Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 140: Chương 140: Phu thê một thể, phu nhân hắn ta khi quân, hắn ta còn có thể rũ sạch hay sao?




Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng

Dựa vào tin tức Tiểu Triệu Tử phản hồi về, trong group bàn tán một phen. Nhất là mấy người hợp tác trí tuệ, ví như Lữ Trĩ và Từ Hi, cách nhìn của hai nàng đều rất nhất trí, đồng thời không mưu mà hợp* với Phùng Niệm.

*không bàn mà cùng ý tưởng.

Diệp Hách Na Lạp? Hạnh Trinh: “Phùng Hi này, có vấn đề.”

Vi Hương Nhi: “Ta cũng cảm thấy nàng ta không thành thật.”

Lữ Trĩ: “Nói những lời kia với chủ group có thể có chút trình độ. Lấy cá tính thiếu kiên nhẫn biểu hiện ra ngoài này của Phùng Hi, nếu nàng ta thật sự thảm đến nông nỗi như nàng ta nói, có khi đã sớm làm ra chuyện lớn, có thể nhẫn nhịn đến hôm nay sao? Nếu như những câu nàng ta nói là thật, phu gia muốn bắt nàng ta trở về, đại khái nàng ta có thể không thèm đếm xỉa đến mặt mũi mà cấu xé với bên kia. Dù sao trong nhà Bùi Trạch ắt hẳn sẽ tính việc Bùi Trạch gặp lên đầu nàng ta, cho dù nén giận cũng không thể chung sống hòa bình nữa. Quan hệ giữa nàng ta và bên kia đã hỏng rồi.”

Vạn Trinh Nhi: “Ta thấy lạ chính là điều này! Bây giờ nàng ta hạ mình làm thiếp đã muộn, tại sao lại không làm ầm ĩ lên?”

Trần Viên Viên: “Có phải vào cung xúi bậy, sợ động tĩnh quá lớn bị trị khi quân hay không?”

Phùng Niệm: “Hẳn là thế. Nàng ta vốn không muốn xử Bùi Trạch như thế nào, chỉ muốn để ta biết rằng nàng ta thay ta chịu kết cục này, muốn ta mềm lòng, mới cố ý nói về hướng độc ác, ai ngờ để Hoàng Thượng nghe thấy.”

Phùng Niệm: “Sau khi Hoàng Thượng đi vào, trên thực tế nàng ta đã đâm lao phải theo lao. Nghĩ đến quan hệ giữa muội và Hoàng Thượng đối với Bùi Trạch, hẳn là có cách đối phó, kiên trì nói tiếp. Lúc đầu nếu Hoàng Thượng hạ chỉ cho nàng ta và Bùi Trạch hòa ly, hẳn là Bùi gia bên kia cũng sẽ đồng ý, hai người bọn họ có thể đều tự mình đi tìm người sau. Đáng tiếc nàng ta không thuyết phục được Hoàng Thượng.”

Phùng Niệm: “Ta cảm thấy nàng ta nói dối bởi vì nàng ta nói Bùi Trạch sỉ nhục nàng ta, cay nghiệt nàng ta, còn giam giữ không cho nàng ta ra bên ngoài truyền lời, nhưng chẳng phải nàng ta về nhà ngoại rất thoải mái sao?”

Phan Ngọc Nhi: “Mọi người nghe nàng ta nói vài lời liền nghĩ nhiều như vậy?”

Đông Ca: “Là nghi ngờ hợp lý. Bình thường lúc một người kể khổ với người khác đều nói thiên vị cho bản thân. Chắc chắn nàng ta cũng thiên vị, cũng không biết thiên vị bao nhiêu.” d$đ~l>q(đ

Triệu Phi Yến: “Đã như vậy mà vẫn không dám làm ầm lên, chắc chắn không ít.”

Triệu Hợp Đức: “Cũng không biết Bùi Trạch bên kia có thể tìm Hoàng Thượng giải oan không?!”

Đát Kỷ: “Nhất định trở mình không nổi còn nói nàng ta làm gì? @Phùng Niệm, muội nói một chút xem rốt cuộc năm mươi điểm cống hiến của ta lúc nào mới có? ? Ta cho muội hai lựa chọn, thứ nhất, mau nói mấy lần thiếp có một kế; thứ hai, bảo cẩu hệ thống thiết lập lại kỹ năng cho ta.”

