Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 181: Chương 181: Song phương thực hiện bình đẳng cùng nhau xanh.




Edit: Jung Ad

Tên của người mới là gì vậy?

Nàng tên là Lưu Sở Ngọc.

Lúc ấy Phan Ngọc Nhi liền: “. . .”

Phùng Niệm cũng: “. . .”

Đát Kỷ Bao Tự Lữ Trĩ Vương Chính Quân Triệu Phi Yến những người ở niên đại gần phía trước này đều không hiểu Lưu Sở Ngọc là thế nào? Tây Thi còn trêu đùa nói lại họ Lưu nha, có phải chắt nữ Lưu Bang hay không?

Triệu Hợp Đức: “Ta cảm thấy không phải.”

Trần Viên Viên: “Tỷ cũng không nhận ra là người nào tất nhiên không phải rồi.”

Lữ Trĩ: “Nhìn phản ứng Phan Ngọc Nhi chắc hẳn nàng biết người này, các muội ở phía sau nàng ta không biết sao?”

Khách Ba Ba: “Không biết.”

Dương Ngọc Hoàn: “Không biết.”

Đông Ca: “Ta cũng không biết.”

Phùng Niệm: “Sơn Âm Công chúa nha, không biết tên nàng ta chắc hẳn các tỷ đã từng nghe phong hào.”

Vi Hương Nhi: “. . .”

Vạn Trinh Nhi: “Hóa ra là Sơn Âm Công chúa, thất kính thất kính.”

Đát Kỷ: “Càng nghe ta càng sốt ruột, nàng ta là Công chúa rốt cuộc làm sao trà trộn vào trong bọn này? @ Phùng Niệm @ Vạn Trinh Nhi @ Phan Ngọc Nhi, các muội biết thì mau nói.”

Phùng Niệm cũng không muốn nói, may mắn nàng là một chủ group có nguyên tắc, trừ khi là loại nữ nhân đặc biệt kinh khủng như Dương Thành Chiêu Tín kia, bình thường xem như thật sự là họa thủy nàng cũng sẽ không đá ra, người ta tiến vào cũng không dễ dàng.

Nhưng Sơn Âm này, nghĩ đến hình tượng nàng ta lưu truyền hậu thế Phùng Niệm có hơi đau dạ dày, đau dạ dày không phải bởi vì cái khác, mà là nghĩ đến nữ nhi của mình.

Nhớ tới phương thức giáo dục kia của Bùi Càn, lại nghĩ tới lời Tần thị nói, nêu ví dụ Lục Lục nuôi trai lơ thành đàn cũng chỉ thiếu một chút, nếu để cho nàng tiếp xúc với Lưu Sở Ngọc chịu một chút ảnh hưởng, nói không chừng chính là Sơn Âm thứ hai.

Nghe nói nàng ta là Sơn Âm Công chúa, nhiều người ở niên đại phía sau đã biết nàng ta là ai.

Nhưng vẫn có người không quan tâm tới lịch sử như Phan Ngọc Nhi, người ở niên đại tương đối gần với nàng ta đứng ra giải thích, nghe nói Sơn Âm Công chúa có ba mươi người trai lơ, không chỉ nuôi nhiều trai lơ như vậy, còn có một chân với đệ đệ nàng ta, sau này nàng ta bị thúc phụ giết chết.

Bao Tự: “Trai lơ là gì?”

Phùng Niệm: “Chính là nam sủng.”

Đát Kỷ: “. . . Hạnh phúc thế sao? ? ?”

Triệu Phi Yến: “Quả thật, có hơi hâm mộ.”

Vạn Trinh Nhi: “Ở đây có Đế Tân và Lưu Ngao hai người cũng nên khắc chế một chút.”

Triệu Phi Yến cũng không để ý đến nàng, lại hỏi: “Lợi hại như vậy sao bây giờ mới tiến vào? @ Lưu Sở Ngọc, muội muội ngươi tới chậm nha! Tới sớm một chút chủ group chúng ta cũng có thể có ba mươi tên nam sủng, đáng tiếc!”

Phùng Tiểu Liên: “Chỉ cần lòng ôm chí lớn, bất cứ lúc nào cũng không muộn! Lúc ngươi làm Hoàng hậu chẳng phải cũng vui vẻ mỗi ngày? Nếu không muội muội tỷ đã khuyên Lưu Ngao xử lý tỷ từ lâu rồi.”

Phùng Niệm thật bội phục các nàng, có thể nói chuyện mở hậu cung giống như truy cầu chân lý, bất cứ lúc nào cũng tới kịp. . . Tỷ muội trong group lần đầu tiên quen biết Sơn Âm, liền bắt đầu giới thiệu cho nàng biết đây là nơi nào, tiến vào phải làm gì, đương nhiên nhắc đến trước tiên đúng là lì xì hồng bao.

