Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 148: Chương 148: Chương148: Sau khi Bùi Càn nghe xong hai mắt tỏa sáng vì quyết định này rất hay!




Editor: Đào Sindy

Trong group có tỷ muội chửi thầm Trưởng Công chúa, mặc dù danh hào cũng là Bảo, nhưng nàng ta đáng yêu thua xa Bảo Âm.

Vi Hương Nhi làm mẫu thân của ba Công chúa, còn là mẫu thân ba Công chúa triều Đường, nàng cảm thấy vẫn tốt. Công chúa được sủng ái được yêu thương ít nhiều đều có chút ngang ngược, muốn gì cũng dám nói, bình thường phi tần trong cung không thể trêu vào các nàng, mặc dù Bảo Hoa Trưởng Công chúa không làm người khác ưa thích giống Công chúa Hồ quốc, ít nhất cũng là người hiểu đạo lý, không giảng đạo ở ngay trước mặt mà.

Dù có chút không cam tâm, nàng ta cũng tiếp nhận chuyện này, muốn mời người hỗ trợ phải theo quy củ người khác, đây là không còn cách nào.

Bảo Hoa Trưởng Công chúa nghĩ đến, nàng ta trở về sẽ sắp xếp phát cháo, cung cấp chút trợ giúp cho những người nghèo kia, kiên trì một khoảng thời gian, dù sao cũng nên ổn định. Lại lo lắng có kẻ không có mắt đến đoạt tư cách, nàng ta không có ý định tuyên dương chuyện này ra ngoài.

Nàng ta không tuyên dương, cũng có người sẽ tuyên dương.

Tối hôm đó, Bùi Càn đi Ninh Thọ cung thỉnh an Thái hậu, Thái hậu đã nói: “Ngày hôm nay Bảo Hoa tiến cung à.”

“Bảo Hoa?”

“Bận bịu váng đầu sao? Bảo Hoa do Quý Thái phi sinh con cũng không nhớ nổi sao?”

“Mẫu hậu nói gì đó? Trẫm chỉ buồn bực, nàng ta đến làm gì?”

“Muốn Quý phi cũng cho nàng một hài nhi, lại không muốn trực tiếp tìm đi, nên muốn đến thông qua ai gia.”

Bùi Càn chậc một tiếng: “Nàng đã gần bốn mươi, còn muốn liều mạng à? Nỗi khổ kia ngay cả người trẻ hơn nàng mười tuổi còn không chịu nổi, rốt cuộc nàng ta có mưu đồ gì?”

Mặc dù thời gian Thái hậu ở trong cung không nhiều, tình huống của vị Trưởng Công chúa lại hiểu rõ hơn Hoàng Đế, bà nói mệnh Bảo Hoa xem như tương đối tốt, tuyển phò mã coi như không tệ, thành thân hai mươi năm, tình cảm phu thê vẫn như trước. Chính là bởi vì Phò mã thương nàng ta yêu nàng ta, một là không nạp thêm người, hai là không ồn ào chuyện lòi ra con thứ. Lúc đầu đây cũng là một đôi phu thê ân ái làm cho người hâm mộ, có thể lên trời không thể gặp chuyện thập toàn thập mỹ, tiếc nuối duy nhất của hai người bọn họ chính là trước đó Bảo Hoa xảy thai một lần sau này không mang thai được nữa.

Thói đời này, dù cho tình cảm phu thê tốt hoặc không tốt, bên nữ đều muốn hài tử.

Tình cảm tốt là xuất phát từ nội tâm muốn lưu lại kéo dài huyết mạch, tình cảm không tốt cũng muốn tìm cho mình chỗ dựa vào, ý nghĩ phổ biến của mọi người là, tướng công không đáng tin cậy, nhi tử là mình sinh mình nuôi sẽ đau lòng vì mình...

Tóm lại không có hài tử là khúc mắc lớn nhất cả đời này của Công chúa.

Nàng ta có thể không biết số tuổi này mang thai tương đối liều mạng sao?

Nàng ta biết.

Nhưng nàng ta vẫn muốn, nàng ta muốn sinh con cho Phò mã.

Thái hậu và Hoàng Đế nói đến việc này, Bùi Càn là một người tiếc mạng hơn so với bất kỳ ai, coi như y hiểu logic này, vẫn cảm thấy không cần thiết. Trong nhà Phò mã đã như vậy, lại không kế thừa hoàng vị, nhận con thừa tự từ trong tộc không phải được rồi sao?

Tình huống nhận làm con thừa tự này so với thân sinh còn đáng tin cậy hơn.

Thân sinh tiêu sái làm chuyện bàng môn tà đạo có thể tức chết ngươi. Nhận làm con thừa tự khẳng định biết ngoan, hắn ta sẽ trung thực và hiếu thuận hơn so với ai khác, dù sao nếu làm không được khá, ngươi mất hứng liền có thể đổi người thừa kế.

