Ta Có Một Toà Thiên Địa Tiền Trang

Chương 19: Chương 19: Uy lực của tiên khí




Thiên Đạo tông là thế lực lớn số 1 trong Đại Ly, so với thánh địa thời vạn cổ còn mạnh mẽ hơn.

Thánh địa Linh Hư căn bản là không đáng chú ý khi đứng trước mặt Thiên Đạo tông.

Thánh địa Linh Hư có hơn 1 vạn đệ tử, truyền thừa đã 10 vạn năm, chiếm cứ 10 vạn ngọn núi lớn, tài nguyên vô số.

Thiên Đạo tông thì mười mấy vạn đệ tử, truyền thừa trăm vạn năm, chiếm cứ vô số bí cảnh, có một tia liên hệ với Tiên giới, cũng có liên hệ với cửu thiên thập địa.

Đây chính là nguyên nhân khiến đệ tử Thiên Đạo tông rất cường ngạnh.

Bởi vì trong đất Đại Ly, bọn hắn hoàn toàn xứng đáng để xưng hùng, được khen là thế lực số 1 cũng không đủ.

Đệ tử Thiên Đạo tông căn bản cũng không có nghĩ qua là sẽ có một ngày bị người ta đánh đến tận cửa, nhục nhã đứng ngăn chặn ở cửa ra vào.

Đây chính là việc thường làm trước kia của bọn hắn đối với bên ngoài.

Lúc Chu Thiên Vũ mang theo Tiên Khí Bút Thiên Hoàng bước lên cửa núi Thiên Đạo tông, cừu hận trong mắt không thể kiềm chế mà toát ra.

Thù cha mẹ của hắn!

Thù gia tộc của hắn!

Em trai, em gái thân ái nhất của hắn!

Thanh mai trúc mã của hắn!

Toàn bộ cuộc đời hắn đều bị Thiên Đạo tông hủy đi!

Chu Thiên Vũ hận hắn không thể rơi vào ma đạo, mượn tới lực lượng mạnh mẽ, hủy diệt hoàn toàn Thiên Đạo tông!

Nhưng Thiên Địa tiền trang đã cho hắn cơ hội này, không cần ngày đêm phải chịu đủ loại dày vò nữa, hắn sớm đã điên lên rồi.

Chu Thiên Vũ hai mắt đỏ thẫm, từng bước một bước lên Thiên Đạo tông, khí thế ngày càng tăng vọt: “Hôm nay, Chu Thiên Vũ ta tới là để đòi nợ máu!!!”

Hắn mặc dù chỉ là Cảnh giới Vấn Đạo, nhưng hắn đã dùng thiên phú chính mình để đổi lấy một kiện Tiên Khí.

Cái Tiên Khí này mới là lực lượng của hắn.

Oanh!

Bút Thiên Hoàng phóng lên, thân bút như ngọc, lóe ra quang huy óng ánh, cực kỳ dễ nhìn.

Một giây sau, Bút Thiên Hoàng nhẹ nhàng vạch một cái trong hư không, một chữ cái xuất hiện.

“Nát!”

Ầm ầm!

Xa xa bốn tòa núi lớn của Thiên Đạo tông trong khoảnh khắc bị vỡ nát, như một tràng pháo hoa nở rộ trước mắt Chu Thiên Vũ, cực kỳ mỹ lệ.

“Người nào dám can đảm giương oai tại Thiên Đạo tông chúng ta? Là không biết sống chết sao?”

“Thiên Đạo tông chúng ta đã trải qua thời gian dài không có triển lộ ra lực lượng của chính mình, không ngờ bây giờ lại bị người tùy ý mà bắt nạt, quả thực buồn cười!”

“Bất luận là ai, dù là đại năng của chính đạo hay Đế Tôn của Ma đạo, hôm nay hắn nhất định phải chết!”

“Đệ tử Thiên Đạo tông nghe lệnh, phong tỏa thiên địa để tặc nhân không thể đi thoát!”

Từng đạo quát lớn vang vọng trong thiên địa, vang vọng trong dãy núi, mang theo sự phẫn hận cùng tức giận.

Thiên Đạo tông chưa từng bị người nhục nhã đến dạng này.

Đánh lên cửa núi, còn phá nát bốn tòa núi lớn của bọn hắn, quả thực là muốn chết mà!