Phùng Niệm: “Được thôi, Đát Kỷ tỷ tỷ, tỷ hãy nghe cho kỹ: Thiếp có một kế thiếp có một kế thiếp có một kế thiếp có một kế... Hài lòng chưa?”

Tây Thi: “...”

Bao Tự: “...”

Đát Kỷ: “Người không thể đối xử với thiếp như vậy! Người rất quá đáng! Thiếp vào trong này đã hai năm rưỡi, hai năm rưỡi dài bao nhiêu, vậy mà một ngàn điểm cống hiến cũng chưa có!”

Lữ Trĩ: “Không có cống hiến, tỷ không tự kiểm điểm mình, còn quở trách chủ group?”

Đát Kỷ: “Cái đó chẳng phải sao? Kỹ năng của ta dùng tốt như vậy, nàng không cần, muốn dựa vào chính mình, đây không phải bắt nạt người khác sao?”

Phùng Niệm: “Đát Kỷ tỷ tỷ, tỷ vội làm gì? Kỹ năng ấy, khi cần dùng, muội sẽ không tiết kiệm đâu. Coi như trong chốc lát không dùng được, vẫn có những biện pháp khác để tung ra. Ví như chúng ta có thể thăng cấp một chút cho cẩu hệ thống, điểm danh hàng ngày, tích lũy dần tích lũy dần, chẳng phải Đại vương của tỷ liền đến đây sao?”

Phùng Tiểu Liên: “Ta biết Đát Kỷ tỷ tỷ sẽ nói gì ―― muội nói không tính.”

Đát Kỷ: “Muội nói thăng cấp liền thăng cấp à?”

Sự thật chứng minh chủ group chính là tiểu tâm can của hệ thống. Phùng Niệm nhắc tới, thăng cấp tối ưu lần thứ ba thật sự xảy ra. Lần này ra hai chức năng mới, một đưa phúc lợi cho các thành viên trong group, chính là cái gọi là điểm danh hàng ngày. Khi điểm danh sẽ tự động ném xúc xắc, các thành viên có thể đạt được số điểm cống hiến tương ứng.

Chức năng này xuất hiện, cho dù ngày nào cũng được một điểm, năm mươi ngày sau Đế tân đã có thể tới.

Cuối cùng Đát Kỷ đã có hi vọng, không chờ nàng lệ rơi lã chã, các thành viên trong group đều bị chức năng thăng cấp mới phía sau hấp dẫn sự chú ý.

Hệ thống nói vì để cho tất cả mọi người có trải nghiệm mới mẻ, nó nhằm vào biểu hiện qua hai năm rưỡi của chủ group để tiến hành cho điểm, cũng dựa theo cho điểm để cấp giá trị thành tựu. Chủ group có thể dùng giá trị thành tựu để nâng cấp kỹ năng.

【 Chú ý: Mỗi kỹ năng đều có vô số phương hướng tiến hóa, lựa chọn cường hóa là ngẫu nhiên xảy ra. Thăng cấp cường hóa có tỷ lệ thất bại nhất định, sau khi thành công không thể rút về, chưa hài lòng có thể tiếp tục cường hóa.】

Sau vài phút, Phùng Niệm liền tiêu hóa được cách giải thích đặc biệt này. Nói là thăng cấp, chẳng phải khiến người ta dùng tiền tẩy kỹ năng sao? Dựa vào kinh nghiệm chơi trò chơi cặn bã đời trước, tất cả xác suất cho đều là hố to.

Hố thì hố, chức năng mới này, nàng vẫn chưa dùng mà đã thật là thơm rồi.

Sau khi group có nhiều người, kỹ năng phát tới cũng vô cùng quái lạ, nào thực dụng như “giọng nói bậc nhất thiên hạ” và 'thăng thắn sẽ được khoan hồng', cũng có cái hồi trước phát ra vẫn được giấu ở đáy hòm. Có vài kỹ năng làm không tốt thì cả đời cũng không dùng tới, hệ thống phải nghĩ cách giải quyết vấn đề này.

Lữ Trĩ: “Đã đặc biệt nhắc đến không thể rút về, cũng không thể phát trùng kỹ năng à?”

Vi Hương Nhi: “Thử một chút chẳng phải sẽ biết sao?”

