Editor: Đào Sindy
Từ thị muốn lôi Phùng Nguyên ra hù dọa mẫu thân Bùi Trạch, nhưng lại không biết Phùng Nguyên sắp sống không nổi nữa rồi.
Sau khi bị mang đi, nàng ta cảm thấy đi đường hơn mười ngày đã đủ khổ sở, vốn dĩ cho rằng sau khi đến cuộc sống sẽ tốt hơn, còn tưởng tượng lấy được sủng ái của Nhị Hoàng tử Ô Lực Cát, lên làm Nhị Hoàng tử phi Hồ quốc.
Trong tưởng tượng của nàng ta, mình là tiểu thư đài các sinh ra tại kinh thành, có thể không sánh bằng những kẻ phơi gió phơi nắng trên thảo nguyên hay sao?
Tới chỗ này nàng ta mới phát hiện, trên đại thảo nguyên cũng có mỹ nhân duyên dáng, được xưng là minh châu của thảo nguyên, Bảo Âm Công chúa đẹp hơn nàng ta nhiều.
Bảo Âm bị kích thích ở chỗ Nhị ca, nghe nói nữ nhân này là muội muội của mỹ nhân tuyệt sắc ở Lương quốc, đặc biệt chạy tới nhìn nàng ta, nhìn xong rồi rất kinh ngạc, cũng không kiêng kị bản thân người đó còn ở đây mà nói thẳng: “Đây sao? Đáng giá một ngàn con ngựa để đổi lấy à? Nhị ca điên rồi ư?”
Có người nói với nàng ta, đây là còn chưa nẩy nở, qua hai năm nẩy nở sẽ trông xinh đẹp lên.
Bảo Âm: ? ? ?
Mười ba mười bốn tuổi còn chưa nẩy nở? Nàng ta còn muốn nở thế nào?
“Được rồi, dù sao là tự Nhị ca ra ngựa, thua thiệt cũng thua thiệt hắn. Ta hỏi ngươi, kỵ xạ của ngươi thế nào? Biết nhảy múa không?”
“Ta không biết, không biết gì hết.”
Bảo Âm triệt để kinh ngạc ngây người: “Dung mạo ngươi không đẹp, lại không biết cưỡi ngựa bắn tên, ngay cả múa cũng không biết, đừng ỷ vào Nhị ca ta, dù là ai cũng sẽ không thích ngươi? ... Coi như là Nhị ca ta, cũng không thể ngu cả đời được!”
Ngoại trừ lúc rửa chân cho Hoàng Đế, Phùng Nguyên chưa từng bị sỉ nhục như vậy, nghe lời này nàng ta xấu hổ giận dữ đan xen, càng giận chính là, Bảo Âm Công chúa giống như muốn chỉnh nàng ta, cứ mấy ngày sẽ đến xem nàng ta đang làm gì, mỗi lần tới đều không có lời hữu ích.
Dù vậy Phùng Nguyên còn có thể nhẫn nại, hết lần này tới lần khác Hồ quốc và Lương quốc khác nhau, dù là khí hậu hay ăn ở, sáng sớm nàng ta muốn ăn bát cháo với hai đĩa dưa cà, buổi trưa muốn ăn cơm trắng với mấy món mặn, còn phải có hai loại trái cây tráng miệng... Lúc làm nô tỳ rửa chân mặc dù điều kiện không đạt tới, nhưng cơm và đồ ăn đều có, rời khỏi Lương quốc rồi, ăn uống hoàn toàn khác nhau.
Ô Lực Cát là nhi tử Hồ vương, hắn ta có nhiều ngựa dê bò, có thịt có sữa, bởi vì phùng Nguyên là muội muội của đại mỹ nhân, hơn nữa hắn ta dùng ngàn lương câu đổi mỹ nhân, cuộc sống đương nhiên không kém.
Dân du mục chỉ có thể dùng gạo kê hoặc cao lương nấu cháo loãng miễn cưỡng no bụng, nàng ta có thịt ăn không hết, còn có chén trà sữa dê to.