Chu Thiên Vũ nghe đến mấy câu này, lộ ra một nụ cười mỉa mai, nói: “Hôm nay ta đã không nghĩ đến chạy trốn, thế gian vạn sự thì đạo lý là lớn nhất, ta tới đây để giảng đạo lý cùng các ngươi.”

Đạo lý chính là thứ mà Chu Thiên Vũ duy trì.

Ta không có đắc tội ngươi, nhưng ngươi bởi vì mỹ sắc từ vị hôn thê của ta mà giết cả nhà của ta, cưỡng hiếp vị hôn thê của ta!

Ngươi đã đánh mất đạo lý!

Do đó ta dù có bỏ cái mạng này, cũng phải đem đạo lý này nói rõ với ngươi.

Giết người thì đền mạng, thiên kinh địa nghĩa!

Đạo lý này, sinh ra phía dưới Bút Thiên Hoàng!

Nhìn thấy toàn bộ trưởng lão, đệ tử Thiên Đạo tông đều vây tới, Chu Thiên Vũ không sợ hãi chút nào sải bước ra, đứng bên trên quảng trường Thiên Đạo tông.

Chu Thiên Vũ lãnh khốc nói: “Minh Đồ, đi ra đền mạng cho ta!”

Một người đệ tử quát lên: “Lớn mật, danh hào của sư huynh Minh Đồ là ngươi có thể gọi thẳng hay sao?”

Người đệ tử này là cái thứ nhất biểu lộ cảm xúc vuốt mông ngựa.

Chu Thiên Vũ nhìn hắn, trong đôi mắt tràn đầy lãnh đạm, mang ý nghĩ là ngươi đang bảo vệ Minh Đồ thì ngươi chính là đồng bọn của Minh Đồ.

Nếu là đồng bọn của hắn thì liền phải chết!

Chu Thiên Vũ tay cầm Bút Thiên Hoàng hạ xuống một bút, hiện lên một cái chữ “Vong”, trong khoảnh khắc, tên đệ tử nịnh nọt kia liền chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.

Hắn cứ như vậy mà chết bất đắc kỳ tử không có một dấu hiệu nào.

Dọa cho đệ tử Thiên Đạo tông giật mình một cái, không tự chủ được kéo dài khoảng cách với Chu Thiên Vũ, thầm nghĩ không rõ tình huống gì đang xảy ra?

Chu Thiên Vũ ra đòn cảnh cáo, sau đó nhìn dãy núi, hét lớn một tiếng: “Hôm nay, người ra mặt vì Minh Đồ, ta đều coi là vây cánh đồng bọn của Minh Đồ, tất giết không tha.”

“Minh Đồ, người còn sót lại của Chu gia đã tới trước mặt ngươi nói rõ đạo lý đây!”

Một âm thanh già nua mà lãnh khốc đáp lại Chu Thiên Vũ, kèm theo một vệt chưởng ấn lăng lệ, mãnh liệt bao trùm xuống, muốn giết Chu Thiên Vũ!

“Thiên Đạo tông chúng ta không cần giảng đạo lý với ngươi!”

Ầm ầm!

Hắn chết chắc!

Một kích này, rất nhiều trưởng lão Thiên Đạo tông đều lạnh nhạt mà nhìn.

Bọn hắn cho rằng, Chu Thiên Vũ chỉ có Cảnh giới Vấn Đạo là hẳn phải chết.

Nhưng lại không bao gồm Thiên Quang Minh trong đó!

Hắn đứng bên trên một đỉnh núi, đôi mắt lạnh lùng nhìn Chu Thiên Vũ, bởi vì Chu Thiên Vũ hiện tại đang cầm trên tay Tiên Khí Bút Thiên Hoàng!

Chỉ sợ ở đây toàn bộ mọi người chỉ có hắn mới biết được đây chính là Tiên Khí.

Chưởng giáo Thiên Đạo tông ra tay, bảo hộ con trai của mình. Hắn muốn chém giết Chu Thiên Vũ lại để Thiên Quang Minh cười lạnh.

Thiên Quang Minh không có hậu đại nên có thể lý tính mà phát biểu ý kiến, hắn cười lạnh nói: “Đây chính là kết cục của việc yêu chiều con cháu, dám không chút kiêng kỵ gì mà hoành hành bá đạo, đối với tâm tư không có chút nào kính sợ với thiên địa, quả thực là kẻ bại hoại, Thiên Đạo tông hiện tại có quá nhiều dạng người này. Nhiều đời bại hoại như vậy nếu như không phải được nội tình lớn chống đỡ thì đã sớm suy tàn rồi.”