Phùng Niệm đang ngứa tay, nàng xem kỹ năng mình có một chút, suy nghĩ xong thì chọn “Lộ ra ánh sáng Phật sống” của Từ Hi. Lúc sinh Lục Công chúa, nàng từng dùng. Khi ấy cảm giác trận chiến quá lớn, cơ hội có thể dùng đến cái này sẽ vô cùng ít, ngược lại có thể cường hóa thử xem.

Hai năm dài này, chuyện Phùng Niệm làm cũng không ít. Giá trị thành tựu của nàng tựa như điểm cống hiến của Phan Ngọc Nhi, được một đống lớn. Không thiếu điểm cũng không sợ kỹ năng bị hỏng, thế là nàng liền xuống tay.

Hệ thống nói đồ chơi này có tỷ lệ thất bại nhất định thật sự không phải lừa người. Một lần cường hóa mười phát mới thành công một lần, một cái “Lộ ra ánh sáng Phật sống” thay đổi xong xuôi, biến thành 'Sát tinh lâm thế'.

Thu hoạch từ anime, tiểu thuyết, kịch truyền hình trong Đại Ma Đầu thường thường đều là mây đen che trời, sấm sét vang dội. Đồ chơi này chính là cảnh tượng đặc hiệu như vậy. Dù vốn là ngày nắng, chỉ cần phủ lên, trời nói đen liền đen, đồng thời còn có gió lạnh vù vù theo sau, còn có thể phối hợp với các loại sấm sét vang dội, mưa to như trút nước.

Phùng Niệm: “! ! !”

Dương Ngọc Hoàn: “Cường hóa rồi? Cường hóa của ai?”

Đông Ca: “Hẳn là của ta, luôn có nam nhân mất nước vì ta.”

Hạ Cơ: “Ai nói thế? Chủ group chưa từng dùng kỹ năng kia của muội, nói trong số chưa từng dùng bao giờ cũng phải là hai chọn một trong chúng ta.”

Vương Chính Quân: “Cái 'Gà chó lên trời' của bản cung để bị các người ăn à? ? ?”

Trần Viên Viên: “Mọi người đừng ồn ào, nghe Niệm Niệm nói đã.”

Phùng Niệm không nói gì, trực tiếp dán 'sát tinh lâm thế' ra ngoài. d%đ+l*q!đ

Lữ Trĩ: “Cái này...”

Phùng Tiểu Liên: “Nhìn tên gọi là thấy lợi hại.”

Đông Ca: “Thật sự là vầng sáng của ta xuất hiện thăng cấp ư? Làm người ta mất nước không phải là sát tinh à?”

Phùng Niệm: “Không phải, đó là vầng sáng đặc hiệu, là thăng cấp cùng loại.”

Lữ Trĩ: “@Diệp Hách Na Lạp? Hạnh Trinh?”

Phùng Niệm: “√”

Đám mỹ nhân bàn tán một hồi, nói cái này hay, về sau ai lại đến nói nhăng nói cuội đều có thể để hắn thề trước mặt mọi người. Hắn bắt đầu nói liền mở vầng sáng này, bầu trời tối đen, sấm sét vang dội, gió lạnh vù vù, dọa không chết hắn ta mới lạ!

Lúc trong group đang điên cuồng bàn tán, hai lão tổ tôn Lưu gia bị chọc tức.

Ánh mắt mấy nữ nhân đang bàn tán này rất thiển cận! Kỹ năng này dùng như vậy sao?

Lưu Bang nói: “Nếu phi tử của trẫm có thứ này trong tay, ta xem chỗ nào đại hạn liền cho nàng đi.”

Lưu Thích nghe xong liên tục gật đầu, nói lấy cái này đi cầu mưa rất thích hợp.

“Những nữ nhân này chỉ biết đấu đấu đấu, không thể nhìn xa trông rộng một chút sao?”

Lữ Trĩ nghe thấy hai người họ thì thầm, liếc tới một cái: “Mặt mũi huynh bao lớn mà muốn chúng ta chạy vạy khắp nơi? Vì huynh làm nhiều như vậy có chỗ gì tốt? Kết quả chẳng phải để tiện nhân đè đầu sao?”

Lưu Bang thở dài một hơi: “Hoàng hậu, sao nàng vẫn còn nói lời này?”

