỗng nhiên biết được chân tướng, Hoàng thượng có chút nội thương, không ở Ninh Thọ cung lâu. Sau khi y ra ngoài liền hỏi Lý Trung Thuận có biết tin đồn trong cung hay không.
Lý Trung Thuận không dám tùy ý lừa gạt, đành phải coi như biết.
“Biết mà ngươi không tìm họ?”
“Hồi hoàng thượng, nô tài dạy dỗ không ngừng, nhưng loại chuyện này thật không dễ quản, không cho phép bọn họ suy tưởng, bọn họ không dám nói với ta, thì cũng tự mình nói thầm. Loại chuyện này không bắt được người phía sau thì không thể nào tra, nếu chỉ có chút chuyện bé xé ra to, hết lần này tới lần khác là vì ... Nô tài phản ứng càng lớn, bên dưới đáp trả cũng càng lớn, cộng thêm đám nương nương đều tin, tình huống lại càng mất khống chế.”
“Ngươi không giải quyết được thì đừng bẩm báo lên.”
Nói đến đây, Lý Trung Thuận đưa tay tát vào mồm: “Nô tài nhiều lần muốn nói đều không có mặt mũi nói, mong Hoàng Thượng bỏ qua.”
Lý Trung Thuận hầu hạ trước mặt y rất nhiều năm, dùng rất thuận buồm xuôi gió, mặc dù chuyện lần này làm không đủ thành thục, Hoàng Thượng vẫn tha thứ cho hắn, để hắn và Quý phi nghĩ cách giữ bầu không khí trong sạch.
Nhìn ra Thái hậu và Hoàng Thượng vô cùng bất mãn, Tô Quý phi tạm thời bỏ qua tâm tư khác, bắt đầu vì trò hề này mà dọn dẹp giải quyết hậu quả.
Nàng ta tập hợp toàn bộ nữ nhân của Hoàng thượng tới, nói với các nàng chưa từng có chuyện ban ngày tuyên dâm, sau đó không cho phép xảy ra chuyện vì yêu mà như con thiêu thân thế nữa.
Nhóm phi tần thoạt đầu không tin, liền hỏi nàng ta: “Không phải ban ngày tuyên dâm thì là gì? Hoàng Thượng và Phùng Chiêu nghi ban ngày đơn độc trong phòng ư ư a a là làm gì?”
Quý phi nói: “Xoa bóp.”
Xoa bóp... ?
Nhóm phi tần vô cùng hoảng hốt, nghe Quý phi nói thêm một lần thì tin. Sau khi tin rồi, lại hồi tưởng hành phóng đãng to gan của mình, ôi mẹ ơi!
Lần này không ít người tự bế, có người bình thường ngóng trông được lật thẻ, hiện tại chột dạ, ước gì khoảng thời gian gần đây đừng lật đến mình, nếu không thật không biết đối mặt Hoàng Thượng như thế nào .
Cũng may việc này đồng thời cũng tổn thương đến nhiệt tình triệu hạnh phi tần của cẩu Hoàng đế, liên tục mấy ngày y không lật thẻ của bất kì ai, không những thế, xoa bóp yêu thích cũng dừng lại.
Bảo Đại luôn nói nương nương nhà mình gặp tai bay vạ gió*, lúc đầu mỗi ngày đều có thể đến ngự tiền thân cận với Hoàng Thượng, hiện tại thế nào? Vài ngày không gặp người.
*tai họa tới bất ngờ, oan uổng, không né tránh được.
Phùng Niệm dựa vào tháp mỹ nhân, ung dung gặm nhân thạch đào rang, gặm xong hai miếng mới nói: “Được rồi, Thụy Châu cho ta thêm chút nước, Bảo Đại đừng nói nữa, ta cảm thấy như bây giờ rất tốt.”
“Có gì tốt?”
“Làm sao không tốt? Mỗi ngày xoa bóp cho Hoàng Thượng ta còn ngại đau tay, đúng lúc ngừng cho ta nghỉ ngơi.”
Để Phùng Niệm chọn, nàng thà rằng mỗi ngày đến Ninh Thọ cung. Thái hậu thích lực nhẹ, chỉ xoa bóp bả vai, cẩu Hoàng đế thì lại khác, y bảo bóp nửa người trên mấy lần, không ngừng ư ư a a đồng thời còn kêu mạnh thêm chút, ra sức hơn chút...
