Edit: Jung Ad
Doanh Chính đi rất khiêm tốn, dù sao cũng không có mấy người biết, qua nhiều ngày mới chậm rãi truyền ra. Đám đại thần vẫn rất tiếc nuối, vị thần tiên này tới không bao lâu mà? Sao đã đi rồi? Chẳng phải nghe nói Hoàng hậu có thai không yên lòng mới hạ phàm đến bảo vệ nàng sao?
Trong lòng Bùi Càn cảm thấy đây là tác dụng y đến Trường Hi cung tố khổ, chắc hẳn là Hoàng hậu khuyên người rời đi. Trong lòng thì cho là như vậy, ngoài miệng cũng không thể nói trẫm và nội huynh không hợp nhau, y chỉ có thể ra sức dát vàng lên mặt mình, nói nội huynh ở trong cung một thời gian, thấy y không chỉ chuyên cần chính sự, cũng rất ân ái với Hoàng hậu. Nếu đã biết Hoàng hậu sẽ không bị uất ức, ở lại không phải uổng phí thời gian à?
Thần tiên rất bận rộn.
Nói lời nói này chính là nâng bản thân mình lên, chẳng qua cũng không nói sai chút nào, quả thật Chính ca không phải người rảnh rỗi.
Không phải sao, sau khi hắn xuất cung chưa tới mấy ngày đã thu phục được mấy tên cản đường cướp bóc, nghĩ đến quả thật cần vài người đi theo làm tùy tùng, vì vậy mang theo bọn họ cùng đi, đến trong một tòa thành cho tiền thưởng đuổi xa phu rời đi, dự định tự mình đặt mua một khung xe ngựa rộng rãi chuẩn bị kỹ càng tiếp tục lên đường.
Bởi vì hắn đi không nhanh, xe ngựa thường xuyên ngừng tại thôn quê, có một ngày khi đặt chân tại thôn quê, hắn bảo tiểu đệ khiêng đá đến dựng một cái lò, nhóm lửa nấu một ít nước, nghĩ rằng lúc này đã cuối thu trực tiếp uống nước lã sợ bị bệnh, tiểu đệ đi tìm tảng đá thích hợp, phát hiện có ký hiệu trên một tảng đá được đám dây leo khô héo che đậy, mấy tên kia tùy tiện đào đào, vậy mà đào ra một cái rương cũ, nạy khóa ra thấy rất nhiều đồ chơi đáng tiền bên trong.
Vốn đang cho rằng chuyển vận rồi, chuyện như vậy không ngừng xảy ra.
Tình cờ cứu người, đối phương chính là nhi tử phú thương, nhất định phải chiêu đãi đám bọn họ, chiêu đãi xong lại đưa tiền.
Lên tửu lâu đi ăn một bữa cơm cũng có người chủ động đưa tới cửa, đối với lão đại bọn họ nói huynh đệ ta thấy dáng vẻ ngươi đường đường chính chính muốn kết giao với ngươi một phen... Không cần phải nói, đây cũng là thiếu gia ngốc nhiều tiền.
Có lần đi vào thành, xe ngựa buộc tại nhà trọ, bọn họ đi theo ra ngoài kiếm lời lại đụng phải một tiểu thư con nhà giàu mới nổi tay không xé vị hôn phu bạch nhãn lang, dẫn theo người chuyển một đống đồ vật lớn từ trong nhà đối phương ra ngoài, dời ra ngoài lại ghét bỏ mấy thứ này bẩn rồi, đúng lúc Chính ca đi ngang qua bên cạnh, vị tiểu thư này nhất định nói muốn tặng cho hắn.
Chuyện giống như vậy liên tiếp xảy ra, mấy người thay đổi triệt để kia cũng không dám tự mình đa tình, nghĩ không phải mình chuyển vận, mà là theo đúng người.
Đại ca Triệu Chính của bọn họ thật sự là một nam tử kỳ lạ được trời cao phù hộ.
Cũng may bây giờ cuộc sống thái bình, nếu là thời điểm chiến loạn bọn họ đều cảm thấy mình đã theo Tử Vi tinh rồi.
Tiểu đệ hỏi Đại ca, đây là chuẩn bị làm gì?
Đại ca cũng không giấu diếm, nói hắn muốn đến Thanh Lai quốc, bảo người nào không muốn thì lấy ít tiền tự mình rời đi, sau này hãy làm một người tốt.
