Đại Ly có ngàn vạn quốc gia to như vương triều Đại Ly, hơn trăm triệu nhân khẩu. Khả năng ngay tại bên trong một cái khe núi nhỏ cũng có mấy chục người gây dựng ra một quốc gia.
Tại Đế đô của vương triều Đại Ly!
Trong đế đô, tại giữa một phường của bách hoa, có một đoàn thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp đang líu ríu nói gì đó.
Một thiếu nữ có bộ dạng khí khái hào hùng nói ra: “Sư tôn, hiện tại vị trí của thánh nữ đã bị phát hiện ở phụ cận.”
Một vị lão bà có bộ dạng hung ác nghiêm khắc nói: “Không được gọi nàng là thánh nữ, cái thứ không biết liêm sỉ, vậy mà dám thông đồng cùng Yêu tộc, quả thực là mất hết mặt mũi của Thánh địa Bách Hoa chúng ta!”
Thiếu nữ vội vàng nói xin lỗi: “Đệ tử biết sai rồi!”
Thiếu nữ khác thấy thế cũng không dám thở mạnh, sợ run người.
Cái lão bà này tên là Bách Hoa Thảo, là Chấp pháp trưởng lão của Thánh địa Bách Hoa, là người cứng nhắc, rất không thích Yêu tộc, cũng chán ghét nam nhân. Một khi có người làm trái giáo điều của Thánh địa Bách Hoa, bà ta nhất định sẽ trừng phạt rất nghiêm khắc.
Đệ tử của Thánh địa Bách Hoa không ai không sợ bà ta.
Bách Hoa Thảo cười lạnh, sắc mặt cay nghiệt. Trong lòng bà ta cực kỳ bất mãn đối với vị thánh nữ kia vì nàng cố tình vi phạm giáo điều, bà ta nhất định phải nghiêm trị, bà ta nói: “Tiện tỳ kia đang trốn ở phụ cận đế đô này, đúng là cực kỳ có tâm kế, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nhưng cũng tiếc thay vẫn là bị ta tìm được!”
Thiếu nữ có bộ dạng khí khái hào hùng lo lắng hỏi: “Sư tôn, chúng ta bắt được sư tỷ Điền Linh Nhi thì nên xử trí nàng như thế nào?”
Bách Hoa Thảo liếc nàng, vung tay áo, nói: “Đương nhiên là tiêu trừ hài tử trong bụng của nàng, phế bỏ tu vi, nhổ đi căn cơ, cầm tù cả đời, không cho ra ngoài.”
Nội tâm các thiếu nữ khác đều là run lên, thật là quá tàn nhẫn. Một chút thiếu nữ còn đang sinh ra khát vọng đối với ái tình lập tức dập tắt ý nghĩ này.
Thiếu nữ có bộ dạng khí khái hào hùng thận trọng nói: “Sư tôn, Điền Linh Nhi đã săp sinh vì hài tử đã thành hình, đã là một cái sinh mệnh rồi.”
Bách Hoa Thảo quát một tiếng chói tai: “Đồ lòng dạ đàn bà! Thứ kia là sinh mệnh sao?”
Sắc mặt Bách Hoa Thảo tái xanh, ngắm nhìn bốn phía, hù dọa cho mọi người đều lạnh run quát: “Đó là tiện chủng, là ô danh của Thánh địa Bách Hoa chúng ta!”
Bách Hoa Thảo hừ lạnh nói: “Tiện chủng là phải chết!”
Mà đúng lúc này, một đạo ánh sáng trùng thiên bộc phát ra, màu sắc sặc sỡ, khí thế mãnh liệt, cực kỳ to lớn.
Trên bầu trời, một con Cửu Vĩ Hồ Ly to lớn đang bày ra chín cái đuôi lông xù, phối hợp với dung nhan tuyệt thế của nàng là có thể mê hoặc chúng sinh.
Bách Hoa Thảo đại biến sắc mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiện tỳ này thật đã sinh ra tiện chủng rồi sao!”
Bách Hoa Thảo chịu không được khiêu khích như thế, phẫn nộ quát: “Nhanh theo ta tới đó, hôm nay ta phải mạnh mẽ bóp chết tiện chủng này ngay trước mặt người trong thiên hạ!”
