Editor: Phong Linh
Giống như lúc trước Doanh Chính đi ra từ group, Phùng Niệm cũng đột nhiên từ hư không xuất hiện bên cạnh hắn. Lúc này người đang phê duyệt công văn, nội thị đang chờ ở ngoài điện, có thể gọi lúc nào cần mà không làm phiền đến hắn.
Cảm giác được bên cạnh nhiều thêm một người, Doanh Chính căng cứng người lại, sau đó hắn nghe được giọng nói lạ lẫm mang theo chút quen thuộc: “Ca, là ta.”
Quay đầu lại nhìn thì thấy là muội muội, hắn mới thả lỏng.
Phùng Niệm quan sát bốn phía xung quanh, phong cách trang trí bày biệt rất khác với Đại Lương, khi nàng đang nhìn, Doanh Chính hỏi nàng làm sao tới được đây?
Đương nhiên hắn biết chức năng của group, hỏi như vậy vì muốn biết đó là chức năng gì? Và vì sao muội muội lại vứt một đôi nhi nữ tới đây?
Lúc này Phùng Niệm mới nói cho hắn nghe nội dung mới đổi của hệ thống.
“Cái này dùng không tiện lắm, nếu như đúng lúc Quả nhân tắm rửa? Chẳng phải muội muội sẽ rơi xuống bồn tắm à?”
...
Hồi nãy quá vui sướng nên không hề nghĩ đến khả năng này, nghe Doanh Chính nói chuyện, Phùng Niệm đưa ra đề nghị cải tiến tại chỗ, hệ khống fix lỗi, mở một cuộc trò chuyện riêng cho nàng, có thể bàn bạc vài quy tắc hợp lí hơn.
Chuyến này, Doanh Chính không đưa nàng ra ngoài tản bộ, mà kể cho nàng nghe những cuộc gặp gỡ sau khi rời kinh xuôi nam.
Kể đến lúc mình xây dựng quân khởi nghĩa hô lên khẩu hiệu nam nữ bình đẳng, Phùng Niệm nâng mặt nói: “Ta biết. Huynh hô khẩu hiệu này lên đã làm chấn động tứ phương, lúc đó bên Lương quốc cũng thu được mật tín, Bùi Càn nói với ta rồi. Lúc đầu ta không biết đó là ca ca, sau đó biết đoán ra có phải vì kỹ năng kia chỉ có tác dụng với nam nhân, lại đoàn kết các nữ nhân vậy chẳng phải đang đứng ở thế bất bại! Chiêu này thật sự rất cao siêu, khẩu hiệu cũng rất tân tiến, nam nữ bình đẳng là xu hướng chung của tương lai, kiểu gì sau này cũng sẽ đi tới bước này.”
Doanh Chính cười cười: “Lúc ấy ta không nghĩ như vậy.”
“Ồ?”
“Cho dù không lôi kéo được nhiều nữ nhân, nhiều thêm chút thời gian cũng có thể đạt được mục đích, làm như vậy là muốn đặt một nền tảng. Ở chỗ này ta không có người nối dõi, giành được giang sơn rồi sau này ai kế thừa? Ta luôn muốn cho nhi nữ của muội muội, nhi tử của muội là Thái tử Đại Lương, không thể nào đến đây được, cũng chỉ còn lại B Nhi. Ta đã tìm hiểu tình huống các quốc gia, không có chuẩn bị gì mà trực tiếp nâng đỡ một nữ nhân đăng cơ thì không thực tế.”
Trước đây Phùng Niệm chỉ suy đoán suy nghĩ của ca ca nàng ở trong lòng, còn nghĩ có phải hắn không biết mình ở đây không thể có người thừa kế, không ngờ rằng người thừa kế trong lòng hắn lại là Lục Lục.
Nữ nhi nhà mình là một đứa thông minh vô dịch thiên hạ biết cách giày vò từ khi còn nhỏ, không nhìn thấy hi vọng kế thừa thiên hạ từ Bùi Càn, lại có thể khiến Doanh Chính coi là Thái tử.
“Ca ca cảm thấy nàng có thể làm tốt sao?”
“Mặc dù tiếp xúc không nhiều, ta có thể nhìn ra được nàng rất thông minh, bồi dưỡng tốt sẽ không thua kém bất cứ nam nhi nào.”
“Huynh quá sủng nàng.”