Loài cỏ này người vượn nằm mơ cũng muốn thời gian qua, Phùng Nguyên sống không quen.
Nàng ta ăn không nổi thịt dê xào nấu đơn giản, cũng không uống được sữa dê. Ô Lực Cát tìm người đo kích thước cho nàng ta, may xong y phục ở trong mắt Phùng Nguyên còn không bằng y phục của cung nữ Lương quốc. Cũng không còn cách nào, tơ lụa trên thảo nguyên đắt như vàng, bao gồm rau quả là thứ rất khó tìm.
Tháng ba tháng tư trời dần dần ấm áp lên, Phùng Nguyên muốn tắm rửa thường xuyên, Bảo Âm nghe nói cũng rất ngại, trên thảo nguyên không có giếng khoan, nước dùng đều đến bờ sông nhỏ xách, mỗi tắm nước nóng ngày muốn dưới cái nhìn của nàng ta là một người xấu thích giày vò.
...
Tóm lại, Phùng Nguyên sống ở Hồ quốc dùng lời nói của nàng ta là chính mình chịu khổ, so với lúc sinh ra ngậm bồ hòn im lặng còn khổ hơn.
Hết lần này tới lần khác tất cả mọi người chê nàng ta khó hầu hạ, cho rằng nàng ta thân ở trong phúc không biết phúc.
Cuộc sống không được thỏa mãn, quan hệ với những người khác cũng kém, nàng ta thường hay ở ranh giới bên bờ sụp đổ, cả người ủ rũ. Bởi vì ăn ít, người gầy hơn trước rất nhiều, làn da bị bão cát thổi thô ráp hơn chút, nàng ta luôn cảm thấy trên người mình có mùi khai của dê, còn có mùi nước tiểu và phân của súc vật, rửa cũng rửa không sạch.
Biết được mình bị ngàn con lương câu đổi đi không cần phải rửa chân cho Hoàng Đế nữa, Phùng Nguyên nhẹ nhõm cả người.
Hiện tại nàng ta đã hối hận, nằm mơ cũng muốn trở về.
Ô Lực Cát trở về bận bịu chuyện của mình, phân phó người chăm sóc cuộc sống cho nàng ta, vốn không quản Phùng Nguyên, đã qua mười mấy hai mươi ngày hắn ta mới nhớ bản thân có mang một người trở về, đã nhớ tới, liền đi xem một chút.
Xem xét xong, hắn ta không ổn rồi.
“Đây là Phùng Nguyên? !”
“Mới qua mấy ngày người đã trông như quỷ rồi, các ngươi hầu hạ sao đấy?”
“Không nghe rõ đúng không? Đây là người lão tử dùng ngàn thớt lương câu đổi lấy !”
Phùng Nguyên xem như chỗ dựa tới, định tố khổ cho tốt, ai biết người hầu hạ nàng ta bước khóc lên trước, còn nói quá khó hầu hạ, nào có người khó hầu hạ như vậy? Làm gì nàng ta cũng không thích ăn, lãng phí không biết bao nhiêu lương thực, lại ngại y phục thô ráp, một ngày không làm gì lại đòi tắm rửa... Tỳ nữ không thèm đếm xỉa đến mang mà khóc lóc kể lể một phen, đồng thời tra hỏi từ tận linh hồn, hỏi Nhị Hoàng tử tại sao vậy? Vì sao dùng một ngàn con ngựa đổi nàng ta trở về? Nàng ta có chỗ nào đáng giá?
Mắt thấy Ô Lực Cát nhíu mày lại, Phùng Nguyên thầm nghĩ không tốt, miễn cưỡng lên tinh thần biện giải cho mình, nói nàng ta không phải muốn làm khó dễ ai, nàng ta ăn không quen những thứ kia.
