Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 234: Chương 234: Hồ vương dựng cờ xong, Nhị Hoàng tử điện hạ gánh toàn bộ hy vọng của thảo nguyên lập tức xuất phát.




Edit: Jung Ad

Bùi Càn cũng sẽ xử lý chính sự tại sơn trang nghỉ mát bên kia, nhưng không phải chỉ cần là tấu chương do đại thần trình lên y đều xem giống như bình thường. Mấy ngày nay, một số chuyện không quan trọng đều do mấy vị Hoàng tử thương lượng xử lý, việc quan trọng mới đưa đến chỗ Bùi Càn.

Sau khi về kinh, tất nhiên mọi việc sẽ bình thường trở lại.

Sau mười ngày rảnh rỗi, đột nhiên lại phải thức khuya dậy sớm, Bùi Càn còn chưa quen lắm.

Cũng có người không quen như y.

Chẳng hạn như Thất Hoàng tử Bùi Sâm và Lục Công chúa Bùi B.

Hai người này vừa được nghỉ dài hạn, trạng thái trở lại học đường có thể tốt mới kì lạ, Lục Công chúa tốt hơn một chút, mặc dù nàng chưa lấy lại tinh thần, nhưng đều nhớ những gì đã học trước đó, không sợ kiểm tra.

Sau khi Thất Hoàng tử được phụ mẫu dẫn đi ra ngoài chơi hơn mười ngày, những gì có thể quên hoàn toàn quên sạch sẽ, ngày đầu tiên đi học bị tiên sinh kiểm tra thử, chỉ là nghe viết đơn giản, chữ đơn giản hắn còn tạm được, một khi viết đến chữ phức tạp là thiếu nét.

Mặc dù chỉ là dạy vỡ lòng đơn giản, nhưng người được phái tới dạy bọn họ cũng là danh nho đương thời, theo lão sư này học tập chẳng lẽ không phải vinh hạnh của bọn họ sao? ? ? Đi học thành như vậy, tiên sinh giảng bài giận muốn chết, chỉ cảm thấy tâm huyết của mình bị giẫm đạp.

Nhưng dù người này chỉ do Quý nhân sinh ra, thì đó cũng là Hoàng tử.

Là Hoàng tử thì ông ta không thể đánh chửi.

Cục tức này nhất định phải xã ra, biết làm sao bây giờ?

Ông ta tìm ra một chiêu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, khiển trách người ngồi ở đằng sau Thất Hoàng tử.

“Hoàng Thượng thấy trời nóng mang các ngươi đi nghỉ nửa tháng, đây là thiên ân mênh mông cuồn cuộn của Thánh Thượng nhân từ. Các ngươi thật sự yên tâm chơi đùa, không đọc một trang sách cũng không viết nổi một chữ, đúng hay không?

Trả lại cho ta toàn bộ những gì đã học trong nửa tháng trước, ta còn phải dạy lại từ đầu? Các ngươi như vậy không cảm thấy có lỗi với người sao?

Đúng, tất cả các ngươi đều có xuất thân tốt, ở nhà mình đều là thiên kiều vạn quý, hay là thu dọn một chút trở về hưởng phúc không cần tới học đường nữa. Dạy cũng không nhớ được, ngốc thành như vậy là chà đạp thời gian của lão phu, chúng ta hãy bỏ qua cho nhau đi.”

Ông ta mắng sau lưng Thất Hoàng tử, nói thật vị bị mắng này có chút oan uổng. Hắn thật sự biết, trông thấy Thất Hoàng tử vò đầu viết mới cố ý viết sai mấy chữ, thư đồng ấy hả, luôn luôn là một tảng đá kê chân tốt.

Sau khi tiên sinh giảng bài mắng xong, uống một ngụm trà nhuận yết hầu, rồi phạt bọn họ chép lại.

Nên phê bình thì phê bình, cũng phải khen ngợi một số người có biểu hiện tốt, chẳng hạn như Lục Lục, nàng nghe viết xong là ôm mặt thất thần, nghĩ đến những ngày qua, lúc này mẫu hậu đã mang nàng đến chỗ cữu cữu, trái cây bên kia rất ngon, còn có thể xuất cung đi chơi.

Nàng đi theo mẫu hậu nhìn rất nhiều, cũng đi xem nhà máy dệt rồi.

Lục Lục đang nghĩ những chuyện này, phát hiện tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng, bao gồm tiên sinh cũng đang nhìn nàng. Lục Lục cho rằng mình bị bắt vì thất thần, bày ra khuôn mặt tươi cười vô tội với tiên sinh giảng bài.

