Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 57: Chương 57: Chương57: Ta nói mình không đẹp là khiêm tốn, tỷ nói ta không đẹp chẳng phải là mắng chửi ta sao?




Edit: Jung Ad

Thời điểm tiến cung khuyên ngăn chẳng ai ngờ tới mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, có người trong lòng hối hận rồi, muốn cầu Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, trong lòng Bùi Càn nghĩ thầm trẫm không nhìn nổi các nàng rồi, vậy mà các nàng còn nghĩ mình quý giá hơn trẫm nên trẫm mới không cho các nàng tiếp tục bó chân, nhìn thử xem, các nàng không biết cái gì gọi là bên ngoài tô vàng nạm ngọc còn bên trong thối rữa sao?

Mấy người nữ nhân này đổi giày ngủ màu đỏ nằm trên giường thì rất hương diễm, không tận mắt nhìn y cũng không thể tin được phía dưới giày ngủ là một đôi chân như thế.

Không có chút mỹ cảm nào, trừ ghê tởm thì cũng nhìn thấy mà giật mình.

Đại khái y suy nghĩ phương pháp bó chân một chút, đã cảm thấy da đầu tê dại. Cũng không biết những người làm phụ mẫu này làm sao ra tay được khiến nữ nhi của mình thành như thế, mười ngón chân đều ép đến lòng bàn chân, không cảm thấy đau sao?

Có một số việc, không chú ý tới sẽ không biết, một khi chú ý tới thì không cách nào coi nhẹ.

Không nói vì người khác mà cao thượng như vậy, coi như y vì mình cũng phải nhấn tục lệ không tốt này xuống, nếu không nữ nhân trong cung vừa nhấc chân y lập tức nghĩ đến cái đó... Không nổi lên bất cứ hứng thú gì không nói, ngay cả ăn cơm đều không thấy ngon miệng.

Bùi Càn nhất định phải xử lý chuyện này, đám đại thần sợ quyết định này vừa ra sau này các cô nương trong tộc đều không được tuyển vào cung, vội vàng tới khuyên, kết quả Hoàng Thượng phái thái giám đi cùng bọn họ, khiến bọn họ trở về xem thật kỹ phía sau vải bó chân của thê thiếp nhà mình là cặp chân thế nào.

Lời nói cũng đã nói ra, ngươi không làm theo lập tức cách chức quan, ai dám không nghe?

Lấy Hữu tướng cầm đầu, sáu bảy vị trọng thần bước chân nặng nề ra khỏi cung, bọn họ đã đi rất chậm, nhưng vẫn cảm giác chớp mắt một cái đã lập tức đến cửa nhà.

Thái giám đi cùng mời các vị đại nhân làm nhanh lên một chút: “Tạp gia không thể đợi lâu ở ngoài cung, sau khi xong việc còn phải trở về báo cáo Hoàng Thượng.”

Các vị đại nhân đành phải kiên trì phân phó quản gia đến hậu viện mời người.

Trong nhà trọng thần triều đình, ít thì đều có một hai phòng thiếp, nhiều thê thiếp thông phòng cộng lại có thể mở bàn tiệc. Lúc người đi ra còn rất mơ hồ, các vị đại nhân vẫy tay cho người hầu lui xuống, chỉ để lại thái giám trong cung, khiến cho thê thiếp ngồi thành hàng chuẩn bị cẩn thận cởi giày cởi vớ.

“Đây là muốn làm gì?”

“Làm cái gì vậy?”

“Lão gia điên rồi sao? Tại sao lại như thế?”

Phu nhân có lai lịch tính tình cũng lớn, trực tiếp muốn đi, lại bị thái giám trong cung ngăn lại: “Người vẫn nên ngồi tại chỗ đi, ngày hôm nay người và các vị đây đều phải cởi, không cởi, đại nhân lập tức bị cách chức quan.”

Tình cảnh phía sau, nếu dùng hai chữ để hình dung chính là ngạt thở, bốn chữ thì là vô cùng ngạt thở.