Lời này, dù người khác không tin, Ô Lực Cát vẫn tin, hắn ta từng đến Lương quốc biết nàng ta khi trước sống thế nào.
“Trên thảo nguyên chúng ta là như vậy, ngươi theo ta ăn thịt bao no, những thứ khác không có là không có.”
“Ta ăn không vô, ta nuối không trôi.”
Vậy làm thế nào?
Mới về nửa tháng người đã gầy một vòng lớn, nhìn còn xấu hơn lúc mới về, nếu nàng ta tiếp tục ở trên thảo nguyên không phải sẽ mất mạng sao?
Nghĩ đến chết một Phùng Nguyên tương đương chết mất ngàn thớt lương câu, Hoang tử Ô Lực Cát người ngốc ngựa nhiều cũng đau lòng lắm.Hắn ta lo lắng hơn là tin tức truyền đến tai Hi phi nương nương ở Lương quốc khiến người hiểu lầm, tưởng rằng hắn ta giày vò Phùng Nguyên đến chết, coi như Hoàng Đế Lương quốc có chết thì đại mỹ nhân còn có thể tái giá cho hắn ta không?
Không được, không thể thế này.
“Hay là ta đưa ngươi trở về, đúng lúc ngươi không quen sống ở đây, ta cũng đau lòng cho một ngàn con ngựa của ta.”
*
Ô Lực Cát đưa tin cho Bùi Càn, nói hắn ta một thời gian ngắn nữa sẽ đến Kinh Thành một chuyến, trả mỹ nhân lại, thuận tiện mang một ngàn con ngựa của mình về.
Nhận văn thư này, Bùi Càn tức giận tái mặt, làm vua của một nước y không thể ngăn đón không cho người ta đến, chỉ có thể chửi bậy trước mặt Phùng Niệm, nói ái phi nghe, cô muội muội kia của nàng thật không có tiền đồ.
“Muội muội ta? Người nói ai?”
“Người từng rửa chân cho trẫm.”
“Nàng tên Phùng Nguyên.”
“Trẫm không muốn biết nàng ta tên gì, nàng ta đó, Không biết giày vò làm sao, khiến Hoàng tử Ô Lực Cát gửi thư cho trẫm, nói hắn ta và mỹ nhân không phải lương phối, người hắn ta chưa chạm qua, nên định trả về cho trẫm.”
Nghe nói như thế, Phùng Niệm liền nghĩ đến chặt tay sau đó điên cuồng trả hàng.
Đây chính là nhất thời xúc động mua ngu, lúc ấy còn cố gắng chống đỡ, thêm mấy ngày vẫn không chịu được.
Đát Kỷ: “Ôi mẹ ơi... Tên ngu ngơ kia lại muốn tới rồi? ? ?”
Lữ Trĩ: “Tại sao Hồ vương còn dám thả hắn ra? Đã bị lừa một lần, đầu vẫn còn sắt như thế sao? Trả hàng thôi mà, ai chẳng đi được?”
Hạ Cơ: “Mọi người không hiểu sao? Hắn ta thích chủ group, muốn gặp chủ group đó.”
Bao Tự: “Niệm Niệm của chúng ta thật là một nữ nhân nghiệp chướng nặng nề nha!”
Phùng Tiểu Liên: “? ? ? Lời này ai cũng có thể nói, không tới phiên Bao Tự tỷ tỷ đâu, tội lỗi của tỷ thấy thế nào cũng nặng hơn chủ group nhiều.”
Triệu Phi Yến: “Ta cứ nghĩ hai năm nữa hắn ta mới đến tìm Bùi Càn tính nợ, kết quả chỉ chịu được hai tháng.”
Trần Viên Viên: “Có thể chịu nổi hai tháng đã không dễ dàng rồi, biến thành người khác hai ngày cũng chịu không được đâu. Động não ngẫm lại xem, mười ba tuổi là như thế, qua hai năm làm sao biến thành đại mỹ nhân được?”