Loại chuyện một bên cố gắng còn một bên hưởng thụ này, còn không bằng ban ngày tuyên dâm đấy!
Phùng Niệm nói cùng tiểu tỷ tỷ trong group: “Muốn ta nói, Tô Quý phi đáng yêu hơn cẩu Hoàng đế nhiều! Tỷ xem nàng đến giải cứu ta nè, cẩu Hoàng đế chỉ giày vò người ta!”
Bao Tự: “... Còn có thể hiểu như vậy?”
Phùng Niệm: “Không đúng hay sao? Nàng ta theo Hoàng Thượng từ tiềm để, làm Quý phi còn ngu ngơ, luận trình độ quý hiếm có thể so với gấu trúc lớn rồi.”
Lữ Trĩ: “Là số lượng lớn trong nhà, loại này ỷ mình có chỗ dựa lớn nên không cần thông minh, làm đến Quý phi rồi, Hoàng hậu thì không có hy vọng.”
Đát Kỷ: “Cũng không đúng nha, @ Bao Tự cũng không thông minh, không phải muội ấy cũng làm Vương Hậu sao?”
Bao Tự: “Đát Kỷ tỷ tỷ, ta chọc tỷ ư?”
Đát Kỷ: “Ha ha hay, ta nói một lần nữa. Giống Triệu Phi Yến cũng có thể làm Hoàng hậu?”
Triệu Phi Yến: “...”
Triệu Phi Yến: “Ta trêu chọc ai rồi?”
Phùng Niệm: “Vậy đại khái chính là tổ tông tạo nghiệp hậu thế gặp nạn chăng?”
Lữ Trĩ: “Bản cung không có hậu thế mất thể diện như thế.”
Phùng Niệm: “Lúc này nên thêm người mới để bầu không khí thêm sinh động. Đã bốn năm tháng rồi, trong group tính cả ta mới bảy người, trong số đó còn có người vào từ lúc đầu.”
Đông Ca gia nhập group chat
Tây Thi: “... ... ...”
Phùng Tiểu Liên: “Chủ group muội ...”
Phùng Niệm: “Ta có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch nha, hệ thống chó má ngươi có bản lĩnh kéo thêm một người nữa xem!”
Hạ Cơ gia nhập group chat
Bao Tự: “ Bình thường ta không hay cười, trừ phi thực sự không nhịn được.”
Tây Thi: “Phụt.”
Triệu Phi Yến: “Ha ha.”
Đát Kỷ: “Ha ha ha ha cười chết thiếp rồi.”
Phùng Tiểu Liên: “Hai vị mới tới, Đông Ca chưa từng nghe qua, Hạ Cơ tuyệt đối có thể xếp hàng tai họa cao cấp cùng Đát Kỷ tỷ tỷ .”
Lữ Trĩ: “Hồ ly tinh chỉ tàn nhẫn thôi, luận thủ đoạn câu người, tỷ ấy thua.”
Phùng Niệm: “Danh xưng ‘Sát tam phu nhất quân nhất tử, vong nhất quốc lưỡng khanh’, Hạ Cơ quả thực trâu bò, nhưng mọi người cũng chớ xem thường Đông Ca.”
Triệu Phi Yến: “Tên thật khó nghe...”
Phùng Tiểu Liên: “Đó là nữ nhân sao?”
Phùng Niệm: “Đùa thì không sao, nhưng đừng vũ nhục tên người khác sẽ bị cấm chat!”Phùng Niệm: “Những người trong group hẳn là Đông Ca đều nhận ra đi, tỷ là người năm thấp nhất.”
Lúc này Tây Thi tính tình nhẫn nại dạy một lượt, Hạ Cơ và Đông Ca mới lần lượt ngoi đầu lên.
Trong lòng Hạ Cơ rất biết điều, biết tính chất của group rồi, đối với việc mình có thể vào mà nói không ngạc nhiên chút nào. Nghe nói người mới vào group đều phải phát hồng bao cho chủ group, nàng không chút do dự phát ngay. Hạ Cơ, có thể chơi chuyển tu la trận đương nhiên là có đầu óc, trong lòng nàng biết át chủ bài không thể lộ ra ánh sáng sớm, nghĩ Phùng Niệm hẳn muốn nhất là trú nhan* thuật hay mị hoặc thuật, thì phát tới —— luôn có nam nhân tự giết lẫn nhau vì ta.
