Nghe nói trong ba ngày phải sinh hoạt phu thê ít nhất một lần, đứa con yêu nàng ta muốn mới có thể đến. Quảng Bình Vương phi không muốn chậm trễ dù chỉ một khắc. Còn ở trong cung, nàng ta đã vô cùng lo lắng, sau khi chịu đựng được đến canh giờ xuất cung thì Quảng Bình vương nói hắn ta có việc, bảo Vương phi Đường thị về trước.
Vương Phi muốn nói không được ngay tại chỗ!
Bởi vì Nam Dương vương đang chờ một bên, nàng ta mới cho mặt mũi, trước khi lên xe ngựa vẫn nói câu: “Đừng lăn lộn đến nửa đêm ở bên ngoài nữa, người về sớm một chút.”
Quảng Bình vương không nhịn được khoát khoát tay, chờ Vương phi ngồi trên chiếc xe ngựa kia đi ra ngoài mới cùng đám Nam Dương vương đi sung sướng buông thả. Tuy không lăn lộn đến nửa đêm, nhưng sau khi trời tối mới về phủ. Hắn ta vừa trở về liền định chui vào phòng Trắc phi, kết quả bị nô tỳ hầu hạ trước mặt Vương phi đúng lúc chặn lại. Bà tử đó nói: “Vương Phi thỉnh người dời bước đến chính viện.”
Quảng Bình vương và Vương Phi Đường thị đã thành thân hơn mười năm. Trước kia hai người từng rất ân ái. Nhưng càng ngày càng có nhiều mỹ thiếp xuất hiện, hai người họ dần dần biến thành phu thê bề ngoài.
Nói đơn giản, Vương gia cung cấp chi phí ăn mặc, Vương phi quản lý nội viện, đi ra ngoài thì khoác lên vẻ ân ái, về đến phủ thì đường ngươi ngươi đi đường ta ta đi. Chỉ có hai ngày mồng một và mười lăm, Quảng Bình vương mới đến chính viện báo cáo. Bình thường hắn ta thích đi chỗ nào thì đi chỗ đó, Vương Phi cũng không xen vào. d#đ+l~q!đ
Bởi vì không xen vào, đã nhiều năm Đường thị chưa từng làm chuyện ngăn cản người, ngày hôm nay lại phái người chặn đường hắn ta, chuyện này ở trong mắt Quảng Bình vương là vô cùng khác thường. Nhớ đến hôm nay vào cung, lúc xuất cung nàng ta nhắc về sớm một chút, chưa biết chừng là nghe từ trong miệng đám người Quý phi nói gì, muốn tìm người thương lượng?
Thế thì đi một chuyến!
Quảng Bình vương ôm tâm trạng nghe chuyện bát quái đến chính viện của Vương phi, tới nơi liền phát hiện tất cả người hầu hạ đều đang canh giữ ở trong viện. Nghi ngờ trong lòng Quảng Bình vương càng lớn, hắn ta đẩy cửa phòng khép hờ ra rồi đi vào, nương theo ánh nến trông thấy Vương Phi một thân gợi cảm nghiêng người nằm trên ghế quý phi.
Trong lòng của hắn ta đã cảm thấy không đúng, Vương phi còn xoay đầu lại dùng ánh mắt dụ dỗ người khác lên giường nhìn hắn ta.
Quảng Bình vương liền muốn lui ra ngoài ngay tại chỗ.
Thấy hắn ta định chuồn, Đường thị cũng không đoái hoài đến cảm giác tức giận, ngồi thẳng lên hỏi: “Thiếp thân khó coi như vậy ư? Quận Vương gia không vào lại muốn đi đâu vậy?”
Cho dù nửa năm trước, ở quý phủ đều là Quảng Bình vương thế mạnh hơn. Gần đây Vương phi được Quý phi nương nương trong cung chỉ bảo, suy nghĩ thay đổi lớn. Bắt đầu từ đây, Quảng Bình vương liền có chút không hàng phục được nàng ta. Thật khó khi Quảng Bình vương mới tiếp nhận tình huống này, nàng ta thích làm việc thiện thì cứ làm, phật ngôn phật ngữ cũng được. Ai ngờ người lại thay đổi!
Quận Vương gia bị gọi lại, bất khuất đi vào phòng, ngồi vững rồi lườm Đường thị vài lần, ghét bỏ nói: “Nàng soi gương chưa? Đang yên ổn sao lại nghịch bản thân thành dáng vẻ như ma thế này? Hù chết bổn vương rồi.”
Đường thị suýt bị hắn ta làm tức chết, cười châm biếm: “ Chẳng phải người thích như vậy hay sao?”
Quảng Bình vương: ? ? ?