Tiên sinh vui mừng gật đầu: “Lục Công chúa rất tốt, tất cả đều viết đúng, chẳng qua chữ viết còn phải luyện một chút.”

...

Ở chỗ này, Lục Lục luôn luôn được khen ngợi, điều này không có gì hiếm có.

Mặc dù không thèm, ít nhất cũng có thể trở về nói khoác một phen, ngày hôm nay, hiếm khi nàng trực tiếp trở về Trường Hi cung mà không trì hoãn nhiều sau khi tan học.

Vừa rồi Phùng Niệm nhìn nhi tử chơi đùa một trận, nữ nhi đã trở về rồi.

Lục Lục giống con chim vui vẻ vừa vào cửa là nhào tới trước mặt nàng: “Hôm nay ta đi học lại được tiên sinh khen ngợi! Chỉ có một mình ta được khen, đám Thất Thất đều bị mắng.”

“Cô nương của ta lợi hại như vậy sao?”

“Đúng thế, kiểm tra ba mươi chữ, đều tương đối khó, ta viết đúng toàn bộ! Thất Thất viết sai rất nhiều!”

Phùng Niệm nghe xong đã hiểu.

Ngày đầu tiên khai giảng nên sắp xếp kiểm tra mà thôi!

Coi như đã nói các bạn học phải dành thời gian ôn tập chuẩn bị bài trước kỳ nghỉ cuối kỳ, cũng không có mấy người nghe, có thể hoàn thành bài tập đã không tệ, rất nhiều người ngay cả làm bài tập đều là tìm đến đáp án rồi trực tiếp sao chép.

Tuần đầu tiên sau khai giảng chưa lấy lại tinh thần đúng là bình thường, lúc này sắp xếp kiểm tra, biểu hiện tốt là ưu tú, kiểm tra rớt cũng không có vấn đề gì.

Có lẽ bởi vì không phải là con mình, Phùng Niệm đặc biệt có thể hiểu được Thất Hoàng tử, đứa bé kia lớn hơn Lục Lục mấy tháng, không phải chỉ là đứa bé hơn năm tuổi thôi sao?

Trông cậy hắn còn nhớ rõ ôn tập khi đi ra ngoài chơi, cũng không thực tế lắm.

“Được rồi, có thể đắc chí một chút với nương, nhưng ra ngoài cũng đừng giẫm đạp người ta.”

“Giẫm đạp là gì?”

“Chính là khen ngợi bản thân đồng thời hạ thấp người khác, như vậy rất dễ kéo thù hận.”

“Ồ...”

Cô nương này vẫn nghe lời của mẫu hậu, nàng nhớ, nếu muốn nói người khác không tốt thì phải nói riêng, không thể nói vào lúc bản thân được khen ngợi.

Thấy nữ nhi gật đầu đến mấy lần, Phùng Niệm cảm thấy rất vui mừng.

Bùi Càn luôn dạy bậy, cứ nói gì mà nữ nhi trẫm là Công chúa, Công chúa muốn làm gì cũng được, bây giờ có trẫm, sau này còn có đền hết ánh sáng bảo vệ nàng.

Phùng Niệm nói thế nào cũng không tốt, lối suy nghĩ này của Bùi Càn là điển hình của nam nhân thời này, ở chỗ y, thương nhi tử tương đương khổ công bồi dưỡng với tiêu chuẩn cao và yêu cầu nghiêm khắc, thương nữ nhi tương đương với việc cung cấp ăn ngon mặc tốt nâng người lên tận trời.

Mỗi một lần, chỉ cần biết rằng Bùi Càn nói với nàng loại lời như là “Nữ nhi thân sinh của trẫm đúng là khó lường” này, Phùng Niệm phải tự mình vặn lại cho nàng, nói cho Lục Lục hoành hành bá đạo sẽ khiến cho người ta chán ghét.

Bây giờ trông còn tốt.

Nàng là người cam đảm hơn nữa hoạt bát còn có rất nhiều ý tưởng, nhưng chưa từng gây ra tai họa gì, ở trong cung nhân khí cao nhân duyên tốt, thái giám cung nữ đều thích nàng.

Làm sao Phùng Niệm cũng không nghĩ đến, nàng mới nói với nữ nhi không thể giẫm đạp, kết quả Du Quý nhân bên kia đã tự mình khen ngợi Lục Công chúa còn khiển trách nhi tử của nàng ta.

Nói càng ác hơn nhiều so với tiên sinh giảng bài.

Du Quý nhân nói: “Con là Hoàng tử, ngay cả Công chúa cũng không sánh bằng, phụ hoàng con biết được sẽ thất vọng bao nhiêu?”