Đó là vầng sáng, hệ thống giải thích nói là căn cứ kinh nghiệm của Hạ Cơ khi còn sống luyện ra, trang bị lên nàng cũng có thể cảm nhận được cảm giác thoải mái khi Hạ Cơ gả cho ai sẽ khắc chết người đó, trong lòng hận ai liền gả cho hắn, hai năm sau cỏ trên mộ hắn có thể cao cả trượng.
Bởi vì biết Hạ Cơ, Phùng Niệm đã chuẩn bị tâm lý hủy hồng bao, mở ra xem, vẫn hít thở không thông.
Phùng Niệm: “Vầng sáng ở đây...”
Lữ Trĩ: “? ?”
Phùng Niệm: “Cẩu Hoàng đế có thể sống thọ và chết tại gia là ta thiện lương, đây thật quá độc ác.”
Lòng hiếu kì của thành viên trong group dâng cao, Phùng Niệm dán lên, sau đó là mấy dấu chấm lửng thật dài, tỏ rõ tâm trạng im lặng của mình.
Bao Tự: “Không nghĩ tới, Đát Kỷ tỷ tỷ lại thua.”
Đát Kỷ: “Không có, ta không thua! Chủ group đi tìm cẩu Hoàng đế, nói thiếp có kế này để hắn dùng cái chết để chứng minh hắn yêu muội! Ta để hôm nay hắn chết bất đắc kỳ tử!”
Lữ Trĩ: “Chỉ sợ nghe chủ group nói xong cẩu Hoàng đế liền đáp —— chưa từng yêu! Nàng cút đi!”
Đát Kỷ: “Liên quan gì đến muội? Thần giữ cửa mau im miệng!”
Lữ Trĩ: “Vào group hơn bốn tháng, hôm nay làm ta vui vẻ nhất, kêu ca gì chứ? Núi cao còn có núi cao hơn, ác nhân tự có ác nhân trị!”
Đát Kỷ không nhìn thẳng nàng, bảo chủ group đi tìm cẩu Hoàng đế, cuộc chiến tranh dành địa vị trong group nàng nhất định phải thắng.
Chủ group xem nàng như không tồn tại, cuối cùng mắt nhìn vầng sáng này, ném nó vào trong góc tích bụi, sau đó ánh mắt nhắm ngay Hạ Cơ và Đông Ca vừa vào.
Lúc nàng và Đông Ca đối thoại, Đát Kỷ không yên tĩnh, ở trong group spam hơn mười lần “Thiếp tức giận” .
Nhưng mà trong group đều là mỹ nữ đẳng cấp khác nhau nên hoàn toàn miễn dịch với chiêu này của nàng, chủ group sử dụng hết liền ném cho hoa tâm đại củ cải, vội vàng đưa ấm áp cho tiểu tỷ tỷ mới vào, vốn không để ý tới nàng.
Kết quả là, Hạ Cơ dưới tình huống không nói tới hai câu thành công kéo được giá trị thù hận của Đát Kỷ .
Đát Kỷ: “Muội thật phiền, nhìn không ra mình là người không được hoan nghênh à? Sao còn không out group?”
Mà lúc này, Phùng Niệm cũng thu được hồng bao mặc định đến từ Đông Ca.
Mở ra nhìn, má ơi!
Vầng sáng bị động: Luôn có nam nhân vong quốc vì ta.
Hai mỹ nữ mới tới đều là kẻ ác, một kẻ giết phu, một tên diệt quốc, đây là tổ hợp CP, kỹ năng của hai nàng sử dụng phối hợp hình ảnh quá đẹp.
Ở đây, cũng khiến Phùng Niệm ném vào trong góc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nó sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời.
Biết nội dung bên trong hồng bao của Đông Ca, toàn thể mọi người rất kinh ngạc. Bọn họ trực tiếp hoặc gián tiếp tham dự sự kiện vong quốc không ít, kỹ năng các nàng trang bị nhiều lắm thì để Hoàng Đế ngày càng hoa mắt ù tai, trực tiếp như vậy chưa từng có.
Cũng vì thế, mọi người tò mò về Đông Ca.
Đông Ca: “Ta không có bản lãnh gì, chỉ là số mệnh không tốt như người bình thường mà thôi.”
