Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 207: Chương 207: Thiếu






Lương quốc ở đây giống như được tạo ra từ phim truyền hình và tiểu thuyết, bởi vì người ở đây cũng là người cổ đại, văn hóa tư tưởng phong tục cũng không khác nhau lắm, nhưng quốc gia ở đó không phải những quốc gia kia, người cũng không hề tồn tại ở đây.

Ở đây không có Đại Tần.

Cho nên Bùi Càn không biết Doanh Chính là ai, y nghe tự xưng như vậy cũng không cảm thấy kì lạ.

Nhưng Phùng Niệm lại cảm thấy lạ.

Trước đây nàng học ngành lịch sử đấy, mặc dù trình độ tốt nghiệp đại học, nhưng vẫn hơn so với người bình thường, mặc dù hậu nhân có thói quen gọi Doanh Chính là Tổ Long, nhưng hắn vốn họ Triệu, lúc đó họ và thị tách ra, mà người thời đó, khi xưng khô thường không nói họ.

Tổ Long trong lịch sử không có khả năng nói Quả nhân Doanh Chính, Triệu Cơ là người trong lịch sử, hắn không phải.

Chỉ sợ đây là người do hậu thế tạo ra trong tác phẩm nào đó, lúc sáng tác thường hay dùng những xưng hô phổ biến nhất để dễ nhận biết và ghi nhớ, hắn đến từ nơi đó, nên xưng hô như vậy cũng không kì lạ gì.

Phùng Niệm ngẫn người trong chốc lát, lúc lấy lại tinh thần thì thấy Bùi Càn và Tổ Long đang quan sát lẫn nhau, trong lòng Bùi Càn có chút hoảng, nhưng y không muốn thua quá nhiều, nên cố gắng gượng hết sức.

Nhưng Bùi Càn là một Hoàng Đế tương đối ôn hòa, so về khí thế, vẫn là Doanh Chính chèn ép người hơn.

Nếu đổi thành người khác, chắc chắn Bùi Càn không cam lòng thua. Nhưng đây là đại cữu ca, đại cữu ca từ trên trời giáng xuống... Thân là muội tế y phải nhường đường cũng không phải chuyện gì to tát.

“Trẫm sẽ sai người chuẩn bị một gian phòng cho Chính ca nghỉ ngơi, sáng mai sẽ tổ chức yến tiệc trong cung, bày tiệc đón khách.”

Cho dù là tác phẩm nào nói về Tổ Long, bình thường đều thiết lập hình tượng kiệm lời ít nói, vị này cũng thế, hắn gật đầu đồng ý với sắp xếp của Bùi Càn, sau đó nói: “Ta có lời muốn nói riêng với muội muội.”

Vừa nghe xong, làm Phùng Niệm cảm động một hồi.

Để Tần Thủy Hoàng xưng “ta”, đây tuyệt đối là sự nhượng bộ rất lớn, chắc hắn cũng nghĩ đến việc ở đây thân phận của hắn không phải là Hoàng Đế của Tần quốc, nên đã cố gắng thay đổi.

Còn câu “muội muội” kia, có thể để vị này chính miệng thừa nhận muội muội, Phùng Niệm vô cùng đắc ý, nàng cảm thấy mình là người thành công chạm đến mặt trăng.

Phùng Niệm thuận theo lời này nói với Bùi Càn: “Hay là Hoàng Thượng người đi làm việc đi, ta nói chuyện với ca ca, lát nữa ta sẽ nói ca ca đi tìm người sau.”

Bùi Càn:...

Thật ra không cần đặc biệt đến tìm trẫm: “Nếu vậy thì trẫm đi đây.”

Bùi Càn ra ngoài, đưa Lục Lục và các thái giám cung nữ đang quỳ từ khi thấy thần tiên hạ phạm đi luôn. Trong phòng chỉ còn lại Phùng Niệm và “ca ca” nàng Doanh Chính.

“...Người ngồi xuống đi rồi nói chuyện.”