“Nhưng B Nhi muội muội vẫn luôn biểu hiện tốt, người khác cũng kém hơn nàng.”

Lời này làm cho mẫu thân mong con hơn người nghe thấy, có thể không tức giận sao?

“Con không nghĩ tới chuyện cố gắng vượt qua sao?”

“Những thứ chúng ta học muội muội nghe hai lần liền biết, sao ta có thể vượt qua nàng nổi?”

Thất Hoàng tử khiến mẫu thân hắn ngã bệnh vì tức vào ngày đầu tiên đi học lại, Du Quý nhân choáng đầu tức ngực, nàng ta không hiểu nhi tử này thật sự ứng với tên của hắn cam tâm làm nền cho người khác? Rớt lại phía sau muội muội cũng không nghĩ tới cố gắng lấy lại tôn nghiêm Hoàng tử, thật sự vui lòng bị Công chúa giẫm lên ư?

Lúc này nàng ta lại có chút hiểu Phan Quý nhân náo loạn muốn đổi tên cho Bát Hoàng tử lúc trước.

Cái tên thật sự rất rất rất quan trọng.

Ngươi xem Lục Công chúa tên là Bùi B, nàng thông minh bá đạo có khí thế. Nhi tử của nàng ta tên là Bùi Sâm, bây giờ cứ vui vẻ làm lá xanh cho người ta, bị phê bình còn không ngại mất mặt.

Có lẽ đến chết Bùi Càn cũng không nghĩ đến, nữ nhân của y có thể vứt cái nồi con của y học tập không giỏi lên cho y chịu một nửa, cảm thấy y làm cho người ta thua ở trên vạch xuất phát.

Bùi Càn không biết, nàng ta cũng không biết gì cả.

Nếu là chuyện khác Du Quý nhân còn có khả năng nói một chút với Phùng Niệm, bởi vì nói chuyện này sẽ nhắc tới Lục Công chúa, Du Quý nhân không dám, cho nên Phùng Niệm cũng không nghe thấy trò cười này.

Phùng Niệm nhấc ngón tay tính toán thời gian, Bảo Âm đưa thư về cũng đã đến trong tay Hồ vương.

Trên thực tế đúng là đã đến.

Nghe nói Tần quốc phía nam đồng ý bỏ ra số tiền không tệ thu mua lông dê của bọn họ, Hồ vương và đám nhi tử kia của ông ta đều rất buồn bực, trước đó bọn họ đều là lột cả da, da có thể giữ ấm còn lông cạo ra cũng vô dụng. Bây giờ nghe nói có người thu mua, giá tiền so với bán cả da cũng không thua lỗ gì, hơn nữa bởi vì lông dê sẽ dài ra, muốn lấy lông cũng không cần làm thịt dê, điều này có phần giống buôn bán không cần vốn.

Nếu thu mua thứ này với số lượng lớn hơn nữa giá tiền tốt, quả thật có thể bàn bạc, nếu như khiến cho bọn họ thu không chỉ là sang năm, sau này ổn định thảo nguyên bên này còn có thể nuôi thêm một chút.

Dù sao trước đây bọn họ cũng không trồng trọt gì nhiều, vốn chính là chăn thả mà sống.

Hồ vương cố ý trưng cầu ý kiến các con, con của ông ta nói Hoàng hậu Lương quốc chắc chắn sẽ không gạt người, muội muội cũng sẽ không hại bọn họ, việc buôn bán này phải làm.

Hồ vương nghe thấy lời này bó tay toàn tập, ông ta nghĩ sâu tính kỹ một phen, quyết định phái nhi tử đi xem tình huống một chút, đúng lúc bàn bạc giá tiền.

Bây giờ đi, dù thế nào trước khi bắt đầu mùa đông cũng có thể đến bên kia, có thể bàn bạc xong xuôi trở về là có thể chuẩn bị cắt lông dê rồi.

Vùng thảo nguyên Hồ vương quản lý không nhỏ, diện tích tương đối lớn hơn nước Tần, nếu đầu xuân thống nhất cắt lông luận cân bán đi, thật sự có thể kiếm một khoản.

“Ô Lực Cát, con dẫn người đi một chuyến, xem bọn họ cần lông dê làm gì, nếu tác dụng lớn thì cố tình nâng giá tiền.” Đừng thấy Hồ vương đã lớn tuổi rồi, thân thể cũng không tốt như xưa, có khả năng không sống được mấy năm nữa, nhưng đầu óc ông ta vẫn tỉnh táo, không thấy vừa nghe nói người ta muốn lông dê lập tức nghĩ đến làm sao mới có thể để người trong thảo nguyên kiếm được càng nhiều sao.