Nếu là hồng bao của người khác, có bao nhiêu nàng cũng dám thu. Lưu Sở Ngọc gửi tới nàng thu được cũng không dám mở trước tiên. Sau khi nhắm mắt lại hít sâu mới xem đấy.

Gửi tới chính là một kỹ năng, có tên đặc biệt cao cấp, gọi là nam nữ bình đẳng.

Phùng Niệm suýt chút nữa cho rằng mở ra là có thể từ xã hội nam quyền bước một bước vào xã hội bình quyền.

Trước khi hưng phấn nàng nghĩ tới, kỹ năng này là Sơn Âm Công chúa gửi tới. Tại sao Sơn Âm Công chúa có thể liên quan đến xã hội bình quyền? Bởi vì nàng ta đã từng nói với đệ đệ Lưu Tử Nghiệp của mình, chúng ta là đồng bào, chỉ vì là nam nữ khác biệt, đệ có thể có vô số phi tần ta chỉ có thể sống cùng một tên phò mã, điều này không công bằng! Lưu Tử Nghiệp nghe thấy có đạo lý, quay người ban thưởng ba mươi trai lơ.

Sau khi nhớ tới chuyện này, Phùng Niệm cũng cảm thấy không tốt lắm.

Có thể kỷ năng nam nữ bình đẳng này không phải là loại năng lượng tích cực nàng mong muốn kia.

Nhìn kỹ ――

Thật mẹ nó đoán trúng rồi!

Kỹ năng này không phải phủ lên là được, cần khóa lại một nam một nữ, sau khi khóa lại, vấn đề tình cảm và chuyện phòng thẻ của hai người sẽ cưỡng bị chế bình đẳng.

Nói đơn giản, nếu như nàng khóa định mình và Bùi Càn, đêm nay Bùi Càn ngủ cùng những nữ nhân khác, nàng không có lựa chọn nhất định sẽ ngủ cùng nam nhân khác, song phương thực hiện bình đẳng cùng nhau xanh.

Vừa mới lên làm Hoàng hậu liền muốn làm chuyện này sao?

Không thích hợp!

Mặc dù Phùng Niệm rất thích nhìn Bùi Càn tức chết đấy, nàng một chút cũng không muốn bản thân mình dây vào, kỹ năng này vừa tới tay còn nóng hổi đã bị vứt vào trong góc tích bụi.

Phùng Niệm: “Tỷ không có kỹ năng khác sao?”

Đát Kỷ: “Nam nữ bình đẳng còn không tốt? Đây không phải là kỹ năng muội vẫn luôn muốn có sao? Có thể tạo phúc cho nữ nhân khắp thiên hạ đấy!”

Dương Ngọc Hoàn: “. . .”

Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh: “. . .”

Lữ Trĩ: “Hồ ly tinh tỷ nhìn kỹ một chút, đừng chỉ nhìn tên.”

Đát Kỷ không có hứng thú đối với loại kỹ năng thoạt nhìn mang năng lượng tích cực, nàng ta chỉ nhìn lướt qua không xem rõ lời giải thích. Nghe Lữ Trĩ nói như vậy, nàng ta mới cảm thấy chỉ sợ kỹ năng này có gì đó quái lạ, mở to hai mắt nhìn xem.

Vừa nhìn cái này ――

Mẹ ơi!

Kỹ năng thần tiên này ở đâu ra?

Đát Kỷ: “Chỉ có ta thưởng thức loại nữ nhân buông thả bản thân dám nghĩ dám làm này, Tiểu Ngọc nha, nếu các nàng ức hiếp muội, muội liền báo tên của ta! Ta bảo kê muội!”

Phan Ngọc Nhi: “Thứ nhất tỷ không phải là chủ group, thứ hai không phải quản lý viên, mấy tháng nay mới bắt đầu kiếm chút tiền, chính mình cũng không đủ xài tỷ bảo vệ được nàng à?”

Vương Chính Quân: “Ta thấy kỹ năng này không được, @ Lưu Sở Ngọc, muội còn có cái khác không? Có thì tranh thủ thời gian phát ra, nam nữ bình đẳng này của muội đại khái chủ group sẽ không dùng đâu.”

Các tiền bối dạy như thế, Lưu Sở Ngọc lại gửi bổ sung cái khác, mặc dù vẫn cảm thấy không ổn, lòng hiếu kỳ thúc đẩy Phùng Niệm mở ra xem.