...
Một chỗ khác trong đế đô, mấy vị lão nhân nhìn thấy cảnh này chỉ biết ngây ngốc tại chỗ.
Một cái lão nhân run rẩy nói: “Là Cửu Vĩ!”
Một lão nhân kích động không thôi gào khóc lên: “Đây chính là Cửu Vĩ, Cửu Vĩ Thiên Hồ. Hồ tộc chúng ta đã mấy vạn năm đều chưa từng xuất hiện một cái.”
Những lão nhân khác lập tức chạy tới, bọn hắn ban đầu tưởng là không có gì trọng yếu, nhưng hiện tại rất trọng yếu vì đứa bé này nhất định phải thuộc về Hồ tộc, mang về Hồ tộc bồi dưỡng. Về sau tất nhiên sẽ tạo ra một vị Cửu Vĩ Thiên Hồ kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, bọn hắn nói: “Là hài tử của Thiên Vũ, là hài tử của Thiên Vũ cùng với thánh nữ của Thánh địa Bách Hoa.”
...
Hoàng thất của Vương triều Đại Ly nhìn thấy cảnh này, cau mày nói: “Để cho hoàng thất đi nhìn một chút, nhưng không được nhúng tay vào, chỉ cần không thương tổn đến bách tính thì để chính bọn hắn tự giải quyết!”
...
Rất nhiều tán tu cũng nhìn thấy, suy nghĩ tới xem náo nhiệt, dồn dập chạy tới cô sơn.
Bên trên cô sơn, Lý Tiên Đạo cũng không biết những người này đang tới!
Coi như biết, Lý Tiên Đạo cũng không muốn để ý tới!
Trong ngực hắn hiện đang ôm một bé gái ngọc phấn điêu hoa, dáng dấp đã ba bốn tuổi, sinh ra đã đẹp, phải nói là tuyệt sắc!
Tuổi còn nhỏ liền thấy rõ có vô hạn tiềm lực, một khi nảy nở nhất định là một vị nữ tử có thể mị hoặc thiên hạ.
Nhưng kỳ quái là, khi bé gái này mở mắt ra lần đầu tiên nhìn thấy chính là Lý Tiên Đạo đã nở nụ cười.
Âm thanh thanh thúy như tinh linh, như suối nước róc rách trên đá, phát ra âm thanh rất êm tai.
Lý Tiên Đạo đưa tay ra, nắm được lỗ mũi nhỏ của bé gái, nói: “Kể từ hôm nay, ngươi gọi là Ô Tiên Nhi!”
Ô Tiên Nhi tựa hồ nghe hiểu lời Lý Tiên Đạo, nhưng lại tựa hồ không hiểu, ôm bàn tay lớn của Lý Tiên Đạo thân thiết mà chà vào mặt, biểu lộ ra sự hưởng thụ.
Nàng vô cùng thân thiết đối với Lý Tiên Đạo!
Lý Tiên Đạo biết đây là bởi vì Ô Tiên Nhi lúc vừa sinh ra đời, nhận được lượng lớn năng lượng bảo vệ của Thiên Địa tiền trang, nên trời sinh có thiện cảm với năng lượng của Thiên Địa tiền trang.
Lý Tiên Đạo là chủ nhân Thiên Địa tiền trang, tự nhiên là nàng sẽ rất thân cận với hắn.
Nhưng Lý Tiên Đạo chỉ ôm nàng một lúc liền buông nàng xuống, lấy ra một cái áo choàng dài bao nàng lại, sau đó nhìn về phía mẹ đứa bé.
Lý Tiên Đạo truyền vào năng lượng để Điền Linh Nhi tỉnh lại, nhẹ giọng nói lên: “Ngươi có thể tỉnh lại rồi.”
Điền Linh Nhi suy yếu mở mắt ra, nhìn về phía Lý Tiên Đạo, nhìn quanh bốn phía mà sợ hãi.
Lý Tiên Đạo duỗi ra ngón tay, nhẹ nhàng điểm một cái, chạm vào giữa trán của nàng, để Điền Linh Nhi trấn định lại.
Sau đó Lý Tiên Đạo truyền cho Điền Linh Nhi chuyện đã phát sinh lúc trước, vì hắn làm biếng giải thích.
