Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 200: Chương 200: Thiếu






Edit: Jung Ad

Từ nửa đêm hôm qua, sau khi Pháp Hi Nhĩ gửi con hạc giấy ra ngoài đã co chân lại ngồi chờ, chờ một hồi lâu cũng không thấy hồi âm biết người đã ngủ thiếp đi rồi thì hắn ta mới nằm xuống. Bởi vì ngủ quá muộn, đến giờ bình thường hắn ta không dậy nổi, chờ hắn ta tỉnh ngủ mở mắt ra đã thấy một con hạc giấy vẫy cánh ở trước mặt.

Pháp Hi Nhĩ vội vàng ngồi dậy, mở thư ra.

Thấy rõ ràng nội dung viết phía trên, đại lão nữ trang hồ đồ rồi.

Chim hết rồi sao?

Tại sao hết chim chứ?

Đang êm đẹp vì sao nó lại không hết mất?

...

Suy nghĩ một phen cũng không hiểu nỗi, hắn ta lại muốn viết thư đến hỏi, mặc niệm xong không gọi được giấy viết thư xuất hiện, Pháp Hi Nhĩ vỗ đầu một cái ――

Suýt nữa quên mất, thứ này mỗi ngày chỉ có thể dùng một lần.

Vậy ngày mai, chờ ngày mai hỏi nàng.

Pháp Hi Nhĩ lằng nhà lằng nhằng lăn lộn một ngày, đêm đó dự định cố gắng nhịn một đêm, ngại ngồi chờ nhàm chán hắn ta nhặt một khối Chính Dương Lục từ những khối ngọc nhỏ thả ở trong phòng.

Những khối ngọc nhỏ này là Phùng Niệm kiểm hàng lựa ra cho hắn ta, đại khái chính là phí vất vả cho hắn ta.

Khối ngọc hắn ta nhặt không quá lớn, không khó để lấy ra vài hạt châu, đúng lúc gần đây mỗi ngày đều sờ phỉ thúy, luyện được xúc cảm, bên này cũng có công cụ, Pháp Hi Nhĩ định lấy thứ này để giết thời gian.

Hắn ta không biết những lão sư phụ bên ngoài kia làm như thế nào, bản thân hắn ta nghĩ cắt khối ngọc này ra trước, cắt thành một khối vuông nhỏ lớn như ngón tay cái, rồi gọt tròn từng khối lập phương này, khoan lỗ, cuối cùng mài các hạt châu bóng loáng.

Trước đây cũng chưa từng làm, lúc này nói hành động lập tức hành động ngay.

Một khi làm việc thời gian trôi qua còn đặc biệt nhanh, chờ hắn ta cảm giác cổ đau xót ngẩng đầu hoạt động thì phát hiện ngọn nến cũng sắp cháy hết, lần này dù sao cũng nên là sau nửa đêm rồi.

Pháp Hi Nhĩ thu lại khối ngọc và công cụ trong tay, dùng nước lạnh rửa tay, chuẩn bị viết thư.

Hắn ta vẫn làm giống như Phùng Niệm đã dạy, kết quả giấy viết thư không xuất hiện.

Tưởng rằng chưa đến giờ, hắn ta còn đợi một chút.

Kết quả vẫn không có phản ứng.

Lúc này, bỗng nhiên Pháp Hi Nhĩ đã hiểu rõ hết chim là có ý gì ――

Chim gửi thư cho hắn ta, không còn nữa.

Lúc đầu đưa thư ra ngoài cũng có thể đi ngủ, hiện tại biến thành nằm xuống cũng không ngủ được, nghĩ đến con chim vừa tới tay mình chưa được một ngày đã mất đi, tiểu tử trẻ tuổi bị mất ngủ. Mất ngủ thì làm sao bây giờ? Lại đốt một ngọn nến, tiếp tục chơi hạt châu.

Trắng đêm đẩy nhanh tốc độ kết quả là, ngày kế tiếp Phùng Niệm thấy hắn ta giống như nhìn thấy gấu trúc lớn quốc bảo.

"Tối hôm qua ngươi đi ăn trộm gà sao? Vì sao lại không có tinh không rồi?"

"... Chim của ta."

Hôm qua Phùng Niệm còn bồn chồn hắn ta không còn chim lại bình tĩnh như thế, làm một hồi người ta không phản ứng kịp, lại qua một ngày muốn viết thư triệu hồi không ra mới biết công cụ gây án của hắn ta bị mất rồi.

Pháp Hi Nhĩ thật sự là uất ức, hắn ta đau khổ cay đắng nhảy múa cho Hoàng đế Lương quốc mới đổi lại đấy, tổng cộng mới dùng hai lần, vậy mà không có nữa rồi.

"Ai bảo ngươi nửa đêm không ngủ được viết thư?"

"Sau này ta không viết nữa."

"Vậy cũng chờ lúc nào ta vui vẻ lại nói."

...

Con vịt đã đun sôi từ trong nồi bay đi cảm giác đó càng khiến người ta khó chịu hơn so với không có ngay từ đầu, Pháp Hi Nhĩ tự bế rồi.