Phùng Tiểu Liên: “Đại lão đều khiêm tốn như vậy? ?”
Triệu Phi Yến: “Thật sự là quá khiêm tốn.”
Lữ Trĩ: “Vẫn là chủ group nói đi, Đông Ca có lai lịch gì?”
Chủ group hồi tưởng lại, nói: “Đông Ca, giống như tỷ ấy nói, thật ra tỷ ấy rất vô tội, bởi vì sinh ra tuyệt mỹ nên bị xem thành công cụ chính trị trước sau chuyển giao cho mấy nam nhân, kết quả một nữ vong bốn nước, xui xẻo cõng nồi họa thủy.”
Mọi người trong group lúc đầu có lòng hiếu kì to lớn, nghe xong tổng kết, cảm thấy thất vọng.
Chỉ thế thôi?
Bình thường như thế?
Lữ Trĩ: “Coi như làm công cụ chính trị tặng người khác, quậy đến người ta vong quốc thật sự không chút thủ đoạn sao? Một nữ vong bốn nước, dựa vào đâu mà nàng làm được?”
Phùng Niệm: “Tỷ nhìn vầng sáng kia vừa to vừa sáng, còn không rõ sao?”
Đông Ca: “Chắc do số mạng cả, chắc hẳn ta sinh ra để làm vong quốc.”
Phùng Niệm: “Đã vào group rồi thì đừng buồn nữa, học Đát Kỷ, Bao Tự, Triệu Phi Yến mỗi cái một ít ... Từ xưa đến nay không ít người mắng họ, tỷ nhìn họ xem có tí gánh nặng nào không?”
Đát Kỷ: “Thiếp vui vẻ là tốt, quản chi những kẻ gà đất chó sành* nói gì?”
*chưa đủ thành thạo.
Bao Tự: “Đúng thế, đã vào đây rồi thì chỉ mong được vui vẻ!”
Đông Ca vô cùng cảm động, đúng lúc tuổi của nàng xếp cuối, không còn chút gánh nặng nào nên gọi tỷ tỷ, mọi người đối đãi nàng cũng rất tốt.
Bên trong phân thành mấy loại mỹ nhân, có tính cách mạnh mẽ chiếm chủ đạo, các nàng dễ dàng ‘bóp’ nhau, cũng có dạng tương đối mềm mại như Tây Thi và Đông Ca, loại người này duyên cơ không tệ, còn có dạng vừa khuyên bảo lại vừa chọc ghẹo khiến hai bên ‘bóp’ nhau tàn nhẫn mới có náo nhiệt để xem...
Tương đối điển hình là Triệu Phi Yến.
Nàng thường ngày hay vuốt mông ngựa lão tổ ngàn tuổi nhà mình, lúc Đát Kỷ và lão tổ ngàn tuổi ‘bóp’ nhau thì ngoài miệng khuyên nhủ đơn giản, nhưng trong lòng lại hận không thể để các nàng đập đầu nhau.
Phùng Niệm đã sớm thấy rõ, nàng mặc kệ, giữa các đại mỹ nữ không phục lẫn nhau rất bình thường mà! Không thể chỉ để các nàng xem kịch của mình, cũng muốn nhìn các nàng một chút.
Lần này đến hai người, đột nhiên trong group ồn ào hơn rất nhiều, chỉ tiếc hai hồng bao được phát ra... Thật quá hố người.
*
Thời tiết mấy ngày sau rất tốt, buồn bực trong phòng cũng không có ý nghĩa, Phùng Niệm đi ra trực tiếp dạo quanh ngự hoa viên, không khéo đụng phải Hứa Tài nhân.
Nàng ta là nữ nhi của Hàn Lâm học sĩ, tuyển vào cùng kì với Phùng Niệm, lúc hiến nghệ ở ngự hoa viên trình bày đánh đàn, nhưng phát huy không được tốt nên không gây chú ý với Hoàng Thượng. Mấy tháng sau Hứa Tài nhân đều ẩn núp, cho đến gần đây, nàng ta mới chờ được cơ hội.
Nương nương các cung hiểu lầm Hoàng thượng tức giận nên không chịu lật thẻ các nàng.
Người không đến cung của các nương nương, vậy làm xong chính sự rồi làm gì?
Đúng lúc thời tiết dễ chịu, đi dạo ngự hoa viên chứ sao.