Ô Lực Cát, cho đến nay vẫn là nhi tử được ông ta coi trọng nhất.

Mặc dù đã từng phạm một số sai lầm nho nhỏ, sau này Hồ vương câu lại không cho hắn ta đi Lương quốc, từ từ vặn hắn ta lại, bây giờ lại là một nhi tử bình thường.

Lần này phái hắn ta đi Tần quốc, Hồ vương rất yên tâm.

Nhi tử này của ông ta yêu quý đại thảo nguyên hơn bất kỳ ai, nhất định sẽ bàn bạc theo phương hướng có lợi đối với thảo nguyên. Tần quốc bên kia lại không có Hoàng hậu Lương quốc tà môn mê hoặc hắn ta, nhất định sẽ không có vấn đề.

Hồ vương dựng cờ xong, Nhị Hoàng tử điện hạ gánh toàn bộ hy vọng của thảo nguyên lập tức xuất phát, hắn ta xuyên qua Lương quốc một đường đi về phía nam, nói là đi bàn bạc buôn bán lông dê, thuận tiện cũng làm một cuộc khảo sát thực địa đối với sự phát triển của Lương quốc trong mấy năm nay, còn dự định quan sát thật kỹ xem thử quốc gia mới dựng lên ở phía nam kia rốt cuộc có sức sống hay không.

Lần này không chỉ vì nói chuyện làm ăn, bên thảo nguyên kia cũng mượn cơ hội nói chuyện làm ăn muốn xem một chút phía nam thế nào.

Mặc dù bình thường không ngừng có tin tức truyền đến, nhưng đều là tin đồn, cũng không chính xác.

Ô Lực Cát vừa đi đường vừa quan sát, rốt cuộc vượt qua biên cảnh phía nam Lương quốc tiến tới Tần quốc vào giữa mùa thu. Tần quốc cách Hồ quốc rất xa, trước khi đến Ô Lực Cát vốn không nghĩ tới muốn học tiếng Tần quốc, hắn ta không biết nói, cũng chỉ có thể dựa vào người khác phiên dịch giúp.

Hắn ta một đường nghe phiên dịch đến đô thành Tần quốc.

Lúc này, trong lòng Ô Lực Cát đã cực kỳ rung động, trước đó bọn họ nhất trí cho rằng quốc gia phá vỡ quy củ này sẽ không tồn tại lâu dài, cho dù lúc trước bọn họ nhanh chóng lật đổ vương thất Thanh Lai quốc, nhưng chuyện nam nữ bình đẳng này, nói dễ mà làm lại quá khó.

Quốc gia này vẫn như cũ, lại muốn khiến cho nam nhân từ bỏ địa vị ưu việt của bản thân, chia sẻ tài nguyên và cơ hội vốn thuộc về bọn họ với nữ nhân.

Các nam nhân dùng mắt thường cũng có thể thấy mình bị thiệt thòi, bọn họ há có thể không náo loạn?

Lúc đó kết quả thảo luận là, mọi người đều cho rằng Tần quốc có khả năng đi theo hai con đường trong tương lai:

Thứ nhất, nam nhân chịu phải thiệt thòi sẽ cầm vũ khí nổi dậy, lật đổ hắn ta.

Thứ hai, nam nữ bình đẳng mấy năm, bởi vì quốc gia rối loạn bị đánh về nguyên hình, tiếp tục hình thức như Thanh Lai quốc trước kia.

Trước khi đến Ô Lực Cát cực kỳ đồng ý với cách nói này, tận mắt nhìn thấy hắn ta cảm thấy có thể bên này sẽ đi ra con đường thứ ba, Tần quốc thành lập sắp gần một năm rồi, một đường đi tới không thấy bách tính có bất mãn gì, đều cảm thấy Hoàng đế bệ hạ tốt Thân vương điện hạ tốt, bọn họ sẽ khiến cho quốc gia trở thành đất nước cường thịnh.

Bách tính có thể như vậy đương nhiên là bởi vì triều đình xử lý tốt phương diện dư luận.

Trước đó Phùng Niệm cũng đã nói, cần một chút thời gian nữa các loại máy móc thiết bị mới ra đời, trong thời gian chờ đợi nhất định phải trấn an vận động bách tính thật tốt, để bọn họ biết hiện tại ngươi khổ một chút, nhưng ngày tốt lành sắp tới rồi.