“Quên đi, nàng tìm bổn vương tới vì chuyện gì?”
Đường thị đi ra phía trước níu người lại, kéo đến giường ở phòng trong, vừa đi vừa nói: “Thiếp thân đã ăn mặc thành như vậy rồi, người còn giả vờ ngốc cái gì?”
Quảng Bình vương không chịu đi cùng với nàng ta, hỏi: “Nàng vào cung một chuyến liền trúng tà à?”
Lần này, Đường thị chẳng thiết giả vờ nữa: “Được, ta nói thật với người. Quý phi nương nương thấy ta thành tâm, sắp xếp thay ta, nói chỉ cần quý trọng ba ngày này, nhất định có thể hoàn thành ước mơ làm mẫu thân của ta. Ba ngày này, người đừng đi đâu cả, nán lại bên này. Chỉ cần làm xong chuyện, về sau thích thế nào, thiếp thân cũng lười quản người.”
...
Lại là Quý phi! Sao Quý phi này nhiều chuyện thế nhỉ? Không chỉ nhiều chuyện, nàng lại còn có ý tốt dán mắt nhìn một người bị lừa gạt? Bởi vì Đường thị ngốc nên dễ lừa sao???
Vì phu nhân cưới hỏi đàng hoàng không thể sinh, Quảng Bình vương nghe không ít lời bàn tán, hắn ta cũng nghẹn khuất. Cho tới hôm nay, hắn ta đột nhiên cảm thấy có khi Đường thị không sinh được lại là chuyện tốt. Nếu sinh ra nhi tử ngốc như nàng ta, chẳng phải sẽ khiến vương phủ thua sạch sành sanh sao?
Quảng Bình vương cũng bất đắc dĩ: “Sao người ta nói cái gì nàng cũng tin thế?”
“Người nói chuyện chú ý một chút, đừng chửi bới Quý phi nương nương.”
“Còn cần ta chửi bới à? Ta bảo nàng mang thai, nàng không mang thai được. Nàng ta bảo nàng mang thai, nàng liền mang thai. Chẳng phải chuyện này không hợp lẽ thường sao? Chỉ có nàng tin chuyện kiểu này.”
“Vậy chàng nói xem, nàng là nương nương có cần phải lấy chuyện như vậy lừa gạt người khác không? Loại chuyện này xử lí không tốt, để lộ ra bị liên lụy có chỗ tốt gì? Vương gia, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, làm chính sự đi.”
Tìm hoan mua vui vốn là chuyện vui sướng, một khi biến thành ép buộc hoàn thành nhiệm vụ, sau đó Quảng Bình vương liền không cười nổi nữa. Chỉ riêng đêm nay, hắn ta đã bị giày vò ba lần. Sau đó thực sự không làm nổi nữa, hắn ta nói ngày hôm nay đến đây thôi, đêm mai lại đến, Vương phi còn tỏ ra hơi ghét bỏ. Nhìn đại huynh đệ thực sự không chịu phối hợp, Vương phi mới bằng lòng buông tha hắn ta.
Sáng sớm ngày hôm sau, phòng bếp liền nấu mấy loại canh tẩm bổ, thịt ba ba thịt hươu đều dâng đầy đủ.
Quảng Bình vương lập tức nhớ tới tối hôm qua khổ sở, chạy trốn ra ngoài như chạy nạn. Hắn ta dự định đối phó một đêm ở bên ngoài, Vương phi một lần hai lần không đợi được người trở về, tự mình đi tìm hắn ta...
Tức giận đến mức Quảng Bình vương phê bình nàng ta tại chỗ: “Làm gì có ai làm Vương phi như nàng? Trèo lên đầu bổn vương ngồi luôn đi! Bổn vương cảnh cáo nàng, hôm nay ta muốn nghỉ ở đây, ta không về.” diennn+++dannn%%%leeee@quyyyy#donnn
...Sau khi dùng kỹ năng với Quảng Bình Vương phi, Phùng Niệm liền đoán được sẽ có trò vui để xem. Nàng dặn dò Cát Tường chú ý Quảng Bình vương phủ một chút, bất cứ tin tức gì có liên quan tới bên kia lập tức báo lên.
Qua hai ngày, Cát Tường nói mấy hôm nay Quảng Bình vương phủ cực kì náo nhiệt. Vương gia cứ như trốn nợ, không chịu trở về. Hai ngày liên tục, Vương phi đều ra ngoài bắt người. Chịu bực tức bên ngoài, từ khi nào Quảng Bình Vương phi biến thành người đàn bà đanh đá đến mức này.
Sau khi Phùng Niệm nghe xong thì hết sức vui mừng.
Phùng Niệm: “Ta tin nàng thật sự muốn có con, nàng quá liều mạng rồi.”