Tây Thi: “Còn không phải kỹ năng của Bao Tự tỷ tỷ quá lợi hại, Niệm Niệm cười một tiếng, người khác choáng váng, trở về để gió thổi cho đầu óc thanh tỉnh chứ sao.”
Đông Ca nghĩ đến thời gian trước kia mình sống ở đại thảo nguyên, so sánh với Phùng Niệm ở trong cung, cảm thấy Phùng Nguyên khẳng định sống không quen, có thể là bị buộc không thể không trả hàng, nếu không nàng ta chỉ có thể chết ở bên kia.
Thấy các nàng tán gẫu thân thiện, Phùng Niệm cũng nói một câu: “Ra ngoài mấy tháng không biết người mập hay là gầy...”
Đát Kỷ: “Nàng ta còn có thể béo lên? ? ?”
Trần Viên Viên: “Đi theo Hoàng tử có thịt ăn có sữa uống, không biết được.”
*
Có lẽ trong lòng lo lắng, Ô Lực Cát tới nhanh hơn so với dự đoán, Bùi Càn nhận văn thư mới chỉ bảy tám ngày, người đã đến Kinh Thành. Mặc dù không phải thay mặt Hồ quốc đi sứ, y vẫn phải đến Hồng Lư tự tiếp đãi thịnh soạn, liền ở trong dịch quán Quốc Tân.
Ngày Ô Lực Cát đến, Phùng Niệm nghe nói lần này người tới nhiều hơn lần trước, ví như nói minh châu của thảo nguyên Bảo Âm Công chúa vô cùng tò mò về Lương quốc, nhất định phải theo tới, Hồ vương vô cùng yêu thương nữ nhi này, lại phái một đội người đến bảo hộ nàng ta.
Phùng Niệm nghe xong cũng không để trong lòng, nàng càng chú ý là Phùng Nguyên: “Nhìn thấy muội muội ta không? Nàng thế nào rồi?”
Phùng Niệm nhìn về phía Bùi Càn, Bùi Càn nhìn về phía Lý Trung Thuận, Lý Trung Thuận ngẫm lại vẫn nói thực ra: “Nô tài nghe nói Phùng Tam cô nương không phải rất tốt, hình như không quen sống ở Hồ quốc, gầy đi rất nhiều, cũng bởi vì thế dạng nên Hoàng tử Ô Lực Cát mới vội vàng trả người lại.”
Lúc này, Phùng Niệm đã có chuẩn bị tâm lý, lúc chân chính thấy Phùng Nguyên vẫn bị dọa kêu to một tiếng.
Màn hình trực tiếp đúng lúc miêu tả nổi bật, tất cả mọi người trong group đều kinh ngạc.
Trần Viên Viên: “Ta đã nói rồi, quan ngoại thật không phải nơi nuôi người. Mọi người xem xem, người ra ngoài mấy tháng? Đâu còn nhìn ra bộ dáng mơn mởn ngày trước?”
Đông Ca: “...”
Dương Ngọc Hoàn: “Nha đầu khô quắt kia là thân muội muội chủ group ư?”
Phùng Niệm: “Mặc dù không có chứng cứ, nhưng ta cảm thấy tỷ đang ‘chửi xéo’ ta tại đây!”
Đát Kỷ: “Cấm chat cảnh cáo muội ấy đi!”
Phùng Niệm nói một câu như vậy, nàng không để ý tới group họa thủy nữa, đi về phía trước mấy bước đến trước mặt Phùng Nguyên, bỗng nhiên kéo người ôm vào lòng đau lòng nói: “Muội muội đáng thương của ta! Chịu tội bao lớn ở Hồ quốc mới biến thành dạng này?”
Nói thực ra, Bùi Càn và toàn bộ chúng mỹ nhân trong group thấy cảnh này đều rất mù mờ.
Trừ Ô Lực Cát ngu ngốc không biết, những người khác có thể không biết Phùng Niệm và Phùng Nguyên có quan hệ thế nào sao?