Nói cảm động như thế người nào còn muốn đi?
Mấy người này đều là sống không nổi nữa ỷ vào mình có thể đánh mới đi làm giặc cướp, mặc dù đi theo Đại ca phải thường xuyên qua đêm tại thôn quê, nhưng ít nhất bọn họ có ăn có uống, lúc đầu chỉ có một chiếc xe ngựa giờ đã mở rộng thành hai chiếc xe, bọn họ còn có thể thay phiên lên xe nghỉ ngơi.
Mặc dù không biết hắn xuôi nam đi Thanh Lai quốc xa như vậy làm gì?
Chẳng qua Đại ca nói chắc chắn là đúng rồi.
Đi thì đi.
...
Đừng nói Bùi Càn, đoán chừng ngay cả Phùng Niệm cũng không nghĩ ra, Chính ca đã thuyết phục mình thất bại chạy đến Thanh Lai quốc làm cách mạng. Dù sao hắn cũng cảm thấy trong nước người ta đang rối loạn đúng là thời cơ tốt, chuẩn bị tập kết một đám nam nhân thay đổi triệt để kéo vào đội ngũ, oanh oanh liệt liệt làm một trận.
Trước đó Phùng Niệm cảm thấy Doanh Chính ở chỗ này không có con cái, không đến mức đi giành chính quyền, đánh hạ lại không có người thừa kế.
Chỉ có thể nói nàng còn chưa đủ hiểu rõ.
Để Doanh Chính thu hồi dã tâm đi làm người bình thường là chuyện không thể nào, mặc dù hắn không có thành viên tổ chức của Đại Tần, nhưng có hai kỹ năng mượn từ chỗ muội muội cũng đủ để thành công rồi.
Muốn kéo quân đội thiếu nhất là gì?
Thứ nhất tiền, thứ hai người.
Hai kỹ năng kia vừa lúc một cái đến tiền một cái đến người.
Hắn nghe nói Bùi Càn đã tính toán tốt từ lâu, muốn giao hoàng vị cho nhi tử Hoàng hậu sinh. Doanh Chính cảm thấy như vậy không phải đúng lúc sao? Thai thứ hai của muội muội hắn được nhi tử, nhưng thai đầu còn có một nữ nhi, nữ nhi kia không tệ, đánh hạ Thanh Lai quốc rối loạn này không ai kế thừa thì có thể cho nàng.
Hai huynh muội một người làm Hoàng đế tại phía bắc, một người làm Nữ Vương tại phía nam, không phải rất tốt sao?
Như vậy cũng không cần lo lắng Thanh Lai quốc gây sự, muội muội còn có thể làm Thái hậu hai bên, mùa đông đi về phía nam, mùa hè đi hướng bắc.
Nếu không sao có thể nói là thiên cổ nhất đế*.
*làm vua cả ngàn năm.
Coi như không phải là lịch sử chính thức, cũng trâu bò rồi.
Trước đó trong group đã từng xúi giục Phùng Niệm, bảo nàng dùng kỹ năng nâng Lục Lục thượng vị, nhưng ai cũng không nghĩ tới còn có thể đánh thêm một thiên hạ, hai tỷ đệ xử lý sự việc công bằng, người nào quản quốc gia người nấy.
Cũng chỉ có Doanh Chính tự cho rằng như thế, đứa con yêu thật sự chưa từng kêu hắn một tiếng cữu cữu.
Bởi vì không biết việc này có thể thành hay không, Doanh Chính không hề để lộ ra với bất kỳ kẻ nào, cứ đi như vậy. Trong kinh chẳng có ai ngờ rằng hắn sẽ muốn làm ra nhiều chuyện lớn như thế, hiện giờ cũng chỉ là tiếc nuối tiếc nuối nhớ mong.
Nhớ nhung chủ yếu chính là con yêu ba tuổi, Phùng Niệm thì không, Phùng Niệm bị hoảng sợ bởi suy nghĩ của đám tỷ muội trong goup.
Lưu Sở Ngọc: "Các người nói tại sao chủ group không thể triệu hồi người nhà chứ? Nếu như có thể, trực tiếp để Bùi Càn chết đi, một lần nữa lôi ra chẳng phải là hai mươi mấy tuổi sao?