Minh Đồ tên nghiệp chướng này, cuối cùng vẫn để Thiên Đạo tông trả nợ cho!

Hắn có tội đáng chết vạn lần!

Nếu như Thiên Quang Minh bây giờ là Chưởng giáo Thiên Đạo tông, hắn nhất định sẽ hạ lệnh giết Minh Đồ làm gương.

Nhưng cực kỳ đáng tiếc, chưởng giáo Thiên Đạo tông hiện tại là cha của Minh Đồ, hắn quyết tâm bảo vệ Minh Đồ nên muốn giết Chu Thiên Vũ, muốn việc lớn hóa việc nhỏ.

Chu Thiên Vũ ánh mắt trơ nên tàn bạo, hắn là có hảo tâm tới giảng đạo lý, đối phương vậy mà không nói lời nào, muốn chụp xuống một bàn tay mà giết hắn.

Chu Thiên Vũ cười lạnh, hắn buông tay ra để Bút Thiên Hoàng tự mình lơ lửng mà nói:

“Đáng chết!”

“Nếu các ngươi không chịu nghe ta giảng đạo lý, vậy ta liền để Bút Thiên Hoàng giảng đạo lý cho các ngươi!”

Chu Thiên Vũ phát ra mệnh lệnh lãnh khốc: “Giết hắn!”

Bút Thiên Hoàng phóng đại, thân thể chốc lát đã biến lớn trăm mét, viết xuống mấy chữ ở trong hư không.

“Vạn quân lôi đình!”

Chữ này vừa viết ra, trong nháy mắt bầu trời bỗng nhiên biến sắc, mây sấm hội tụ, mây đen che lấp.

Ầm ầm!

Vạn quân lôi đình vừa bổ ra, trực tiếp chém đứt bàn tay của Chưởng giáo Thiên Đạo tông, cũng làm cho rất nhiều trưởng lão Thiên Đạo tông trợn mắt hốc mồm mà nhìn.

“Đây là pháp khí gì?”

Có trưởng lão suy đoán nói: “Viết mấy chữ liền có thể tạo cho thiên địa chấn động mạnh như thế, lẽ nào cái này là một kiện Tiên Khí?”

“Tiên Khí!!!”

“Cái này là Tiên Khí sao?”

“Không có khả năng Tiên Khí do một cái tiểu tử Cảnh giới Vấn Đạo cầm được!”

“Nếu không phải Tiên Khí thì làm sao lại có uy lực lớn như vậy?”

Thiên Quang Minh nhìn thấy cảnh này mà mỉm cười, Chưởng giáo Thiên Đạo tông bị xấu mặt là niềm vui nhất mà hắn muốn thấy.

Thiên Quang Minh cười lạnh, quyết định giữ chủ kiến, phải thật tốt xem kịch mà không nhúng tay vào chuyện này nói: “Tiếp xuống ngươi sẽ biết, con của ngươi đã chọc phải một cái phiền toái lớn cho ngươi, chỉ dựa vào một chút tu vi này của ngươi thì căn bản ngăn cản không nổi hắn.”

Mà Chưởng giáo Thiên Đạo tông đang trốn ở trong mây sâu thì là nổi giận, hắn căn bản không có đem Chu Thiên Vũ để vào mắt, coi hắn là sâu kiến tiện tay liền có thể bóp chết.

Nhưng mà ai lại nghĩ đến, ten sâu kiến này vậy mà có thể cắn ngược lại hắn một cái, tuy là không đến mức bị thương nhưng bị mất hết mặt mũi.

Chưởng giáo Thiên Đạo tông phóng ra một bước, vượt qua phạm vi ba trăm dặm đánh đến đại điện, muốn đem Chu Thiên Vũ băm thành tám mảnh.

Nhưng vào lúc này, Bút Thiên Hoàng lại phát uy lần nữa, khóa chặt hắn và dĩ nhiên là viết xuống một chữ trong hư không.

Chém!

Một vệt kiếm mang lăng lệ sinh ra từ hư không, lao vùn vụt ra cắt ngang qua làm cho Chưởng giáo Thiên Đạo tông đại biến sắc mặt cấp bách ngăn cản. Nhưng hắn không làm nên chuyện gì, thân thể hắn lập tức vỡ thành mấy mảnh.

Chưởng giáo Thiên Đạo tông đã tử vong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.