Nghe Hoàng Đế nói những lời này, Thái hậu biết lúc Quý phi sinh Lục Công chúa y thật sự ăn đủ khổ. Lẽ ra làm nương hẳn đau lòng y, nhìn thấy việc này tạo thành ảnh hưởng với y, Thái hậu lại cảm thấy rất không tệ.

“Nàng đã xin tiến cung, tất nhiên cân nhắc những phương diện kia, nàng nguyện ý mạo hiểm con còn nói gì nữa?”

“Nàng không sợ chết trẫm còn sợ nàng gây phiền cho Quý phi, vì chút chuyện như vậy muốn Quý phi thu xếp chuẩn bị cho nàng, nàng nghĩ mình là trẫm à? Trẫm cũng không dám la lối om sòm với Quý phi thế đâu.”

Thái hậu đã hiểu, Hoàng Đế chỉ không muốn mình vì giúp nàng ta mà bắt Quý phi ra mặt đi làm việc.

“Ai gia đã thay nàng thắt dây, mọi chuyện do nàng tự nói, Quý phi cũng đáp trả, cụ thể con đến Trường Hi cung nghe Quý phi tự mình nói, tóm lại chuyện này, ai gia nói rồi con cũng phải đi sang đó một chuyến, nhất định phải đi.”

Nhất định phải đi? Chẳng lẽ còn liên lụy đến y?

Bùi Càn đầy bụng nghi ngờ đi Trường Hi cung.

“Trẫm nghe nói Bảo Hoa Trưởng Công chúa tiến cung đến van nàng? Ái phi nói như thế nào?”

Vừa rồi Phùng Niệm chơi cùng đứa con yêu một lát, đứa con yêu chơi mệt rồi lúc này đang nằm ngửa ngủ, nàng đi đến ngồi cạnh Bùi Càn: “Thần thiếp nghĩ đến lần lượt hẳn còn có người đến cầu, loại chuyện này nói từ chối có vẻ hơi không có tình người, mà đồng ý ta lại không giúp được. Ta nghĩ đến một cách, ta nói với Bảo Hoa Trưởng Công chúa, cân nhắc có rất nhiều phu nhân yêu cầu, ta chọn ai thì người không được chọn sẽ buồn, chi bằng công bằng chút, tất cả mọi người đi làm việc thiện tích đức, ai làm tốt làm nhiều ta sẽ giúp người đó.”

Sau khi Bùi Càn nghe xong hai mắt tỏa sáng vì quyết định này rất hay!

Cuối cùng cũng chỉ cần giúp một hoặc hai người, lại có thể khiến rất nhiều người đi tạo phúc cho bách tính, cách xử lý này thật sự quá thông minh.

Nghĩ đến Trưởng Công chúa còn có một số phu nhân khác tranh nhau phát cháo cho y phục đồ vật cho bách tính khổ cực, hình ảnh kia...”Không được! Phát cháo tặng cơm không thể tính đang hành thiện tích đức. Các nàng cứ cho người nghèo cái này cái kia, ngược lại nuôi người đến lười biếng. Những thứ tốt như vậy, xếp hàng lĩnh là được, ai mà muốn làm việc nữa?”

Phùng Niệm thật không nghĩ tới, đầu óc cẩu Hoàng đế linh hoạt như thế.

Bình thường người nghĩ đến làm việc tốt, nhưng không phải chỉ đưa cho người ta tiền và vật, như lúc thiên tai xảy ra có rất nhiều lão gia giàu có dựng lều phát cháo, hoặc là nấu một nồi thuốc lớn phát miễn phí cho dân chúng. Cách làm này dưới tình trạng thiên tai thì chẳng sao, thời kỳ thái bình quả thực không tốt lắm, dễ dàng sinh sôi sâu mọt.

Nhưng đa số mọi người không nghĩ ra cách làm việc thiện hay hơn.

Nhưng có cái hay hơn, bọn họ lại quá phí tiền và sức.

Phùng Niệm đang suy nghĩ, Bùi Càn nói: “Nếu các nàng hiểu sai ý, chạy tới đúc tượng Kim Thân cho ái phi cũng không phải là không có khả năng.”

