Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 166: Chương 166: Thiếu






Edit: Jung Ad

Khi tham quan học đường Quý phi nhìn hắn ta nhiều hơn một chút, cũng khiến phụ hoàng bất mãn, đặc biệt đẩy hắn ta ra. Có tiền lệ này, chẳng sợ y nói tốt hơn nữa Bùi Hứa sẽ nghe?

Rõ ràng y không biết mình thích Quý phi mới có thể liên tục cổ vũ.

Nếu như biết...

Sợ là nói trở mặt liền muốn trở mặt.

Bởi vì điều này, dù Bùi Hứa rất muốn gật đầu, nhưng vẫn không được. Hắn ta nói chen chân vào giữa phu thê nhà người ta là không có đạo đức, đại trượng phu không thể làm loại chuyện này!

Bùi Càn:???

Con trở thành một mỹ nam tử đến lắc lư trước mặt ái phi của trẫm cũng có đạo đức?

"Tại sao trẫm lại sinh ra người không có tiền đồ như con?"

"... Phụ hoàng, nếu người không có căn dặn khác thì nhi thần chuẩn bị xuất cung đây."

Mắt Bùi Càn nhìn hắn ta đầy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, còn nói: "Học đường bên kia tranh thủ thời gian trang hoàng bố trí, kế hoạch của trẫm là tuyển nhận nhóm học sinh đầu tiên vào đầu xuân sang năm, nhất định phải hoàn thành trước đó."

"Nhi thần đã rõ."

"Những người cải tạo lao động kia thế nào?"

"Thay đổi rất lớn, rất nhiều người đều đã sửa lại đức hạnh."

"Bùi Trạch và Phùng Hi thì sao?"

Hai người này được Đại Hoàng tử đặc biệt quan tâm chăm sóc, cộng thêm bọn họ lại là một đôi oán lữ, phát hiện đối phương lén lút dùng mánh lới ăn gian đều sẽ tố cáo vạch trần lẫn nhau, có thể nói hai người bọn họ ăn đủ đau khổ. Người nhà Bùi Trạch đến công trường nhìn từ bên ngoài rất nhiều lần, nhìn một lần sẽ khóc một lần. Từ thị mẫu thân Phùng Hi cũng đã tới, bà ta đã trợn tròn mắt bất tỉnh nhân sự khi nhìn thấy bộ dáng bây giờ của nữ nhi mình.

Trước đây là tiểu thư thế gia vọng tộc, hiện tại còn nghèo túng hơn so với các nha hoàn thô sử của những gia đình khác, mặc y phục bằng vải thô, tóc tùy tiện vấn thành búi tóc, mặt cũng chỉ dùng nước lạnh rửa một chút, dầu thơm bảo dưỡng cũng không được dùng, đừng nói tới son phấn bột nước. Từ mùa đông trước đến mùa đông này, nàng ta khổ một năm rồi, đi theo làm việc phơi gió phơi nắng cả người thay đổi rất lớn. Trong trí nhớ của Từ thị, nữ nhi bà ta hẳn là như hoa như ngọc đấy, tận mắt nhìn thấy bộ dáng bây giờ của nàng ta đối với Từ thị mà nói là một đả kích quá lớn.

Dương thị và Từ thị đi khóc đi náo Đại Hoàng tử đều biết, hắn ta không đồng tình nổi.

Người tàn nhẫn làm tổn thương Quý phi có thể còn sống được nên cám ơn trời đất, bọn họ chết đều không đáng tiếc.

Bùi Hứa nói một chút về tình huống của hai người bọn họ, Bùi Càn nghe thấy vui vẻ mới thả hắn ta rời đi. Hắn ta lui ra từ ngự tiền, ra ngoài nhìn thấy thời tiết ngày mùa đông không quá sáng sủa, nghĩ đến tình cảm thầm kín không rõ ràng trước đây của mình.

Bùi Hứa cũng không rõ là xảy ra chuyện gì, một tháng này hắn ta thay đổi dễ nhìn một chút, nhìn kỹ vẫn là người kia, cũng cảm thấy mặt mày giống như đã được chỉnh lại, sống mũi cao hơn, hình dáng môi cũng đẹp hơn. Thật ra cuộc sống của hắn ta có hơi buồn khổ đấy, trong lòng cất giấu không ít chuyện, đêm khuya thường xuyên không ngủ, hành hạ như thế làn da vẫn tốt, trước đây sờ vào có hơi thô ráp, hiện tại ngược lại nhẵn nhụi rồi, hình như còn trắng ra một chút... Thuộc hạ nịnh nọt hắn ta, nói rằng đây chính là nam tử hán trưởng thành nha, người nẩy nở không phải dễ nhìn rồi sao? Bùi Hứa vẫn cảm thấy kỳ lạ, hắn ta chỉ lớn hơn lão Nhị một tuổi, tại sao lão Nhị lại không có thay đổi gì? Những người ở độ tuổi tương tự hắn ta cũng không có thay đổi.