Nội tâm mạnh mẽ còn tốt, cố gắng kìm nén.

Cũng có người suýt chút nữa ngất lịm đi, bôi thuốc mỡ mát lạnh mới bình thường trở lại.

Các đại nhân thấy khó chịu, những nữ nhân hậu viện này cũng cảm thấy lúng túng xấu hổ, cho dù ngoại trừ lão gia thì ở bên cạnh chỉ có tên thái giám, một đôi chân vặn vẹo như thế còn muốn cởi vớ giày cho người khác nhìn chân trần, ai không biết xấu hổ?

Thật vất vả thực hiện xong quá trình, thái giám bên cạnh còn nói: “Tạp gia cũng không muốn bình luận chuyện này, chỉ nói cho người, từ khi nhìn thấy chân trần của nương nương, Hoàng Thượng đã không lật thẻ phi tần có chân nhỏ, bảng cáo thị đó không phải trong lúc nổi hứng tùy tiện viết ra, mà là quyết tâm. Hoàng Thượng chán ghét chân nhỏ, vì vậy nó không thể vào hậu cung được, coi như tìm cách đưa vào, cũng không được sủng ái chút nào.”

Hàng chân nhỏ này à, hắn ta là thái giám nhìn còn phải suy sụp, chẳng trách khiến Hoàng Thượng bị dọa thành như thế.

Những giám sát được phái ra này xin được cáo lui trước, bọn họ vừa đi, thê thiếp hậu viện của các đại nhân mới dám hỏi ――

“Công công đó nói Hoàng Thượng không thích phi tần chân nhỏ là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ trong cung còn có nữ nhân không bó chân? Nhà ai mà không như thế chứ?”

“Lão gia người đừng đứng ngốc đấy, người nói đi, rốt cuộc là đang náo loạn cái gì?”

Phu nhân và thiếp thất được sủng ái đang hỏi, còn không được sủng hoặc là hốc mắt đỏ hoặc là vẻ mặt đờ đẫn đứng bên cạnh.

Nếu là bình thường, nhìn thấy chúng mỹ nhân lã chã chực khóc lão gia đã tiến lên an ủi bọn họ.

Vừa mới nhìn một hàng chân nhỏ, lúc này lão gia còn có chút choáng, cảm giác chóp mũi đều là mùi vị đó.

Ông ta vốn không có tâm tư giải thích cái gì, chỉ muốn yên lặng một mình.

Hoàng Thượng thật sự rất ác rất ác độc.

Bảo nhìn chân không tính, sau khi xem còn muốn viết cảm nhận, làm sao viết được chứ?

Thiên hạ to lớn, xuất phát từ nội tâm cảm thấy chân nhỏ thật đẹp đi giày thật đẹp cởi ra cũng thật đẹp. Nhưng đa số vẫn là người bình thường, nhiều lắm cảm thấy bó chân mang giày vào cũng không tệ lắm, sẽ không cảm thấy cởi ra chân bánh chưng thật sự đẹp. Không muốn Hoàng Thượng dán Hoàng bảng vẫn là suy tính từ lợi ích.

Đa số nữ nhi nhà mình đã bó, đều bó mấy năm cởi ra thì có lợi ích gì? Còn có thể biến trở về bình thường hay sao?

Hoàng Thượng nói chân bó xấu xí, không cho phép bọn họ tuyển tú vào cung, chẳng lẽ mấy lần tuyển tú này đều không đưa người vào trong cung?

Hoàng bảng này sẽ không ảnh hưởng hôn phối cô nương nhà mình chứ?

...

Dù sao đã tạo thành tập tục, muốn bảo ngừng thì sẽ có vấn đề thế này, Bùi Càn nghĩ tới, y cảm giác được vấn đề không lớn. Trong hậu cung đã có không ít phi tần, dù cho ba cuộc tuyển tú không chọn ra người cũng không có gì. Về phần nói đã bó chân cởi ra không cách nào khôi phục, trong lòng nhiều lắm là khó chịu một chút, cũng không đến nỗi ảnh hưởng hôn phối.