Trong tưởng tượng của Phùng Niệm, vị này là người rất mạnh mẽ bá đạo, tính tình của hắn cũng được không tốt lắm. Kết quả nàng phát hiện việc này không hề giống như tưởng tượng của nàng, như bây giờ Doanh Chính đang uốn nắn lại lời của nàng: “Không phải nói muốn làm muội muội của Quả nhân sao? Muội muội xưng hô với huynh trưởng như thế này?”

Đã đưa thang đến trước mặt rồi, không bò lên là đồ ngu!

Phùng Niệm gọi ca một tiếng giòn tan, nàng ngồi xuống bên cạnh hắn nói: “Huynh nghĩ xem huynh muốn làm gì thì để Bùi Càn sắp xếp cho huynh.”

“Muội không sợ Quả nhân đoạt quyền của hắn sao?”

“Vậy ta sẽ đưa huynh về chầu trời! Lúc trước liều mạng vì Đại Tần không mệt mỏi sao? Làm việc gì đó vui vẻ không được à?”

Doanh Chính là một nam nhân có dã tâm, trước khi đến đây hắn đã nghĩ qua rồi, được mở mang kiến thức bên chỗ này đương nhiên là cơ hội tốt, hắn cũng muốn làm gì đó để mình vang danh hậu thế.

Thật ra hắn không nghĩ tới việc đoạt quyền, nói như vậy chẳng qua chỉ muốn xem phản ứng muội muội mới nhận của mình thôi.

Cũng thấy được rất rõ ràng rồi.

Vừa rồi còn rất tôn kính với hắn, nói đến việc này đã trở mặt, tuy hung dữ nhưng có chút đáng yêu.

“Quả nhân biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, hãy cho ta chút thời gian để thích ứng ở đây.” Mặc dù từ khi vào group được nạp thêm gói ngôn ngữ, biết được sơ sơ tình huống, nhưng muốn phát huy quyền cước phải cần một chút thời gian đọc sách, tìm hiểu quốc gia đã phát triển tới trình độ nào, bách tính trong thời gian qua ra sao.

Nhưng Phùng Niệm không quan tâm lắm, quan trọng ở đây là nhấn mạnh cho hắn biết bản chất của group, mấy năm qua đã cùng nàng làm những gì, nói rõ ràng để không bị lật xe trên con đường ngụy trang làm huynh muội thần tiên.

Sau khi Doanh Chính nghe xong, cảm thấy vị Hoàng Đế này không được lắm.

Nếu là hắn thì sớm đã bình định những quốc gia xung quanh rồi. Dù không muốn dùng vũ lực thì cũng nên làm chút gì đó, cải cách chế độ một chút, làm một số công trình có lợi cho người dân... Cho dù không làm gì thì cũng nên sửa chữa lại hoàng lăng, nhìn người cũng không còn trẻ nữa, cố gắng thêm mấy năm cũng đâu vào đó thôi.

Chắc đây là hình tượng của một Đế vương hiền lành đi.

Nhưng Doanh Chính vẫn rất có tố chất, không giống như Lưu Bang cứ luôn miệng ghét bỏ Bùi Càn, ghét bỏ không biết bao nhiêu lần.

Thật ra lúc này Lưu Bang đang tức muốn chết, hắn nói với Lữ Trĩ lời thỉnh cầu quan trọng nhất đời hắn, để Lữ Trĩ cũng gửi hắn cho chủ group, hắn cũng muốn làm thần tiên hạ phàm, làm nên sự nghiệp ở Lương quốc.

Lữ Trĩ nhìn Tần Thủy Hoàng bên kia một chút, lại ngó qua hắn, có khả năng chủ group sẽ cảm thấy chướng mắt, không nói những cái khác, chỉ riêng ngoại hình hai người họ đã chênh lệch không nhỏ.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Lữ Trĩ khó nói lời từ chối hắn, nên giúp hắn nói vài câu.

Lữ Trĩ: “Lưu Bang nói hắn cũng muốn làm thần tiên hạ phàm.”

Đát Kỷ: “Chẳng lẽ để chủ group nói với Bùi Càn đây là nô tài do trên trời phái tới hầu hạ ca ca của nàng sao?”

Triệu Phi Yến: “Có phải Lưu Ngao cũng muốn không?”

Vương Chính Quân: “...”

Triệu Hợp Đức: “Vậy là muốn rồi, người một


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.