“...” Phùng Niệm thâm tình chậm rãi nhìn về phía cẩu Hoàng đế bên cạnh: “Nếu không Hoàng Thượng người ra mặt chỉ dẫn cho các nàng một ít nhé? Hay người sắp xếp người đến dẫn đầu, vận động các quý nhân giàu có trong Kinh thành làm từ thiện, dùng nữa khoản tiền đi xây học đường. Học đường có thể thông qua tư chất đo lường tuyển chọn một số hài tử xuất thân nghèo khổ nhưng tâm tính kiên trì đầu óc thông minh để tiến hành giáo dục miễn phí cho chúng, bồi dưỡng nhân tài. Dạng này cũng có thể cung cấp một con đường cho sau này muốn làm việc thiện tích đức, bọn họ có thể quyên tiền quyên sách quyên bút mực giấy nghiên các loại miễn phí cho học đường. Nhiều người quyên, sau này còn có thể mời một số phu tử, thu nhận nhiều học sinh.”

Phùng Niệm nói chuyện, Bùi Càn nghĩ đến rất nhiều, y nghĩ tới sau khi tuyển học sinh vào, mỗi tháng chỉ cần tiến hành thi thử một lần cho bọn họ, không chịu khó cố gắng không xứng sử dụng tài nguyên người khác quyên tặng, hẳn giúp cho thanh lui*. Còn có học đường nên phân ra cấp thấp, cấp trung, cấp cao gì đó, là giai đoạn gì thì đến lớp đó...

*là chế độ xử lý công văn đi và đến.

Mặc dù trong kinh đã có không ít học đường, loại thuần túy hướng về nhà nghèo khổ để từ thiện lại chưa từng có.

Ngẫm lại vẫn rất có ý nghĩa.

Bởi vì không lấy tiền, báo tên khẳng định nhiều, đến nhiều người luôn có thể từ đó tuyển ra một số hạt giống tốt đáng bồi dưỡng. Lại vì có chế độ thanh lui tồn tại, cho dù thành công nhập học cũng phải có lòng cầu tiến, không đến mức biếng nhác không lý tưởng.

Thứ này vận hành thật tốt, có thể nuôi dưỡng một số người.

Lúc đầu để người ta quyên tiền, thậm chí cần phải không ngừng có người quyên tiền để duy trì vận hành là cực kỳ khó khăn, tiền có được không phải do gió lớn thổi tới, có mấy ai vui lòng móc ra ngoài như thế?

Hiện tại bởi vì Quý phi, việc này có thể dùng rồi.

Có cà rốt treo phía trước còn sợ lừa không theo sao?

Bùi Càn càng suy nghĩ càng cảm thấy cái này đáng tin cậy hơn phát cháo, dùng người tiêu tiền như nước bồi dưỡng nhân tài của chính mình, không có chuyện nào tốt hơn! Chủ ý tốt như vậy lại là Quý phi nghĩ cho y, trong lòng Bùi Càn cực kỳ cảm động: “Toàn hậu cung chỉ có nàng biết lo biết nghĩ cho trẫm, ái phi thật sự là bảo bối ông trời ban cho trẫm.”

Tây Thi: “Rõ ràng là Bùi Trạch chắp tay đưa tới!”

Trần Viên Viên: “Bùi Trạch: Ta đã đi lao động cải tạo còn không buông tha ta? Mấy người thật qúa đáng!”

Vương Chính Quân: “Nhưng mà xây học đường quả thực tốt hơn phát cháo, ngoại trừ xây học đường còn có thể xây hiệu thuốc miễn phí xem bệnh bốc thuốc giá rẻ.”

Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh: “Cách mỗi mấy tháng có thể sắp xếp một lần chữa bệnh từ thiện, trừ mấy loại thuốc khác nhau, nó sẽ nảy sinh ra ý khác, có chỗ miễn phí xem bệnh bốc thuốc, ai còn muốn sang nhà khác khám?”

Vi Hương Nhi: “Quả thực học đường và hiệu thuốc không giống nhau, một trường học miễn phí xuất hiện sẽ không khiến học đường không tuyển được người, nhưng hiệu thuốc sẽ cắt đứt đường sóng của người khác.”

Triệu Phi Yến: “@ Vương Chính Quân người quả thật dựa vào may mắn thăng chức rất nhanh, suy nghĩ vấn đề qua loa như thế.”

Dương Ngọc Hoàn: “Cũng có thể là chưa kịp cân nhắc, vừa nghĩ đến nói ngay rồi.”

Triệu Hợp Đức: “Ta đoán Lưu Bang lại đang hâm mộ Bùi Càn, có phải hắn cũng muốn một Quý phi hữu dụng như vậy.”

Lữ Trĩ: “Đúng vậy, ta thấy hắn thật muốn một Quý phi thế này, muốn phế ta đi lập một Hoàng hậu có thể lên giường hầu hạ cũng có thể xuống giường giúp đỡ hắn, xem như Tiên Nữ giả cũng không sao, dùng tốt là được.”

Đát Kỷ: “Không hổ là Lưu Bang, thật hiện thực.”

Đông Ca: “!”

Bao Tự: “!”