Điền Linh Nhi sau khi xem xong, nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống.
“Ai bảo ngươi phải hi sinh mình để bảo toàn cho mẹ con chúng ta chứ!”
Điền Linh Nhi bi thương mà ôm lấy bé gái, cảm giác trời đất quay cuồng, mất hết can đảm nói: “Không có ngươi, mẹ con chúng ta về sau sống thế nào đây?”
Lý Tiên Đạo ở một bên nhìn, sắc mặt bình tĩnh nói: “Ta hiện tại giao cho ngươi một ngàn năm tuổi thọ, cho con gái của ngươi một ngàn năm tuổi thọ, hi vọng các ngươi có thể sống sót thật tốt, không nên phụ công phu quân vì các ngươi mà hi sinh!”
Cũng mặc kệ Điền Linh Nhi có đồng ý hay không, Lý Tiên Đạo liền trực tiếp giao tuổi thọ cho các nàng.
Thương thế của Điền Linh Nhi chậm rãi khỏi hẳn, con gái nàng cũng giống như đang nhanh chóng trưởng thành, chỉ chờ tới lúc nàng hấp thu xong ngàn năm tuổi thọ, về sau sẽ có biến hóa rất lớn.
Lý Tiên Đạo hài lòng nói: “Ta cứu các ngươi, cho các ngươi tuổi thọ, khoản giao dịch này đến đây là kết thúc, ta đi đây!”
Lý Tiên Đạo đi rất chắc, hắn hoàn toàn không có nghĩ qua muốn lấy bé gái Cửu Vĩ Thiên Hồ chiếm thành của mình.
Tuy là Cửu Vĩ Thiên Hồ rất thưa thớt, một khi trưởng thành, tuyệt đối là sức chiến đấu đỉnh tiêm.
Nhưng Lý Tiên Đạo không có ai sao?
Hắn về sau sẽ thiếu thủ hạ là cao thủ sao?
Lý Tiên Đạo nhấc chân đi ra sơn động, ở trong lòng yên lặng nói: “Thiên Địa tiền trang là nơi buôn bán, không phải nơi thu dụng người!”
Thiên Quang Minh lập tức nghiêm túc nói: “Sứ giả, có mấy vị cao thủ đi tới, khí thế rât hung hăng.”
Đại Thiên Sứ Trưởng Gabriel nói: “Kẻ đến không thiện rồi.”
Chiến Đấu Thiên Sứ Michael không nói một lời, đứng tại phía sau Lý Tiên Đạo.
Lúc này Điền Linh Nhi ôm bé gái đi ra, nhìn về phía xa trong bầu trời đang hiện lên đóa đóa đám mây, giống như hoa tươi đang tỏa ra, sắc mặt nàng đại biến, tuyệt vọng nói: “Là Chấp pháp trưởng lão của Thánh địa Bách Hoa tới, bà ta đến để bắt ta.”
Điền Linh Nhi cầu khẩn Lý Tiên Đạo: “Đại nhân, cầu ngươi dẫn nữ nhi của ta đi, ta đến đoạn hậu cho. Các nàng muốn tóm lấy ta, nhưng chỉ cần hài tử của ta sống sót mà lớn lên là được, ta không có vấn đề gì phải lo cả!”
Lý Tiên Đạo không có tiếp nhận hài tử, mà là chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía xa bầu trời đang xẹt qua mấy đạo quỹ tích.
Bách Hoa Thảo, chấp pháp trưởng lão của Thánh địa Bách Hoa, sức chiến đấu cấp bậc Thánh Chủ!
Nàng tựa như mang theo Thiên Lôi không dứt mà đến, đáp xuống bên trên cô sơn, ánh mắt như điện, thoáng cái đã để mắt tới Điền Linh Nhi và cả hài tử trong ngực Điền Linh Nhi, sắc mặt bà ta biến đổi lớn, quát lên: “Thật tốt một cái tiện tỳ, ngươi vẫn là đem tên tiện chủng này sinh ra sao, mặt mũi Thánh địa Bách Hoa chúng ta đã bị ngươi làm mất hết, ngươi quả thực đáng chết!”
Lý Tiên Đạo nhíu mày, cái bà tám này chửi cũng thật khó nghe nha!