Triệu Phi Yến: “Thật hâm mộ, sao hồi đó ta lại không gặp chuyện tốt như vậy nhỉ?”
Vương Chính Quân: “Con có thể làm Hoàng hậu đã là tích đức tám đời rồi.”
Triệu Hợp Đức: “Thật sự có mặt mũi nói tỷ tỷ của ta! Người mới là như thế, toàn dựa vào vận mệnh đễ làm Hoàng hậu rồi Thái hậu!”
Phan Ngọc Nhi: “Nhìn thấy Quảng Bình vương này, trước tiên ta nghĩ đến lại là Đế Tân, mọi người dám tin không? Dáng vẻ Quảng Bình Vương phi bắt hắn làm không ngừng nghỉ có giống hồ ly tinh hơn hai năm không dính vào thứ béo bở bị mờ mắt không?”
Đát Kỷ: “? ? ? Muội đang nói nhảm gì đấy? ? ?”
Dương Ngọc Hoàn: “Đát Kỷ tỷ tỷ nói: Không đủ, thiếp còn muốn nhiều hơn.”
Phùng Niệm: “Đế Tân: Không còn, một giọt cũng không còn, lương thực tích mấy năm đều đưa nàng hết rồi.”
Bao Tự: “Ha ha ha ha ha ha ha.”
Vạn Trinh Nhi: “Chắc Trụ vương không vô dụng như Quảng Bình vương đâu!”
Đát Kỷ: “Đó là đương nhiên, thiếp cũng không giống nữ nhân kia, còn phải đi thật xa để bắt người. Ta ngoắc ngoắc tay, đại vương đã tới rồi.”
...
Nghĩ đến vì cầu thành tâm, ba ngày qua Quảng Bình Vương phi như sói như hổ, làm sao cũng không tránh thoát, cuối cùng Quảng Bình vương vẫn bị ép nộp lương, Phùng Niệm thật sự cười muốn chết.
Càng thú vị hơn là ba ngày vụt qua, Vương Phi lại biến trở về như cũ. Phải nói bây giờ nàng ta còn thanh tâm quả dục hơn thường ngày. Nàng ta đã ngầm thừa nhận mình mang thai, từ giờ trở đi bắt đầu an thai. Quảng Bình vương lúc đầu không trốn thoát, cứ như vậy bị quăng qua một bên. Lúc Trắc phi đến sưởi ấm cũng nghe thấy hắn ta đang ở đây nói xấu Vương phi, nói nữ nhân này có bệnh.
Lời Quý phi nói là thánh chỉ, lời bổn vương nói chỉ là đánh rắm à?
“Nàng ta coi bổn vương là gì? !”
Nghe thấy lời này, Trắc Phi Ngụy thị rất vui vẻ, nhưng nàng ta vẫn phải giả bộ, bảo Vương gia bớt giận, nói Vương Phi không có ý đó.
“Vậy nàng nói nàng ta có ý gì? Nàng thì biết cái gì đã vội vàng đến nói chuyện thay nàng ta? Dựa vào bổn vương sủng nàng như vậy, nàng xứng để bổn vương sủng ái sao?”
Ngụy thị: ... ? ? ? Ta chỉ ra vẻ mà thôi, chẳng phải nên khách sáo một chút à?
Quảng Bình vương không muốn nghe nàng ta giải thích, nói muốn yên tĩnh, bảo nàng ta đi ra.
Vì để có con, Quảng Bình vương bỏ ra rất nhiều, cũng may kỹ năng của hệ thống quả thực đáng tin cậy. Phùng Niệm dùng kỹ năng với Quảng Bình Vương phi trong tháng mười một, cuối tháng chạp nàng ta đã thật thật giả giả mang thai. Mặc dù mạch tượng tương đối nhẹ, nhưng cân nhắc đến tháng này Vương phi trễ nguyệt sự, không phải mang thai thì còn có thể là gì?
Hai ngày đầu, Vương phi còn có chút hoảng hốt. Mặc dù nàng rất tin tưởng Quý phi, nhưng khi việc này thực sự xảy ra, nên sợ hãi thán phục thì vẫn phải sợ hãi thán phục. Chậm chạp một lúc sau, nàng ta liền chuẩn bị vào cung đi tạ ơn, vì thế bảo quý phủ sửa soạn hậu lễ, kết quả chưa ra khỏi chính viện đã bị ma ma khuyên ngăn.
Ma ma có ý là cái thai này không dễ kiếm, ngộ nhỡ vừa đi ra ngoài gặp phải chuyện gì, chẳng phải đó sẽ là hối hận suốt đời sao? Chi bằng để Vương gia đi thay người. Tục ngữ nói phu thê một thể, Vương gia đi chẳng khác nào người đi.