“Huynh quản ta nói cái gì à? Dù sao huynh đừng nằm mơ nữa, loại chuyện tốt này cũng không tới lượt huynh.”

...

Phùng Niệm cũng muốn tới khi nào trong kinh khô hạn, nàng có thể lấy cái này cho mưa xuống, nhưng đó là chuyện sau này. Lúc này, nàng đắm chìm trong vui sướng cường hóa kỹ năng, đang suy nghĩ còn có thể cường hóa cái gì nữa. Đối với group và kỹ năng của group, ban đầu Phùng Niệm hơi choáng, dù sao đã hai năm rưỡi rồi.

Lần thăng cấp này, nàng đã có niềm vui mới.

Trên đời này, có người vui cũng có người buồn. Bây giờ lo lắng nhất phải kể tới hai kẻ làm mẫu thân kia ―― Dương thị và Từ thị.

Về sau Dương thị bảo người nghe ngóng mới biết được, cải tạo lao động không phải lăn lộn đủ ba năm là xong, không làm tốt người giám sát sẽ không tính thời gian cho, bình thường lười biếng đều có thể bị phát hiện. Người xông lên đụng Hoàng Thượng và Quý phi ở trên phố hội đèn lồng lúc trước đã bị đưa đi làm gần một năm, nhưng bọn họ vốn không được tính đủ số ngày như vậy. Có người trong nhà thực sự không yên tâm, dựa vào quan hệ đến nhìn thoáng qua. Từng người vốn da thịt mềm mại, hiện tại người đen, tay cũng lớn. Trong nhà luôn có nô bộc hầu hạ, sang bên kia chuyện gì cũng phải tự làm. Nghe nói bọn họ trông thấy, đến gần quan sát cũng không nhịn được mà khóc.

Bởi vì chuyện này, có người từng đến ngự tiền cầu tình, ngỡ Hoàng Thượng hết giận có thể nhấc tay buông tha cho bọn họ.

Hoàng Thượng không đồng ý.

Theo bọn họ nói, đưa người qua, chờ mấy năm sau trở về, e rằng ngươi cũng không nhận ra hắn. Cải tạo lao động còn khổ hơn bị tống giam, khổ hơn rất nhiều lần.

Nghe thái giám truyền chỉ nói như vậy, Dương thị vốn không dám làm loạn, cho đến khi bà ta hỏi thăm ra những thứ này. Bà ta cảm thấy không thể để nhi tử bị oan, trên thánh chỉ viết nội dung hắn ta hãm hại chính thê vốn là nói hươu nói vượng. Trạch Nhi nào từng ra tay với nàng ta dù chỉ một lần? Nàng ta gả tới bị đánh hai lần đều là do Dương thị làm. Một lần là hôm qua, lần khác là lúc trước bị Quý phi điểm danh vụ trang sức...

Yên ổn thì ai lại đi đánh chửi nàng ta? Chẳng phải đều là do nàng ta gây ra sao? Nói Trạch Nhi không thích nàng ta, xem cái điệu bộ cái đức hạnh này của nàng ta thì ai thích cho được? Không chỉ nam nhân, chẳng phải tỷ muội của nàng ta cũng cảm thấy nàng ta phiền muốn chết?

Phùng Hi thấy nàng ta chịu ấm ức ngập trời, nhưng trong mắt Dương thị, nhi tử nhà mình mới là người gặp xui xẻo. Yên ổn để nàng ta đến bẩm báo lên ngự tiền. Hoàng Thượng không tra cũng không hỏi, liền phán quyết ba năm cải tạo lao động.

“Lão gia, nhất định người phải nghĩ cách gặp Hoàng Thượng một lần, nói cho Hoàng Thượng biết tình huống thật sự giữa nhi tử của ta và Phùng Hi. Trong thiên hạ có còn vương pháp không? Nàng ta bất hiền bất hiếu như thế, dựa vào đâu nhi tử của ta phải gánh tiếng xấu thay người khác? Trạch Nhi đã bao giờ đánh mắng nàng ta? Chỉ là có hai lần nàng ta làm loạn, bị Trạch Nhi nhốt lại trong phòng. Không nhốt nàng ta lại, chẳng lẽ thả nàng ta ra ngoài ầm ĩ? Chỉ có hai lần đấy, cũng không nhốt nàng ta lâu, sao lại trở thành ngược đãi cay nghiệt?”