Phùng Nguyên bị cẩu Hoàng đế giày vò rửa chân mỗi ngày nàng thấy không quá mức, vậy mà hôm nay đau lòng. Bản thân Phùng Nguyên ngây ra một lúc, sau đó nàng ta nhìn thấy nét mặt của tỷ tỷ cùng cha khác nương này, Phùng Niệm cúi đầu nhìn mình, trong mắt đầy thương tiếc, mày hơi nhíu, sắc mặt có chút tái nhợt, ngay cả người cũng lay động một cái. Xem ra nàng rất khó chịu, cũng nhịn không được giơ tay lên che ngực.
Lữ Trĩ: “Tây Tử ôm ngực.”
Tây Thi: “Là Tây Tử ôm ngực của ta, Niệm Niệm chuẩn bị làm gì thế?”
Bí ẩn rất nhanh đã được giải, Phùng Niệm an ủi muội muội Phùng Nguyên xong, quay người nhìn về phía Ô Lực Cát đến đây trả hàng, yêu kiều nói: “Nào có người vô liêm sỉ như vậy? Cay nghiệt với muội muội tốt kim tôn ngọc quý thành thế này, còn vô liêm sỉ nói muốn trả về, trả về thì cũng thôi đi, còn muốn Hoàng Thượng trả lại ngươi một ngàn con ngựa, không tìm ngươi tính sổ thì hãy tranh thủ mà vui mừng đi lại còn đi đòi ngựa, bản cung ngược lại muốn xem xem ai dám cho ngươi, ai cho chính là sống mái với ta!”
Bùi Càn bừng tỉnh đại ngộ, y lập tức theo tới, duỗi tay vịn Phùng Niệm khuyên nhủ: “Ái phi, nàng rộng lượng chút, ta không thiếu một ngàn con ngựa, không thể vì chuyện này mà làm hỏng quan hệ hữu hảo cùng Hồ quốc.”
Phùng Niệm đẩy y ra, mắt đỏ ấm ức nói: “Hắn đối với muội muội ta như vậy chúng ta còn phải nén giận sao? Người có phải Hoàng Thượng Đại Lương không?”
Bùi Càn bất đắc dĩ nhìn về phía Ô Lực Cát.
Ô Lực Cát cũng rất bối rối: “Mỹ nhân, à không, là Hi phi nương nương... nương nương người đừng hiểu lầm, tiểu vương thật sự không bạc đãi lệnh muội, chỉ là nàng ăn mặc không quen ở trên đại thảo nguyên, nên mới thành như vậy.”
“Ngươi đừng nói nữa, ta không nghe, tóm lại muội muội ta ở lại, ngựa kia ngươi cũng đừng hòng mang đi, tự ngươi đi đi.”
Ô Lực Cát vừa đau lòng vừa không nỡ.
Vì để trấn an cảm xúc của đại mỹ nhân hắn ta chọn quên việc mình đến để lấy ngựa về, trái lại nhận lỗi mình không chăm sóc người thật tốt, ngựa coi như xong, từ bỏ.
Bảo Âm công chúa đợi tại dịch quán nửa ngày, thật vất vả thấy Nhị ca trở về, hỏi hắn ta đã về rôi? Ngựa đâu? Khi nào có thể lấy về?
Nhắc đến việc này, Ô Lực Cát nhớ lại dáng vẻ đại mỹ nhân nhăn mày rưng rưng.
Khoát tay chặn lại nói: “Đòi cái gì mà đòi? Muội muội người ta theo ta mấy tháng đã thành như vậy, không bắt ta bồi thường đã rất tốt rồi, sao có thể hỏi người đòi ngựa?”
Bảo Âm: ? ? ?
“Không phải đến đòi ngựa thì huynh tới làm gì? Đưa nàng ta trở về cần gì huynh tự mình đến đây?”
“Không cần nữa! Ta đến gặp tỷ tỷ nàng, Hi phi thật đẹp.”