Đạo lý rất đơn giản, hiện tại tất cả mọi người bó chân, phía dưới nghe được tiếng gió đi nơi nào tìm người không bó chân mà cưới chứ?

Tìm không thấy thì ngươi không cưới sao?

Không cũng phải cưới!

Trước mắt bó chân còn có thể gả đi, thế nhưng sau khi Hoàng bảng dán ra ngoài ngươi còn muốn bó chân, như vậy sợ rằng trưởng thành quá sức.Cho dù đám đại thần chịu đựng làn sóng nhìn chân này, cũng không viết ra cảm nhận sau khi xem.

Muốn che giấu lương tâm khen chân nhỏ đẹp.

Bọn họ không có mặt mũi đó.

Nhưng nếu viết chi tiết cảm nhận trong lòng ra, chẳng phải đã thỏa mãn ý Hoàng Thượng? Trong lúc bọn họ xoắn xuýt không biết làm sao, Phùng Niệm nghe nói Bùi Càn làm chuyện này, nói rằng muốn nhìn bảng cáo thị đó một chút, cũng được nhìn thấy.

Trước kia nàng cười nhạo hoặc phàn nàn nói Bùi Càn rất nhiều lần, lần này không cười châm biếm, còn nghiêm túc cho đề nghị.

“Hoàng Thượng có bằng lòng nghe một lời của thiếp không?”

“Ái phi nói đi.”

“Thiếp cảm thấy bảng cáo thị này có thể sửa đổi một chút.”

“Nàng cảm thấy trẫm viết không đúng?”

Phùng Niệm để đồ vật ở bên cạnh, bản thân nhích lại gần bên người Hoàng Thượng, ôm cánh tay y nói: “Không phải vấn đề đúng hay không, nó khiến người khác bị tổn thương.”

“Trẫm biết, nhưng nếu như không viết như thế bọn họ không biết trẫm ghê tởm nó bao nhiêu, sẽ còn bằng mặt không bằng lòng.”

“Vậy cũng có thể làm mơ hồ trọng điểm một chút, người viết gần đây ngẫu nhiên nhìn thấy chân trần sau khi bó, chẳng nhìn thấy có bất kỳ mỹ cảm gì, ngược lại vô cùng mất hứng. Nghĩ đến nổi khổ nữ tử bó chân, cho dù tiền triều hết sức phát triển nhưng phong tục này chính là hành vi hại người, vậy bắt đầu từ thân thể tóc da thuộc về phụ mẫu nếu có hiếu không nên phá hoại, bó chân là tục lệ xấu. Lại thêm một số cách nhìn và quyết định của người, như vậy trong lòng nữ tử bị ép bó chân cũng dễ chịu chút. Chí ít người biết bọn họ không có lỗi, lỗi ở người mang theo và thúc đẩy bó chân trở thành phong tục, những người này thật đáng chết.”

Bùi Càn còn đang suy nghĩ, Phùng Niệm dùng tới giọng nói bậc nhất thiên hạ mềm mại nói: “Nếu người không thay đổi, cứ ban ra như vậy bên dưới có thể sẽ lặng lẽ mắng người, cảm thấy người nói bỏ là bỏ, trong lúc nổi hứng nhất thời mà nhục nhã người khác đấy. Vẫn nên thay đổi cách nói, trau chuốt một chút.”

Phần lớn làm Hoàng đế ăn mềm không ăn cứng, Phùng Niệm nói như vậy nghe như đang vì y cân nhắc khắp nơi, trong lòng của y có thể không được an ủi sao?

Dù đã dao động, nhưng Bùi Càn vẫn mạnh miệng đáp trả một câu: “Cho bọn họ mượn mười lá gan cũng không dám, dám mắng trẫm bọn họ không muốn sống sao?”

“Hoàng Thượng!”

“Được được, ái phi đã nói như vậy trẫm còn có thể không cân nhắc sao? Trở về trẫm lập tức đổi, đổi cho bọn họ tiếp thu tốt một chút.”