Mặc dù nghĩ mãi mà không rõ, dù sao đây cũng là chuyện tốt.

Hắn ta phát hiện rất nhiều người bắt đầu liếc trộm mình, rất nhiều người cũng không khỏi đỏ mặt khi nhìn hắn ta, Bùi Hứa đã nghĩ, Quý phi có giống như vậy hay không? Chú ý hắn ta nhiều một chút, bày ra yêu thích đối với hắn ta?

Với ý nghĩ thế này, khi biết phụ hoàng và Quý phi muốn đi xem học đường được xây dựng như thế nào, hắn ta suýt chút nữa mất ngủ cả đêm, chờ đến ngày đó, Bùi Hứa mặc y phục khiến hắn ta hài lòng nhất, Quý phi có nhìn sang, nhưng ánh mắt hoàn toàn là tò mò, không hề giống như Tần thị và những nha hoàn phục vụ trong phủ.

Lúc đó là có hơi thất vọng đấy, thậm chí bắt đầu sinh ra loại ý nghĩ kia ――

Ta muốn nhan sắc thần tiên này để làm gì?

Lại suy nghĩ một chút, đó là Quý phi, người giống như Quý phi sao lại đơn giản chỉ bởi vì bề ngoài thì sẽ yêu thích hoặc là chán ghét người nào chứ? Dĩ nhiên nàng và đám người Tần thị không giống nhau, Tần thị cũng không xứng so sánh với nàng.

Phùng Niệm hoàn toàn không biết ở trong lòng Bùi Hứa nàng là như vậy, nàng đang nhìn Đát Kỷ giày vò trong group.

Đát Kỷ đã sớm hâm mộ người khác có loại kỹ năng có thể treo vẫn kiếm được cống hiến, trước đó ngoại trừ mỗi ngày điểm danh nàng cũng chỉ dùng thiếp có một kế, tần suất sử dụng thiếp có một kế cực thấp. Hiện tại tốt rồi, mặc dù tình yêu khiến người trở nên xinh đẹp không phải là kỹ năng có thể tạo thành ảnh hưởng rất lớn mang đến nhiều cống hiến, nhưng chỉ cần phủ lên, mỗi ngày đều sẽ có điểm tối thiểu, còn cao hơn so với đăng nhập.

Sau khi nếm được tư vị này, nàng ta cũng không thể chịu nỗi việc tăng một hai điểm mỗi ngày, đang náo loạn trong group.

Đát Kỷ: "@ Phùng Niệm "

Đát Kỷ: "Đồng ý với ta, để kỹ năng này trên người Bùi Hứa cả đời, hắn ta xứng đáng! Nhìn xem mặt hắn ta, tất cả đều là tình yêu đối với muội nha!"

Diệp Hách Na Lạp Hạnh trinh: "Đúng rồi, hắn ta tên là Bùi Hứa, không phải là Hứa."

Đát Kỷ: "Điều đó không quan trọng!"

Đát Kỷ: "@ Phùng Niệm @ Phùng Niệm @ Phùng Niệm, đồng ý với ta nhanh lên!"

Phùng Niệm: "Điều này không có vấn đề, nhìn biểu hiện của tỷ đi."

Lữ Trĩ: "Nghe có hiểu không? Muốn kiếm điểm thì thành thật một chút, đừng mỗi ngày bắt lấy người khác để oán giận."

Vi Hương Nhi: "Đấy là ghen tị, tăng điểm cống hiến cuối cùng cũng biết ngoan."

Trần Viên Viên: "Hiện tại Đại Hoàng tử rất đẹp, Tần thị quá hạnh phúc? Mỹ nam trong mộng của người khác là phu quân nàng ta."

Phùng Niệm: "Đã nói ta là chủ group có tình có nghĩa từ lâu! Nàng ta đưa tình báo cho ta xong ta lập tức báo đáp nàng ta, một chút cũng không lằng nhằng."

Vạn Trinh Nhi: "Ta muốn thấy phu thê Đại Hoàng tử ở chung là dạng gì."

Hạ Cơ: "Có phải ngươi muốn nhìn tuyệt thế mỹ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.