Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 202: Chương 202: Thiếu






Edit: Jung Ad

Đương nhiên Phùng Niệm biết Bùi Càn là người có đức hạnh gì, bình thường không cảm thấy như thế nào, lại bởi vì y chuyên cần chính sự mới nghĩ đến người này vẫn đủ tư cách làm Hoàng đế.

Nhưng người này, chỉ sợ so sánh.

Người ngoài đều biết người nhà nói quan tâm xem ngươi như cái rắm, ai mà chẳng khó chịu, bình thường như vậy còn chưa tính, mấy ngày nay ăn tết y không cần vào triều đâu còn có nhiều chuyện như vậy?

Sự thật chứng minh, y có!

Y không chỉ phải phân ra thời gian cho Thái hậu nương nương hiếm khi hồi cung, còn phải qua hỏi thăm các con một chút, dùng lời nói của y, dù sao bình thường không có đủ thời gian quan tâm tới mọi người nên phải bù bên trên. Còn Trường Hi cung, bình thường y tới tương đối nhiều, trước hết tạm thời để một bên.

Tiểu Triệu Tử từng nhắc nhở y, nói như vậy sợ rằng Hoàng hậu nương nương sẽ mất hứng.

"Trước đây khi nàng làm Quý phi cũng sẽ khuyên trẫm đến cung khác nhìn xem, hiện tại làm Hoàng hậu sẽ còn mất hứng ư?"

Đợi một lát, bỗng nhiên Bùi Càn nghĩ đến một tình huống: "Tiểu tử ngươi nghiêng về phía Hoàng hậu như thế, trước đó không có lén lút giữ lại một ít phỉ thúy tự mình kín đáo đưa cho bên đó chứ?"

Tiểu Triệu Tử phịch phịch quỳ xuống trước y: "Hoàng Thượng, trời đất chứng giám! Trong lòng nô tài thật sự tôn kính Hoàng hậu nương nương, nhưng còn biết mình hầu hạ người nào."

Bùi Càn suy nghĩ, có nhiều thị vệ đi cùng hắn ta như vậy, quả thực không dễ làm việc, y mới tin hắn ta: "Trẫm lừa ngươi một chút, đã sợ đến như vậy rồi? Ngươi ra ngoài một hai năm mang về nhiều ngọc thạch quý báu như vậy, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, sao trẫm có thể không nhớ kỹ chứ?"

Quả thật Bùi Càn từng khen thưởng hắn ta, nhưng đã khen thưởng thì có thể nói như vậy sao?

Không có có công lao cũng có khổ lao hẳn là lời nói khiêm tốn của người ta, sao có thể hình dung người khác như thế?

Tiểu Triệu Tử thật hâm mộ đám Cát Tường, cho dù người hầu tại ngự tiền có tiền đồ hơn hắn ta cũng không muốn làm, hắn ta muốn đến Trường Hi cung hầu hạ Hoàng hậu nương nương.

...

Tóm lại Bùi Càn không nghe khuyên nhủ, y theo kế hoạch đi hết một lượt, về sau đến Trường Hi cung còn cảm thán, nói lúc V Nhi vừa ra đời nhìn không được tốt lắm, sau khi ôm đến Chiêu Dương cung để Tô phi nuôi dưỡng rất tốt, bởi vì hắn mà Tô phi cũng thay đổi một chút.

Vừa nghe y nói V Nhi, Phùng Niệm còn lơ ngơ, sau đó mới nhớ tới là Bát Hoàng tử.

Nàng gật đầu: "Vậy à?"

"Mấy ngày nay sao trẫm cảm thấy nàng không có tinh thần gì?"

Điều này còn phải hỏi sao?

Chỉ cần nhìn thấy Bùi Càn, Phùng Niệm lập tức nhớ tới sói con ở trắc điện còn có thể dành thời gian cắt hạt châu xâu chuỗi, ngược lại là Bùi Càn, người danh chính ngôn thuận chiếm vị trí phu quân của nàng đây... Vậy mà một chút động tác cũng không có.

Lúc đầu như thế này cũng không có gì.

Ai bảo nàng có một group, đám tỷ muội trong group đau xót, Phùng Niệm cũng cảm thấy không đúng vị rồi.

"Ngày tết nhất, Hoàng tử Hoàng nữ bao gồm phi tần trong cung và tông phụ mệnh phụ bên ngoài đều đến chúc phúc thần thiếp, lễ vật chất đầy nửa gian phòng, ngược lại người tốt rồi, một chút bày tỏ cũng không có."

Bùi Càn:???

Ăn tết không phải là lúc phát tiền mừng tuổi cho các con và khen thưởng người hầu sao?

Trong lòng nghĩ như vậy, cảm giác nhạy bén của y khiến mình không thể nói thẳng. Hoàng hậu cũng đã nói ra, ngươi nói theo cách nói này không được, dù sao cũng phải nghĩ cách làm cho qua chuyện này.

Bùi Càn suy nghĩ mới nói: "Tâm can nàng nghĩ như thế, lúc trước khi nàng là Quý phi không thu được nhiều lễ vật năm mới như vậy đúng không? Bây giờ có thể thu được đều là bởi vì trẫm sắc phong nàng làm Hoàng hậu, đây không phải là trẫm đã bày tỏ à?"

Phùng Niệm trực tiếp vươn tay, nhéo da mặt y, giật giật.

"Được được được, thế này cũng không tính, nàng xem thích gì cứ tùy tiện nói, trẫm bảo bọn họ đưa tới cho nàng."

"Nhớ ngày đó, khi thần thiếp vẫn là Mỹ nhân hay là Chiêu nghi, người còn từng viết phú, làm Hoàng hậu ta không xứng đúng không?"

"Vậy cũng phải có cảm giác, bây giờ nàng cũng không ca hát nhảy múa cho trẫm xem nữa, trẫm không có cảm giác nha."

Rất tốt, Phùng Niệm nói nàng muốn hát một khúc cho Hoàng Thượng, nói bài hát này không thích hợp các người hầu nghe, để bọn họ có thể lui bao xa thì lui. Có thể là quá lâu chưa từng nghe qua Phùng Niệm ca hát, y đã quên nổi khổ đã từng nếm trải trước đây, còn cảm thấy có phải đặc biệt cho người hầu lui xuống là muốn làm chuyện H hay không.

Từ lúc tâm can làm Hoàng hậu đến nay đúng là chú ý hơn, trước đây không giống như vậy.

Lúc Bùi Càn suy nghĩ vớ vẩn, Phùng Niệm đã mở ra giọng nói bậc nhất thiên hạ và ba ngày không dứt, nàng hát đến: "Cải thìa trong đất vàng, vừa ra đời đã không có nương..." Nàng từ mình không có nương hát đến thân phụ cưới kế mẫu, lấy bài << Cải thìa >> thay đổi đúng chỗ.

Bùi Càn nghe


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.