Đó là một vầng sáng, tên là pin nam phu, tên như ý nghĩa, năng lực sung túc động lực bền bỉ. Đại khái nói là nếu như Bùi Càn lại đến Trường Hi cung, nàng phủ vầng sáng này lên, Bùi Càn mệt chết nàng vẫn còn tinh thần.

Vần sáng này cũng rất Sơn Âm Công chúa.

Phùng Niệm cũng không dám yêu cầu xa vời nàng ta còn có kỹ năng mang năng lượng tích cực gì, đúng lúc B Nhi tới, nàng dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền trực tiếp đóng khung chat.

“Nương không bận chứ?”

Con yêu há miệng đã nói câu này, Phùng Niệm nghe ấm áp muốn chết.

Từ khi hạ thánh chỉ, Trường Hi cung có người đến mỗi ngày, luôn luôn rất náo nhiệt. Có đôi khi con yêu sẽ ngồi với nàng ở đây, nhưng nàng không thích vẫn luôn ngồi bất động như vậy, nhiều lúc sẽ chạy ra ngoài chơi. Lúc này cũng là nhớ nàng mới chạy tới, nàng vịn khung cửa nhìn kỹ không có người nào bên trong mới vào.

Phùng Niệm ôm người lên, hỏi nàng có phải ngại ầm ĩ hay không?

Con yêu lắc đầu.

Thấy nàng ngoan như vậy, trong lòng Phùng Niệm an tâm một chút, chắc hẳn Lục Lục sẽ trở thành một người ưu tú nhỉ? Người ưu tú luôn một lòng trong tình yêu, một người với nhiều người vậy chẳng phải thành tra nữ? Tra nữ không được.

Hai mẫu nữ âu yếm một lát, Lục Công chúa đang vui vẻ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người hô: “Nhị Hoàng tử phi tới.”

Bảo Âm đến bên này quá nhiều lần, nàng ta tới thường thường không cần chờ người hầu thông báo, lúc Phùng Niệm nghe được tiếng thông báo kia, người cũng đã đi tới cửa rồi.

Nàng ta đến gần quỳ gối một cái, hành lễ gặp mặt: “Nhi thần tham kiến mẫu hậu.”

Từ lâu Bảo Âm đã muốn gọi Phùng Niệm là mẫu phi, không thành công, hiện tại phong Hoàng hậu nàng ta luôn có thể danh chính ngôn thuận gọi là mẫu hậu, Phùng Niệm không có ra vẻ ta đây với nàng ta, sẵn giọng: “Ngươi tới bên này của bản cung còn khách khí làm gì? Tự mình ngồi đi, muốn uống trà gì nói với các nàng.”

“Nước trà trong phủ ta còn nhiều, tiến cung là tới thăm người đấy, nghe nói hai ngày nay người đến chỗ này của người ít hơn một chút rồi.”

“Nên tới đều đã tới, vẫn còn không ít, ta không phiền chết sao?”

Các nàng nói hai câu, Bảo Âm phát hiện Lục Công chúa ngồi ở trong lòng Hoàng hậu nương nương mang vẻ mặt hoang mang, nàng ta cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu Công chúa đang suy nghĩ gì thế?”

Vừa rồi Phùng Niệm còn không có chú ý, nghe nàng ta nói như vậy, cũng cúi đầu nhìn một chút.

Đúng là như vậy!

Nàng đưa tay gãi gãi cằm B Nhi nói: “Người mới lớn bao nhiêu đã bắt đầu u sầu rồi hả?”

Vốn là châm chọc, lại đưa tới tra khảo đến từ linh hồn, tiểu cô nương ngồi trong lòng nàng đưa tay chỉ về phía Bảo Âm Công chúa ngồi đối diện nói: “Vừa rồi nàng ta kêu mẫu hậu, mẫu hậu là có ý gì?”

Phùng Niệm nghe xong lời này, lập tức nhớ lại trước đây nàng làm khó dễ Hoàng Thượng, lập tức vận động đầu óc tính toán muốn tìm một lời giải thích đáng tin cậy, kết quả Bảo Âm Công chúa đặc biệt dứt khoát nói cho nàng: “Mẫu hậu là mẫu thân cũng là nương nha.”

Phùng Niệm quả thật không dám cúi đầu nhìn.

Coi như không cúi đầu, nàng cũng có thể cảm nhận được trong ánh mắt khiếp sợ của con yêu mang theo một chút oan ức, trong oan ức còn có một chút lên án. Bởi vì không có đạt được đáp lại từ thân mẫu, nàng hung hăng trừng mắt về phía Bảo Âm: “Không biết xấu hổ, ngươi lớn như vậy còn giành nương với ta!”