Hứa Tài nhân là một người có nhã hứng, mới đầu làm thơ bên bụi hoa cúc, trùng hợp khiến Hoàng Thượng đi tới nghe thấy, nói chuyện với nhau xong, cẩu Hoàng đế phát hiện cũng không thể chỉ dựa vào một mặt đàn tấu phiến diện mà đánh giá người. Hứa Tài nhân đánh đàn không tốt chẳng sao, văn khá, làm thơ còn có chút ý cảnh.
Cứ như vậy, Hứa Tài nhân kéo được Hoàng thượng, tiến cung hơn bốn tháng mới được nhận sủng.
Hôm sau, Hoàng Thượng lại triệu nàng ta một lần.
Nhận sủng hai lần không tính là gì, cân nhắc đến gần đây Hoàng Thượng rất ít lật thẻ, Hứa Tài nhân ở trong cung xem như người đắc ý.
Mặt đối mặt đụng phải, Hứa Tài nhân quỳ gối thỉnh an Phùng Niệm, không đợi Phùng Niệm hỏi nàng ta, lại phối hợp nói: “Thiếp mới vừa đi thưởng cúc, chuẩn bị trở về phòng, hôm nay còn phải vẽ tranh cho đẹp để cầm đến cho Hoàng Thượng chỉ chỗ sai, thực sự không thể kết giao dạo chơi với Chiêu nghi nương nương được, kính xin người tha thứ.”
Miệng nói là kính xin người... Thực tế không quá cung kính.
Phùng Niệm cười: “Lời này cứ như ai đang hẹn với muội vậy? Hứa Tài nhân có việc thì đi đi, có thời gian thì tô thêm mấy bút, rảnh rỗi nói với ta làm gì?”
Hứa Tài nhân thản nhiên rời đi, Phùng Niệm không để ý, Bảo Đại hứ một tiếng: “Được may mắn triệu hạnh hai lần, lại dám khoe khoang với nương nương của chúng ta, người gì thế này.”
“Được rồi...”
“Tính tình người quá tốt, gặp gỡ dạng người này nên cho biết mùi lợi hại, xem lần sau nàng ta còn dám đến trước mặt người ra vẻ ta đây hay không.”
Phùng Niệm suy nghĩ không hẳn nàng ta ra vẻ ta đây, mà càng giống tự đắc một thân tài hoa, chướng mắt một người dựa vào ca hát khiêu vũ thậm chí xoa bóp nhận được sủng ái, nàng ta nói có việc không tiện kết giao dạo chơi là có ý đạo bất đồng bất tương vi mưu*.
*Ý nói người không cùng quan điểm, chí hướng thì không thiểu nói chuyện, thương lượng hay đàm đạo được.
Phùng Niệm nghĩ tới đây, đồng thời đại mỹ nhân trong group đang xem trực tiếp hỏi nàng: Có phải nàng ta đang xem thường chủ group của chúng ta không?
Phùng Tiểu Liên: “Xem thường chủ group chính là xem thường chúng ta, chúng ta cùng phát hồng bao tới.”
Đát Kỷ: “Đứa trẻ đơn thuần như vậy làm sao lăn lộn trong cung? Cũng may nàng ta gặp chủ group của chúng ta, biến thành người khác sẽ chẳng thèm nghe, tất nhiên chủ group của chúng ta sẽ không bỏ qua cơ hội ‘giúp đỡ’ nàng ta, hôm nay sẽ dạy cho nàng ta biết cái gì gọi là cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy! Chịu trận đòn độc này xong, nàng ta sẽ hiểu lòng người hiểm ác, thế này mới có thể sống lâu trong cung được!”
Đông Ca: “...”
Tây Thi: “...”
Bao Tự: “Đát Kỷ tỷ tỷ vẫn xuất sắc như vậy!”
Phùng Niệm: “Đã nói như vậy, vậy ta lo việc nghĩa không thể chểnh mảng, sẽ sắp xếp cho nàng ta!”
Ngày hôm sau, Hoàng Thượng thực sự không nhịn được, y thèm tay nghề xoa bóp của Phùng Niệm, để Tiểu Triệu Tử đến Trường Hi cung mời người.
Người chưa đến, chỉ truyền lời về: “Chiêu nghi nương nương hình như khó chịu, nói nàng không tiện tới.”
“Khó chịu? Nàng khó chịu ở đâu?”