Đường thị suy nghĩ, cảm thấy rất có lý, mới sai người báo hỉ với Quảng Bình vương.
Nghe nói Vương phi gả tới hơn mười năm không có động tĩnh, uống không biết bao nhiêu chén thuốc cũng không mang thai được, giờ lại chẩn ra hỉ mạch, Quảng Bình vương cực kỳ khiếp sợ. Nhớ đến ác mộng ba ngày trước, lúc ấy Vương phi nói là Quý phi ban phúc cho nàng, hóa ra đây không phải trò bịp bợm ư? Không, không, không thể nghe nàng nói liền tin tưởng, vẫn phải mời đại phu đến xem. d$đ”l?q=d
Quảng Bình vương lập tức hành động. Hắn ta tìm đại phu đến bắt mạch cho Vương phi, kết quả giống nô tài tới báo tin, chính là hỉ mạch, Vương phi quả thật mang thai.
Quảng Bình vương lập tức quên mình đã nghi ngờ Quý phi thế nào, đổi giọng nói: “Quý phi thật sự có bản lĩnh!”
Đường thị liếc hắn ta một cái.
“Thiếp thân có chuyện xin nhờ Vương gia, Vương gia có nghe hay không?”
“Nàng yên tâm đi. Sáng sớm bổn vương liền vào cung đi tìm Hoàng Thượng, tạ lễ để Hoàng Thượng mang đến cho Quý phi nương nương.”
*
Phùng Niệm không biết Quảng Bình vương nói gì với Bùi Càn, lúc này nàng không muốn hỏi chuyện đó, nàng đang cùng đám mỹ nhân nói xấu Đát Kỷ. Hai ngày trước, cuối cùng Đát Kỷ cũng tích đủ một ngàn điểm cống hiến. Bây giờ hệ thống không hố nàng nữa, nàng triệu hồi Đế Tân thành công.
Bởi vì Đát Kỷ tỷ tỷ nhắc tới quá lâu, tất cả mọi người trong group rất chờ mong sau khi Đế Tân đến sẽ có chuyện vui như thế nào. Tình huống thực tế là, sau khi gọi người ra, thấy hồ ly tinh không nhấc nổi mông lên được nữa. Đều là người trưởng thành, mọi người cũng hiểu, chẳng phải nàng đang sung sướng sao?
Phùng Tiểu Liên: “Cũng không phải là không thể giải thích được sự cấp bách của Đát Kỷ tỷ tỷ, nhưng chuyện thế này vẫn nên kiềm chế một chút từ từ sẽ đến. Đừng để qua một thời gian ngắn, Đại vương nhà tỷ làm việc quá độ mà chết như Lưu Ngao... sẽ rất mất mặt.”
Triệu Phi Yến: “Ta cảm thấy trong lời nói của muội có hàm ý khác.”
Triệu Hợp Đức: “Đá đểu ta à?”
Hạ Cơ: “Nói ra chính là Lưu Ngao làm sao cho tỷ muội hai người chỗ ngồi vậy?”
Phan Ngọc Nhi: “Hồ ly tinh cũng quá khoa trương rồi. Không biết hôm nay nàng có thể đi ra hay không.”
Bao Tự: “Cũng không nhất định là làm chuyện kia, có lẽ là đang kể khổ với Đế Tân. Hai năm này cũng dài, Đát Kỷ tỷ tỷ đã trải qua không ít.”
Hạ Cơ: “Nếu như vậy, Lưu Bang phải chuẩn bị thật kỹ.”
Lữ Trĩ: “?”
Hạ Cơ: “Nếu nói trong group chúng ta, Đát Kỷ tỷ tỷ không hợp nhau với ai nhất, chẳng phải là muội sao Lữ muội? Chủ group nói là để cho các thành viên yêu thương đoàn kết lẫn nhau, hai người không làm được, có thể nàng sẽ phái nam nhân của nàng đi đánh nam nhân của muội để xả giận.”
Tây Thi: “Có phải Đế Tân vẫn luôn rất rắn rỏi cường tráng không? Chẳng phải Lưu Bang sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Vi Hương Nhi: “Lữ Trĩ không chỉ không thèm để ý, mà còn hi vọng hắn đánh vào điểm yếu. Chó chết cần ăn đòn.”
Đông Ca: “? Chẳng phải chó chết là tên thân mật của Bùi Càn sao? Lưu Bang cũng xứng à?”
Bao Tự: “Sao ta có cảm giác người Đát Kỷ tỷ tỷ tức nhất là Niệm Niệm nhỉ? Nàng ăn bao nhiêu lần cấm chat rồi? Nếu thật sự muốn ra tay, đề nghị khóa chặt nam nhân của chủ group.”