“Ta được lọt vào mắt xanh của muội mới có thể xuất hiện ở đây, bây giờ còn có thể thực hiện giấc mộng làm Hoàng Đế, chống đỡ một khoảng trời vì muội là điều đương nhiên, muội luôn cần một đường lui và chỗ dựa.” Tần quốc vừa dựng lên thật sự không thể so sánh được với Đại Lương, các phương diện đều kém rất nhiều, nhưng chỉ cần cho hắn thời gian, năm năm mười năm hắn nhất định sẽ quản lý Tần quốc thật tốt, đến lúc đó lại tiếp tục mở rộng đất đai, mở đường giao thương, sớm muộn gì cũng sẽ không thua gì quốc gia thịnh vượng như Đại Lương.
Đến lúc đó, nếu muội muội ở Hoàng cung Lương quốc không được như ý, có thể tới đây.
Hắn không sợ Bùi Càn biết rồi tới cướp người.
Doanh Chính vẫn luôn như vậy, điều gì cũng có thể vượt qua, chưa từng sợ thứ gì.
Lúc đó chỉ là kế sách tạm thời, tùy tiện nhận ca, không như Thủy Hoàng Đế thật lòng thật dạ đối tốt với nàng, từ khi xuyên qua cho tới hôm nay, nàng chưa từng cảm nhận được tình thân thực sự. Cho dù có Phùng Nguyên móc tim móc phổi đối với nàng, nhưng đó là do chịu ảnh hưởng của kỹ năng, dù không có kỹ năng, ở giữa hai nàng là một tỷ tỷ, nàng và Phùng Nguyên cũng không thể thân thiết.
Có lẽ Doanh Chính là người đầu tiên sủng nàng như thế.
Vì làm chỗ dựa cho muội muội mà đi giành giang sơn, nghĩ lại thôi cũng thấy an tâm, hắn còn định chỉnh đốn quốc gia này thật tốt rồi sau này giao cho B Nhi.
Số mệnh của khuê nữ thật tốt.
Bát tự phong hào, đối xử như Hoàng tử, trước đây nàng đã có thể cưỡi lên đầu lên cổ phụ hoàng rồi, bây giờ có thêm một cữu cữu ở bên ngoài dốc sức gây dựng sự nghiệp, để hoàng vị lại cho nàng kế thừa...
Vi Hương Nhi: “Ta chua quá! Lúc trước ta cố gắng cỡ nào đều không đăng cơ được, nhãi con chỉ biết chơi đùa mà cũng được làm Nữ hoàng???”
Lữ Trĩ: “Hài tử thích học tập số mệnh sẽ không quá xấu, người ta bốn tuổi đọc sách không phải không có lí.”
Triệu Phi Yến: “Vì để cho chất nữ đăng cơ mà đánh thiên hạ rồi đấu tranh nam nữ bình đẳng, thật sự là cữu cữu thần tiên, hâm mộ quá thôi.”
Triệu Hợp Đức: “Ta cũng hâm mộ.”
Lưu Sở Ngọc: “Ta cũng vậy!”
Đát Kỷ: “Chuyện tốt đều là của chủ group, ta cũng muốn làm chủ group! Ta làm đại tỷ của mọi người không xứng sao?"
Phan Ngọc Nhi: “Tỷ xứng hay không thì muội không biết, muội chỉ biết chắc là tỷ không muốn đợi ở group, muốn bị đạp đi.”
Đát Kỷ: “Ồ.”
...
Huynh muội hai người đang nói chuyện với nhau, nội thị ở bên ngoài cất giọng nói: “ Bẩm bệ hạ, có người đưa nước trà và điểm tâm tới, người muốn dùng hay không?”
Doanh Chính thấy y phục của muội muội, là thường phục của Hoàng hậu, kiểu dáng và màu sắc đều đơn giản, chỉ là muội muội trời sinh quyến rũ mới có vẻ chói mắt, có thể gặp người khác.
Hắn mới đáp: “Tiến vào.”
Nội thị bưng sơn bàn tiến đến, bên trên để trà bánh của Tần hoàng, cứ tưởng sẽ thấy Hoàng Đế bệ hạ bận rộn, sau khi đi vào thì phát hiện có một nữ nhân, bởi vì kinh ngạc, tay nội thị run lên, cũng may không làm đổ trà bánh xuống đất.
Ngoài mặt cố gắng bình tĩnh, trong lòng cực kỳ buồn bực.
Bên ngoài cung điện vẫn luôn có người trông coi, tuyệt đối không có nữ nhân đi vào, người này từ đâu tới đây?
Còn nữa, Tần hoàng bệ hạ là một người vô cùng nghiêm túc, yêu cầu rất cao ở bản thân, không có khả năng