Thấy Tiểu Triệu Tử ấp úng không rõ nói, Hoàng Thượng trực tiếp đứng lên: “Được rồi, bãi giá Trường Hi cung, trẫm đi xem thử.”
Đi trên đường Hoàng Thượng còn nghĩ, ban đêm bị cảm lạnh hay sao? Không biết có nghiêm trọng không! Mời Thái y đến chưa?
Lại nghĩ tới Phùng Chiêu nghi, có khi không thèm để ý gì cả, có khi lại yếu ớt cực kì, có phải nàng ồn ào không chịu uống thuốc không?
Suy nghĩ lung tung xong, đã đến Trường Hi cung, chờ vào, bao gồm Trần ma ma ở bên trong còn có mấy nô tài đều rất chột dạ, sao còn chưa hiểu?
Hoàng Thượng nghiêm mặt: “Nghe nói Chiêu nghi bị bệnh, nói xem, bệnh ở đâu.”
“Ai nói bậy vậy?”
“Không phải nàng nói với Tiểu Triệu Tử sao?”
“Thiếp chỉ nói khó chịu!”
Cũng được đi...”Vậy nàng nói xem nàng không khỏe ở đâu?”
Phùng Niệm đi lên phía trước mấy bước, đi đến trước mặt cẩu Hoàng đế, chỉ ngực nói: “Nghĩ đến Hoàng thượng lúc cần mới tìm thiếp, bình thường vẽ tranh đối thơ với những nữ nhân khác, trong lòng thiếp khó chịu!”
Dù sao cẩu Hoàng đế có vô số nữ nhân, nghe lời này, y hiểu rồi.
Y cho người trong phòng lui ra, ôm Phùng Niệm lên giường.
Phùng Niệm mới đầu còn cố chấp không chịu, nghe y dỗ vài câu mới ỡm ờ nghe theo.
“Ái thiếp đúng là bình dấm chua! Nàng đó, phân cao thấp với ai không nói sao cứ phải là Hứa Tài nhân, trẫm thấy nàng ta mới mẻ nên mới triệu hai lần, sao nàng lại hạ giá trị bản thân xuống mà đi so đo với nàng ta?”
“Hoàng Thượng nói thật dễ nghe, ai biết trong lòng người yêu thích ai?”
“Vậy nàng nói xem, muốn thế nào mới bằng lòng tin tưởng.”
Từ đây có thể hỏi đến ý tưởng rồi, Phùng Niệm vuốt cẩu Hoàng đế, nói: “Thiếp từ nhỏ đã là một con vịt ngu ngốc, hâm mộ nhất là những người có tài hoa, nghe nói Hứa Tài nhân rất giỏi, không riêng về ngâm thơ đối ẩm mà còn rất am hiểu thư hoạ. Thiếp nghĩ, Hoàng Thượng ra mặt bảo nàng ta vẽ cho thiếp một bức tranh, vẽ chính bản thân thiếp, chừa lại chỗ trắng ghi hai hàng thơ khen ngợi. Nếu nàng ta làm tốt, thăng nàng ta thành Mỹ nhân, làm không tốt thì chờ xuống Quý nhân đi.”
Ghi chú:
_ Hạ Cơ (kết hôn khoảng năm 597 TCN) là một công chúa nước Trịnh thời kỳ thời Xuân Thu. Trong lịch sử và truyền thuyết dân gian, Hạ Cơ nổi tiếng là một mỹ nhân, một người phụ nữ phóng đãng và cũng rất lịch lãm, sử sách nói sau khi ân ái với ai, Hạ Cơ trở lại “Hoàn tân” như cũ. Điều đặc biệt là, hễ ai đã ân ái với bà thì thường gặp phải tai vạ và chết.
_ Đông Ca (1583 – 1616) là cách cách Diệp Hách Bố Hỉ Á Mã Lạp được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân tộc Nữ Chân được sự sủng ái của Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhiều năm. Gả lần đầu khi 33 tuổi và mặc áo cưới 7 lần nhưng chưa từng một lần chính thức được kết hôn cũng chưa từng được ở bên cạnh người mình yêu.
Thứ tự thay đổi: 1) Đát Kỷ, 2) Bao Tự, 3) Hạ Cơ, 4) Tây Thi, 5) Lữ Trĩ, 6) Triệu Phi Yến, 7) Phùng Tiểu Liên, 8) Đông Ca.