Nhìn Phùng Niệm lộ ra ý cười, Bùi Càn ôm nàng hôn một cái: “Có vui không?”

“Thần thiếp còn có chuyện này muốn nhắc nhở người.”

“Nói đi, trẫm nghe đây.”

“Người muốn thay đổi quy tắc này, ta sợ phía dưới khuyên không nổi sẽ đi tông miếu mời Thái hậu hồi cung, chắc hẳn Thái hậu cũng bó chân, người nói xem làm thế nào để có thể khiến cho lão nhân gia tiếp nhận.”

Bùi Càn bị nàng chọc cười, nói thẳng: “Hi phi của trẫm sao có thể hiền lành như vậy? Còn sợ bởi vì chuyện này tổn thương tình cảm mẫu tử giữa trẫm và Thái hậu.”

Đừng nói Bùi Càn, trong group cũng rất kinh ngạc.

Dương Ngọc Hoàn: “Mọi người còn nói tâm chủ group bẩn nhất, ta thấy muội ấy là nữ nhân hiền lành nhất ở đây, không chỉ lo lắng Hoàng đế bị mắng, còn lo lắng Thái hậu không vui vẻ.”

Phan Ngọc Nhi: “Còn có Thái hậu à? Tại sao không nghe nói tới?”Tây Thi: “Bởi vì người bình thường không ở trong cung, Thái hậu rất tốt, suy nghĩ của bà và Bùi Càn không khác nhau lắm, vừa nhìn đã biết là thân mẫu tử không sai vào đâu được.”

Trần Viên Viên: “Nhưng lúc này không giống đâu, chắc hẳn Thái hậu cũng bó chân, nhi tử ban ra quyết định này bà ấy nhìn thấy không khó chịu sao?”

Ðát Kỷ: “Trực giác cho ta biết, bồi thường tiền hàng còn có thao tác khác.”

Lữ Trĩ: “Ta cảm thấy trực giác của hồ ly tinh rất đúng.”

Phùng Niệm: “Ta cũng có cảm giác này, phiền toái này sẽ dùng cách thức ngoài dự đoán giải quyết xong, kết quả có thể khiến người ta dở khóc dở cười. Hơn nữa không phải ta lo lắng cho hắn, ta sợ người ta không tiếp thu được sau khi nghe ngóng thì biết trong cung chỉ có ta không bó chân, rồi nghĩ đến cẩu Hoàng đế sủng ta, bọn họ không dám mắng Hoàng đế, còn không dám bắt ta khai đao sao? Khẳng định sẽ mắng ta là hồng nhan họa thủy!”D@đ/l~q+đ

Hạ Cơ: “Nhìn xem tên group, đâu có sai đâu.”

Triệu Phi Yến: “Đã làm chủ group của chúng ta, trong lòng còn không biết thân biết phận sao?”

Đông Ca: “Triệu Phi Yến, tỷ cẩn thận một chút đi...”

Phùng Niệm: “@ Triệu Phi Yến, cảnh cáo cấm chat lần một.”

Triệu Phi Yến: “...”

Triệu Phi Yến: “Lời này là do muội nói đấy! Lần trước muội nói ‘Chẳng qua các vị chỉ là thành viên, mà ta quả thật là chủ group này, tại sao mọi người còn không biết thân biết phận vậy?’”

Phùng Niệm: “Ta nói mình không đẹp là khiêm tốn, tỷ nói ta không đẹp không phải là đang mắng chửi ta sao?”

Ðát Kỷ: “Cũng có thể là nói thật đấy.”

Ðát Kỷ đã bị cấm chat

*

Phùng Niệm lo lắng không sai chút nào, các đại thần đã nghẹn không ra cảm giác, cũng không biết làm thế nào khuyên can Hoàng Thượng. Lúc này bỗng nhiên có người thông suốt nghĩ đến Thái hậu nương nương đang ở tông miếu, lại truyền lời sang, Thái hậu nghe nói Hoàng Thượng chê chân nhỏ xấu xí muốn thay đổi quy tắc cấm nữ nhân chân nhỏ tiến cung, bà vô cùng kinh ngạc, lại dẫn người trở về cung.