Phùng Niệm mặc kệ hắn ta. Mỗi khi đến hai tháng cuối năm, trong cung đều khá bận rộn. Trước đây chủ yếu là Bùi Càn bận rộn, một mặt không thể kéo công việc thường ngày xuống, mặt khác lại phải tổng kết một năm qua, cùng Lục bộ Thượng Thư họp, nghe các vị tướng quân báo cáo. Một đường bận đến năm mới, còn phải thu lễ vật hàng năm nghe dòng họ và các đại thần chúc phúc, cộng thêm tế tự tổ tông và thiên địa.

Lúc còn là Quý phi, hầu hết những chuyện ở trong đó không liên quan đến Phùng Niệm, nàng chỉ cần sắp xếp một số chuyện trong cung, rất nhiều người không cần gặp.

Nhưng bây giờ nàng là Hoàng hậu.

Hoàng hậu còn có thể từ chối gặp tông phụ mệnh phụ sao?

Tháng mười một còn tốt một chút, tiến vào tháng chạp, Thái hậu trở về từ tông miếu, sau khi Bùi Càn thương lượng với bà đến Trường Hi cung nói cho Phùng Niệm, năm nay y chuẩn bị dẫn Phùng Niệm đi tế tự tổ tiên, để phụ thân tổ phụ còn có các vị tổ tông nhìn Hoàng hậu một chút.

Theo cách nói của Bùi Càn, đây là chuyện tốt người khác cầu cũng không cầu được, bởi vì loại trường hợp này không có nữ nhân, ngoại trừ dòng họ đại thần và thái giám hộ tống chính là y và các con.

Trong lòng Phùng Niệm nói thầm ta cũng chẳng muốn ân điển này.

Nhìn Bùi Càn như thế... Miệng y nói cơ hội hiếm có, thực tế rõ ràng chính là đánh chủ ý đi khoe khoang. Hai năm trước ngay tại lúc tế tự Bùi Càn đã từng nói thầm với các tổ tiên, nói trong hậu cung của y có thêm nữ nhân, về sau có cơ hội dẫn nàng tới cho các vị tổ tông nhìn xem.

Trước đây người ta là Hi phi rồi Hi Quý phi, sao có tư cách đi cùng y được?

Năm nay Phùng Niệm lên làm Hoàng hậu, vẫn là thiên mệnh Hoàng hậu khiến Phượng Hoàng hiện thế, tất nhiên là Bùi Càn không đợi kịp. Năm mới tế tự tại buổi sáng của đêm giao thừa, ở bên tông miếu kia.

Thường ngày lúc này Hoàng đế đi tế tự, phi tần thì ở trong cung chuẩn bị cung yến cho đêm đó.

Năm nay Phùng Niệm dẫn theo con yêu của nàng đi cùng Bùi Càn, vì thể hiện đế hậu ân ái, một nhà ba người đi cùng một cỗ kiệu.

Bởi vì thời gian tế tự cơ bản đều là cố định, mỗi khi đến ngày này đều sẽ có rất nhiều dân chúng chen lấn đến đầu đường, bình thường muốn gặp mặt Hoàng đế còn khó hơn so với lên trời, ngày hôm nay, Bùi Càn vén tấm rèm bên cạnh lên vẫy tay với dân chúng hai bên.

Mà dân chúng cũng rất biết điều, đồng thanh hô to Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế.

Thường ngày là như thế này, năm nay thêm một vị Hoàng hậu và một vị Thiên Phúc Thiên Thịnh Thái Bình Trường Nhạc Công chúa, dân chúng thật sự không quá hiếm lạ Hoàng Thượng đều có thể nhìn thấy mỗi năm.

Đường phố sát bên Bùi Càn trong miệng vừa hô Hoàng Thượng vạn vạn tuế, thực tế đều nhón chân lên cổ kéo dài so với ngỗng còn dài hơn, chỉ muốn xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ mở ra bên phía Hoàng Thượng nhìn xem dáng vẻ Hoàng hậu nương nương.

So với bọn họ, đường phố đối diện hạnh phúc hơn nhiều, bởi vì Phùng Niệm đang dựa vào bên kia, nàng một thân vầng sáng mỉm cười đối với dân chúng kinh thành hiếm khi gặp được.

Phối hợp vẫy tay với biên độ nhỏ.

Càng nhìn càng đẹp + vầng sáng C vị + cười rộ lên đã là kích thích trí mạng, dưới sự phối hợp này, toàn bộ nửa đường phố sát bên nàng đều tỏa ra bong bóng màu hồng. Các nữ nhân tốt hơn một chút, rất nhiều nam nhân đi theo cỗ kiệu trong miệng hô hào Hoàng hậu nương nương, phụ trách duy trì trật tự áp lực rất lớn. Mỗi năm đều có tế tự, tình cảnh lớn như vậy đúng là hiếm thấy.

Lại nói Lục Lục, bản thân nàng yêu cầu ngồi ở giữa phụ mẫu, nghe được đủ kiểu tiếng gọi quái lạ ở hai bên đường, con yêu rướn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.