Hạ Cơ: “Thoải mái quá thì có online không? Đế Tân đã bị giày vò mấy ngày, có thể còn giỏi hơn Bùi Càn và Nghiễm Bình vương!”

Đát Kỷ: “Đó là đương nhiên.”

Lữ Trĩ: “Hồ ly tinh tỷ hỏi Đế Tân xem, hắn thấy thế nào.”

Đát Kỷ: “ Đại vương ta nói nếu hắn là Bùi Càn, hắn sẽ chuẩn bị kéo chủ nhóm đi chinh phạt thiên hạ, còn xây học đường gì chứ?”

Phan Ngọc Nhi: “Cho nên hắn không xứng với chủ group chúng ta, chỉ xứng với hồ ly tinh tỷ.”

...

Trong group đang nhạo báng Đát Kỷ vừa ăn được thịt, ngoài group Bùi Càn nói suy nghĩ của y với Phùng Niệm, nhìn Quý phi không có ý kiến liền chuẩn bị làm. Đúng lúc mấy ngày đầu tháng giêng không có quá nhiều chuyện cần làm, Bùi Càn thanh thản ổn định làm kế hoạch, đồng thời để Lý Trung Thuận truyền lời ra ngoài, để những người muốn hài tử đều biết, tình huống hiện tại là, Quý phi có lòng muốn giúp các nàng, nhưng không thể vì mỗi người bán mặt mũi cầu tình, sau khi nghĩ sâu tính kỹ nàng quyết định muốn xem thành ý và thiện tâm của mọi người, ai thiện tâm nhất sẽ giúp người đó.

Về phần nói phán xétlàm sao, Quý phi muốn trợ giúp đám người gian nan khốn khổ dưới tầng chót, dự định dựng xây một học đường có thể giúp hài tử nhà nghèo có tư chất vào học miễn phí, hiện tại phương án đã có, mọi thứ khác đều thiếu, các vị nhìn mà xử lý đi.

Tin tức vừa ra, Bảo Hoa Trưởng Công chúa chuẩn bị mua gạo phát cháo tức giận không nhẹ.

Nàng ta tức không phải kế hoạch lúc đầu thay đổi, mà là cứ như vậy nàng ta vô duyên vô cớ có thêm rất nhiều đối thủ. Quý phụ trong kinh muốn sinh con không chỉ một hai người, trước đó các nàng đã làm đủ mọi cố gắng, cũng không thể được như nguyện, hiện tại một con đường sáng bày ở trước mặt, coi như biết sẽ tốn rất nhiều tiền, có thể nghĩ đến bản lãnh Quý phi thông thiên, chỉ cần có thể thắng nổi đối thủ cạnh tranh liền nhất định có thể mang thai.

Cơ hội này sao có thể chắp tay nhường cho người?

Nhất định phải liều một phen xem xem.

Các nàng còn đang suy nghĩ quyên làm sao, Nghiễm Bình vương phủ liền mang theo mấy cái rương, tặng vạn lượng bạc trắng, còn có một số thư tịch vỡ lòng.

Nghiễm Bình vương phủ đuổi đến trước, những người khác cũng không chịu lạc hậu, có người đứng xếp hàng đến đưa tiền, chỉ đưa tiền còn sợ không thể hiện ra tấm lòng thiện tâm của chính mình, còn có sắp xếp người chép sách quyên tặng, có một nhóm không mua được thư tịch. Cũng có hứa hẹn văn phòng tứ bảo, mở ra lối riêng để chính lão đại nhân nhà mình làm thơ từ văn chương đề tự, theo lời bọn họ nói trong học đường sao có thể không có chút danh nho mặc bảo? Dù sao cũng phải treo một ít khích lệ mọi người.

Trong mấy ngày ngắn ngủi, Bùi Càn đã thu một đống lớn tài vật, y tự mình đến bảo khố xem, đồng thời xem nơi chốn, tính toán xây học đường ở nơi nào.

Phùng Niệm chỉ là tên tuổi y mượn, không ra tay quản thực, gần đây nàng chơi đùa với nữ nhi ngày càng nhiều sức sống và hoạt bát, vì thế nói xong cùng Bùi Càn, để y ghi chép kỹ càng và rõ ràng đồ vật các nhà quyên tặng, xem ai xuất tiền xuất lực nhiều nhất thì báo cho nàng.

Bùi Càn rất đáng tin trong chuyện này, thấy y chuẩn bị chọn nơi tốt qua năm bắt đầu thi công, vì bớt lao lực mà còn đánh chủ ý tới người phái đi lao động cải tạo, đúng lúc những người này đều mạo phạm Quý phi, cũng nên để bọn họ xuất một chút lực vì Quý phi thúc đẩy sự nghiệp từ thiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.