Bảo Âm: ? ? ?

“Ta không biết xấu hổ? Ta làm sao không biết xấu hổ? Tất cả Hoàng tử Công chúa đều phải gọi một tiếng mẫu hậu, Hoàng hậu nương nương chính là đích mẫu danh chính ngôn thuận của tất cả mọi người nha.”

Con yêu còn chưa biết về thê thiếp, nghe không hiểu cái gì là đích mẫu, nàng chỉ biết nương nàng không phải là nương của một mình nàng. Từ lâu cha nàng cũng không phải là cha của một mình nàng, hiện giờ nương nàng cũng không phải là nương của một mình nàng!

Lục Công chúa càng nghĩ càng uất ức, oa một tiếng khóc lên.

Bảo Âm thấy như lọt vào trong sương mù, không hiểu rõ nàng đang khóc cái gì. Phùng Niệm vừa lau nước mắt cho nàng vừa giải thích với Bảo Âm: “Trước đây nghe nói Hoàng Thượng không chỉ có một nữ nhi là nàng, nàng đã hơi không vui, lại nghe ngươi nói như vậy, đau lòng chứ sao.”

Vừa nghe như vậy, Lục Công chúa càng đau lòng.

“Ta không phải con yêu người thương nhất sao? Tại sao người dỗ nàng không dỗ ta? Người thật quá đáng!”

Phùng Niệm: . . .

“Tiểu tổ tông của ta, đây là chính phi Nhị ca con, Nhị ca con là đứa bé do phụ hoàng con và Mẫn phi nương nương sinh ra, bởi vì ta làm Hoàng hậu bọn họ mới gọi ta là mẫu hậu đấy.”

Lúc không làm Hoàng hậu chỉ có một đứa con yêu là nàng, làm Hoàng hậu liền biến ra rất nhiều con yêu.

“Hoàng hậu đáng ghét như vậy, tại sao phải làm?”

“Là phụ hoàng con muốn ta làm đấy.”

Vừa dứt lời, con yêu ngồi trong lòng nàng đã tuột xuống, không đợi Phùng Niệm có phản ứng, người liền thùng thùng chạyi ra ngoài rồi. Hỏi nàng đi làm gì, nàng nói nàng muốn đi tìm cha, nói đạo lý với y, sao y có thể hư hỏng như vậy chứ[email protected]đ/l~q+đ

Cuối cùng là để vú nuôi đuổi theo ôm người đến ngự tiền, dù sao Công chúa còn nhỏ, đi xa không được, coi như đi được, nàng cũng không biết đường. Sau khi đến ngự tiền nàng đã khá quen thuộc, lần này không cần người mang theo tự mình chuồn vào. Bùi Càn đang nhìn sách trong tay, nghe thấy có tiếng bước chân mới nhìn thoáng qua, không ngờ là Lục Lụ[email protected]đ/l~q+đ

“Nữ nhi ngoan, đến chỗ phụ hoàng này.”

Lục Công chúa muốn đến rồi, đi qua đập một cái vào đùi thân cha: “Ta không thích người! Từ hôm nay trở đi không thích người rồi!”

Bùi Càn: ? ? ?

“Phụ hoàng chưa làm gì, người nào chọc con rồi?”

“Người làm! Người để cho nương ta làm Hoàng hậu!”

Lần này không chỉ Bùi Càn, Đại thái giám Lý Trung Thuận cũng trợn tròn mắt, hắn nghe một chút cũng không hiểu logic này. Cũng may Lục Công chúa nhanh chóng giải thích ngay, nàng uất ức nói: “Người đã không phải là duy nhất của ta rồi, còn giở trò xấu, để nương cũng không phải là nương duy nhất của ta. Người thật là xấu, tại sao người lại hư hỏng như vậy?”

Bùi Càn còn chưa hiểu lắm, gọi mấy người vú nuôi ở bên ngoài tiến vào, hỏi chuyện gì xảy ra. Mới biết được là Bảo Âm tiến cung gọi là mẫu hậu, cứ như vậy chọc tổ ong vò vẽ[email protected]đ/l~q+đ

Khuê nữ này, là tiểu dấm tinh sao?

Ghi chú:

_Lưu Sở Ngọc (446 – 466): Còn có phong hào Sơn Âm Công chúa, là một Công chúa của triều Lưu Tống, chị ruột của phế đế Lưu Tử Nghiệp. Công chúa Lưu Sở Ngọc nổi tiếng với tư sắc yêu mị, dâm loạn phóng túng, lũng đoạn triều chính cuối cùng gặp phải kết cục bi thảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.