Bên Đô thành đã xây dựng nhà máy, bên kia bắt đầu làm, đi vào quỹ đạo thì những địa phương khác cũng sẽ đi theo. Máy kéo sợi, máy dệt vải, máy may, máy bột mì... Cái gì cũng có, chẳng bao lâu nữa nhà máy sẽ được xây dựng ở khắp nơi.

Ô Lực Cát nghe nói những chuyện này, quả thật cảm thấy Tần hoàng này có năng lực, rất biết bách tính muốn thứ gì, coi như hiện tại không cho được, ta sẽ ổn định ngươi trước, bị hỏi tới chính là sắp rồi đừng sốt ruột.

Dù sao bây giờ đối với hắn ta cũng chỉ là nghe cho vui, nếu những thứ bách tính muốn thật sự có dễ dàng làm ra như vậy, Lương quốc đã có từ lâu, dù sao Lương quốc mới là quốc gia cường thịnh nhất.

Ô Lực Cát người này cũng may mắn, mặc dù trong lòng hắn ta không tin, cũng sẽ không đi bác bỏ người khác.

Hắn ta cứ nghe như vậy suốt một đường.

Đến đô thành Tần quốc lại phát hiện sự sùng bái của người ở đây đã đến đỉnh điểm, ra ngoài đi một vòng đều là khen Hoàng đế bệ hạ tốt, ngoại trừ Hoàng đế bệ hạ, một người khác được nhắc đến thường xuyên chính là một nữ Thân vương. Bách tính còn tiếc nuối, nói không gặp nàng một tuần rồi.

Vừa có người nói một tuần không gặp, cách đó không xa lại ồn ào.

“Là xa giá của điện hạ, hôm nay điện hạ xuất cung rồi?”

“Đừng đẩy, cho ta nhìn xem.”

“Phong thái điện hạ vẫn chói mắt như vậy!”

“...”

Một nhóm Hồ quốc này cũng không nghĩ tới vận khí bọn họ tốt như vậy, vừa đến đã đụng phải xa giá của nữ Thân vương, đều đi theo muốn xem thử.

Vừa nhìn lại thấy không ổn, Nhị Hoàng tử choáng váng.

Đây là nữ Thân vương Tần quốc ư?

Tại sao nàng và Hoàng hậu Lương quốc giống nhau như vậy? ? ?

Nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nữ nhân này đang vẫy tay với bách tính, ngoại trừ đồ trang sức, đều giống như Hoàng hậu Lương quốc.

Hoàng hậu Lương quốc chính là Thân vương Tần quốc?

Ô Lực Cát đã thành lập nhận thức này ngay từ đầu, nhưng hắn ta cảm thấy nói không thông, thậm chí Hoàng hậu Lương quốc cũng không có cơ hội xuất cung, sao có thể đến nơi xa như vậy?

Hắn ta còn tìm được chứng cứ chống lại quan điểm của mình.

Lúc Ô Lực Cát nhìn thấy Phùng Niệm vào nhiều năm trước, bộ dáng của nàng gần giống nữ Thân vương Tần quốc bây giờ, nhưng lúc này đã qua rất nhiều năm rồi, một người có thể không có chút thay đổi nào trong khoảng thời gian năm, sáu năm sao?

Không thể nào.

Có khả năng là mỹ nhân thì bộ dáng có cơ hội giống nhau đi, người xinh đẹp thì dễ rập theo một khuôn, người xấu mới có đặc sắc riêng.

Trong khoảnh khắc Ô Lực Cát hoàn thành việc thuyết phục bản thân, sau đó chuyên tâm thưởng thức sắc đẹp của mỹ nhân.

Lại phải nói, nam nhân phía bắc vốn dĩ khỏe mạnh hơn một chút, cộng thêm Ô Lực Cát cũng cường tráng trên đại thảo nguyên phương bắc, trong đám người hắn ta thật sự rất xuất chúng, ánh mắt Phùng Niệm lướt qua đã trông thấy hắn ta.

Lúc nhìn thấy, trong lòng của hắn lộp bộp một chút, trên mặt lại không chột dạ chút nào, không nhìn ra hai người bọn họ đã sớm quen biế[email protected]đ/l~q+đ

Ô Lực Cát càng tin tưở[email protected]đ/l~q+đ

Đây chính là trùng hợ[email protected]đ/l~q+đ

Đây thật sự là một sự trùng hợp đẹp đẽ! Lúc đầu hắn ta cho rằng mình đã nghĩ thông suốt từ lâu, đại ngộ triệt để rồi, lúc nãy, khi nữ Thân vương này nhìn về phía hắn ta, ánh mắt bọn họ có tiếp xúc ngắn ngủi, Ô Lực Cát đã nghe được nhịp đập con tim của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.