Bùi Hoảng cực kỳ đau đầu, nói: “Chẳng phải Hoàng Thượng vì chỗ dựa của nàng ta sao? Rõ ràng biết Trạch Nhi nhớ mãi không quên Quý phi.”

“Chuyện đó không phải do Phùng Hi nói ra sao? Nàng ta nói thế mà chúng ta liền nhận? Lý thị và Cao thị ở đây có tư cách so sánh với Quý phi sao? Người lôi các nàng ra ngoài hỏi một chút, ai cảm thấy hai nàng giống Quý phi? Rõ ràng là Phùng Hi ghen tuông, không chấp nhận được nham nhân nạp thiếp mới bịa ra những lời này. Là nàng ta lừa Hoàng Thượng, nếu thật sự phải cải tạo lao động cũng nên để nàng ta đi!”

Dương thị thực sự nóng nảy. d~đ:l'q/đ

Bùi Hoảng suy nghĩ lời bà ta nói, hình như cũng có chút đạo lý.

Trước khi Tuệ phi rớt đài còn dẫn người vào trong cung, rất nhiều người đều nói người đó giống Quý phi. Hoàng Thượng lại không cho rằng như vậy, liếc qua rồi đuổi người đi tại chỗ. Người kia đã bị nói không giống, Lý thị, Cao thị càng không giống. Chỉ cần dẫn người đến cho Hoàng Thượng nhìn xem, chắc hẳn là có thể đối phó được.

Bùi Hoảng nghĩ cùng lắm là bị Hoàng Thượng mắng trở về, nhưng ngộ nhỡ thì sao? Ngộ nhỡ giải thích rõ có phải có thể sẽ được miễn hình phạt ba năm không?

Làm phụ mẫu nghĩ hết biện pháp cũng sẽ cứu nhi tử. Bùi Hoảng cầu đến Dự vương bên kia, thỉnh ông ta hỗ trợ truyền lời.

Dự vương nghe nói Hoàng Thượng bị Phùng Hi lừa bịp, qua loa trừng phạt Bùi Trạch, cũng cảm thấy không nên. Ông ta liên tục chứng thực, Bùi Hoảng đều kiên trì nói Bùi Trạch không cay nghiệt ngược đãi nàng ta, Dự vương mới đi một chuyến.

Bùi Càn nghe nói trong nhà Bùi Trạch muốn giải oan, bọn họ không thừa nhận tội danh, nói là Phùng Hi vu cáo. Y suy nghĩ, bảo Tiểu Triệu Tử đến Trường Hi cung mời Quý phi tới.

Phùng Niệm đang chơi kỹ năng, liền bị gọi vào Ngự Thư Phòng.

Thấy có người mặc áo mãng bào của thân vương đã ở đây, nàng hiếm khi quy củ hành lễ gặp Hoàng Đế.

“Ái phi miễn lễ, trẫm gọi nàng qua đây là có chuyện này. Trong nhà Bùi Trạch nói Nhị muội nàng vào cung lên án những cái kia với nàng gần như đều là nói dối, nàng thấy thế nào?”

Trong lòng Phùng Niệm không hề ngoài ý muốn, nhưng nàng tỏ ra cái vô cùng kinh ngạc.

“Hoàng thượng muốn nói Phùng Hi nàng ta gạt ta? Nàng ta có mưu đồ gì?”

“Trẫm cũng không hiểu. Trẫm cảm thấy có thể cho bọn họ đối chất trước mặt. Nếu Phùng Hi tố cáo đúng, Bùi Trạch kia lại thêm một năm, phạt bốn năm lao động. Nếu là vu khống, liền cho phu thê bọn họ cùng đi.”

Phùng Niệm và Dự vương sợ đứng hình.

“Là vu khống mà hai người họ vẫn phải cùng đi cải tạo lao động sao?”

Lời là Dự vương hỏi, hỏi xong liền bị Bùi Càn giận: “Đó là điều đương nhiên, phu thê một thể, phu nhân hắn ta khi quân, hắn ta còn có thể rũ sạch hay sao?”

“Nhưng trước kia...”

“Trước kia trẫm cho rằng hắn ta không bằng cầm thú, có lỗi với Phùng Hi, dĩ nhiên đó là phạt một mình hắn ta, chẳng lẽ vẫn để ở cùng Phùng Hi? Có chuyện này sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.