Sau khi trở về lập tức có phi tần đến khóc lóc kể lể, nói Hi phi xúi giục Hoàng Thượng như thế nào, mời Thái hậu nương nương vì mọi người làm chủ.

Độ thiện cảm Thái hậu đối với Phùng Niệm cao, đương nhiên sẽ không vì vài câu này đã phán tử hình nàng, bà suy nghĩ, đuổi những phi tần khóc sướt mướt này đi, đang muốn sắp xếp người đi mời Phùng Niệm đến.

Phùng Niệm đã đến.D@đ/l~q+đ

“Thỉnh an Thái hậu nương nương, Thái hậu Cát Tường.”

“Ngồi đi, ai gia đang muốn gặp con.”

Phùng Niệm cũng không bối rối, vẻ mặt nàng lộ ra một chút bất đắc dĩ, hỏi: “Có phải là người đã nghe nói chuyện đó rồi?”

“Đúng vậy, toàn nói rằng con gây ra, nói một chút xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“À thì giày mang lâu thật sự khó chịu, thần thiếp đuổi người hầu hạ đi rồi cởi vớ giày muốn thoải mái một chút, ai ngờ lúc này Hoàng Thượng đến, đúng lúc thấy được... Khi còn bé bởi vì thần thiếp sợ đau, náo loạn không chịu bó chân, kế mẫu thương tình không cưỡng ép, cho nên vẫn là một đôi thiên túc. Bình thường đều cẩn thận che giấu, ngày đó không khéo để Hoàng Thượng thấy được, Hoàng Thượng quan sát cảm thấy trời sinh cũng không tệ lắm, lại nghĩ tới mọi người vì đẹp cũng bó chân, người ấy tò mò rốt cuộc chân đã bó đẹp bao nhiêu, bảo Lệ phi cởi cho hắn nhìn, kết quả biến thành thế này...”

Thái hậu suy nghĩ một chút, bảo Phùng Niệm cởi vớ giày ra xem.

Phùng Niệm có chút ngượng ngùng, cũng may trong phòng chỉ có ma ma, nàng đỏ mặt cởi giày thêu, ngay cả vớ cũng cởi ra, sau đó giơ cặp chân đẹp như Bạch Ngọc khắc thành về phía trước.

Thái hậu biết rõ hình dạng chân đã bó ra sao, thấy được đôi chân này của nàng, lập tức rõ ràng vì sao Hoàng Thượng quyết định như thế.

“Đôi chân này của con quả thật xinh đẹp, ai gia nhìn cũng sinh lòng thương tiếc, có một đôi chân ngọc như thế này, ai nỡ bẻ gãy nó bó lên chứ?”

Đang nói, thì nghe thấy bên ngoài có người hô Hoàng Thượng giá lâm.

Phùng Niệm vội vàng mang vớ giày vào đứng dậy.

Nàng cúi đầu khom lưng thỉnh an Hoàng Thượng, Bùi Càn đi tới nắm tay đỡ người dậy, mới chào hỏi Thái hậu, hỏi tại sao vào lúc này Thái hậu trở về trong cung? Là ai đi tông miếu xúi giục đúng không?

“Tại sao ai gia trở về con không rõ ràng sao?”D@đ/l~q+đ

“Nếu là chuyện đó, tâm ý trẫm đã quyết người khuyên cũng không được. Mẫu hậu người đừng chỉ nghe người khác nói, người hãy thương cho nhi tử một chút, nhi tử bị đôi chân đó của Lệ phi dọa sợ đến mức suýt nữa không được, hiện tại chỉ cần thấy được chân nhọn thì phản ứng không lên nổi, coi như tuyển vào tám mười người thì chỉ cần bọn họ đều như thế, trẫm lập tức không làm nam nhân được.”&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.